Anh là anh trai mà không làm tròn bổn phận của mình, nếu anh tìm thấy Tâm Nhi sớm hơn thì cô bé hoàn toàn không phải chịu những khổ cực này.
"Yên tâm đi, sau này Tâm Nhi ở bên cạnh anh, anh sẽ cho con bé một cuộc sống hạnh phúc nhất trên đời, giống như em vậy”.
Lâm Hữu Triết ôm Sở Hạ Vũ vào lòng, dịu dàng nói.
Đồng thời anh cũng đã bắt đầu suy nghĩ làm sao để khiến nhà họ Tiêu trả giá cho hành động của bọn họ.
Lần này, anh không dùng thủ đoạn như với nhà họ Lâm nữa, như vậy quá dễ dàng cho đám người nhà họ Tiêu.
VietWriter.vn
Lâm Tâm Nhi vẫn còn là một đứa trẻ mà bọn họ cũng xuống tay được, bọn họ quả thật là không phải con người!
Do đó anh không chỉ muốn giết người, anh còn muốn bọn họ không bao giờ ngóc đầu lên được nữa.
"Đúng rồi Hữu Triết”.
Sở Hạ Vũ đột nhiên nói: "Không biết nhà họ Lâm đã đắc tội với ai, rất nhiều doanh nghiệp và công trường dưới tên của bọn họ đều bị đóng cửa hoặc bị thu mua lại rồi!"
"Những tài sản của nhà họ Sở bị nhà họ Lâm năm đó cướp mất cũng đều được trả lại, gia đình em lại trở về cuộc sống như trước kia rồi”.
"Thật sao, vậy thì tốt quá”.
Lâm Hữu Triết nở nụ cười trìu mến.
Những việc đó đương nhiên là do anh sắp xếp, anh không thèm để tâm đến chút tài sản nhà họ Lâm nên bảo công ty mới thành lập tên là "Diệt Lâm" thu mua toàn bộ gia sản nhà họ Lâm.
Trong đó phần của nhà họ Sở thì trả lại toàn bộ cho nhà họ Sở, coi như bù đắp.
"Nhưng mà...”
Sở Hạ Vũ bất mãn nói: "Sau khi người lớn trong gia tộc lấy được tài sản thì chỉ chia cho nhà em một công ty làm ăn thua lỗ trong nhiều năm liền, sắp phá sản đến nơi”.
"Bọn họ nói rằng vì em hại mọi người vất vả tám năm, bây giờ phân chia như vậy là hợp lý nhất, nếu không sẽ khó thuyết phục mọi người”.
"Cái gì?"
Lâm Hữu Triết nhíu mày, lạnh lùng nói: "Nếu không vì em thì những tài sản ấy hoàn toàn không có khả năng trả lại cho nhà họ Sở, có phải bọn họ nhầm lẫn gì rồi không?"
"Hả? Lâm Hữu Triết anh nói lung tung gì vậy, tài sản được trả lại sao có thể là vì em được chứ?"
Sở Hạ Vũ cười gượng, không coi lời anh nói là thật.
Lâm Hữu Triết im lặng một hồi mới đáp: "Bởi vì anh đã trả lại số tài sản ấy cho nhà họ Sở”.
Sở Hạ Vũ ngây người, sau đó che miệng khẽ bật cười: "Đừng đùa nữa, sao anh không nói nhà họ Lâm phá sản cũng vì anh luôn đi?”
"Đúng, nhà họ Lâm vì đã đắc tội với anh nên mới ra nông nỗi này”.