Tại trung tâm quảng trường Giang Thành, gần một trăm nghìn người từ khắp nơi trên cả nước, mặc đồ màu trắng, trên tay cầm hoa tươi, tập trung tại đây một cách tự phát.
Nơi này sắp diễn ra một buổi lễ truy điệu, để tưởng nhớ vị chiến thần năm sao trẻ tuổi nhất trong lịch sử Hạ Quốc – Chiến thần Hữu Triết.
Một tháng trước, một mình chiến thần Hữu Triết đã tiêu diệt hết đại quân của mười quốc gia vùng biên giới, bảo vệ núi sông của Hạ Quốc.
Sau trận chiến đó, chiến thần Hữu Triết mất tích, dân chúng truyền tai nhau rằng chiến thần đã chiến đấu tới cùng và hy sinh trong trận chiến, phía chính phủ lựa chọn im lặng không phát ngôn, dường như đã ngầm thừa nhận tin tức này.
Hôm nay, cả nước để tang, bất kể già trẻ trai gái đều vô cùng thương tiếc, khóc nức nở.
Nỗi đau thương tràn ngập trong lòng mỗi người dân, ai nấy đều vô cùng thương xót.
Bên ngoài quảng trường, hai thanh niên trẻ tuổi, kẻ trước người sau cũng lặng lẽ trầm mặc.
Người đàn ông phía sau khẽ nghiêng người, vẻ mặt cung kính.
"Anh à, anh thực sự không để bên phía chính phủ công khai tin tức anh vẫn còn sống sao? Trên cả nước có gần một trăm thành phố đang tổ chức lễ tưởng niệm giống buổi lễ này và khoảng mấy chục triệu người đang thương tiếc anh, làm vậy...”
"Không sao đâu, vừa đúng lúc tôi cần giải quyết một vài việc riêng, cứ như vậy đã”.
Lâm Hữu Triết khẽ xua tay, tỏ ý cấp dưới đừng nhiều lời nữa.
Sau tám năm chiến đấu vì đất nước, anh cũng đã mệt, vừa khéo nhân cơ hội này để nghỉ ngơi.
Điều quan trọng nhất là cuối cùng anh cũng có cơ hội đi tìm cô gái đó, để thực hiện lời hứa năm xưa.
"Nhưng nếu như vậy thì các thế lực bên ngoài biên giới sẽ...”
"Chỉ là một đám hề thôi, có Thiên Cung trấn giữ biên giới thì bọn chúng sao dám lộng hành chứ?”
Lâm Hữu Triết nói với giọng điệu dửng dưng, cứ như thể đang nói về một chuyện nhỏ nhặt.
Thiên Cung là thế lực hàng đầu do một mình anh gây dựng sau khi anh được phong làm chiến thần Hữu Triết. Bên trong Thiên Cung có mười chiến tướng mà các nước nghe đến tên đều khiếp sợ, Long Diệu đứng sau lưng anh cũng là một trong số mười chiến tướng đó.
"Trong thời gian tôi vắng mặt, Long Diệu cậu sẽ tạm thời đảm nhiệm chức vụ người đứng đầu Thiên Cung, có thể sử dụng tất cả mọi quyền lực của tôi. Sau khi xử lý xong việc riêng, tôi sẽ giải quyết đám rắc rối ngoại lai kia”.
Lâm Hữu Triết bình thản dặn dò một câu, sau đó bước lên xe taxi bên đường, không hề ngoảnh đầu lại.
Long Diệu sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không dám tin Lâm Hữu Triết chỉ nói mỗi một câu, đã giao lại toàn bộ thế lực mạnh nhất thế giới cho anh ta.
Người đàn ông này vẫn ngông cuồng hệt như năm đó!
Trong xe taxi, Lâm Hữu Triết lại nhớ về quá khứ.
Tám năm trước, vì một âm mưu mà anh đã phát sinh quan hệ với cô ba nhà họ Sở là Sở Hạ Vũ.
VietWriter.vn
Sau đó, cả hai không hề cãi vã, trái lại còn thừa nhận mối quan hệ.
Tuy nhiên, Lâm Hữu Triết quyết định nhập ngũ để thay đổi vận mệnh của mình, đồng thời hứa rằng trong vòng hai năm, anh nhất định sẽ vinh danh trở về, tặng Sở Hạ Vũ một đám cưới long trọng nhất thế giới.
Sở Hạ Vũ hiểu và bằng lòng đợi anh.
Không ngờ rằng, tình hình chiến trận ở biên giới thay đổi trong chớp mắt.
Anh đi suốt tám năm liền!
Đã tám năm trôi qua, cũng không biết bây giờ cô ấy thế nào.
Gác lại dòng suy nghĩ, trước tầm mắt Lâm Hữu Triết đã xuất hiện biệt thự khá cũ, đây chính là nhà của Sở Hạ Vũ.
Anh chỉnh quần áo ngay ngắn, đối mặt với thiên binh vạn mã, lòng anh vẫn vô cùng bình tĩnh, vậy mà lúc này lại hơi căng thẳng.
Chưa kịp gõ cửa, anh chợt phát hiện một chiếc xe Volkswagen Beetle màu đỏ đang đậu bên cạnh nhà họ Sở, đã thế lại đang không ngừng rung lắc.
"Đây chẳng phải là xe của Hạ Vũ ư? Sao có thể chứ?”
Dù xa cách suốt tám năm, nhưng Lâm Hữu Triết vẫn nhớ như in mọi thứ có liên quan đến Sở Hạ Vũ.
Anh bước nhanh về phía trước thì nghe thấy âm thanh truyền ra từ bên trong.
"Buông tôi ra, cậu là đồ cầm thú, tôi là chị dâu của cậu đấy!"
Giọng nói ấm ức của Sở Hạ Vũ vang lên từ trong xe.
"Ha ha ha, tất nhiên bởi vì chị là chị dâu của tôi nên tôi mới muốn chơi chị!"
"Triệu Bôn cũng nói rồi, tên Lâm Hữu Triết đó và chiến thần Hữu Triết đã chết trên chiến trường từ lâu rồi. Chị đã giữ mình làm quả phụ suốt tám năm nay, chẳng lẽ còn muốn làm quả phụ cả đời này hay sao?”
"Để tôi thay thế thằng hèn đoản mệnh kia, đến yêu thương chiều chuộng chị nào”.
Bên ngoài xe, Lâm Hữu Triết đã rất điên tiết.
Anh sẽ không bao giờ quên giọng nói này.
Hắn là Lâm Thiên Hàng - em họ cùng lớn lên với anh, nhưng trong thời khắc mấu chốt lại là người đầu tiên giậu đổ bìm leo!
Anh tức giận bước tới, kéo mạnh cửa xe.
Lâm Thiên Hàng đang đè lên trên người Sở Hạ Vũ hết sức kinh ngạc, sau đó phẫn nộ mắng chửi: "Mày là thằng nào, lại dám phá hỏng chuyện tốt của...”
Chưa nói hết câu, Lâm Thiên Hàng đã sững sờ.
Hắn nhìn gương mặt người đàn ông ngoài xe, ánh mắt từ tức giận chuyển sang hoảng sợ.
"Anh... anh là Lâm Hữu Triết ư?"
Lâm Hữu Triết không đáp lời, mà kéo thẳng Lâm Thiên Hàng ra khỏi xe, rồi giẫm mạnh lên người hắn.
Rắc rắc, rắc rắc, rắc rắc!
Ba lần giẫm đạp liên tiếp!
Một cú giẫm lên bàn tay vừa chạm vào người phụ nữ.
Một cú giẫm lên mồm miệng dơ dáy bẩn thỉu.
Một cú giẫm vào chỗ hiểm, nơi khởi nguồn cho tội ác của Lâm Thiên Hàng, hoàn toàn tước bỏ tư cách làm đàn ông của hắn!
...
Trên mặt đất.
Người Lâm Thiên Hàng be bét máu, nằm sõng soài trên mặt đất như một con chó chết.
Lâm Hữu Triết im lặng, nhìn chằm chằm vào cô gái đã đầm đìa nước mắt ở trong xe.
"Hạ Vũ...”
Bốp!
Anh vừa gọi tên cô gái, trên mặt lập tức in hằn một cái tát đau điếng.
Không đợi anh lên tiếng giải thích, Sở Hạ Vũ đã lao vào lồng ngực anh, òa khóc nức nở.
"Hu hu hu, tên khốn, đồ khốn nạn nhà anh!"
"Đã hẹn hai năm sẽ trở về, nhưng anh lại bắt em đợi suốt tám năm, sau đó lại nhận được tin anh đã chết”.
"Anh có biết khoảng thời gian này em buồn đến mức nào không?"
"Biết bao nhiêu lời bàn tán sắp làm em phát điên, suýt chút nữa em đã đi cùng anh, nếu không phải bị người khác ngăn cản thì bây giờ anh không được nhìn thấy em nữa đâu!"
"Lâm Hữu Triết, anh là tên khốn, sao anh lại đối xử như vậy với em, sao anh lại làm như vậy... hu hu hu”.
Không có chỗ trút bỏ nỗi ấm ức, Sở Hạ Vũ cắn vào bả vai Lâm Hữu Triết khiến anh trầy da sứt thịt.
Lâm Hữu Triết không hề chống cự, mà âu yếm nhìn cô gái trong lồng ngực.
Tám năm nay, em phải chịu khổ rồi.
Bây giờ anh đã trở lại, dù trước kia em phải chịu những ấm ức như thế nào, anh đều sẽ trả lại gấp nghìn lần!
Trước hết sẽ bắt đầu từ thằng ranh này!
Ánh mắt anh đột nhiên trở nên sắc bén.
Lâm Hữu Triết ôm lấy Sở Hạ Vũ bằng một tay.
Trong tiếng hét kinh hãi của cô gái, anh nắm mắt cá chân của Lâm Thiên Hàng bằng tay trái, sau đó đi về phía nhà họ Lâm hệt như đang kéo một túi rác.
Những người đi đường nhìn thấy cảnh này đều nhao nhao chỉ trỏ.
"Chuyện gì thế này? Người bị kéo trên mặt đất hình như là cậu hai nhà họ Lâm, Lâm Thiên Hàng!"
"Trời ơi, người này là ai, cũng can đảm quá rồi nhỉ? Cô gái mà anh ta đang ôm trong lồng ngực chẳng phải là cô ba nhà họ Sở sao?"
"Dù thế nào thì hôm nay tên này cũng chết chắc rồi. Bây giờ nhà họ Lâm đang tiếp đãi khách quý, nghe nói là người bên quân đội...”
Lâm Hữu Triết bỏ ngoài tai tất cả những lời bàn tán.
Anh bước nhanh như bay, chẳng mấy chốc đã đứng trước biệt thự nhà họ Lâm.
"Hữu Triết, anh thả em xuống đi...”
Hai má Sở Hạ Vũ đỏ bừng, nói nhỏ trên vai anh.
Lâm Hữu Triết khẽ cười: “Từ hôm nay trở đi, không ai có thể bắt nạt em, nếu ai dám bắt nạt em thì đây chính là kết cục”.
Dứt lời, Lâm Hữu Triết hất mạnh cánh tay trái của mình.
Bụp!
Cơ thể Lâm Thiên Hàng hệt như một tảng đá, nặng nề đập vào cửa biệt thự nhà họ Lâm.
Cú va chạm mạnh này khiến đám người nhà họ Lâm đang tiếp khách trong nhà đều chấn động, bọn họ rối rít chạy ra khỏi cửa. Lúc nhìn thấy Lâm Thiên Hàng bị thương nặng và ngất xỉu trên mặt đất, mọi người đều nổi giận đùng đùng.
Nhưng lúc bọn họ ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Hữu Triết đứng ngoài cửa, thì vẻ mặt lại trở nên kinh ngạc.
"Lâm... Lâm Hữu Triết, mày vẫn chưa chết sao?"
"Loại con hoang như mày vậy mà vẫn còn mặt mũi trở về à?”
"Đáng ghét hơn là tên ranh này lại đánh Thiên Hàng bị thương, rốt cuộc mày muốn làm gì hả?”
"Tôi muốn làm gì sao?”
Ánh mắt Lâm Hữu Triết nghiêm nghị, nhìn thẳng vào ông cụ đang ngồi trên ghế bành ở góc sâu trong ngôi nhà cũ, lớn tiếng nói: "Lâm Hữu Triết tôi đặc biệt tới mời ông cụ Lâm dùng cái chết để đền tội”.