Điều này khiến Lâm Hữu Triết càng phẫn nộ, cơn giận dữ gần như che mất cả lý trí của anh.
Anh vốn tưởng nhà họ Tiêu đón Lâm Tâm Nhi về thì sẽ đối xử tốt với cô bé, sau đó anh có thể tặng cho nhà họ Tiêu một vận may để nhà họ Tiêu dễ dàng phát triển ở Giang Thành, trở thành gia tộc giàu có ở khu vực phía Nam cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng hiện giờ anh chỉ muốn giết chết đám sâu bọ chết tiệt này.
"Anh dám đánh tôi, anh chết chắc rồi!"
VietWriter.vn
Lúc này Tiêu Nguyệt Nghiên bò dậy, gương mặt nhăn nhó hệt như một con quỷ, cô ta hận không thể xé nát Lâm Hữu Triết.
Lâm Hữu Triết đang muốn tìm cô ta tính sổ thì phát hiện đầu của Lâm Tâm Nhi bỗng vẹo xuống, rồi ngất xỉu.
"Tâm Nhi?"
Lâm Hữu Triết khẽ gọi một tiếng, cô bé không hề nhúc nhích.
Anh không còn để ý tới việc tìm nhà họ Tiêu tính sổ nữa, mà vội vàng ôm Lâm Tâm Nhi quay lại xe và lái xe tới bệnh viện gần nhất.
Tiêu Nguyệt Nghiên lảo đảo bước ra cửa, không thấy bóng dáng Lâm Hữu Triết đâu nên điên tiết giậm chân.
"Mẹ kiếp, thằng khốn, tôi không quan tâm anh là ai, đừng để tôi tìm được, nếu không tôi nhất định lột da anh, rồi bán luôn đứa con gái đê tiện kia vào quán Karaoke làm gái!"
Ở bên kia, Lâm Hữu Triết đã đưa em gái tới bệnh viện.
Sau khi làm thủ tục đăng ký khám bệnh và nhập viện, Lâm Hữu Triết cầm bệnh án trong tay mà lặng lẽ sững sờ.
Trong bệnh án viết rõ, tám năm nay Lâm Tâm Nhi sống rất không tốt.
Không chỉ thường xuyên rơi vào tình trạng suy dinh dưỡng mà trên người còn có rất nhiều vết bầm tím và vết sẹo.
Rõ ràng là đám người nhà họ Tiêu đó không có việc gì cũng dùng Lâm Tâm Nhi để trút giận, không đánh thì mắng cô bé.
"Hữu Triết, sao muộn vậy rồi còn gọi em tới bệnh viện, còn dặn em mang theo đồ của con gái nữa”.
Ở bên ngoài phòng bệnh, Sở Hạ Vũ vội vã chạy tới.
"Tâm Nhi?"
Năm đó khi còn ở bên Lâm Hữu Triết, cô đã từng gặp Lâm Tâm Nhi, nên vừa nhìn cô đã nhận ra ngay.
"Hạ Vũ, em giúp Tâm Nhi lau người một chút, rồi thay quần áo sạch sẽ, anh đợi em ở bên ngoài”.
Nói xong, Lâm Hữu Triết đi ra khỏi phòng bệnh.
Hơn mười phút sau, Sở Hạ Vũ bước ra ngoài với đôi mắt đỏ hoe.
"Hữu Triết, trên người Tâm Nhi nhiều vết thương lắm, những vết bầm tím chỗ to chỗ nhỏ em nhìn mà đau lòng, không biết rốt cuộc con bé đã trải qua cuộc sống như thế nào?"