• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang quay phim sao? Bọn họ không hề nhìn thấy Lâm Hữu Triết động tay, vậy mà đám đàn em lại bị thương, giống như bị người “vô hình” đánh cho một trận.



Nghiêm Kiều Kiều sững sờ



tại chỗ, vẻ mặt thất thần.



Thấy Lâm Hữu Triết nhìn chằm chằm vào mình, Nghiêm Kiều Kiều vẫn cứng họng, muốn mắng chửi vài câu, nhưng chưa kịp mở miệng thì Lâm Hữu Triết đã bế Sở Hạ Vũ rời đi.




“Này, tên hèn hạ kia, anh có ý gì hả? Dám coi thường tôi sao?”



Nghiêm Kiều Kiều thấy Lâm Hữu Triết phớt lờ cô ta lại càng thêm tức giận.



Cô ta muốn tiến lên chất vấn, nhưng mới đi được một bước, cả người đã ngã nhào



xuống đất.



“Chuyện gì vậy? Đang bước sao lại hụt chân chứ?”






Nghiêm Kiều Kiều nghi ngờ cúi đầu xuống nhìn, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến cô ta rợn cả người.



Cẳng chân cô ta vừa giẫm đạp Sở Hạ Vũ, từ đầu gối trở xuống đã hóa hư không.







Mặt cắt phẳng lặng như gương, không có một giọt máu nào.



Mãi cho đến khi cô ta phát hiện ra thì cơn đau đớn không



thể chịu đựng nổi mới truyền đến, máu chảy ào ào xuống mặt đất.



“A a a!”



Cô ta la hét thảm thiết, cầu cứu mọi người xung quanh.



Nhưng người xung quanh đã bị dọa sợ chết khiếp từ lâu, ai còn dám ra tay giúp đỡ chứ?



Còn đám đàn em cô ta dẫn theo còn chưa lo nổi thân mình thì sao có thể giúp cô ta được?



Trong biệt thự.



Lâm Hữu Triết bẽ’ sử Hạ Vũ về phòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.



Cách bày trí của căn phòng vẫn giống hệt cách đây tám năm. Lâm Hữu Triết nhanh chóng tìm hộp thuốc, nhúng bông tẩm cồn rồi nhẹ nhàng lau vết thương trên mặt cô.



“Hữu Triết, nếu trên mặt em có sẹo, không còn xinh đẹp nữa, anh còn yêu em không?”



Sở Hạ Vũ căng thẳng nhìn anh và khẽ hỏi.







Khi đối mặt với Lâm Hữu Triết, cô thấy ấm ức như một đứa trẻ, không còn dũng khí một



mình chống lại chiếc máy ủi đất như lúc nãy nữa.



Lâm Hữu Triết mỉm cười, lấy trong túi ra một lọ sứ nhỏ.



“Đừng lo, đây là thuốc đặc trị anh mang về từ quân đội. Tác dụng xóa sẹo vô cùng tốt, chỉ cần bôi một chút là được”.



Sở Hạ Vũ nghe vậy, liền nở nụ cười.



Sau khi anh bôi thuốc xong cho cô, còn chưa kịp nói chuyện, cửa phòng sở Hạ Vũ đã bị người ta đẩy mạnh vào, Tân Hương Lan xuất hiện ở cửa với vẻ cảnh giác.



Thấy Lâm Hữu Triết chỉ ngồi bên giường chứ không hề làm gì khác, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm.



Nhưng sau đó bà ta lập tức bước tới mắng chửi: “Thằng sao chổi, ai cho phép mày vào nhà tao hả, mau cút ra ngoài!”



“Mẹ, anh ấy là chồng con!”



Sở Hạ Vũ đứng dậy, chắn trước mặt Lâm Hữu Triết.



“Con im đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK