• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Hữu Triết ra lệnh, Long Diệu lập tức sắp xếp một chiếc xe hạng sang đậu ngay dưới khách sạn.





Anh cực kỳ hài lòng với bí mật này của Lâm Khánh Quốc.





Tất cả binh sĩ bắt đầu chỉnh đốn đội hình rút lui, trong vòng năm cây số gần khách sạn Đông Hoa có thể nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm đó.








Trước khi xuất phát, tổng chỉ huy quân đoàn đỏ mắt vui mừng đứng trước mặt Lâm Hữu Triết.





“Chiến… chiến thần Hữu Triết, không ngờ anh thật sự vẫn còn sống”.





“Tất nhiên tôi sẽ không chết dễ dàng như thế”.






VietWriter.vn



Lâm Hữu Triết nhếch môi nói: “Nhưng bây giờ vẫn chưa thể để lộ tin tức tôi vẫn còn sống ra ngoài được, biết chưa?”





“Tôi biết rồi!”





Tổng chỉ huy lau nước mắt, nghiêm túc nói: “Theo tôi được biết trận chiến dịch đó không thê thảm đến thế”.





“Đó rõ ràng là cuộc tập kích mà chiến thần bày sẵn ra hòng nhắm vào kẻ địch, cuối cùng lại thành ra hại ngược lại anh khiến anh và người của mình rơi vào tình thế nguy hiểm, suýt nữa cả quân đoàn bị tiêu diệt”.





“Tôi nghĩ chắc chắn trong đó có nội gián đã tiết lộ kế hoạch tác chiến của anh nên anh muốn nhân lần này giả chết rồi dụ nội gián ẩn nấp đó ra phải không?”





Nghe thế Lâm Hữu Triết liếc nhìn vị tổng chỉ huy này thêm vài lần.





Anh mỉm cười nói: “Long Diệu, cậu xem thử nếu được thì dẫn người này đến Thiên Cung nhậm chức, chúng ta cần những nhân tài có khả năng quan sát nhạy bén như thế này”.





Nghe anh nói thế, tổng chỉ huy đó vui mừng đến mức luống cuống không biết nên để tay ở đâu.





“Còn một việc nữa”.





“Hành động tối nay là việc riêng của tôi, Long Diệu, cậu chi ra một khoản tiền để thưởng cho sự vất vả của mọi người”.





“Vâng!”





Long Diệu lập tức đáp.





Sau đó Lâm Hữu Triết lên xe rồi lái thẳng đến biệt thự nhà họ Tiêu.





Phía sau một bụi cây cách đó không xa.





Hai chị em nhà họ Liễu đang trốn ở đó nghe lén động tĩnh chỗ Lâm Hữu Triết.





“Em gái, em có nghe rõ họ đang nói gì không?”





Liễu Thiên Thiên lo lắng hỏi.





“Em nghe không rõ lắm, nhưng đại loại là cho một khoản tiền gì đó xem như tiền thưởng công”.





Liễu Thiên Nghệ cũng không chắc lắm đành nói những gì mình nghe được.





Liễu Thiên Thiên đảo mắt suy đoán: “Này, có khi nào là nói những người đến đây tối nay đều là người Lâm Hữu Triết thuê đến để diễn kịch không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK