Cô ta là một cô gái xinh đẹp ăn mặc thời thượng.
Lúc này, cô ta đang khoác tay một người đàn ông khôi ngô, động tác của hai người thân mật, lộ rõ vẻ ân ái tình tứ.
"Nhìn gì chứ, tôi nói sai sao?"
Giọng điệu của cô gái rõ ràng rất khó chịu.
Lâm Hữu Triết không nói gì, lặng lẽ chuyển dời tầm mắt.
Anh không thấy cô gái này xinh đẹp chỗ nào, chỉ cảm thấy cô ta hơi quen mắt, nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu nên mới nhìn lâu hơn một chút.
"Hừ, hai kẻ vừa nghèo vừa quê mùa các anh mau nhường đường cho tôi, nếu không tôi sẽ bảo chồng tôi dạy dỗ các anh một trận!"
Cô gái hung hăng bước tới trước mặt Lâm Hữu Triết, lớn tiếng hét toáng lên.
Sắc mặt Lâm Hữu Triết trở nên u ám: "Đường rộng như vậy, tại sao lại bắt chúng tôi nhường đường, cô cũng không biết điều thật đấy”.
"Biết điều ư?"
Cô gái lạnh lùng bật cười.
"Biết điều với lũ dân nghèo các anh sao, nhìn dáng vẻ nghèo hèn của hai anh, ba đời tổ tông đều là nông dân chứ gì?"
"Vừa nhìn đã thấy chẳng có chút kinh nghiệm trải đời nào rồi, thật sự cho rằng văn phòng bất động sản của núi Long Đằng là nơi mà ai cũng có tư cách bước vào sao?"
"Nhân lúc bảo vệ còn chưa đuổi thì nhanh cút ra ngoài đi”.
"Em yêu, đừng lãng phí thời gian với hai kẻ ăn mày này nữa, em muốn căn nào, anh dẫn em đi xem trước”.
Lúc này người đàn ông bên cạnh cô gái mới lên tiếng.
Vừa nghe thấy lời này, khuôn mặt nhăn nhó của cô gái lập tức trở nên nũng nịu, ôm lấy người đàn ông hôn liền mấy cái.
"Cảm ơn chồng yêu!"
Đột nhiên cô ta như nghĩ ra việc gì đó, chỉ vào căn biệt thự trên đỉnh núi: "Người ta, người ta thích căn biệt thự này nè”.
VietWriter.vn
Người đàn ông đẹp trai chợt biến sắc, lập tức sững sờ.
Đừng đùa thế chứ, cô ta cũng vừa nói căn biệt thự đó ngay cả nhà giàu nhất ở Giang Thành cũng không mua nổi, nhà hắn mặc dù có tiền nhưng cũng đâu có thể so sánh được với nhà giàu nhất Giang Thành!
Đương nhiên cô gái này không phải gây sự vô cớ, cô ta ghé vào tai người đàn ông thì thầm mấy câu, hắn vừa nghe đã lập tức hiểu ra.
"Người đẹp, có tiện đưa chúng tôi đi thăm quan một lát không?"
Người đàn ông gọi một cô nhân viên kinh doanh đứng bên cạnh.
"Được ạ, rất vui có thể phục vụ anh”.
Cô nhân viên kinh doanh lập tức tiến lên phía trước, cúi chào nói.
"Chúng tôi muốn thăm quan căn biệt thự này, cô dẫn chúng tôi tới đó một chuyến đi”.
Người đàn ông chỉ vào căn biệt thự duy nhất trên đỉnh núi, rồi nói.
Nhân viên kinh doanh lập tức biến sắc, định nói căn biệt thự ấy đã bán rồi.
Người đàn ông lại bí mật rút vài tờ tiền từ trong túi áo ra.
"Được không thành vấn đề, để tôi dẫn hai vị đi thăm quan”.
Nhân viên kinh doanh trở nên vui vẻ, vội đáp lời.
Mặc dù căn biệt thự đó đã bán, nhưng chủ nhân của nó vẫn chưa chuyển tới, chỉ mới cầm chìa khóa đi.
Cô ta đoán trong thời gian ngắn chủ nhân biệt thự sẽ không chuyển đến, nên dẫn người tới tham quan chắc cũng không có vấn đề gì.
Lâm Hữu Triết và Long Diệu đứng một bên không nói một lời.
Bọn họ cũng đã nhìn thấy động tác vừa nãy của người đàn ông đó, nhưng không rõ hắn muốn giở trò gì.
Lúc này, cô gái lắc mông đi tới trước mặt hai người họ, kiêu căng nói: "Hai kẻ nghèo hèn các anh nghe đây, tôi rủ lòng từ bi dẫn các anh đi thăm căn biệt thự kia, để cho các anh mở rộng tầm mắt, khỏi phải nói người thành phố chúng tôi bắt nạt hai người”.
Long Diệu sa sầm mặt mày, định dạy dỗ cho cô ta một bài học lại bị Lâm Hữu Triết dùng ánh mắt ngăn cản.
"Vậy làm phiền hai người rồi”.
Lâm Hữu Triết tự nhiên nói.
Anh lại muốn xem thử, mấy người này muốn dùng nhà của anh giờ trò gì.
Ngay sau đó, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên kinh doanh, bốn người đã đi tới trước biệt thự trên đỉnh núi.
Không thể không nói, căn biệt thự này quả thật vô cùng xa hoa.
Không chỉ có diện tích hơn nghìn mét vuông, còn nằm ở vị trí tốt nhất trên núi Long Đằng.
Sảnh trước và sân sau đều có hồ bơi và vườn hoa, trên tầng thượng còn có một sân thượng rộng, trên đó có đặt một chiếc kính viễn vọng lớn.
Thiết kế bên trong cũng cô cùng thời thượng.
Quan trọng nhất là cả căn biệt thự đều được lắp đặt hệ thống quản gia thông minh hiện đại nhất thế giới.
Cho dù có bất cứ yêu cầu gì, chỉ cần nói ra, quản gia sẽ giúp bạn hoàn thành.
Cô nhân viên kinh doanh làm tròn bổn phận giới thiệu mọi ưu điểm của căn biệt thự, nhưng trong lòng cô ta cũng biết rõ đây chỉ là diễn kịch, nếu không phải vì số tiền tip kia thì cô ta còn lâu mới chịu tốn nước bọt với mấy người này.
"Nhìn thấy chưa, đây mới là thế giới của người có tiền, hai kẻ nghèo hèn các anh còn nói muốn mua căn biệt thự này, thật sự cho rằng tiền từ trên trời rơi xuống sao?"
"Cho dù tiền từ trên trời rơi xuống thì hai anh có còng lưng nhặt suốt đời cũng không mua nổi căn biệt thự này đâu!"
Cô gái che miệng cười, chỉ vào Lâm Hữu Triết và Long Diệu châm chọc.
Ánh mắt Lâm Hữu Triết không biến đổi, nhìn cô nhân viên kinh doanh: "Có thể dẫn tôi vào bên trong xem không?"
Anh vừa dứt lời, cô nhân viên kinh doanh và đôi nam nữ lập tức biến sắc.
Cô nhân viên kinh doanh chưa kịp lên tiếng, cô gái đã nhăn mặt, lớn tiếng chửi mắng.
"Hai kẻ nông dân thấp hèn như hai anh, có tư cách gì mà vào bên trong xem chứ, làm bẩn tấm thảm trải sàn ở đây, có bán các anh đi cũng không đền nổi đâu!"
"Tôi có lòng tốt dẫn các anh lên đây tham quan, mở rộng tầm mắt, không ngờ hai anh còn không biết xấu hổ như vậy, lại còn dám được voi đòi tiên!"
"Khó trách cả đời chỉ có thể làm dân nghèo, cút về quê của hai anh đi!"
Đối diện với những lời độc địa như vậy, Lâm Hữu Triết không tức giận, anh không muốn so đo với một con chó sủa loạn.
Long Diệu đứng bên cạnh cũng cười khẩy nói: "Không phải cô nói muốn cho chúng tôi trải sự đời sao, bây giờ xem cảnh vật bên ngoài rồi, sao lại không để chúng tôi vào bên trong?"
"Hay là, thật ra cô cũng không mua nổi căn biệt thự này, chỉ muốn ra vẻ ta đây nên mới đi tham quan?"
"Anh nói láo!"
Cô gái như con mèo bị giẫm phải đuôi, hét lớn lên: "Bà đây mua được hay không thì liên quan gì tới thằng nông dân nghèo như anh, anh nói thêm câu nữa, tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi anh ra khỏi núi Long Đằng!"
"Từ bao giờ núi Long Đằng lại trở thành địa bàn của riêng cô rồi, cô có tư cách gì mà đuổi người?"
"Tôi...”
Cô gái nhất thời nghẹn lời, sau đó giậm chân, ôm lấy cánh tay người đàn ông bên cạnh nũng nịu.
"Chồng ơi, anh nhìn đi, bọn họ ức hiếp em, em không biết, anh phải giúp em xả giận!"
Người đàn ông vô cùng khó xử, nhưng để dỗ dành người phụ nữ của mình, hắn lập tức trừng mắt với cô nhân viên kinh doanh.
Cô nhân viên kinh doanh đương nhiên hiểu hàm ý của ánh mắt này, cô ta lập tức đi tới trước mặt Lâm Hữu Triết, lạnh lùng nói: "Hai người các anh muốn tự mình cút xuống hay là muốn tôi gọi bảo vệ đuổi hai anh”.
"Cô chắc chắn muốn đuổi chúng tôi đi chứ?"
Lâm Hữu Triết mở lời, sau đó nở nụ cười nhạt.
"Là anh không có lỗ tai hay là giả câm giả điếc, tôi bảo hai người mau cút xuống núi!"
Giọng điệu của cô nhân viên kinh doanh khá khó chịu, lấy bộ đàm ra gọi bảo vệ của núi Long Đằng lên dẫn người đi.
Kết quả đúng vào lúc này, Lâm Hữu Triết nháy mắt với Long Diệu.
Long Diệu lập tức hiểu ý, lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ thông minh, áp vào máy nhận diện trên cửa căn biệt thự.
Chỉ thấy trong nháy mắt, đèn của cả căn biệt thự đều bật sáng, một điệu nhạc dịu dàng dễ nghe truyền ra.
Ngay sau đó, một giọng nữ vui tai vang lên: "Chào mừng anh Lâm quay về nhà, tôi là quản gia thông minh của biệt thự, tên là Tiểu Du, vô cùng vinh dự được phục vụ anh”.
Lúc này, cô nhân viên kinh doanh và đôi nam nữ đều ngơ ngác tại chỗ, sắc mặt vô cùng đặc sắc.