Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiều tháng sáu oi ả, những tia nắng yếu ớt cuối cùng len lỏi qua từng ngóc ngách. Lâm Sơ Nguyệt ngồi trên tàu hỏa, đưa đôi mắt trầm ngâm nhìn bầu trời đỏ thẳm một màu hoàng hôn.

Cô rời vùng quê hẻo lánh gắn liền với tuổi thơ của mình để đến thành phố A phồn hoa, tấp nập.

Vì sao ư? Vì Lâm Sơ Nguyệt sắp kết hôn rồi, với một thiếu gia nhà giàu nổi tiếng vừa xấu xí vừa mang đầy bệnh tật. Mười người nhìn thì hết chín người bỏ chạy, kẻ còn lại là do bị đui mù câm điếc.

Một cô gái xinh đẹp như đóa hoa đang trong thời kì rộ nở lại phải chịu cảnh lấy chồng nhưng chưa biết chồng mình là ai.

Sơ Nguyệt hơi nhếch môi lộ ra một nụ cười châm biếm. Cô cười cho chính số phận bi thảm của mình, cười vì cái gọi là gia đình và người thân.

Lâm Sơ Nguyệt vốn xuất thân cao quý. Là con gái lớn của Lâm gia được ba mẹ hết mực yêu chiều. Người ngoài nhìn vào đều phải thầm ganh tị vì gia đình cô quá đỗi hạnh phúc.

Nhưng đó chỉ là trước khi mẹ cô – bà Kiều Sở Sở lâm bệnh nặng mà qua đời.

Mọi thứ thay đổi một cách chóng mặt khi ba cô – ông Lâm Chấn Xuyên dắt người đàn bà khác vào nhà. Ba của Sơ Nguyệt vốn là người dễ mềm lòng trước những lời lẽ ngon ngọt, chính vì thế nên mới bị người đàn bà lòng dạ rắn độc ấy dụ dỗ.

Lâm gia và Tiêu gia vốn đã ước định hôn ước từ lâu, nhưng đó không phải là định ước của cô mà là của đứa em gái cùng cha khác mẹ – Lâm Phỉ Thúy. Chính cô ta đã nói với ba rằng không muốn kết hôn với Tiêu gia và bảo ông để chị gái gả thay.

Vốn dĩ từ nhỏ đã xa ba nên lời nói của Sơ Nguyệt không có chút sức nặng nào. Vì vậy nên cô mới phải kết hôn thay cho em gái.

Ánh nắng cuối cùng đã tắt hẳn nhường chỗ cho màn đêm cùng những vì sao lấp lánh. Hồi ở quê, chỉ cần ngước mặt lên trời là có thể ngắm nhìn cả một bầu trời đầy sao. Không biết lên thành phố có còn được chiêm ngưỡng lại vẻ đẹp đó hay không?

Sơ Nguyệt khép hờ mi mắt, còn tận mấy tiếng nữa tàu hỏa mới đến ga. Cô chỉ ngồi khoang hạng thường nên cả cơ thể đều cảm thấy ê ẩm.

Chợt, cánh cửa nối liền giữa hai khoang mở toang ra. Sơ Nguyệt mơ mơ màng màng hướng mắt về chỗ phát ra âm thanh lớn đó.

Một người đàn ông với cơ thể đầy những vết thương, máu đỏ ướt đẫm cả bộ vest mà anh ta đang mặc.

Tuy thần sắc xanh xao do mất máu quá nhiều nhưng cũng không thể chối bỏ được vẻ anh tuấn trên gương mặt ấy. Đặc biệt là đôi mắt dài với con ngươi đen láy đang nheo lại, lộ ra một vẻ chết chóc lạnh lẽo.

Người đàn ông ấy có thật là con người không vậy? Trên đời này có người hoàn hảo cả về gương mặt lẫn ngoại hình như thế sao?

Nhưng mấy chuyện đó giờ không quan trọng, hiện tại anh ta đang chảy rất nhiều máu và còn bị một đám người truy đuổi nữa.

Sơ Nguyệt đang trong trạng thái sững sờ thì đột nhiên người đàn ông đó chạy đến, cơ thể dần mất trọng tâm mà ngã người về chỗ cô đang ngồi.

“Anh gì ơi, anh gì ơi.” Cô lay lay người anh ta, giọng run run vì hoang mang. Mặc dù Sơ Nguyệt là người yêu thích sự đẹp đẽ nhưng lỡ mà anh ta chết trên người cô thì đáng sợ lắm!

Gọi mãi mà người đó vẫn không đáp lời, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi xem mạch còn đập hay không.

Đám người bặm trợn phía sau đuổi đến, trên tay bọn chúng đầy những thứ “hàng nóng”.

“Kia kìa!” Một tên xách theo con dao rất dài chỉ tay về phía Sơ Nguyệt đang ngồi.

Tên chột mắt đi đầu, hắn tiến đến chỗ cô rồi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó. Hắn lật người anh lại, kiểm tra xem đã chết hay chưa.

“Ha! Tưởng thế nào hóa ra đại thiếu gia đây cũng chỉ có bấy nhiêu đó thôi sao?” Tên chột mắt cười khẩy một cái rồi quay sang lớn tiếng bảo với đám đằng sau: “Không còn thở nữa.”

Cả đám lưu manh phía sau cười rộ lên và cũng bắt đầu lũ lượt kéo đến. Miệng bọn chúng bắt đầu phun ra những câu từ tục tĩu đến mức người nghe cũng phải cau mày nhăn mặt.

Những hành khách trên toa tàu bị dọa cho một phen khiếp vía, ai cũng cúi người ôm đầu mình lại để tránh bị vạ lây.

Riêng có Sơ Nguyệt là vẫn đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông được khẳng định là đã chết kia.

“Xem tao tìm thấy gì này.” Tên chột mắt lúc nãy nhìn về phía cô bằng cặp mắt gian tà.

“Một con mèo nhỏ đang run rẩy sao? Dễ thương thật đấy.” Một tên cao lớn trên tay đầy những hình xăm, cười cười tiến đến chạm tay vào một bên má của Sơ Nguyệt.

Tình huống éo le gì đây? Tự nhiên cô lại vướng phải mớ rắc rối từ trên trời rơi xuống này. Nhìn sơ qua cũng đủ biết đám này là loại người gì. Chắc chắn bọn chúng chuyện bẩn thỉu gì cũng đã từng làm qua!

“Làm ơn.” Mắt cô rưng rưng nước, cố nép sát người vào bên trong.

“Mèo con đừng sợ, bọn anh sẽ yêu thương em mà.”

Tên cao lớn đó tiến đến ngày một gần hơn, hắn thô bạo kéo cô vào người mình. Đôi bàn tay thô ráp sờ vào mặt rồi vòng xuống cổ, xuống eo của cô.

“Tha cho tôi…”

Sơ Nguyệt bắt đầu khóc lóc rồi van xin một cách thảm thương, rồi nhân lúc hắn ta còn đang khoái chí quay sang khoe với đồng bọn thì cô liền lộ ra vẻ mặt thật sự. Một cây kim châm cứu chọc thẳng vào động mạch trên cổ khiến tên xăm mình chết không kịp trăn trối. Nghĩ cô sợ sao? Còn khuya!

Khoan đã, hình như bây giờ cô sợ thật rồi này. Khi cơ thể tên xăm mình đổ rạp xuống đất cũng là lúc mấy chục cặp mắt đổ dồn về phía Sơ Nguyệt.

“Mấy anh trai, có gì ngồi xuống từ từ nói chuyện có được không?” Sơ Nguyệt nở một nụ cười vô hại, ngữ khí và dáng vẻ đều vô cùng ngoan ngoãn, giống như người giết tên xăm mình không phải là cô vậy.

Nói cô hèn nhát cũng được. Người biết giữ mạng mới là người thông minh!

“Con khốn! Mày đã làm gì?” Một tên trong số đó sấn tới cầm dao kề sát vào cổ cô rồi quát lớn.

“Phập!”

Một mũi kim nữa yên vị trên động mạch chủ.

Sơ Nguyệt tinh thông y thuật am hiểu huyệt đạo. Cô giỏi nhất là dùng kim châm cứu, có thể châm để cứu người cũng thì cũng có thể giết được người.

Đám lưu manh vây quanh cô, ánh mắt xồng xộc lửa giận. Một mình Sơ Nguyệt không thể xử hết bọn chúng được.

Không khí xung quanh đã vô cùng căng thẳng cộng thêm cái thời tiết oi ả mùa hè khiến cho Sơ Nguyệt bấc giác nuốt nước bọt. Bọn chúng chắc là không đánh cô đâu nhỉ? Hoặc có lẽ là có…

Hai tên vừa chửi thề vừa lao đến vung gậy sắt về phía Sơ Nguyệt.

Cô nhắm tịt mắt đưa hai tay lên ôm đầu. Nhưng mà lạ quá, chờ một lúc mà Sơ Nguyệt vẫn không cảm nhận được cơn đau nào cả.

