Thẩm Phàm từ trên giường ngồi dậy, híp mắt ngáp một cái rồi dụi dụi mắt, người bên cạnh vẫn đang ngủ say, cậu không khỏi mỉm cười khi nhớ lại giấc mơ ban đêm.
Từ Thanh đã lâu không có một giấc ngủ ngon, một đêm này anh ngủ không ngon, vừa nằm xuống đã trở nên luống cuống, khó thở tức ngực, dựa vào đầu giường ngồi cả đêm mới nghỉ ngơi.
Anh dựa vào giường nghe Thẩm Phàm đang gọi tên mình, giọng nói nhỏ nhẹ như mèo kêu, anh hôn Thẩm Phàm một cái, eo bị Thẩm Phàm ôm chặt, anh không biết Thẩm Phàm rốt cuộc mơ thấy cái gì.
Thẩm Phàm đau lòng vuốt ve quầng đen dưới mắt Từ Thanh, chạm môi lên lông mi dài của Từ Thanh, nhẹ nhàng leo xuống giường, sợ gây ồn ào nên không mang dép lê, sau khi đóng cửa lại, rón rén nhẹ nhàng đi xuống bếp.
Trời đã sáng, rèm cửa nặng nề gần như cản hết ánh sáng, chỉ có một tia sáng xuyên qua khe hở trên rèm cửa chiếu rọi lên mặt Từ Thanh.
Ngực Từ Thanh đột nhiên phập phồng kịch liệt một hồi, anh chợt mở mắt ra, đưa tay sờ trán, lau đi một tầng mỏng mồ hôi lạnh.
Sau khi Từ Thanh tỉnh lại, tim vẫn đập nhanh nên ngồi trên giường một lúc, bình tĩnh lại cảm xúc, lại nhớ đến giấc mơ đó, nhưng không nhớ vừa rồi rốt cuộc mình đã mơ cái gì.
Từ Thanh ngồi trên chiếc giường màu xanh xám với mái tóc bù xù, chăn đắp đến giữa hông, lộ ra thân trên cường tráng gợi cảm, cơ bụng đều đặn ngoan ngoãn ở đó, đường cơ người cá, làn da vốn trắng nõn với ga giường giường màu xanh xám làm nền càng thêm nổi bật
Thẩm Phàm vừa mở cửa ra đã thấy cảnh này, trên tay còn cầm một cái thìa, nhìn thẳng vào thân trên của Từ Thanh.
Từ Thanh ngơ ngác ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy biểu cảm đó của Từ Thanh Thẩm Phàm suýt chút nữa cương rồi, cậu trở nên xoắn quýt.
Đôi mắt Từ Thanh đột nhiên mở to, thoát khỏi suy nghĩ mông lung:
“Em… em nấu cơm rồi?”
Thẩm Phàm kinh ngạc thốt lên, theo đường nhìn của Từ Thanh nhìn đến cái thìa trong tay mình, trợn mắt ngoác mồm, hét lên một tiếng, sau đó xoay người chạy trở lại phòng bếp.
Từ Thanh xoa thái dương, hy vọng đứa nhỏ của mình không làm nổ bếp, cho dù có nổ tung thì tốt nhất cũng nên trả lại toàn thây người yêu bé bỏng của mình, đúng vậy nhà bếp là người yêu nhỏ bé của Từ Thanh.
Ở bên Từ Thanh lâu nhất mỗi ngày chính là máy tính xách tay, người tình nhỏ bé là nhà bếp, Từ Thanh thường chăm chút chuẩn bị bữa sáng bữa tối vì Thẩm Phàm muốn ăn. Nhưng ăn trưa chỉ có một mình anh, trước đây thường chỉ tùy tiện nấu chút lương khô đối phó qua ngày, giai đoạn này anh chẳng có hứng ăn uống, thậm chí bỏ bữa trưa.
