Tiếng đập cửa vang lên, Từ Thanh buông laptop, đi lê dép lê ra cửa, anh xuyên qua mắt mèo thấy một gương mặt tươi cười xán lạn đối diện anh, anh đứng ở bên trong cánh cửa suy nghĩ hai giây, mới đem cửa mở ra một khe nhỏ.
Mặt Thẩm Phàm lập tức xuất hiện ở ngay khe cửa, cầm trong tay cơm hộp hướng anh quơ quơ: “Số đuôi là 0672 ngài Từ, cơm hộp của ngài đây.”
Từ Thanh đã tưởng tượng hình ảnh Thẩm Phàm làm thế nào cướp lấy cơm hộp trong tay của người giao cơm, bây giờ lại làm vẻ mặt gian trá tới gõ cửa nhà mình.
Từ Thanh vươn một bàn tay muốn nhận lấy, Thẩm Phàm rút tay lại, mặt mày rủ xuống, trong mắt hơi nước bốc lên, lộ ra biểu tình đáng thương.
Từ Thanh nhướng mày, không nói gì. Thẩm Phàm nhấp nhấp miệng, đáng thương hề hề mà nhìn Từ Thanh nói: “Em còn chưa có ăn cơm… Có thể cùng anh ăn được không?”
Thẩm Phàm biết rõ mình lớn lên rất đẹp, cũng biết lợi dụng nhan sắc của mình, mà mỗi lần cậu dùng mỹ nam kế thì chưa bao giờ thất bại, chưa từng có ai có thể cưỡng lại nhan sắc của cậu.
Từ Thanh thanh âm lãnh đạm: “Tôi chỉ đặt có một phần cơm hộp thôi.”
Thẩm Phàm hơi cứng lại, ngay sau đó lại lộ ra một nụ cười xinh đẹp, cậu lại cầm hộp cơm lên quơ quơ: “Em có mang theo cơm của mình, chúng ta cùng nhau ăn, được không?”
Từ Thanh dùng ánh mắt dò xét nhìn cậu trong chốc lát, nói: “Thẩm tổng, tôi chỉ là một tiểu thuyết gia mà thôi, chơi không nổi cũng không muốn chơi, ngài đi tìm người khác chơi đi.”
Thẩm Phàm không nghĩ tới Từ Thanh sẽ cự tuyệt thẳng thắng như vậy, dứt khoát lưu loát, đây là lần đầu tiên cậu bị người khác cự tuyệt, cậu ngây người trong chốc lát, mặt cậu ủ dột.
Từ Thanh cho rằng cậu sẽ nổi giận, anh lại mở cửa ra một chút, lẳng lặng mà chờ, chờ đại thiếu gia phát tiết xong đối với mình mất đi hứng thú mà rời đi.
Nhưng mà anh nghĩ sai rồi, người trước mặt quật cường mà ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt muốn khóc nhưng lại cố kìm nén, giọng nói vô cùng ủy khuất: “Vì sao anh lại cảm thấy là em chỉ đang chơi vui thôi chứ? Em thật sự rất thích anh.”
Thích? Anh cảm thấy buồn cười, anh có cái gì đáng để cậu thích?Chẳng lẽ bởi vì mấy quyển sách hơn nữa bọn họ chỉ mới gặp qua một lần, thì cậu đã liền thích anh? Anh lãnh khốc mà nghĩ, cái thích của Thẩm Phàm cũng quá mức tùy tiện rồi.
“Phải không?” Giọng nói của Từ Thanh vô cùng lạnh lùng còn mang theo nhàn nhạt trào phúng.
Sự trào phúng rõ ràng trong lời nói của anh kích thích đến người đang đứng ngoài cửa, Thẩm Phàm trừng mắt, giọng nói tăng lớn hơn vài đề-xi-ben: “Anh không tin em?!”
Từ Thanh cong khóe miệng, gợi lên một độ cong lạnh nhạt: “Tôi tin chứ, thích trong lời nói của cậu cũng giống như thích một chú mèo nhỏ, thích một quyển sách đẹp, một đóa đẹp hoa mà thôi, tôi nói đúng chứ? Cậu thậm chí cũng chưa từng hỏi qua tôi có phải là đồng tính hay không.”
