Long Diệu tiến lên một bước, nghiêm giọng trách mắng.
Người phụ nữ họ Nghiêm nghe vậy không hề nhúc nhích chân mà còn chế nhạo: “Một tên nghèo hèn mà cũng dám quản chuyện của Nghiêm Kiều Kiều tôi sao, đúng là chán sống!”
Nói xong, chân cô ta định tiếp tục dùng lực.
Long Diệu nổi giận, vừa định hành động thì Lâm Hữu Triết đã ra tay.
Bóng anh vụt qua, Nghiêm Kiều Kiều còn chưa kịp phản ứng đã bị đá bay, đâm sầm vào máy ủi đất, la hét không ngừng.
“Hạ Vũ, em không sao chứ?”
Lâm Hữu Triết ôm Sở Hạ Vũ vào lòng, nói với giọng điệu áy náy.
Sở Hạ Vũ không nói gì, mà dựa vào lòng Lâm Hữu Triết, âm thầm khóc.
“Tên nghèo hèn này lại chạy từ đâu ra vậy, dám đánh tôi, muốn chết à?”
Nghiêm Kiều Kiều đứng dậy, nổi trận lôi đình.
Trước đó, cô ta ở nước ngoài du học, biết tin anh trai sắp kết hôn nên mới nhanh chóng về nước.
Nhưng không ngờ đến lúc cô ta vội vã trở về thì lại nhìn thấy thi thể của anh trai mình.
Nghiêm Mộ Hải sợ con gái kích động nên không nói cho cô ta biết Nghiêm Hoa chết dưới tay Lâm Hữu Triết, nhưng Nghiêm Kiều Kiều lại quy hết trách nhiệm cho Sở Hạ Vũ, cho rằng Sở Hạ Vũ gả vào nhà họ Nghiêm nên mới xui xẻo.
Vì vậy mới có cảnh tượng này.
Nghiêm Kiều Kiều thấy Lâm Hữu Triết phớt lờ cô ta, càng thêm tức giận.
“Đám vô dụng các người cứ định nhìn tôi bị đánh vậy sao? Tất cả cùng lên đi!”
Cô ta quay người lại, hét vào mặt đám đàn em đứng xung quanh.
Lúc này đám đàn em đó mới phản ứng lại, đồng loạt lao về phía Lâm Hữu Triết.
“Hữu Triết, cẩn thận”.
Sở Hạ Vũ lo lắng hét lên.
Lâm Hữu Triết mỉm cười dịu dàng với cô: “Em nhắm mắt lại đi, mọi chuyện sẽ xong ngay thôi!”
VietWriter.vn
Sở Hạ Vũ tuy lo lắng nhưng vẫn nghe theo lời Lâm Hữu Triết, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Lâm Hữu Triết ngẩng đầu, ánh mắt lập tức tràn đầy sát khí.
Rầm!
Một tiếng nổ vang lên khiến đám người cảm thấy ù tai.
Cơ thể Lâm Hữu Triết khẽ dịch chuyển, nhưng lập tức trở lại vị trí ban đầu như thể chưa từng cử động.
Đám đàn em la hét thất thanh rồi ngã xuống đất.
Tay chân bọn chúng bị bẻ một góc độ kỳ lạ khiến đám đông người xem xung quanh khiếp sợ.
Đang quay phim sao? Bọn họ không hề nhìn thấy Lâm Hữu Triết động tay, vậy mà đám đàn em lại bị thương, giống như bị người “vô hình” đánh cho một trận.
Nghiêm Kiều Kiều sững sờ tại chỗ, vẻ mặt thất thần.
Thấy Lâm Hữu Triết nhìn chằm chằm vào mình, Nghiêm Kiều Kiều vẫn cứng họng, muốn mắng chửi vài câu, nhưng chưa kịp mở miệng thì Lâm Hữu Triết đã bế Sở Hạ Vũ rời đi.
“Này, tên hèn hạ kia, anh có ý gì hả? Dám coi thường tôi sao?”
Nghiêm Kiều Kiều thấy Lâm Hữu Triết phớt lờ cô ta lại càng thêm tức giận.
Cô ta muốn tiến lên chất vấn, nhưng mới đi được một bước, cả người đã ngã nhào xuống đất.
“Chuyện gì vậy? Đang bước sao lại hụt chân chứ?”
Nghiêm Kiều Kiều nghi ngờ cúi đầu xuống nhìn, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến cô ta rợn cả người.
Cẳng chân cô ta vừa giẫm đạp Sở Hạ Vũ, từ đầu gối trở xuống đã hóa hư không.
Mặt cắt phẳng lặng như gương, không có một giọt máu nào.
Mãi cho đến khi cô ta phát hiện ra thì cơn đau đớn không thể chịu đựng nổi mới truyền đến, máu chảy ào ào xuống mặt đất.
“A a a!”
Cô ta la hét thảm thiết, cầu cứu mọi người xung quanh.
Nhưng người xung quanh đã bị dọa sợ chết khiếp từ lâu, ai còn dám ra tay giúp đỡ chứ?
Còn đám đàn em cô ta dẫn theo còn chưa lo nổi thân mình thì sao có thể giúp cô ta được?
Trong biệt thự.
Lâm Hữu Triết bế Sở Hạ Vũ về phòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Cách bày trí của căn phòng vẫn giống hệt cách đây tám năm. Lâm Hữu Triết nhanh chóng tìm hộp thuốc, nhúng bông tẩm cồn rồi nhẹ nhàng lau vết thương trên mặt cô.
“Hữu Triết, nếu trên mặt em có sẹo, không còn xinh đẹp nữa, anh còn yêu em không?”
Sở Hạ Vũ căng thẳng nhìn anh và khẽ hỏi.
Khi đối mặt với Lâm Hữu Triết, cô thấy ấm ức như một đứa trẻ, không còn dũng khí một mình chống lại chiếc máy ủi đất như lúc nãy nữa.
Lâm Hữu Triết mỉm cười, lấy trong túi ra một lọ sứ nhỏ.
“Đừng lo, đây là thuốc đặc trị anh mang về từ quân đội. Tác dụng xóa sẹo vô cùng tốt, chỉ cần bôi một chút là được”.
Sở Hạ Vũ nghe vậy, liền nở nụ cười.
Sau khi anh bôi thuốc xong cho cô, còn chưa kịp nói chuyện, cửa phòng Sở Hạ Vũ đã bị người ta đẩy mạnh vào, Tần Hương Lan xuất hiện ở cửa với vẻ cảnh giác.
Thấy Lâm Hữu Triết chỉ ngồi bên giường chứ không hề làm gì khác, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó bà ta lập tức bước tới mắng chửi: “Thằng sao chổi, ai cho phép mày vào nhà tao hả, mau cút ra ngoài!”
“Mẹ, anh ấy là chồng con!”
Sở Hạ Vũ đứng dậy, chắn trước mặt Lâm Hữu Triết.
“Con im đi!”
Tần Hương Lan nhổ nước bọt nói: “Hai đứa đã đăng kí kết hôn rồi sao? Đã tổ chức đám cưới chưa? Chỉ là tình một đêm ngớ ngẩn thôi mà con đã tưởng mình là bà Lâm rồi hả?”
Sở Hạ Vũ nhất thời không nói nên lời.
“Thưa cô, lần này cháu về, ngoài việc giải quyết một số việc riêng, cháu cũng sẽ chuẩn bị tổ chức cho Hạ Vũ một đám cưới hoành tráng, chính thức cưới cô ấy về làm vợ”.
Lâm Hữu Triết đứng lên, chân thành nói.
“Dựa vào mày sao?”
Tần Hương Lan trợn trừng mắt, nhếch miệng cười khẩy.
“Đi lính tám năm mà chẳng thấy mày tiến bộ chút nào cả, vậy mà khả năng khoác lác lại hơn hẳn người khác, giáo quan dạy mày những thứ này thôi sao?”
“Một tuần sau, cháu sẽ cầu hôn Hạ Vũ ở khách sạn Cẩm Giang – tòa kiến trúc cao nhất ở Giang Thành, sau đó sẽ tổ chức một đám cưới toàn thành phố để cưới Hạ Vũ về nhà”.
Lâm Hữu Triết nghiêm túc nói rõ từng chữ một.
Anh vừa suy nghĩ ba ngày sau sẽ có thể xử lý xong chuyện nhà họ Lâm.
Sau đó chỉ cần giải quyết vấn đề của Lang Tập, rồi về cơ bản sẽ không có việc gì khác, có lẽ chỉ mất khoảng một tuần.
Sở Hạ Vũ nghe vậy, nước mắt chảy giàn giụa, vừa vui mừng vừa kích động.
Cô mím môi, không để mình khóc thành tiếng.
Khổ sở chờ đợi tám năm, cuối cùng cũng đợi được đến ngày này, mặc dù cô không tin Lâm Hữu Triết có thể làm được điều đó, nhưng chỉ cần anh có lòng, cô cũng đã mãn nguyện rồi.
Tần Hương Lan cười khẩy khinh thường, bà ta không tin Lâm Hữu Triết có thể làm được điều đó.
Bà ta còn chưa kịp vạch trần lời nói dối của Lâm Hữu Triết thì Sở Hán Trung đã vội vàng bước vào.
“Bà nó ơi, có chuyện không hay rồi!”
Ông ta ghé vào tai Tần Hương Lan, thì thầm vài câu.
Sắc mặt Tần Hương Lan trở nên xám xịt, nhìn chằm chằm vào Lâm Hữu Triết: “Thằng họ Lâm kia, mày vừa đánh cô hai nhà họ Nghiêm tàn phế ở ngoài cửa nhà tao sao?”
“Đúng vậy”.
Rất nhiều người đã nhìn thấy chuyện vừa rồi, có phủ nhận cũng vô ích.
Hơn nữa, Lâm Hữu Triết chưa bao giờ nghĩ đến việc phủ nhận.
“Mày thật sự hại chết nhà họ Sở tao rồi!”
Tần Hương Lan cảm thấy đầu óc nổ tung, bầu trời như sắp sụp đổ.
Bà ta giậm chân, chỉ vào Lâm Hữu Triết, mắng chửi: “Thằng sao chổi, ngoài việc gây thêm phiền phức ra thì mày còn có tác dụng gì hả?”
“Mày như vậy mà còn muốn cưới con gái tao sao! Mày cứ nằm mơ đi!”
“Tao nói cho mày biết, chuyện cô hai nhà họ Nghiêm bị đánh tàn phế không liên quan gì đến nhà họ Sở, tất cả là do một mình mày làm, mày không được kéo bọn tao xuống nước cùng!”
Tần Hương Lan vò đầu bứt tóc, khuôn mặt nhăn nhó vô cùng xấu xí, gào thét với Lâm Hữu Triết.