Thẩm Phàm là con vàng con bạc của nhà họ Thẩm, đã xuống bếp lúc nào? Vào ngày lễ tình nhân đầu tiên bên nhau, Thẩm Phàm đã cố gắng chiên khoai tây sợi nhưng bị đứt tay mấy lần, chưa kể khoai tây sợi đã bị chiên thành khoai tây khô sẫm màu, vị vừa mặn vừa ngọt còn đắng khét nữa, thiếu điều muốn Từ Thanh phải vào phòng cấp cứu.
Từ Thanh một bên truyền nước biển, Thẩm Phàm thì ở chỗ phòng bệnh băng bó ngón tay. Bọn họ trong bệnh viện đã trải qua một ngày lễ tình nhân khó quên.
Kể từ đó, Thẩm Phàm không bao giờ vào bếp nữa, thay vì nói cậu không muốn vào bếp thì nên nói cậu bị nghiêm cấm vào bếp.
Từ Thanh nhận mệnh từ trên giường ngồi dậy, nhìn thấy hai đôi dép lê nằm trên mặt đất lộn xộn, anh nhíu mày, cầm một đôi rồi bước ra ngoài.
Thẩm Phàm bước ra khỏi phòng bếp với một bát canh to, Từ Thanh nhìn một cái, nhanh chóng ném dép xuống đất, cầm lấy bát canh.
Từ Thanh cẩn thận đặt bát canh vào giữa bàn ăn, nắm lấy tay Thẩm Phàm xem xét, quả nhiên ngón tay đỏ bừng, kéo người đến bồn rửa mặt dội nước một hồi, anh không nói bất cứ điều gì trách móc Thẩm Phàm, nhưng Thẩm Phàm vẫn cảm thấy có lỗi.
Thẩm Phàm giải thích:
“Em quên đeo bao tay…”
Từ Thanh ậm ừ một tiếng, thấy Thẩm Phàm căng thẳng, cười nói:
“Không trách em.”
Anh nhặt đôi dép trên đất và ngồi xổm xuống để xỏ cho Thẩm Phàm. Điều này khiến Thẩm Phàm nhớ đến hình ảnh mẹ cậu đi giày cho mình khi cậu còn nhỏ. Thẩm Phàm, một người da mặt dày đột nhiên trở nên xấu hổ, cậu nhỏ giọng nói:
“Anh đừng như vậy, mẹ em vẫn cứ nói em mãi.”
Từ Thanh nhướng mày:
“Ồ? Mẹ em đã nói gì?”
Thẩm Phàm học giọng điệu của mẹ mình ,bắt đầu màn biểu diễn của mình:
“Ây da, tiểu Phàm, nếu con cứ tiếp tục như thế này, sau này rời khỏi cái người Từ Thanh kia thì con phải làm sao? Con không thể để Từ Thanh cứ phục vụ con như thế này, con đâu phải là con nít ba tuổi nữa. “
Từ Thanh cười tủm tỉm:
“Mẹ em thật hài hước, nhưng mà mẹ có thể yên tâm rồi.”
Thẩm Phàm nghiêng đầu:
“Hả?”
“Anh sẽ không rời bỏ em.”
Giọng nói của Thẩm Phàm rất dịu dàng:
“Em biết, em là nhà của anh, rời xa em thì anh có thể đi đâu?”
Từ Thanh nghĩ đến một khả năng khủng khiếp khác, anh nhanh chóng xé nát hai từ đó trong đầu, ném chúng ra ngoài.
Những suy nghĩ kinh khủng của anh gần đây xuất hiện ngày càng nhiều.
Cũng may, Thẩm Phàm nấu cháo trắng, có nồi cơm điện, có vạch nước, dù không nấu ăn được nhưng cũng không đến mức quá khó ăn.
Từ Thanh hớp một ngụm cháo, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, ngẩng đầu nhìn Thẩm Phàm đang vùi đầu húp cháo, nói:
“Bảo bối, em vo gạo chưa?”
Thẩm Phàm kêu lên một tiếng, vẻ mặt so với vẻ sát phạt quả quyết ở công ty khác một trời một vực, cậu ngơ ngác hỏi:
“Vo gạo là gì?”
Từ Thanh yên lặng đặt bát xuống, Thẩm Phàm bị anh nhìn một trận có hơi chột dạ, thử thăm dò hỏi:
“Công ty Đào Mễ? Trang viên Ma Nhĩ?”
Từ Thanh:
“?”
Thẩm Phàm lúng túng nói:
“Đoán sai sao?”
Từ Thanh:
“… Ý nói, em có rửa gạo chưa?”
Thẩm Phàm thắc mắc:
“Đã ngâm nước rồi, còn cần rửa nữa sao? Rửa thế nào?”
Từ Thanh chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một luồng bực bội, nhưng anh không muốn trút sự bực bội này cho Thẩm Phàm, sự khó chịu này thật kỳ lạ, anh chưa bao giờ tức giận vì chuyện này.
Vì vậy hắn mím môi cười:
“Không sao, ăn đi, ngoan.”
Có một người đàn ông ngồi trên thảm đỏ sẫm, mặt mũi đẹp trai, đường nét hoàn hảo có thể khiến vô số chàng trai và cô gái phải hét lên, đôi môi anh ta khẽ mở, ánh mắt mờ mịt hoang mang.
Lại xuất hiện triệu chứng mới?
Anh biết tình hình của mình không ổn, thậm chí anh còn đoán được mình đang mắc chứng trầm cảm gì đó. Một năm trước sau khi bị người ta đó tố ăn cắp ý tưởng, anh cảm thấy rõ ràng tâm lý của mình đã thay đổi trong sáu tháng qua. Cho đến nay, tình hình càng ngày càng trở nặng.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc điều trị, anh rất chống đối việc điều trị, anh biết rằng mình thực sự là một người vô cùng để tâm đến ánh nhìn của người khác, anh không thích ánh mắt kỳ lạ của người khác, thậm chí còn có chút phản kháng. Trước khi quan biết Thẩm Phàm, anh miễn ở nhà được là sẽ ở nhà, có thể không ra đường sẽ cố gắng không ra đường, anh chỉ cần nhận được lời khen ngợi từ hàng nghìn người trên mạng là đủ rồi.
Một mặt, lúc đầu anh không cảm thấy bệnh trầm cảm gây rắc rối gì cho mình, dù sao thì cũng không thể chết được, anh có Thẩm Phàm, anh đã hứa sẽ trọn đời bên cạnh Thẩm Phàm.
Mặt khác, anh cảm thấy không có gì để trị cho mình, một người như anh, có cái gì điều trị tốt.
Anh biết rằng Thẩm Phàm đang lo lắng cho anh, cũng biết rằng Thẩm Phàm có lẽ cũng đã lén biết về bệnh tình của anh.
Thẩm Phàm không ép anh đi khám bệnh, Thẩm Phàm chỉ bên cạnh anh như trước, Thẩm Phàm sẽ dỗ anh đi dạo, cũng sẽ dỗ anh đi tập thể dục ở phòng tập bên ngoài, không tập thể dục ở nhà, còn sử dụng mấy chiêu làm nũng rất lâu đã không còn sử dụng chỉ để khiến anh ăn nhiều hơn.
Thẩm Phàm bản thân là một đứa trẻ có tính cách nóng nảy, lần đầu tiên đi dỗ dành người ta.
Mối quan hệ của họ luôn là Từ Thanh cưng chiều Thẩm Phàm. Trong khoảng thời gian này, ở một số khía cạnh, mối quan hệ giữa hai người trở nên trái ngược.
Từ Thanh chăm sóc Thẩm Phàm như thường lệ, trong khi tận hưởng sự chiều chuộng và dung túng của Thẩm Phàm.