Thẩm Phàm bị anh nói đến nghẹn sau một lúc lâu mới phun ra một câu: “Em không thích mèo, cũng không thích hoa, em chỉ thích xem tiểu thuyết của anh, còn có, anh là trai thẳng sao?”
Câu trả lời trực tiếp của cậu đã đánh thẳng vào trong lòng của Từ Thanh, người này tính tình thiên chân, rõ ràng đã hơn hai mươi, còn mang theo trên người sự độc đáo rực rỡ của thiếu niên.
Từ Thanh thở dài: “Không phải, tôi không phải là trai thẳng. Nhưng vấn đề không phải cái này…”
Thẩm Phàm bất mãn nói: “Em biết mình không có sai mà. Nếu như anh là gay, em cũng là gay, em còn đẹp như vậy thì tại sao anh không thử hẹn hò với em chứ?”
“Tôi cũng không phải là đồng tính luyến ái, tôi không thích bất kỳ ai, tôi là người theo chủ nghĩa độc thân.” Từ Thanh mặt vô biểu tình nói.
Anh thừa nhận Thẩm Phàm có một loại tính chất đặc biệt hấp dẫn anh, nhưng anh cũng không bởi vì loại tính chất đặc biệt này liền thay đổi ý nghĩ của mình, hơn nữa việc của Thẩm Phàm, anh cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả.
“Em… Mặc kệ anh nói như thế nào, em sẽ không từ bỏ đâu, em thật sự rất thích anh, bất kể là tiểu thuyết của anh hay con người của anh!” Thẩm Phàm bị từ chối hai lần liên tiếp, trong lòng cảm thấy tức giận, hầm hừ mà cầm cơm hộp của anh cùng hộp cơm của mình toàn bộ nhét vào người Từ Thanh xong liền bỏ chạy.
Từ Thanh nhìn hai hộp cơm trước người, cảm giác gân xanh trên đầu nhảy mấy cái, hình tượng Thẩm Phàm ở trong lòng anh hoàn toàn biến thành một con hồ ly nhỏ ôm chiếc đuôi to xù xù, vẻ mặt ủy khuất hề hề, trong mắt lại lóe tinh quang hỏa hồng.
Mấy ngày hôm sau Thẩm Phàm lại tới gõ cửa, anh cũng chưa một lần mở cửa cho Thẩm Phàm, chỉ là đem hộp cơm của cậu treo ở cửa, bất quá Thẩm Phàm cũng không có lấy đi. Mỗi lần Thẩm Phàm đến gõ cửa đều bị anh làm cho tức giận bỏ về, cậu gõ cửa đến nổi hàng xóm phải ra mắng chửi người, thế mà Từ Thanh vẫn không có mở cửa.
Dưới ánh đèn tối tăm của quán bar làm nên một bầu không khí ái muội, mọi người trên sân nhảy vô cùng nhiệt tình, Từ Thanh chỉ bưng chén rượu ngồi trên ghế dài, tầm mắt lướt qua những người ngồi ở trong một góc kia.
Anh cũng không nghĩ tới, lại lần nữa nhìn thấy Thẩm Phàm ở chỗ này, nhưng mà anh cũng hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn, Thẩm Phàm ở bên ngoài nổi tiếng là đào hoa, nên cậu xuất hiện ở chỗ này không hiếm lạ mấy.
Chẳng qua người nam nhân đang cùng Thẩm Phàm ở bên nhau, anh cảm thấy rất quen mắt, trong đầu tìm tòi ký ức về người nam nhân kia, không bao lâu, anh liền nhó ra, người kia cũng là một nhà văn, anh từng gặp qua người này trong một buổi hội nghị nhàm chán giữa các nhà văn.
Thẩm Phàm đối với người nam nhân này lộ ra gương mặt tươi cười, trong lòng Từ Thanh giống như có gai đâm vậy, cảm thấy vô cùng chói mắt, anh biết anh không nên sinh ra loại ý nghĩ này, nếu như anh đã cự tuyệt Thẩm Phàm, thì không nên có ý tưởng khác, nhưng anh lại ức chế không được suy nghĩ của chính mình.
Từ Thanh chán nản thở dài một hơi rượu, Đỗ Châu Vân bên cạnh theo anh tầm mắt nhìn qua, không có ý tốt mà nở nụ cười: “Ố ồ, ánh mắt của cậu không tồi nha, tuy rằng là bạn bè, bất quá người anh em nha tôi tin tưởng cậu, với mị lực của cậu, vừa ra khỏi cửa không có nữ nhân nào không bị cậu làm cho chết mê chết mệt nha, vào giới gay thì cậu chính là món ngon cực phẩm đó, muốn có được bé thụ còn không phải dễ như trở bàn tay sao.”
Từ Thanh khẽ liếc nhìn Đỗ Châu Vân một cái, khiến cho Đỗ Châu Vân ngậm miệng, anh cười lạnh một tiếng: “Cậu có thấy rõ cậu ta là ai không?”
Đỗ Châu Vân nheo lại đôi mắt nhìn kỹ mặt Thẩm Phàm, trên mặt cười hoàn toàn cứng lại, Đỗ Châu Vân nhỏ giọng nói: “Này! Tôi còn tưởng rằng cậu coi trọng người khác, còn nhìn người ta đến nửa ngày, đừng nhìn nữa không là cậu sẽ bị chỉnh đến chết đó.”
Từ Thanh híp híp mắt, lại nhấp rượu: “Không có đâu.”
Đỗ Châu Vân cũng không biết anh nói là không coi trọng, hay là sẽ không bị chỉnh chết nữa, chỉ có thể khuyên bảo: “Từ Thanh ơi, cậu không ở trong giới nên cậu không biết đấy thôi, Thẩm Phàm lớn lên đẹp thật nhưng cậu ta chính là hoa hồng có độc đó, không ai dám chạm vào, trước tiên không đề cập tới chính cậu ta như thế nào, gia đình của cậu ấy vốn có tiếng là vô cùng cưng chiều cậu ta, Thẩm Phàm muốn gì được nấy, cậu dám đi trêu chọc Thẩm Phàm, trêu chọc Thẩm gia sao?”
Từ Thanh nhìn khuôn mặt tròn tròn béo béo của Đỗ Châu Vân, lại quay đầu qua: “Tôi có nói muốn trêu chọc cậu ta à? Thật không thích hợp.”
Đỗ Châu Vân vỗ vỗ vai anh: “À, đúng vậy! Không thích hợp! Hai người các cậu căn bản không phải người đi trên cùng một con đường!”
Từ Thanh đánh bay bàn tay béo của cậu ta, vẻ mặt ghét bỏ: “Đừng động tay động chân.”
Đỗ Châu Vân là người anh em tốt anh chơi từ nhỏ đến lớn, nhưng mà gia cảnh của Đỗ Châu Vân cùng anh lại khác nhau như trời với đất, nhà anh là gia đạo sa sút, mà nhà Đỗ Châu Vân lại là từng bước thăng chức, như diều gặp gió.
Hiện tại Đỗ gia ở trong giới cũng có được một vị trí nhỏ.
Anh chuyển động chén rượu trong tay, thấy tay của người nam nhân kia xoa vai Thẩm Phàm, ái muội mà sát lại bên tai Thẩm Phàm nói gì đó.
Thẩm Phàm biểu tình đen tối, vươn tay đem tay của đang ở trên ở trên vai cậu vuốt ve tay hung hăng mà quăng ra, chén rượu trong tay trực tiếp hắt lên mặt hắn.
Nam nhân tay nắm thành quyền rồi lại buông ra, lau mặt, lại lần nữa lại gần Thẩm Phàm lộ ra mỉm cười.
Từ Thanh thấy Thẩm Phàm biểu tình hung ác mà nói một câu sau đem nam nhân đẩy ra liền đi ra ngoài, anh do dự trong chốc lát, cầm lấy áo khoác màu đen của mình, nói với Đỗ Châu Vân: “Mệt rồi, về trước đây.”
Đỗ Châu Vân xua xua tay, ý bảo anh đi đi, sau đó bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: “Mệt cái gì chứ, lại là trở về viết tiểu thuyết rồi, thật không biết viết tiểu thuyết có thể kiếm được bao nhiêu tiền mà viết nhiều năm như vậy, mua một căn hộ hai phòng cũng không đủ.”