• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9:





Từ Thanh cầm máy tính xách tay lên ngồi trên ghế sô pha, chuẩn bị viết chương mới.





Trước đây thường viết tiểu thuyết vào đêm khuya.





Vào lúc nửa đêm, anh cảm thấy lòng mình rất bình tĩnh, để anh có thể tập trung. Thẩm Phàm không nói gì với anh, nhưng anh có thể cảm thấy Thẩm Phàm rấtkhông hài lòng về chuyện này.





Sau đó, anh từ từ điều chỉnh ban ngày viết tiểu thuyết, buổi tối rảnh rỗi có thể ngủ với Thẩm Phàm, anh rất hài lòng với sự sắp xếp này.





Từ Thanh nhìn chằm chằm vào trang tài liệu trống trên màn hình một lúc, không nhớ chương trước mình đã viết đến đâu rồi.





Anh mở cuốn sách viết đề cương, sau đó mở nội dung của chương trước, đọc đại khái trước khi bắt đầu viết chương mới.





Nhân vật… ừm, tên của nhân vật là gì, anh lại nhìn lại đề cương, tìm được cái tên đó.





Từ Thanh mím môi, trí nhớ thật sự càng ngày càng kém.





Chương mới chỉ viết hơn sáu ngàn chữ mà anh mất gần một ngày, anh đăng chương mới không đợi comment làm mới như mọi khi.





Anh trực tiếp tắt máy tính và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ một lúc.





Từ Thanh không biết tại sao mình lại sợ, đột nhiên sợ người khác đánh giá không tốt tiểu thuyết của mình, cho dù trăm người khen tiểu thuyết của anh, nhưng chỉ cần một người chỉ trích, cũng có thể dễ dàng khiến anh nghi ngờ bản thân.





Anh không như thế này trước đây.





“Vù—”





Từ Thanh cầm điện thoại lên, nhìn cái tên trên màn hình, do dự một hồi, mới trả lời:





“…A lô?”





“Ê Thanh, đến nhà tôi chơi, cậu đã lâu không tới đây, không muốn làm anh em nữa hay sao?”





Giọng nói vui vẻ của Đỗ Châu Vân phát ra từ loa điện thoại.





“…”





“Thanh? Ủa? Không có tín hiệu? A lô?”





Đỗ Châu Vân khó hiểu, giọng càng lớn.





“Nghe rồi, gần đây tôi không có thời gian rảnh.”





Từ Thanh nói được một giây thì bên tai đã bị Đỗ Châu Vân thét chói tai.





“Sao cậu lại bận như vậy? Cậu đã từ chối tôi mấy lần rồi. Tôi không phải là cục cưng của cậu nữa rồi đúng không. Đi thôi, lần này nhất định phải đến mang theo giám đốc Thẩm nhà cậu đi. Tôi có tin vui muốn chia sẻ với cậu.”





Đỗ Châu Vân hiếm khi ép buộc người khác, điều này chứng tỏ rằng thực sự có việc.





Từ Thanh ngại từ chối, nói:





“Được rồi.”





Cúp điện thoại xong, anh ghi sự việc vào trong điện thoại di động nhắc nhở, sợ một lúc sau lại quên mất.





Anh phải nói với Thẩm Phàm sớm hơn để Thẩm Phàm sắp xếp thời gian, nghĩ đến đây anh lại không muốn đến cuộc hẹn, Thẩm Phàm phải cố gắng làm đến cuối ngày để có thời gian rảnh rỗi, anh không muốn Thẩm Phàm mệt mỏi như vậy.





Sau khi Thẩm Phàm tan sở, điện thoại di động của Từ Thanh cũng gửi cho anh một lời nhắc nhở về các việc cần làm ngày hôm nay, hôm nay là thứ Tư, cần đi đến phòng gym tập thể dục.











Từ Thanh xoa lông mày mệt mỏi, cảm thấy mệt mỏi không còn sức lực để làm việc khác, chưa kịp nghĩ ra cớ gì thì Thẩm Phàm đã gọi điện thoại.





“A Thanh, anh ra ngoài chưa?”





Từ Thanh khẽ thở dài:





“Chưa, vừa mới viết xong một chương.”





“Ừm, vậy thì mau ra ngoài đi, em sắp đến rồi.”





Từ Thanh im lặng một hồi, sau đó nhẹ giọng nói:





“Hôm nay anh hơi mệt, có thể không đi không?”





“A Thanh, lần trước có ai đó trong phòng gym đã hỏi số điện thoại của em…”





Từ Thanh ngắt lời cậu:





“Anh đi, em đợi anh.”





Thẩm Phàm luôn có muôn vàn cách để khiến anh thỏa hiệp.





Thẩm Phàm lên máy chạy bộ sau khi thay quần áo thể thao, đột nhiên khi ánh sáng mờ đi, cậu cau mày, bước xuống máy chạy bộ và nhìn thủ phạm. Bóng dáng cao lớn gần như che khuất cậu trong bóng tối.





Chân mày Thẩm Phàm càng nhíu chặt hơn, người này phải hơn một mét chín.





Cơ bắp cuồn cuộn trên người đàn ông có cảm giác mạnh mẽ, anh ta hiển nhiên rất tự tin cơ ngực cường tráng của mình, nói:





“Để tôi dạy cậu tập cơ ngực?”





Thẩm Phàm lạnh lùng nói:





“Không cần.”





Cậu xoay người muốn đi, lại bị người đàn ông duỗi tay ra chặn đường, cậu nhướng mi liếc người đàn ông, tràn đầy khinh thường:





“?”





Người đàn ông không thèm để ý đến vẻ chán ghét trong mắt cậu, nói:





“Tôi rất lợi hại, làm quen chút nha?”





Thẩm Phàm cau mày, cậu không ngờ trong các câu lạc bộ cấp cao lại có những người không thức thời như vậy, cậu lạnh lùng nói:





“Tránh ra.”





Vẻ mặt của người đàn ông thay đổi. Suy nghĩ của cậu ta và Thẩm Phàm trùng khớp với nhau. Cậu ta cũng cảm thấy Thẩm Phàm quá thiếu hiểu biết. Cậu ta khịt mũi:





“Kiêu ngạo làm gì? Vừa nhìn đã biết hàng rác rưởi bị người ta chịch bấy rồi. Cậu phải biết rằng tôi là ai, đến lúc đó đừng có cầu xin tôi chịch cậu. “





Thẩm Phàm nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó rồi đột nhiên bật cười, nhưng nụ cười đó càng mang tính châm biếm và châm chọc:





“Cậu là ai?”





Người đàn ông chỉ nghĩ rằng nụ cười của người này thật chói mắt, muốn nổi đóa, nhưng vừa nghĩ tới, có thể lập tức khiến người này phải vểnh mông cầu xin, tự đắc:





“Có biết Hào Môn Quốc Tế không, chú tôi là chủ tịch của bọn họ.”





Thẩm Phàm biết chuyện, ý đồ không rõ mỉm cười:





“Chủ tịch Vương là chú của cậu à.”





Người đàn ông cảm thấy có gì đó không đúng, cũng không nghĩ sâu xa, chỉ nghĩ Thẩm Phàm tiếp khách có tiếp qua người của Hào Môn Quốc Tế nên mới biết tên chú mình.





Đúng vậy, trong mắt cậu ta Thẩm Phàm chỉ là một con vịt, lớn lên đẹp đẽ, lại đến phòng gym của người có tiền tập thể hình. Chẳng không phải là một con vịt muốn bào người giàu thì còn có thể là gì nữa?





Thẩm Phàm khinh thường nói:





“Chẳng qua chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, còn nghĩ bản thân mình giỏi lắm sao?”





Người đàn ông không ngờ Thẩm Phàm lại phản ứng như thế này, cậu ta sững sờ một lúc, cơ mặt co giật, đây là lần đầu tiên cậu ta bị khinh bỉ như thế này, một người đàn ông luôn được người ta nịnh nọt làm sao có thể chịu được sự chế giễu và khinh thường của Thẩm Phàm. Cậu ta nắm chặt tay đấm tới Thẩm Phàm.





Thẩm Phàm phản ứng nhanh nghiêng người né tránh. Người đàn ông tung mình lên không trung. Thẩm Phàm đá vào lưng cậu ta một cú. Trong khi người đàn ông loạng choạng, cậu nắm lấy cánh tay giữ vai người đàn ông đó bằng tay rồi ép cậu ta xuống đất.





Thẩm Phàm ngồi trên lưng người đàn ông, vỗ nhẹ vào mặt người đàn ông nói:





“Tôi nghe nói Vương Vinh Quý có một đứa cháu trai không nên thân. Hóa ra là cậu. Cậu vẫn là bớt gây sự chút đi, đừng chọc vào người không nên chọc, chú cậu không bảo vệ nổi cậu đâu.”





Người đàn ông sắc mặt tái nhợt, trong lòng hoảng sợ, đây chẳng là… người đẹp này không phải chỉ là một mb đẹp trai thôi sao?





Người đàn ông hít một hơi nói:





“Đúng vậy, thực xin lỗi, tôi không có mắt xem thường cậu rồi…”





Thẩm Phàm hừ lạnh, đứng dậy khỏi lưng cậu ta, mắt Thẩm Phàm sáng lên và nở một nụ cười rạng rỡ, nhào vào vòng tay của người đi vào nói:





“Anh đến đây muộn vậy. Nhìn đi, anh không có ở đây em lại bị người ta quấy rối nè”.





Từ Thanh không hề phản kháng trước sự giả tạo của Thẩm Phàm, anh ho khan véo vào mặt Thẩm Phàm một cái:





“Ừm, anh sai rồi, sau này sẽ đến sớm hơn.”





Thẩm Phàm hài lòng gật đầu, hai người đều không có nhìn về phía người đàn ông nằm trên mặt đất, tất nhiên nhìn không ra ánh mắt tối sầm của cậu ta trên mặt đất.





Vương Quân Lai trong lòng khinh thường, còn cho rằng mình là người ghê gớm lắm, nói đến cùng cũng dựa vào đàn ông mới dám đánh người, chỉ là một trai bao mà thôi, còn thật sự tưởng rằng bản thân làm được chuyện lắm. Cậu ta đã gặp không ít thằng như thế, bên ngoài thể hiện cưng chiều, trên thực tế, những người giàu chẳng quan tâm đến những món đồ chơi này.





Vương Quân Lai từ trên mặt đất đứng dậy, phủi phủi bụi bặm trên tay, vươn tay về hướng Từ Thanh, cười nịnh nọt:





“Xin chào, xin chào, tôi là Vương Tuấn Lai của Hào Môn Quốc Tế, vừa rồi chỉ là hiểu lầm…”





Từ Thanh không hiểu sao người này lại nở nụ cười ghê tởm với mình, lạnh lùng gật đầu, nhưng không nói lời nào, cũng không muốn nói chuyện với người lạ, thật mệt mỏi.





Vương Quân Lai lại nói:





“Xin hỏi anh đây là?”





Từ Thanh đang định trả lời, Thẩm Phàm lạnh lùng nói:





“Liên quan gì đến cậu.”





Sắc mặt Vương Quân Lai không được tốt lắm, nhìn Từ Thanh nói:





“Chuyện này… em trai mà anh nuôi tính tình hơi khó chịu ha. Không đợi anh nói đã tự ý mở miệng, như vậy không được tốt lắm?”





Từ Thanh sửng sốt, lông mày nhíu lại:





“Cậu nói cái gì?”





Vương Quân Lai nhìn sắc mặt Từ Thanh lập tức thay đổi, cho rằng cậu ta đã chia rẽ thành công, liền nói:





“Ây da, loại đồ chơi kiểu này, huấn luyện bọn họ, tôi rất có kinh nghiệm đó…”





Cậu ta chưa kịp nói xong đã nhận một cú đấm vào mặt, Từ Thanh dùng ánh mắt tối đen nhìn cậu ta chằm chằm, như muốn ăn thịt người:





“Ngược lại tôi nghĩ cậu mới là người ít được huấn luyện.”





Vương Quân Lai bị đôi mắt đen như mực của anh nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy tóc dựng đứng, che đi gò má bị đánh, giọng nói run run:





“Đúng vậy, thực xin lỗi, tôi, tôi đã lỡ lời…”





Từ Thanh quay đầu nhìn Thẩm Phàm, Thẩm Phàm nở một nụ cười âm u:





“Tôi đã nói với cậu là không được chọc với người không nên chọc. Nếu cậu không nghe lời cảnh cáo của tôi, lần tới tôi sẽ nói chuyện với chủ tịch Vương. Nếu ông ta không biết cách dạy dỗ cháu trai của mình thì đừng để nó ra ngoài mất mặt.”





Vương Quân Lai há hốc mồm, không thể nói bất cứ điều gì.





Cả hai người đều không để ý đến cậu ta, Từ Thanh kéo Thẩm Phàm ra khỏi phòng tập nói:





“Hôm nay phòng tập có rất nhiều người, chúng ta về nhà tập thể dục nhé?”





Thẩm Phàm giật giật khóe miệng, nhìn Từ Thanh nói:





“Có nhiều người mới tốt đó.”





Từ Thanh lại nói:





“Xảy ra chuyện này vừa rồi em cũng không muốn tập thể dục. Chúng ta về nhà, buổi tối ăn bít tết lại uống chút rượu vang, thấy thế nào?”





Thẩm Phàm như bị mê hoặc, mím môi suy nghĩ một hồi rồi nói:





“Tập thể dục xong rồi mới về nhà ăn.”





Từ Thanh thở dài:





“Anh đau đầu tập không nổi.”





Thẩm Phàm rất lạnh lùng cứng rắn:





“Đừng giả bộ nữa, mau đi thay quần áo.”





Từ Thanh: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK