• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 12:





Trên đường đi cả hai đều im lặng, trong lòng đều có tâm sự riêng.





Thẩm Phàm cầm vô lăng, bồn chồn không yên, những gì Đỗ Châu Vân nói với anh đều nặng nề chôn trong lòng.





“Sao cậu biết là anh ấy không muốn? Anh ấy yêu cậu như vậy, sao có thể không muốn?”





“Chính là… gần đây tâm trạng của anh ấy không tốt lắm, tôi không biết hiện giờ có phải đúng lúc hay không.”





“Cảm xúc không tốt mới tốt đấy. Anh ấy nghe thấy ngay lập tức vui vẻ. Các người lại ra ngoài đi chơi một vòng, kết quả sẽ rất tốt.”





“… Cậu không biết đâu…”





“Tôi còn trẻ, có thể không biết anh ấy sao? Ngoài mặt lạnh lùng như băng giá, trong lòng lại vui vẻ. Nghe tôi, như vậy rất đúng. Hơn nữa tôi sẽ giúp cậu tìm người sắp xếp. Cậu đã chuẩn bị hơn nửa năm nay, đừng có lâm trận lại bỏ chạy nha.”





“Được rồi.”





Có lẽ, có lẽ, có lẽ A Thanh thực sự có thể vì chuyện này mà cảm thấy tốt hơn một chút, sau đó sẵn sàng đi khám?





Thật ra, hơn nửa năm qua, trái tim cậu cũng rất mệt mỏi, vừa chăm sóc tình cảnh của Từ Thanh, vừa đề phòng Từ Thanh sẽ làm ra chuyện ngu ngốc, lại còn phải nắm quyền trong công ty.





Nhưng cậu chưa bao giờ than phiền, ngay từ đầu cậu đã dùng thủ đoạn đê hèn để ép Từ Thanh ở bên cậu, nếu cậu không thể chịu được một chút khảo nghiệm này, dựa vào cái gì mà cậu dám yêu cầu Từ Thanh yêu cậu cả đời?





Huống hồ, Từ Thanh đối với cậu rất tốt. Từ Thanh là người duy nhất không có quan hệ huyết thống gì với cậu, nhưng lúc nào cũng nhường nhịn, chiều chuộng cậu như một đứa trẻ.





Trong đầu Từ Thanh như có một cái cân thình thịch nhảy lên, ngực hơi tức và tim đập mạnh, anh biết đây là một số triệu chứng bệnh của mình. Anh mở cửa kính xe, làn gió đêm tràn vào làm anh bớt căng thẳng và hoảng sợ.





Anh đã nghĩ qua, sắp tới anh phải làm những gì.





Thẩm Phàm bước vào nhà mà không bật đèn, Từ Thanh đi vào sau đó, anh hơi nghi hoặc, định bật đèn lên nhưng Thẩm Phàm đã ôm anh vào lòng.





“Đừng, trước tiên đừng bật đèn.”





Giọng của Thẩm Phàm đặc biệt rõ ràng trong bóng tối.





Từ Thanh hoảng sợ, trong đầu thoáng hiện ra một ý nghĩ, vì vậy hỏi: “Sao thế?”





“Anh có yêu em không?”





Từ Thanh im lặng.





Anh yêu Thẩm Phàm rất nhiều, trong lòng anh biết rất rõ ràng, mình không xứng, ít nhất ở hiện tại, anh không xứng.





Trái tim Thẩm Phàm đột nhiên đau nhói, cậu lại ngẩn người hỏi: “Anh có yêu em không?”





Từ Thanh siết chặt tay anh, những ngón tay anh đau nhói, cơn đau đưa anh từ trong suy nghĩ trở về thực tại, anh ngập ngừng, rồi nói: “Yêu.”





Thẩm Phàm thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cậu thật sự rất sợ, thật sự sợ Từ Thanh sẽ nói với chính mình rằng anh không còn yêu cậu nữa.





Trái tim Từ Thanh lên xuống thất thường, hiện giờ nó vẫn đang đập mạnh trong lồng ngực anh.





Thẩm Phàm bật đèn.





Vào lúc đèn sáng, Từ Thanh bị ánh sáng ấm áp màu vàng làm chói mắt, một lúc mới mở to hai mắt.





Biểu cảm của anh ấy đóng băng trên khuôn mặt.





Phòng khách trước mặt anh không phải là đồ của sáng nay, mà là đồ của nhà anh hơn mười năm trước, đồ đạc cũng là đồ được bán đấu giá năm đó, Thẩm Phàm đã mua lại hết cho anh.





Thẩm Phàm nắm lấy tay anh và dẫn anh đi đến cạnh tường, thậm chí thước đo chiều cao thời thơ ấu của anh cũng được làm giống y hệt.





Anh không biết Thẩm Phàm đã chuẩn bị bao lâu cho sự bất ngờ này, một năm? Hai năm?





Anh sờ lên mặt mình, khuôn mặt vừa nóng vừa ẩm.





Trong lòng nhất thời không có gợn sóng, nhưng trên mặt lệ lại rơi.





Lòng anh bình lặng như chưa từng có.





Thẩm Phàm nắm tay anh, quỳ một gối xuống, nhìn anh chằm chằm.





Anh cúi đầu, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt Thẩm Phàm, vẻ mặt bình tĩnh không giống những gì anh nghĩ đến.





“Từ Thanh, em biết anh cách đây 5 năm, từ ấy đã bắt đầu theo đuổi anh. Lúc đó em nói với anh rằng em rất nghiêm túc với anh. Những năm qua đã chứng minh cho lời nói của em rồi. Bây giờ, em muốn nói với anh, em sẽ tiếp tục ở bên anh. Em muốn mời anh bước vào cuộc sống của em trong tương lai, anh có thể đồng ý em không?”





Thẩm Phàm lấy từ trong tay ra một chiếc hộp nhung, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim trơn có khảm một viên kim cương nhỏ.





Viên kim cương tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn, Thẩm Phàm tự tin cầm chiếc nhẫn đeo vào tay Từ Thanh.





Cậu nói: “Viên kim cương này là món quà của bố em dành cho em năm mười tám tuổi. Vốn là một viên lớn, em đã cắt nó thành nhiều mảnh. Từ nay về sau, mỗi năm vào ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta, em sẽ đeo cho anh một viên…”





Trong tay của Thẩm Phàm đột nhiên trống rỗng, cậu ngốc lăng nhìn Từ Thanh rút tay của anh về.





Vẻ mặt Từ Thanh vẫn lạnh lùng như cũ, cảm xúc phức tạp trên gương mặt anh vừa biến mất, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng.





Giọng nói run rẩy của Từ Thanh bán đứng anh, anh nói: “Chúng ta chia tay đi.”





Lúc này, vẻ mặt của Thẩm Phàm cũng cứng đờ, nụ cười cũng dần biến mất, hóa thành hờ hững.





Không khí như đông cứng lại, giữa hai người trầm mặc, cậu nhìn chằm chằm Từ Thanh, ánh mắt như rắn độc, lồng ngực kịch liệt phập phồng, hơi thở nặng nề. Từ Thanh quay mặt đi.





Tay Thẩm Phàm khẽ run, cậu giơ tay lên, ánh mắt lãnh đạm.





Từ Thanh nhắm mắt lại và chờ đợi cái tát vào mặt.





Đợi hồi lâu, cái tát vẫn chưa giáng xuống.





Anh mở mắt ra và nhìn thấy đôi tay của Thẩm Phàm đã buông thõng xuống, như thể vừa rồi đó chỉ là ảo giác của anh, môi Thẩm Phàm run lên, những giọt nước mắt lớn rơi từ hốc mắt xuống thảm, bộ dạng bi thương.





Thẩm Phàm rất ít khi khóc. Ngoại trừ ở trên giường, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nước mắt của Thẩm Phàm. Anh nín thở, cố gắng hết sức để kiềm chế ý muốn hôn lên những giọt nước mắt đang đọng trên lông mi của Thẩm Phàm.





Một giọt nước còn đọng trong khóe mắt Thẩm Phàm, chóp mũi ửng đỏ, cánh mũi phập phồng, môi cậu run run, nghẹn ngào nói: “Anh vừa nói cái gì, nói lại lần nữa!”





Môi Từ Thanh mím chặt, trái tim cuối cùng cũng không thờ ơ nổi nữa, nước mắt Thẩm Phàm như đốt lửa trong lòng anh, tim anh đau nhói.





Thẩm Phàm đẩy anh ra, hung hăng nhìn anh chằm chằm: “Anh nói đi! Vừa rồi anh nói gì, anh nói lại đi!”





Thẩm Phàm ánh mắt như sắp cắn đứt một miếng thịt của anh, anh không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Phàm, nghiêng mặt đi, ngập ngừng nói: “Anh nói…”





“Ba!”





Trên mặt đau đớn, tuy cái tát đến muộn nhưng không phải không có.





Thẩm Phàm động thủ một cách quyết liệt, và anh có thể cảm thấy khuôn mặt mình bị đánh sưng lên rất nhanh, đây là lần đầu tiên bọn họ đánh nhau.





Thẩm Phàm tự giễu cười, nói: “Hôm nay đúng là một ngày tốt lành. Lại có nhiều lần đầu tiên của chúng ta như vậy. Lần đầu tiên cầu hôn, lần đầu tiên cãi nhau, lần đầu tiên đánh nhau, có phải sắp sửa có thêm cả lần đầu tiên chia tay nữa không?”





Môi Từ Thanh run lên, đang muốn nói gì đó, Thẩm Phàm hung ác trừng mắt nhìn anh, trong giọng nói lộ ra vẻ kích động: “Em vừa rồi không nghe thấygià cả! Anh có bản lĩnh lặp lại lần nữa, em tuyệt đối đánh cho anh không nói ra được thì thôi!”





Từ Thanh nhìn thấy sự kiên quyết mãnh liệt trong mắt Thẩm Phàm, cả trái tim anh ta như bị lửa đốt, khi Thẩm Phàm nhìn anh với ánh mắt này, lồng ngực anh tức đến mức thở không nổi.





“Xin lỗi…” Anh chưa kịp nói hết, đã bị tay của Thẩm Phàm chặn trước môi, Thẩm Phàm không thể tin được nhìn anh, một lúc sau Thẩm Phàm mới chán nản buông anh ra.





Thẩm Phàm cúi đầu, không nhìn rõ được vẻ mặt của cậu: “Anh thật sự muốn chia tay em? Anh làm tan nát trái tim em mới vui sao? Anh rốt cuộc có trái tim hay không? Tại sao lại đối xử với em như vậy? Chỉ vì em yêu anh? Anh liền có thể làm mọi thứ như thế? “





Thẩm Phàm ngẩng mặt lên, trong mắt trào ra từng giọt nước mắt: “Anh là đồ khốn kiếp ngàn năm có một!”





Đầu ngón tay thô ráp của Từ Thanh xẹt qua mắt cậu, lau đi giọt nước mắt thiêu đốt trái tim anh, trầm giọng nói: “Xin lỗi, anh là đồ khốn nạn, anh đã làm em buồn, tất cả đều là lỗi của anh.”





Thẩm Phàm đẩy anh ra: “Anh không phải muốn chia tay à! Anh cút khỏi đây ngay! Em không muốn nhìn thấy anh nữa!”





Thẩm Phàm bị cuốn vào trong lồng ngực anh, cậu gục đầu xuống, áp hai má ướt át vào cổ Từ Thanh, hung hăng cắn khối thịt ở đó, đến khi Từ Thanh kêu đau một tiếng, Thẩm Phàm nếm được vị ngọt trong miệng, cậu mới nhanh chóng buông ra .





Cậu xoa lau nước mắt trên vai Từ Thanh, ngẩng đầu lên, hung dữ nói: “Ý anh là gì! Em không hiểu!”





Từ Thanh ôm mặt và hôn cậu, từ trán đến mũi, môi, cằm.





Tình cảm trong mắt Từ Thanh như nhấn chìm cậu trong đó, cậu nghe thấy giọng nói của Từ Thanh: “Xin lỗi, tha thứ cho anh, anh không muốn xa em.”





Thẩm Phàm nhìn anh chằm chằm, yết hầu của cậu giật giật, một lúc lâu mới nói: “Anh nhớ lời em nói, lần sau nghe anh nói hai chữ đó, em sẽ nhốt anh ở nhà và xăm lên jj của anh mấy chữ ‘đồ chuyên dụng của Thẩm Phàm’, cho anh vĩnh viễn ngồi ngốc trong nhà, làm cái mát xa lớn hình người!”





Môi Từ Thanh cọ lên mặt Thẩm Phàm: “Được rồi, em nói gì cũng đúng, bảo bối.”





Thẩm Phàm trừng mắt nhìn anh nói: “Em sẽ giữ chuyện này cả đời. Chờ anh trả hết nợ cũ với em cả đời đi!”





Trái tim tổn thương của Từ Thanh dần được lấp đầy bởi tình yêu, và một dòng nước ấm áp trào lên từ trong lòng anh. Anh đột nhiên có kỳ vọng vào tương lai. Anh muốn sống tiếp, muốn nghe ông lão Thẩm Phàm bảy, tám mươi tuổi cùng anh kể chuyện cũ.





Nghĩ đến cảnh này, trái tim anh lại căng phồng hơn bao giờ hết, giống như một quả bóng chứa đầy hydro, lâng lâng bay trong không trung.





“Được, anh sẽ đợi em kể lại chuyện cũ một đời.”





Từ Thanh ngừng lại, sau đó nói: “Nhân tiện, ngày mai em đi cùng anh đến bệnh viện, được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK