• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đó cũng sợ đến vd



mật, chỉ vào Lâm Hữu Triết nói: “Là cậu ta muốn báo cảnh sát, cậu ta là học sinh mà cô giáo chúng tôi yêu quý nhất, cô giáo bị bắt, dĩ nhiên cậu ta là người lo lắng nhất”.



Nghe thế, mọi người trong phòng đều biến sắc.



Nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh.



“Đúng thế, tôi có thể làm chứng, là người tên Lâm Hữu Triết muốn báo cảnh sát”.




“Tôi cũng có thể làm chứng, bọn tôi đều nói không chọc nổi vào anh đầu trọc đâu, nhưng



cậu ta không nghe, nhất quyết muốn chống đối lại anh đầu troc”.



“Tên này đúng là không biết tốt xấu, không ai có thể ngăn được cậu ta”.



Mọi người cậu một câu tôi một câu đẩy hết trách nhiệm lên đầu người khác.



Chỉ có Liễu Thiên Nghệ không nói gì, cảm thấy vô cùng hổ thẹn.



Vừa nãy Lâm Hữu Triết bảo họ đừng báo cảnh sát chắc chắn là biết bên ngoài có người.



Nhưng họ không chỉ không nghe mà còn mắng Lâm Hữu Triết vong ơn bội nghĩa.






Bây giờ xảy ra chuyện lại đổ tội cho Lâm Hữu Triết, như thế là không đúng.



Cô ta muốn thanh minh giúp Lâm Hữu Triết nhưng bị bạn nữ bên cạnh kéo lại tỏ ý cô ta đừng chọc vào ố kiến lửa.



Người đàn ông kia bước đến trước mặt Lâm Hữu Triết, dao găm chĩa vào trán anh: “Tay nào của mày muốn báo cảnh sát, chìa ra cho tao xem, tao lấy một ngón của mày là đủ rồi”.







“Tôi khuyên anh bỏ dao xuống, tôi không thích người khác dùng đồ chỉ vào đầu tôi”.



Lâm Hữu Triết buông tách trà xuống chậm rãi nói.



“Ha ha ha!”



Tên đó bật cười thành tiếng, ánh mắt như thể đang nhìn một tên ngốc: “Vậy hôm nay tao sẽ chỉ vào đầu mày, xem mày có thể làm…”



Hắn chưa nói hết câu, Lâm Hữu Triết bỗng đứng dậy đấm vào mặt hắn.



Đầu tên đó xoay một góc bảy trăm hai mươi độ, sau đó rủ xuống vai, hai mắt lồi ra, chết không nhắm mắt.



Phòng bao bỗng chốc lặng ngắt như tờ. “Giết… giết người rồi!”



Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn Lâm Hữu Triết bằng ánh mắt sợ hãi.



Mấy người đàn ông đổ tội cho Lâm Hữu Triết lúc nãy cũng hoảng sợ đến mức chân run lấy bẩy.



Rốt cuộc tên này là ai, sao vừa nói chuyện không hợp ý là đánh chết người, cậu ta không sợ ngồi tù sao?



Liễu Thiên Nghệ cũng khiếp sợ, mặt mày trắng bệch nhìn Lâm Hữu Triết.



Lâm Hữu Triết không có tâm trạng giải thích với đám



“bạn học cũ” này, anh xoay người đi ra khỏi phòng.



Liễu Thiên Nghệ cắn răng đứng lên đuổi theo.



“Hữu Triết, cậu đợi mình một lát”.







Liễu Thiên Nghệ chặn Lâm Hữu Triết lại ở bên ngoài nhà hàng.



“Lớp trưởng còn chuyện gì sao?”



Lâm Hữu Triết lạnh nhạt nói như thể đang nói chuyện với một người xa lạ.



“Trong, trong phòng…”



Đầu óc Liễu Thiên Nghệ rối bời, nói chuyện cũng ấp a ấp úng.



Lâm Hữu Triết nói: “Mình vẫn chưa xuất ngũ, lần này chỉ về thăm người thân nên không cần việc làm, còn chuyện giết người, đó là quyền lực của mình”.



Nói xong Lâm Hữu Triết xoay người rời đi.



Liễu Thiên Nghệ sửng sốt, cô ta bỗng nhớ đến lúc trước bố cô ta từng nói vài lính đặc chủng trong quân đội có quyền xử lý



hiện trường trong tình huống đột ngột xảy ra, dù giết người cũng không phải chịu trách nhiệm hình sự.



Lẽ nào Lâm Hữu Triết là lính đặc chủng trong quân đội?



Thảo nào Lâm Hữu Triết cứ lắc đầu mãi khi bị hỏi về chức vụ trong quân đội, thật ra không phải không có chức vụ mà là anh không tiện nói ra việc có liên quan đến bí mật quân sự.



Sau khi nghĩ thông suốt, ấn tượng của Liễu Thiên Nghệ với Lâm Hữu Triết lại trở nên tốt hơn.



Chỉ là vẫn chưa biết rõ tình hình bây giờ của Ngô Vân nên cô ta không có tâm trạng đi tìm hiểu chuyện của Lâm Hữu Triết.



Đột nhiên có một chiếc xe Mercedes Benz lái từ phía bên kia đến rồi dừng ngay bên cạnh Liễu Thiên Nghệ.



Cửa xe mở ra, Ngô Vân tái mặt bước xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK