“Chuyện gì thế này?”
Mọi người đều kinh ngạc, Liễu Thiên Nghệ vội bước đến đỡ.
Bùi Dũng ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, đau đớn hét lên.
“Chắc chắn là cậu ta, là cậu ta đã động tay động chân với tôi!”
Mặt mày Bùi Dũng méo mó chỉ tay vào Lâm Hữu Triết rồi gào lên.
Mọi người chuyển tầm mắt nhìn sang, Lâm Hữu Triết không giải thích mà chỉ nói: “Bây giờ đưa đến bệnh viện vẫn còn cơ hội sống, muộn thêm chút nữa là không cứu được đâu”.
Vừa nghe thế, Bùi Dũng chẳng còn quan tâm đến việc gây phiền phức cho Lâm Hữu Triết nữa, mà vội vã gọi mấy người quen đưa hắn đến bệnh viện.
“Bạn Lâm, rốt cuộc chuyện là thế nào đấy?”
Liễu Thiên Nghệ đưa người lên xe xong quay lại hỏi.
“Mình không phải bác sĩ, không rõ tình hình cụ thể, nhưng nhìn sắc mặt cậu ta thì cũng đã thấy rõ”.
Ở trong quân đội tám năm, Lâm Hữu Triết trải qua quá nhiều môi trường khắc nghiệt, đôi lúc bị chấn thương nhỏ đều tự mình chữa trị.
Cho dù không biết chữa trị vết thương nghiêm trọng hơn như thế nào nhưng ít nhất cũng phải biết một tí, vừa nãy mắt Bùi Dũng không có tiêu cự, sắc mặt tái xanh, đây là dấu hiệu của bệnh đột quỵ.
“Vậy chúng ta vào trong trước đi, cô Ngô đang đợi”.
Liễu Thiên Nghệ bất đắc dĩ nói.
Trong phòng bao của nhà hàng.
Cuối cùng Lâm Hữu Triết cũng gặp được chủ nhiệm năm đó của mình – cô giáo Ngô Vân.
Thật ra khi anh còn học cấp ba, Ngô Vân chỉ vừa mới tốt nghiệp bước vào xã hội. Tám năm trôi qua, khí chất của Ngô Vân đã thành thục hơn rất nhiều, trở thành một người phụ nữ xinh đẹp.
“Cô Ngô, đã lâu không gặp”, Lâm Hữu Triết lịch sự chào hỏi.
Khi nhìn thấy Lâm Hữu Triết, hai mắt Ngô Vân sáng rực, cười nói: “Hữu Triết, em đến rồi, nhiều năm không gặp em đã trở thành một chàng trai đẹp trai thế này rồi”.
VietWriter.vn
Được một người phụ nữ trưởng thành khen như vậy, đổi thành người khác chắc đã vui mừng khôn xiết.
Nhưng Lâm Hữu Triết trải qua nhiều sóng gió vượt xa sự tưởng tượng của người thường, anh chỉ khẽ cười lấy lệ.
Mấy bạn học nam khác trong phòng thấy thế đều khinh thường cười nhạo.
Chủ nhiệm mới khen mấy câu mà tên này đã bắt đầu giả vờ giả vịt đủ kiểu rồi, cái trò lạt mềm buộc chặt này cũng thấp kém quá.
“Hữu Triết, cậu làm trong quân đội nhiều năm như thế có lên được chức gì không?”
Lúc này một người đàn ông đeo kính ngồi cạnh Ngô Vân hỏi.
Vương Đông – lớp phó kiêm ủy viên học tập thời cấp ba, Lâm Hữu Triết cũng có ấn tượng với hắn.
Nghe hắn hỏi đến chức vụ của mình, Lâm Hữu Triết chỉ lặng lẽ lắc đầu.
Vương Đông nhíu mày: “Không muốn nói à? Vậy tôi đoán nhé, cán bộ trung đoàn à?”
Lâm Hữu Triết lắc đầu.
“Cán bộ tiểu đoàn?”
Lâm Hữu Triết lại lắc đầu.
“Vậy là cán bộ đại đội nhỉ? Cậu đừng nói là tám năm đi lính mà mới làm được sĩ quan nhé?”
Vương Đông nói với vẻ khó tin.
Lâm Hữu Triết vẫn lắc đầu: “Tôi không phải cán bộ đại đội, cũng không phải sĩ quan”.
“Cái gì?”
Lúc này người trong phòng đều sững sờ.
Mọi người đều cười khẩy, lúc đầu còn nhìn Lâm Hữu Triết bằng ánh mắt thăm dò, giờ lại trở nên lạnh nhạt.
Vốn dĩ tưởng rằng tên này có chức cao gì đó trong quân đội, muốn tâng bốc nịnh bợ một phen, ai ngờ chỉ là một tên lính quèn tám năm, đây chẳng phải là giậm chân tại chỗ sao?
Ngô Vân thấy bầu không khí hơi gượng gạo bèn cười nói: “Mọi người đều là bạn của nhau, hồi còn đi học cô dạy các em phải đoàn kết tương thân tương ái, giờ quên hết rồi à?”
“Vương Đông, cô nghe nói em đang là quản lý tiền sảnh trong một khách sạn đúng không? Giờ Hữu Triết xuất ngũ rồi, em giới thiệu một công việc cho em ấy, em thấy thế nào?”
“Ôi cô Ngô ơi, cô đang làm khó em đấy”.
Vương Đông giả vờ tỏ vẻ khó xử: “Khách sạn bọn em là khách sạn quốc tế năm sao ở Giang Thành, dù là tuyển bảo vệ gác cổng cũng phải có bằng thạc sĩ, một tên lính quèn như Lâm Hữu Triết em rất khó sắp xếp”.
Vừa nghe thế, Ngô Vân lúng túng mỉm cười, nhưng cô ấy không định từ bỏ mà ghé sát lại gần.
“Vương Đông, xem như cô xin em giúp cô đi, em đã là quản lý tiền sảnh rồi, sắp xếp một công việc có thể sống qua ngày không thành vấn đề chứ?”
“Cô Ngô đã nói đến thế em cũng không tiện từ chối”.
Vương Đông liếc mắt nhìn ngực Ngô Vân, nuốt nước bọt nói: “Thế này nhé, vừa lúc dạo này nhà bếp của khách sạn đang thiếu tạp vụ dọn vệ sinh, thu gom rác, chi bằng để Lâm Hữu Triết qua đó làm trước”.
“Tiền lương ấy à, khởi điểm ba nghìn tệ một tháng, sau khi cậu ta làm ở đó lâu dài thì em sẽ cho cậu ta lên làm bảo vệ, không thành vấn đề chứ?”
“Không thành vấn đề, công việc không phân biệt cao thấp giàu nghèo, chỉ cần có thể nuôi sống bản thân thì đều là công việc tốt”.
Ngô Vân vội nói, cũng không quên nháy mắt với Lâm Hữu Triết mong anh đồng ý.
Những người khác trong phòng cũng nhìn Lâm Hữu Triết với ánh mắt ngưỡng mộ.
Cô Ngô đối xử tốt với tên này quá.
Ai ngờ Lâm Hữu Triết bỗng nói: “Cô Ngô, em xin nhận ý tốt của cô nhưng em không cần công việc”.
“Hữu Triết, em nói thế là sao, chẳng phải cô đã nói công việc không nên phân biệt cao quý nghèo hèn rồi à?”
Ngô Vân nôn nóng, còn tưởng Lâm Hữu Triết sĩ diện nên không muốn làm công việc này.
“Cô Ngô, cô đừng tốn công nữa, người ta là cậu chủ nhà họ Lâm, xuất ngũ rồi chắc chắn sẽ thừa kế gia tài hàng tỷ, cậu ta đâu cần cô giới thiệu công việc cho nữa”, Vương Đông nói đểu.
“Đúng thế, ai đó hồi đi học mở miệng ra là cô Ngô, giờ lại bắt đầu khoe mẽ từ chối ý tốt của cô Ngô, thật làm người ta đau lòng”.
“Nói trắng ra thì là sĩ diện quá mức, không biết một tên lính quèn mà có mặt mũi gì nữa”.
Trong phòng bỗng chốc tràn ngập những lời mỉa mai, chế giễu.
Ánh mắt mọi người đều hiện lên vẻ chán ghét, mấy người gần đó còn cố ý dịch ghế ra xa không muốn ngồi quá gần Lâm Hữu Triết.
Lâm Hữu Triết lạnh lùng liếc nhìn đám người này như không hề quen biết gì với họ.
Nói thẳng thân phận ư?
Anh không nhàm chán đến mức đó.
Bốn chữ “Chiến thần Hữu Triết” này được rất nhiều anh em vào sinh ra tử dùng cả máu và mạng sống giúp anh tạo dựng nên, chứ không phải là hư danh để anh lấy ra giả vờ khoe khoang.
Huống hồ bây giờ người trong nước đều nghĩ chiến thần Hữu Triết đã hy sinh, nếu anh lộ diện thì sẽ gây thêm nhiều rắc rối hơn.
Không lâu sau, căn phòng lại trở nên ồn ào, chỉ là không còn ai để ý đến Lâm Hữu Triết nữa.
Lâm Hữu Triết cũng tỏ ra không sao, anh đồng ý đến đây chủ yếu là muốn thăm Ngô Vân, tiện thể báo đáp sự chăm sóc của cô ấy với anh.
Nhưng giờ xem ra Ngô Vân rất suôn sẻ trong cuộc sống lẫn công việc, không có cơ hội cho anh báo đáp.
Ngay lúc Lâm Hữu Triết muốn tìm cớ rời đi thì cửa phòng bỗng mở toang.
Một đám người xăm trổ đầy mình hùng hổ bước vào.
“Ai là Ngô Vân?”
Gã đầu trọc đi đầu lớn giọng nói.
Mọi người đang vui vẻ trò chuyện đều sửng sốt, vô thức nhìn về phía Ngô Vân.
Gã đầu trọc nở nụ cười nham hiểm bước đến: “Hóa ra cô là Ngô Vân à? Giống hệt như những gì người đàn ông của cô nói nhỉ, trông cũng mềm mại trắng trẻo đấy. Nào, để ông đây sờ một chút xem”.
“Anh làm gì đấy?”
Ngô Vân tức giận, dùng sức hất tay gã đầu trọc ra.
Gã đầu trọc phẫn nộ giơ tay lên định tát Ngô Vân một bạt tai.
Đột nhiên có một bàn tay vươn ra bắt lấy cổ tay gã đầu trọc.