• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh đang định bước đến giúp thì lại thấy một cô gái trẻ khác bước ra từ trong nhà.





Cô gái này tầm hai mươi tuổi, ăn mặc rất thời trang và xinh đẹp, trái ngược hoàn toàn với cô bé ăn mặc giản dị bên cạnh.








“Đồ con hoang, cút ra xa một chút coi, đừng chặn đường của tao!”





Tiêu Nguyệt Nghiên chán ghét trợn mắt nhìn Lâm Tâm Nhi, lạnh lùng mắng.





Gương mặt Lâm Tâm Nhi hiện lên vẻ sợ hãi vội vàng tránh sang một bên, nhưng sức cô bé quá yếu không giữ chắc thùng nước, một vài giọt nước rửa chén tràn ra ngoài hắt lên ống quần Tiêu Nguyệt Nghiên.





“A!”






VietWriter.vn



Tiêu Nguyệt Nghiên hét lên: “Đồ con hoang, mày chán sống rồi phải không? Dám hắt nước bẩn lên quần tao hả? Tao đánh chết mày!”





Cô ta giơ tay lên tát cô bé một bạt tai.





Lâm Tâm Nhi không kịp né, khuôn mặt non nớt lập tức hiện lên năm dấu tay đỏ ửng.





Nhưng Tiêu Nguyệt Nghiên không dừng tay, cô ta túm lấy tóc Lâm Tâm Nhi dùng sức nhấn đầu cô bé vào thùng nước bẩn.





“Hu hu, chị Nghiên, em biết sai rồi, xin chị tha cho em!”





Lâm Tâm Nhi đau đớn bật khóc, vẫn không quên ra sức xin lỗi.





“Sai? Mày biết sai cái gì, mày sai là sai ở chỗ không nên được sinh ra”.





Hai mắt Tiêu Nguyệt Nghiên cực kỳ hung dữ.





“Người mẹ không biết xấu hổ của mày không nghe theo sự sắp xếp của gia tộc lại chạy đi dan díu với người đàn ông khác. Mày có biết hành động lần đó của bà ta đã hại gia tộc tổn thất bao nhiêu không?”





“Hai mẹ con mày nên chết ở bên ngoài chứ quay về nhà họ Tiêu làm gì, thứ con hoang do người đàn bà khốn kiếp sinh như mày thì nên chết đi cho tao!”





Dứt lời, Tiêu Nguyệt Nghiên định ấn Lâm Tâm Nhi vào trong thùng nước bẩn.





Ngay lúc này một bóng người xoẹt qua.





“Rầm”.





Tiêu Nguyệt Nghiên văng ra xa rồi đập người vào bức tường trong sân, nôn ra vài ngụm máu.





“Tâm Nhi, anh đến muộn rồi!”





Lâm Hữu Triết nhấc chân đạp bay Tiêu Nguyệt Nghiên, sau đó vội vàng chạy đến đỡ Lâm Tâm Nhi.





Lâm Tâm Nhi hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch nhìn phía trước.





Khi cô bé nhận ra người anh trước mặt chính là anh Hữu Triết chơi cùng mình lúc bé, cô bé không kìm nén được sự sợ hãi, bật khóc nức nở.



“Anh Hữu Triết, cuối cùng anh cũng đến cứu Tâm Nhi, Tâm Nhi nhớ anh lắm, nhớ cả bố mẹ nữa”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK