Thẩm Phàm là một loại người sẽ không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu, trên nhiều phương diện đều là như thế, chẳng hạn như xuất quỹ*.
(*出柜 “xuất quỹ”, thường dùng để chỉ việc công khai tính hướng)
Năm đó Thẩm Phàm rất gian nan, khi ba mẹ biết đứa con trai họ chiều từ nhỏ đến lớn là đồng tính luyến ái, mắt của mẹ cậu đỏ hoe, ngón tay run run chỉ vào cậu, không nói được lời nào, suýt chút nữa đã khóc ngất đi.
Còn bố cậu tức giận đến thô bạo, lần đầu tiên dùng gia quy mà tổ tiên truyền lại, lấy chổi lông của dì giúp việc, quật cho Thẩm Phàm một trận.
Cho dù trên người Thẩm Phàm vết thương bầm tím, ứ máu, cậu cũng không mở miệng thừa nhận lỗi lầm, mà chỉ im lặng, cắn răng quỳ ở đó.
Cậu không nghĩ tới ba mẹ đối với chuyện này lại phản ứng lớn như vậy. Sau đó, ba cậu cười lạnh nhìn cậu, đem thư chia tay của bạn trai cậu ném trước mặt cậu, nói là thư chia tay, không bằng nói là một phần hiệp nghị.
Lúc ấy, ba cậu nói:
“Đây là người đàn ông mà mày coi trọng đấy!”
Cậu quỳ trên sàn đá cẩm thạch, mắt nhìn vô cảm, không nói câu nào.
Ba cậu lại nói:
“Nếu bây giờ mày nhận sai, sau đó thành cậu thật tìm cô gái kết hôn, tao sẽ coi như chưa từng có việc này xảy ra.”
Đầu gối của cậu đã sắp tím xanh rồi, đau nhức truyền đến khiến mồ hôi lạnh của cậu túa ra, nhưng cậu vẫn cắn răng nói:
“Không có em ấy, con vẫn là đồng tính luyến ái. Cho dù không có ai bên cạnh, con cũng không kết hôn với phụ nữ. Nếu phải kết hôn, con cũng chỉ có thể kết hôn với đàn ông!”
Khi ấy, mắt ba cậu đỏ bừng, ông thở hổn hển, ngực phập phồng, trợn mắt ngất xỉu, mọi người nháy mắt loạn lên, nhốn nháo đưa ba vào bệnh viện.
Trong mùi thuốc khử trùng, cậu quỳ gối trước giường bệnh của ba. Ba cậu nhắm mắt nằm trên giường, mẹ cậu khóc đến chóp mũi cùng đỏ lên, khuyên cậu:
“Con không thể chịu thua sao? Không nên đối đầu với ba con như vậy. Kết hôn với phụ nữ có gì không tốt chứ, đàn ông có thể chăm sóc cho con sao?”
Cậu ngẩng đầu lên nhìn mẹ, hốc mắt hồng hồng, nhưng không có rơi lệ:
“Con thích đàn ông. Con cũng không biết tại sao lại như thế, nhưng con chỉ thích đàn ông. Chẳng lẽ vì để về sau có người chăm sóc mà con lại đi lừa gạt một cô gái vô tội, hủy hoại cả đời của cô ấy sao?”
Mẹ cậu thở dài, nhờ y tá kéo cậu từ mặt đất đứng dậy.
Mẹ xắn quần của cậu lên, nhìn thấy đầu gối cậu một mảnh xanh tím, trong lòng đau xót vô cùng. Bà nhờ người mua dầu hoa hồng, vừa xoa vừa lẩm bẩm:
“Còn quỳ thì quỳ, sao lại không biết đệm cái gì vào, bình thường nhanh nhạy đi đâu hết rồi?”
Thẩm Phàm nhe hàm răng trắng ra:
“Nếu đệm cái gì vào, mẹ còn có thể đau lòng cho con sao?”
Mẹ cậu hung hăng vỗ lưng cậu một cái:
“Con cái đồ hỗn đản này! Thôi, con về ngủ một chút đi, đợi đến lúc ba con tỉnh lại, mẹ sẽ gọi con qua đây!”
Thẩm Phàm khập khiễng bị dìu đi, cậu biết, mình đã thắng rồi.
Qua vài năm, cuối cùng ba mẹ cậu cũng hoàn toàn chấp nhận giới tính của cậu, nhưng hai người họ lại không chấp nhận việc cậu thích một người viết tiểu thuyết.
Ba cậu trừng mắt nhìn cậu:
“Phương Văn có gì không tốt? Sao con lại đi thích một tiểu thuyết gia thế chứ!”
Thẩm Phàm: “Cậu ấy viết tiểu thuyết thì sao ạ? Cậu ấy còn được khen ngợi nữa mà.”
Ba cậu xoa trán, nói:
“Nó về sau có thể giúp được gì cho sự nghiệp của con? Nó chỉ là một tiểu thuyết gia thôi! Không được, ngay ngày mai ba cho con đi gặp mặt!”
Thẩm Phàm cười nhạt:
“Sự nghiệp của con sao lại phải cần người khác giúp đỡ mới có thể thành công? Tự con cũng có thể làm được.”
Ba cậu cũng cười lạnh:
“Con không nên thích người kia. Vậy thì thử xem, nếu con có thể lấy được công ty từ trong tay ba, ba sẽ không quản con thích ai, muốn làm gì nữa.”
Đến khi, Thẩm Phàm thực sự có thể tạm thời đoạt được công ty, ba cậu suy sụp ngồi trong văn phòng chủ tịch, nhìn cậu, cười khổ mà không nói ra lời. Một lúc lâu sau, ông mới nói:
“Con đã trưởng thành rồi.”
Sau cùng, Thẩm Phàm vẫn để ba cậu tiếp tục là chủ tịch, cũng lấy danh nghĩa của ba cậu tổ chức một bữa tiệc long trọng. Đến lúc ấy, ba cậu mới biết được, cái người viết tiểu thuyết kia vốn không quen biết gì lắm con trai của ông, là con trai của ông động tâm với người ta!
Ông tức giận đến mức đã mời cả Phương Văn đến, Thẩm Phàm nhìn thấy cái tên trên đầu danh sách khách mời cùng không nói gì, ngược lại trong lòng lại nảy ra một ý tưởng, có thể lợi dụng người này một chút.
Hôm đó, Thẩm Phàm mặc lễ phục đặt may riêng, còn tìm một chuyên gia trang điểm cho các ngôi sao để trang điểm nhẹ nhàng, cậu đối với khuôn mặt trong gương rất tự đắc. Trục Ảnh chắc chắn không thể thoát được.
Dưới ánh đèn rực rỡ của yến hội, khuôn mặt vốn tinh xảo của cậu được trang điểm nhẹ nhàng càng thêm xinh đẹp. Cậu cầm ly rượu đi loanh quanh một lúc, cuối cùng cũng thấy nhân vật cần tìm.
Trục Ảnh, cũng chính là Từ Thành. Mái tóc của Từ Thanh đã dài hơn một chút, khuôn mặt tuấn tú, so với ảnh chụp chỉ có đẹp hơn. Cậu do dự một lúc, muốn đi qua, lại bị đối thủ một mất một còn của mình ngăn cản.
Trên mặt đối thủ một mất một còn kia lộ vẻ trào phúng, cười nói:
“Nghe nói, cậu thích một tên nghèo viết văn à?”
Thẩm Phàm lạnh mặt, thanh âm trầm trầm, nói:
“Quan tâm chuyện của cậu đi, sao lại cứ thích đến trước mặt tôi nói nhiều thế?”
Đối thủ một mất một còn bị ánh mắt lạnh lùng như dao sắc của cậu liếc qua, lại không chịu thua, nói:
“Năm đó cậu làm ba cậu tức giận, hiện giờ đừng có lại làm ba cậu tức đến bệnh thêm lần nữa.”
Thẩm Phàm liếc người ấy, phát hiện ra người ấy cũng đang nhìn về hướng này, cậu liền lộ ra một nụ cười, khinh thường nói lại:
“Cảm ơn cậu đã quan tâm đến sức khỏe của ba tôi, nhưng cậu có quan tâm thêm nữa thì cũng không thể trở thành cháu của ba tôi được. Vì thế, cậu nên tỉnh ngộ đi.”
Đối thủ một mất một còn ấy đỏ bừng mặt, nhưng Thẩm Phàm không thèm để ý đến cậu ra nữa, trực tiếp đi về chỗ người ấy.
Ánh mắt người ấy sâu thẳm, giống như hàm chứa tinh tú trong vũ trụ. Cậu bị người ấy dùng ánh mắt chăm chú nhìn thăm dò, một lúc sau, hai má đã bắt đầu nóng lên. Cậu làm bộ ương ngạnh, gây sự nói:
“Vừa rồi anh nhìn cái gì?”
Cậu biết rõ ưu thế ngoại hình của bản thân, biểu hiện ngang ngạnh cũng sẽ không gây khó chịu, ngược lại có thể khắc sâu ấn tượng. Từ Thanh quả nhiên không thấy lộ ra biểu tình chán ghét, ngược lại bình tĩnh nói:
“Em cho rằng anh đang nhìn cái gì?”
Trong lòng Thẩm Phàm thở nhẹ một hơi, còn hỏi lại một câu như thế, nghĩa là Từ Thanh vẫn muốn cùng cậu nói chuyện.
Chỉ là, cậu không nghĩ đến, bóng ma tâm lý trong lòng Từ Thanh lớn như thế. Cậu đi theo sau anh lâu như vậy, cuối cùng vẫn khó có thể phá vỡ nội tâm phòng bị của Từ Thanh.
Cậu dùng thủ đoạn hạ lưu nhất, dùng cả dược vật để bức ép Từ Thanh. Cậu biết đại khái Từ Thanh đối với cậu cũng có hảo cảm. Nếu lần này Từ Thanh vẫn không đáp ứng cậu, cậu và anh sẽ chấm dứt, nên vẫn muốn thử một lần.
Từ Thanh đáp ứng rồi, cậu vốn đã chuẩn bị tốt tinh thần đón nhận thất bại, còn nghĩ đến cách khắc phục nó, nhưng Từ Thanh lại đồng ý. Cậu nhào vào trong lồng ngực của Từ Thanh, những ô uế trong tim nháy mặt bị chôn vùi trong niềm hạnh phúc.
Thẩm Phàm biết, bọn họ vốn không có duyên phận gì. Là cậu tỉ mỉ bện một chiếc lưới khổng lồ, từng bước từng bước một vây lấy Từ Thanh. Cái gì mà lần đầu gặp gỡ tốt đẹp, thật ra đều là giả.
Hai người ở bên nhau năm năm, trong lòng cậu vẫn luôn thấp thỏm lo lắng, sợ rằng nội tâm dơ bẩn có ngày bị vạch trần trước mặt Từ Thanh, rằng cậu không có đẹp đẽ như Từ Thanh nghĩ.
Cho dù Từ Thanh đã cầu hôn cậu, cho dù họ đã đến Las Vegas đăng ký kết hôn, cậu vẫn sợ hãi. Cậu muốn thú nhận rồi.