Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Phỉ Thúy ban nãy còn khóc lóc, mếu máo van xin Sơ Nguyệt buông tha bây giờ đang đứng khoanh tay trước ngực, cô nói với giọng đắc thắng: “Để xem lần này chị sẽ thoát bằng cách nào.”

“Cảm ơn em gái đã lo lắng, chị đây tự có suy tính cho bản thân mình.” Sơ Nguyệt mặc dù trong lòng đang vô cùng bất an nhưng nếu thể hiện ra thì chỉ khiến cho mẹ con họ thêm phần đắc ý mà thôi, cô vẫn nở một nụ cười tự tin mà đáp.

Hai tên vệ sĩ cao lớn tiến đến chỗ Sơ Nguyệt, cô đanh mặt, lùi từng bước từng bước một cho đến khi đến ngõ cụt.

“Ting.”

Tiếng chuông thông báo tin nhắn vang lên, Sơ Nguyệt có cảm giác như nắm được một cái phao cứu sinh, cô lập tức nhìn xuống màn hình điện thoại.

Chỉ có bốn chữ: Tránh sang một bên.

Sơ Nguyệt ngây người, đùa nhau à?

“Con khốn, tao phải bắt mày đến quỳ xuống trước mặt Vương tổng để đền tội!” Lý Đan Hà mím chặt môi đầy giận dữ, bà đã cất công chuẩn bị mọi thứ cho bữa tối ngày hôm nay, vậy mà giờ đây mọi thứ đều bị Sơ Nguyệt phá cho tanh bành hết.

Trang viên buổi tối vốn yên tĩnh và thanh bình nãy bỗng trở nên vô cùng ồn ào và náo nhiệt.

Sơ Nguyệt bị dồn vào đường cùng nhưng cô sẽ không chịu thua dễ dàng như vậy đâu, phải chống trả đến phút cuối.

Hai tên vệ sĩ ban nãy xông đến bắt Sơ Nguyệt đã nằm gọn dưới đất, hai mắt họ mở trừng trừng nhìn về phía cô như vẫn chưa tin được chuyện gì vừa mới xảy ra. Sơ Nguyệt rất rành về huyệt đạo con người, cho dù không có võ công thâm hậu hay thân hình lực lưỡng, chỉ cần điểm trúng huyệt đạo là sẽ thắng.

“Xông lên hết đi!” Lâm Phỉ Thúy chỉ tay về phía trước ra lệnh.

Sơ Nguyệt mặc dù thân thủ nhanh nhẹn nhưng đám vệ sĩ quá đông, cô không thể nào một mình chống lại mấy mươi tên đàn ông cao lớn như thế này được. Và hơn hết là bọn họ còn cầm theo cả vũ khí nữa!

Sơ Nguyền tay không tấc sắt, phen này cô đã rước họa vào thân thật rồi.

Đám vệ sĩ đang hùng hổ tiến đến chỗ Sơ Nguyệt, tất cả đột nhiên nheo mắt lại, Lý Đan Hà và Lâm Phỉ Thúy cũng vậy.

Ánh đèn pha lóe mắt chiếu thẳng vào trang viên, nó phát ra từ bên ngoài cảnh cổng sắt. Sơ Nguyệt quay đầu lại nhìn, thần sắc căng thẳng phút chốc biến đi đâu mất, cô tươi cười rạng rỡ. Chiếc xe này rất quen, là của Tiêu Thế Tu.

Nhưng vui mừng chưa được bao lâu thì đột nhiên người lái xe nhấn ga lao thẳng vào bên trong trước sự ngỡ ngàng của tất cả những người chứng kiến.

Cánh cổng sắt không thể chịu được lực quá lớn mà mở toang ra, chiếc ô tô tiếp tục lao vút vào bên trong.

Cửa xe hạ xuống, Tiêu Thế Tu với cặp kính màu đen đưa mắt quét qua một lượt, khóe môi cong lên. “Anh không đến trễ, đúng chứ?” Thế Tu tháo kính, tỉnh bưng lên tiếng.