Sơ Nguyệt hí mắt ra xem thử tình hình xung quanh, hai tên vừa nãy đã nằm bẹp dưới sàn rồi. Là do người đàn ông lúc nãy, anh ta vốn chưa chết. Khi kiểm tra mạch đập Sơ Nguyệt đã biết được là anh ta chỉ đang giả vờ. Nếu có trách chỉ trách đám lưu manh quá chủ quan, bất cẩn.

Nhưng… vết thương của người đàn ông này hiện tại trông rất tệ, liệu anh có thể hạ hết đám lưu manh kia với tình trạng như vậy hay không?

Đột nhiên có một đám người vest đen kéo đến, bọn họ bắt đầu ẩu đả một trận với đám lưu manh. Tiếng kim loại va chạm vào nhau, tiếng la hét, chửi bới làm náo loạn cả một không gian vốn vô cùng yên tĩnh.

Người đàn ông cơ thể đầy máu hướng cặp mắt sâu hun hút về phía Sơ Nguyệt, hơi thở có phần nặng nhọc.

“Cô… vừa nãy đã làm gì?”Anh ta nhướng người, một tay chống lên tường để ngăn cô bỏ chạy.

“Anh đừng có mà làm gì tôi! Nói cho anh biết, tôi đây là con dâu của gia đình quyền thế đó nha. Chỉ cần động vào một sợi tóc của tôi thôi là cái mạng này của anh e rằng khó giữ!” Sơ Nguyệt hít một hơi thật sâu, gồng chặt tay để giữ cho cơ thể không run rẩy. Bởi vì vào những tình huống thế này thì chỉ có bình tĩnh và mạnh miệng mới mong giải quyết được vấn đề.

Người đàn ông đó nghe vậy liền nhếch môi, nụ cười như đang thách thức.

“Nói xem chồng cô là ai? Dám nói chuyện kiểu đó, cũng can đảm lắm đấy!” Anh nhíu mày, nói.

Sơ Nguyệt đảo mắt suy nghĩ. Lần trước hình như cô đã được nghe nói tên và gia thế của chồng mình rồi, là gì ấy nhỉ? Sao tự nhiên lúc này lại quên mất vậy chứ? Hay là đâm anh ta một cái cho nhanh nhỉ? Nhìn bộ dạng như vầy thì chắc cũng dễ thôi.

Như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của Sơ Nguyệt, người đàn ông dùng một tay khóa chặt lấy hai cổ tay của cô lại.

“Nói!”

Anh đưa mặt mình đến gần mặt cô, thanh âm không quát tháo, không nạt nộ nhưng chẳng hiểu vì sao lại khiến cho Sơ Nguyệt rùng mình. Lạnh lẽo! Rất lạnh lẽo!

“Tiêu gia! Anh đã nghe đến nhà họ Tiêu chưa? Khôn hồn thì nên bỏ tay ra nếu không chẳng có gì đảm bảo được rằng anh sẽ sống sót hết đêm nay đâu. Động vào con dâu nhà họ Tiêu là anh chết chắc!” Sơ Nguyệt vùng vẫy trong bất lực, bị dồn vào thế bí nhưng vẫn không quên đe dọa đối phương.

Nghe đến Tiêu gia, lại còn là con dâu, con ngươi đen láy của người đàn ông thoáng dao động. Ánh mắt anh ta tự nhiên cũng không còn sát ý nữa, ngược lại lộ ra chút ý cười. Con dâu tương lai của nhà họ Tiêu xem ra là một cô gái vô cùng, vô cùng gan dạ, lại còn biết đem gia thế nhà chồng ra thị uy nữa. Giỏi, giỏi lắm!

Người đàn ông buông thõng tay ra, anh ta đứng dậy sau khi đám người mặc vest đen giải quyết xong xuôi mọi chuyện.

Thật là may quá! Gia thế của nhà chồng Sơ Nguyệt đúng thật là không tầm thường. Nhìn xem, dọa cho anh ta chết khiếp buông tay ra luôn rồi kìa! Mặc dù chưa bao giờ gặp mặt nhưng xem như Sơ Nguyệt cũng đã nợ thiếu gia họ Tiêu một mạng. Nhất định phải cảm ơn mới được!

Tàu hỏa dừng lại ở ga kế tiếp. Rất đúng lúc! Sơ Nguyệt lập tức đứng dậy phi thật nhanh đến chỗ cánh cửa. Mong rằng đám người đáng sợ đó sẽ không đuổi theo cô.

Nhìn theo bóng lưng của Sơ Nguyệt, trong lòng người đàn ông dậy lên chút hứng thú. Con dâu nhà họ Tiêu sao?

“Hẹn ngày gặp lại.”Anh cất giọng đều đều, khóe môi cong lên chứa đầy ẩn ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang