Ở đại sảnh yến hội đèn đuốc sáng trưng, vang vọng khắp phòng là âm nhạc nhu hòa, mọi người ăn mặc lễ phục dạ hội, tay cầm ly champagne, từng nhóm người tụ lại nói chuyện với nhau.
Ánh đèn đột nhiên tắt hơn phân nửa, chỉ còn lại mấy bóng đèn nhỏ chiếu sáng le lói, dưới ánh đèn mờ, âm nhạc nhu hòa cũng đổi thành điệu Tango vũ khúc Por Una Cabeza.
Không ít người nắm lấy tay bạn nhảy của mình đi vào sân nhảy, trên mặt mang theo khéo léo mỉm cười, trong ánh mắt mang theo nhè nhẹ ái muội dây dưa triền miên.
Anh cầm theo ly champagne đi đến một góc, anh không có mấy hứng thú với việc nhảy nhót hay điệu nhạc với cả tìm bạn nhảy.
Anh nhìn những đôi nam nữ đang nhảy giữa sảnh trong chốc lát, liền dời mắt, cách đó không xa, có một cậu thanh niên mặc một bộ tây trang đang tranh cãi với một người khác, dưới ánh đèn mờ chỉ có thể thấy hai má của thanh niên kia ửng hồng, chúng trông giống như một quả táo đỏ tươi mềm mại.
Từ Thanh sờ cằm, thầm nghĩ người chủ trì buổi yến hội này cũng quá cầu kỳ rồi, điểm tâm bưng lên có chút xíu, ăn cũng không đủ no, làm hại mình đến mức nhìn mặt người khác cũng cảm thấy đói.
Anh đối với rất nhiều chuyện đều không có nhiều hứng thú, thế nhưng khi nhìn hai người này cãi nhau lại không biết tại sao lại hấp dẫn sự chú ý của anh, anh nâng ly champagne nhấp một ngụm, tầm mắt vẫn luôn trên người của thanh niên kia.
Thanh niên xoay người, anh rốt cuộc cũng thấy rõ được mặt của cậu, đó là một khuôn mặt vừa tinh xảo lại sinh động.
Thanh niên thấy ánh mắt kinh diễm của anh, hơi hơi sửng sốt, hùng hổ mà đi nhanh về phía anh.
Từ Thanh dời tầm mắt, nhưng chậm rồi, thanh niên đã sắp chạy tới trước mặt anh, bởi vì khoảng cách giữa hai người gần lại nên khuôn mặt tinh xảo đến hoàn mỹ của cậu hiện ra trước mắt anh, còn có nốt ruồi nhỏ ở dưới chân mày.
Anh có chút thất thần nghĩ thì ra trên đời này còn có người như vậy, ngay cả một nốt ruồi cũng đẹp đến như vậy.
“Vừa rồi anh nhìn cái gì?” Thanh niên mở miệng, ngữ khí hùng hổ doạ người.
Từ Thanh thong dong nói: “Cậu cho rằng tôi đang nhìn cái gì?”
Thanh niên hừ lạnh nói: “Anh đang nhìn lén tôi!” lưng cậu ưỡn thẳng, cao đến một mét tám, đôi chân dài thẳng tắp, vẻ mặt như không ai làm gì được, ngạo mạn lại đáng yêu.
Từ Thanh ừ một tiếng, cũng không giải thích nhiều.
Thanh niên đôi mắt xoay chuyển, nhỏ giọng nói: “Nếu đã như vậy, anh giúp tôi một chút, tôi sẽ coi như vừa rồi cái gì cũng chưa phát sinh.”
Thanh niên trong mắt lóe lên sự giảo hoạt, giống một con tiểu hồ ly đang chuẩn bị trộm thức ăn vậy, ngồi xổm sau cái bẫy, chờ gà mái già tự chui đầu vô lưới, tuy rằng Từ Thanh cũng không muốn đem mình so sánh như một con gà mái già.
Từ Thanh trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, anh chỉ nhìn một cái mà thôi, còn phải có điều kiện, nhưng anh không hiểu được suy nghĩ của chính mình sau khi đáp ứng lời của cậu ta.
Anh không nghĩ tới, thanh niên yêu cầu anh giả bộ làm một tiểu thuyết gia, còn muốn anh đóng giả bạn trai.
Từ Thanh trầm mặc trong chốc lát, mở miệng: “Trục Ảnh… là bạn trai của cậu?”
Thanh niên hừ một tiếng, đắc ý nói: “Hiện tại thì chưa, nhưng sớm sẽ là bạn trai của tôi thôi.”
Thanh niên nhìn thoáng qua Từ Thanh, bổ sung nói: “Tuy rằng anh cũng đẹp trai đấy, nhưng là tôi càng thích người có tài hơn, anh không có cơ hội, tôi chỉ thích mỗi Trục Ảnh mà thôi.”
Từ Thanh trầm mặc hai giây: “Cậu từng gặp qua Trục Ảnh chưa?”
Thanh niên chỉ vào chính mình, trên mặt mang theo nụ cười, lời nói cũng mang theo sự ngạo mạn, khiến người cảm thấy đáng yêu: “Chưa thấy qua, nhưng anh biết tôi là ai không?”
Từ Thanh không lên tiếng, chờ đợi cậu nói tiếp theo của cậu.
Vẻ mặt thanh niên cứng đờ, có chút xấu hổ mà chất vấn anh: “Sao anh không hỏi tôi là ai?”
Thanh niên bất mãn mà trợn tròn đôi mắt nhìn Từ Thanh, chẳng qua hành động trừng mắt của cậu trong mắt Từ Thanh cũng giống như đang làm nũng.
Từ Thanh cảm thấy thanh niên thú vị, vì thế phối hợp một lần: “Cậu là ai?”
Thanh niên hừ hừ hai tiếng: “Tôi chính là chủ nhân của tiệc tối hôm nay.” Cậu sợ không đủ dọa được người, nên đã bỏ bớt chữ “con trai”
Từ Thanh: “…”
Vừa rồi còn nói xấu người ta… bây giờ chính bản thân anh cũng cảm thấy thật sự xấu hổ.
Càng xấu hổ hơn chính là, anh cũng không biết chủ nhân buổi tiệc là thần thánh phương nào, anh chỉ biết đại khái là một lão đại trong giới thương mại.
Anh bất quá là bị biên tập bắt buộc nên mới đến tham gia, lúc anh nhận được thư mời cũng không hiểu, một đại lão trong thương giới tổ chức yến hội lại mời một tiểu thuyết gia như anh đến để làm gì cơ chứ?
Thanh niên còn không đợi anh suy nghĩ cẩn thận, liền ôm lấy cánh tay anh, vội vàng nói:“Mau mau mau, giúp tôi!”
“Tiểu Phàm, tại sao cậu lại trốn ở chỗ này?”
Từ Thanh nhìn mắt người mời tới, anh biết người này, đây chính là người đã sáng lập ra một nền tảng ứng dụng đang nổi tiếng trên mạng gần đây. Khi anh lướt Weibo thì thấy ảnh chụp của người này xuất hiện ở trên trang đầu của Weibo, có thể nói là một nhà kinh doanh mới nổi hoạt động vô cùng tích cực.
Thanh niên được gọi là Tiểu Phàm ôm lấy cánh tay Từ Thanh thật chặt, nhích đến gần người anh một chút, nụ cười ôn hòa treo trên mặt, tư thái ưu nhã thong dong của hiện tại khác một trời một vực so lúc nãy vừa ương ngạnh lại tùy hứng .
“À, tôi đang cùng bạn trai nói chuyện, anh muốn tới đây quấy rầy chúng tôi à.”
Nụ cười trên mặt Cố Dư Sinh cứng lại, cũng liền lập tức khôi phục: “Người này là bạn trai em? Tại sao tôi chưa thấy qua anh ta.”
Thanh niên có chút khoe khoang mà nói: “Anh ấy cùng các người không giống nhau, anh ấy là tiểu thuyết gia, biết Trục Ảnh không? Năm nay anh ấy vừa mới đạt được huy chương ngòi bút vàng viết tiểu thuyết hay nhất thể loại huyền nghi đó.”
Cố Dư Sinh nghe được giọng nói của cậu không thèm che đi ngữ khí khoe khoang liền vươn tay về phía Từ Thanh: “Chào anh, tôi là người sáng lập ra WLan.”
Từ Thanh vươn tay nhẹ nhàng nắm chặt: “Chào anh, tôi tên Từ Thanh.”
Cố Dư Sinh đáp một tiếng, cười nói: “Thì ra Trục Ảnh chính là anh, tôi cũng đã từng xem qua tiểu thuyết của anh, viết rất hay, anh thật sự rất kín tiếng đấy, trên mạng lại không có một chút tin tức gì về anh.”
Thanh niên cau mày, nghe ra Cố Dư Sinh như đang ám chỉ điều gì, nhịn không được cãi lại: “Đương nhiên rồi, Trục Ảnh của bọn tôi đến đoạt giải đều là biên tập đi lãnh thưởng, kín tiếng , anh cho rằng ai cũng giống anh à, giống như một con khổng tước nhảy nhót khắp nơi.”
Từ Thanh lông mày hơi hơi nhướng lên, trời đất chứng giám, anh thật sự không phải bởi vì kín tiếng mà không đi lãnh thưởng, hơn nữa bởi vì ngày đó có việc, anh mới nhờ biên tập đi giùm.
Anh ngày thường cũng không có thói quen đăng hình mình lên mạng xã hội, chỉ là cảm thấy không cần thiết, anh chỉ là một tiểu thuyết gia, không nhất thiết phải khoe mặt lên trên mạng.
Từ Thanh rốt cuộc lộ ra nụ cười duy nhất trong ngày hôm nay: “Cảm ơn anh vì đã thích tiểu thuyết của tôi, nếu có cơ hội tôi sẽ tặng anh một quyển sách mới.”
Thanh niên đối với biểu hiện của Từ Thanh cũng thực vừa lòng, thúc giục Cố Dư Sinh nói: “Anh còn không mau đi, tôi sẽ kêu người đến kéo anh đi đấy.”
Cố Dư Sinh buông tay, làm ra bộ dáng bất đắc dĩ, xoay người rời đi.
Cố Dư Sinh vừa đi, thanh niên liền nhanh chóng buông cánh tay Từ Thanh ra.
Thanh niên câu lấy khóe miệng, hướng Từ Thanh nhỏ giọng nói: “Anh rất biết điều đó, nếu như tôi mà không có người trong lòng, tôi cũng không ngại thử cùng anh, dù sao thì anh cũng thuộc gu của tôi.”
Từ Thanh: “Hả? Phải không?”
Còn không đợi thanh niên trả lời, một nữ nhân liền vội vội vàng vàng đi tới, nữ nhân lôi kéo cánh tay Từ Thanh, oán giận: “Vừa rồi anh chạy đi đâu vậy? Tôi tìm anh nửa ngày, người khác nói là Thẩm tổng đi tìm anh đấy, anh có đi với tôi không?”
Thanh niên đột nhiên cảm thấy bàn tay đang lôi kéo cánh tay Từ Thanh dị thường chướng mắt, cũng xem nhẹ tin tức trong miệng cô.
Nữ nhân nhìn thoáng qua thanh niên, hơi kinh hãi, ngay sau đó lộ ra nụ cười chuyên nghiệp: “Thẩm tổng? Thì ra các người đã đã gặp mặt nhau rồi à?”
Thanh niên ngây người, cảm thấy mờ mịt một giây sau lập tức lộ ra cũng lộ ra một nụ cười giao lưu: “Chào cô, chúng tôi vừa nãy mới gặp nhau.” Cậu nhớ lại mặt của nữ nhân này, đây là biên tập của Trục Ảnh.
Nữ nhân lôi kéo Từ Thanh, giới thiệu nói: “Đây là chính là Trục Ảnh, không biết ngài đã xem sách mới của anh ấy chưa, thực sự cảm ơn ngài đã nâng đỡ cho Trục Ảnh của chúng tôi, đến lúc đó tôi sẽ gửi cho người quyển sách mới có chữ ký của anh ấy.”
Lời nói của cô ấy như liên hồi bom nổ bùm bùm phát khiến cả người cậu lâm vào hỗn loạn, lúc này thanh niên tựa như một con thỏ đầu đụng phải gốc cây tìm không thấy phương hướng, mờ mịt đáng yêu, Từ Thanh khóe miệng hơi hơi giơ lên, chủ động vươn tay: “Thẩm… Tổng? Tôi là Trục Ảnh, tên Từ Thanh.”
Thanh niên há miệng thở dốc, mặt đỏ ngầu, đỏ lên đến tận mang tai, Từ Thanh nuốt nước miếng một cái, nghĩ thầm, càng giống con thỏ. Anh có chút xấu xa mà nghĩ không biết ở thành phố W có nơi nào bán thịt thỏ kho tàu không nhỉ?
Thanh niên trầm mặc nửa ngày, nữ nhân nhịn không được mở miệng: “Thẩm tổng?”
Không phải vừa rồi hai người xảy ra chuyện gì à, sao nhìn Thẩm tổng giống như là không quá cao hứng?
Thanh niên miệng bẹp bẹp, thế nhưng có vẻ có chút ủy khuất: “Tại sao lúc nãy anh không nói cho tôi biết anh là Trục Ảnh? Anh là cố ý muốn nhìn thấy tôi xấu mặt có phải không?”
Giọng nói của Từ Thanh không tự giác mà dịu lại, thế nhưng mang theo chút sủng nịch cùng bất đắc dĩ: “Cậu cũng không hỏi tôi nha.”
Thanh niên xấu hổ chớp mắt: “Tôi… Tôi tên là Thẩm, Thẩm Phàm…”
Từ Thanh gật gật đầu, nhìn đồng hồ, phát hiện đã đến giờ rồi vì thế nói: “Thẩm tổng, đã không còn sớm, tôi xin cáo từ trước, có cơ hội lại hẹn gặp nhau sau.”
Nữ nhân vì anh giải thích: “Thẩm tổng, Trục Ảnh đến giờ liền phải đi sáng tác tiểu thuyết, đúng giờ xác định địa điểm, đã nhiều năm như vậy nên đã tạo thành thói quen, giống như là đồng hồ sinh học vậy, thật là ngại quá.”
Thẩm Phàm nhìn bóng dáng Từ Thanh rời đi, lại đi nhanh vài bước bắt lấy cánh tay Từ Thanh, thấp giọng nói: “Anh phải nhớ kỹ tôi đó.”
Từ Thanh giọng nói mang theo ý cười: “Được, quên không được.”
Thẩm Phàm nhìn bóng dáng anh càng xa dần, một người đứng ở tại chỗ, thanh âm rất thấp, thấp đến chỉ có một mình anh có thể nghe thấy: “Những, những điều lúc nãy tôi nói đều là sự thật.”
Đây là quyết tâm của cậu.