Sơ Nguyệt khi nãy nét mặt vẫn còn vui mừng hớn hở vì cứu viện đã đến nhưng bây giờ thì lại khác, cô ngồi bẹp dưới nền cỏ, sắc mặt tệ vô cùng. Làm sao có thể vui vẻ được khi mà mình suýt bị chồng tương lai lái xe đâm chết chứ! Anh ta là đồ ngốc sao? Nếu Sơ Nguyệt không kịp ngã người về phía sau thì có lẽ cô sẽ có kết cục hệt như mấy tên vệ sĩ máu me be bét đằng kia rồi.

“C-cậu là ai? Có biết đây là đâu không hả?” Lý Đan Hà nhướng người bò dậy, tay chân vẫn không ngừng run rẫy vì bà ta cũng suýt nữa bị tông trúng.

“Hừm, Lâm gia tiếp đãi người nhà cũng hậu hĩnh thật đấy, thay cả quần áo cho em luôn này.” Thế Tu mở cửa xe bước ra, anh chẳng thèm để tâm đến đám người ruồi muỗi đằng kia. Thế Tu còn đang bận chiêm ngưỡng nhan sắc của vợ mới cưới.

Sơ Nguyệt giơ hai tay lên ý muốn anh đỡ mình dậy, đến bây giờ cô mới để ý đến quần áo mà mình đang mặc, quả thật nó quá hở hang và khiêu gợi.

“Không đứng dậy được à? Ôi trời, hình như là bị trật chân rồi này, bọn chúng dám làm em ra nông nỗi này luôn sao?” Thế Tu cúi người cho vừa tầm mắt với Sơ Nguyệt, anh không giúp cô đứng dậy ngay mà còn muốn trêu chọc một chút.

Sơ Nguyệt sắc mặt vốn đã rất tệ lại còn bị câu nói của Thế Tu chọc cho máu dồn lên não, mặc dù chân bị đau nhưng tay của cô vẫn dùng rất tốt, thế là Sơ Nguyệt vung tay nhắm thẳng vào chân anh mà đấm một cái. “Không phải tại anh sao? Tên đáng ghét!” Cô trợn mắt, cáu kỉnh nói.

Cú đấm của Sơ Nguyệt chỉ đủ gãi ngứa cho Thế Tu mà thôi, đối với anh, cô giống hệt như một con mèo nhỏ đang cô giương nanh múa vuốt vậy.

“Chẳng phải anh đã nhắn tin báo trước cho em rồi sao?” Anh nhún vai làm ra vẻ bất đắc dĩ, Thế Tu đã cảnh báo trước về việc này rồi mà, ai bảo cô không nghe theo làm gì.

Lâm Phỉ Thúy đứng một bên nhìn chằm chằm Tiêu Thế Tu từ nãy đến giờ, cô nhíu mày, hình như đây chính là người đàn ông lúc chiều hôn hít với Sơ Nguyệt trên xe. “Khá khen cho chị, kết hôn chưa được bao lâu mà đã đi ve vãn người đàn ông khác rồi kia à.” Phỉ Thúy liếc sang Sơ Nguyệt, thanh âm tỏ rõ vẻ khinh thường.

“Tiêu gia phải xấu số lắm mới có được đứa con dâu như mày, con tiện nhân khốn nạn.” Lý Đan Hà xen vào, tiếp lời con gái mà mắng chửi cô. “Tiền Tiêu gia cho mày dùng để bao nuôi nam nhân bên ngoài à? Nếu bọn họ biết được thì sao nhỉ?” Bà tiếp tục nói, ngữ khí đe dọa.

Thế Tu vừa định dang tay bế Sơ Nguyệt đứng dậy thì bị câu nói của cô gái phía sau khiến cho anh chợt khựng lại, anh nhếch môi. “Tình nhân đến đón em này, về nhà thôi.” Thế Tu nói với giọng tràn ngập ý cười, từ khi nào mình lại trở thành người được kẻ khác bao nuôi vậy?

Về phần Sơ Nguyệt, đây là lần đầu tiên cô bị người khác mắng chửi mà lại cảm thấy hài hước đến thế. Tiêu Thế Tu và Tiêu gia có thể dùng tiền đè chết cô luôn ấy chứ bao nuôi gì ở đây.

Hai mẹ con họ nếu biết được người đứng trước mặt mình là ai thì liệu có còn dám hống hách như vậy nữa hay không?

Thế Tu bế Sơ Nguyệt lên, anh có chút bất ngờ bởi vì cô nhẹ lắm, cảm giác thật mong manh.

“Muốn chạy sao? Đâu có dễ dàng như thế. Mau, bắt đôi cẩu nam nữ đó lại!” Lý Đan Hà gằn giọng quát đám vệ sĩ, cục tức này bà nuốt không trôi!

Thế Tu nheo mắt nhìn một đám người đang lao về phía mình rồi nhìn lại Sơ Nguyệt với gương mặt hốt hoảng trong lòng.

Anh một tay bế cô, một tay dễ dàng chặn đứt nắm đấm của đối phương.

Thế Tu chớp lấy khẩu súng điện mà một tên vệ sĩ mình vừa hạ gục được, thao tác vô cùng nhanh gọn và dứt khoát. Cũng may là đám này không có súng thật, nếu vậy thì sẽ xong ngay thôi.

“Mở mắt ra thư giãn đi, không chết được đâu.” Giọng Thế Tu mang theo chút ý cười, anh bảo với cô.

Sơ Nguyệt mở hờ mi mắt, những kẻ tấn công mình phút chốc đã bị diệt gọn. Cô tròn mắt ngạc nhiên, bất giác ngước nhìn gương mặt của người đàn ông bên cạnh.

Ở khoảng cách gần như vầy, Thế Tu trông thật tuyệt vời với chiếc sơ mi đen cùng vài giọt mồ hôi còn đọng lại.

“Cảm ơn anh.” Sơ Nguyệt ngồi trên ghế lái phụ, quay sang nói với Thế Tu.

“Chúng ta là vợ chồng kia mà, em khách sáo thế làm gì.” Anh mỉm cười nhìn cô.

Khi nhìn thấy bộ dạng của Sơ Nguyệt lúc ở Lâm gia, Thế Tu khi ấy thật sự muốn đồ sát hết tất cả bọn người dám ức hiếp cô. Nhưng rồi anh lại gạt chuyện ấy sang một bên, từ ánh mắt chất chứa thù hận của Sơ Nguyệt, anh nghĩ vẫn nên để cô tự mình trả thù.

“Trên danh nghĩa thôi, thế nên anh không cần đối xử tốt với tôi như vậy đâu.” Cô cười cười, nhẹ nhàng cất giọng.

Sau lời nói của Sơ Nguyệt, bầu không khí trên xe trầm lặng đi hẳn.

Buổi tối hôm nay có nhiều chuyện xảy đến thật đấy! Nhưng đây chỉ mới là khởi đầu cho hành trình báo thù của cô mà thôi, đoạn đường phía trước còn rất nhiều chông gai.

Thế Tu dừng xe, anh đã im lặng được một lúc rồi.

“Sao thế? Chưa đến nhà mà.” Sơ Nguyệt ngơ ngác hỏi.

Anh chẳng nói chẳng rành, chồm người về phía cô, hai tay giữ lấy tay Sơ Nguyệt ngăn không cho cô chống cự.

Thế Tu đang cưỡng hôn Sơ Nguyệt, nụ hôn bất ngờ khiến cho đôi môi chỉ kịp trượt ra vài tiếng ú ớ.

Nụ hôn lần này khác với cảm giác lúc chiều, không chỉ là thoáng qua, Thế Tu hôn rất sâu, hôn một cách thật cuồng nhiệt và nồng cháy.

Sơ Nguyệt dám nói ra những lời phật ý của anh, Thế Tu muốn trừng phạt cái miệng hư này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK