Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên bàn ăn lớn chỉ có mỗi Sơ Nguyệt và Thế Tu đang ngồi đó thưởng thức bữa sáng.

Làm dâu nhà giàu nhàn nhã vô cùng, việc gì cũng có người khác làm thay mình, mặc dù Sơ Nguyệt vẫn còn chưa quen lắm với điều này nhưng lâu ngày dài tháng thì cô cũng sẽ thích nghi được thôi.

Bàn ăn chỉ có hai người nhưng lại có rất nhiều món, chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết đây toàn là những món ngon vật lạ.

“Nói a đi nào.” Thế Tu đưa muỗng đến ngay miệng của Sơ Nguyệt, anh bảo cô.

“Cảm ơn nhưng mà tôi tự ăn được.” Sơ Nguyệt nhăn mặt từ chối ý tốt của anh, cô có tay có chân nên tự làm được.

Thế Tu vẫn giữ tay như vậy, anh vờ như chẳng nghe thấy lời cô nói mà tiếp tục muốn đút thức ăn cho cô.

“Tôi đã nói là không… ưm.”

Sơ Nguyệt mở miệng chưa nói hết câu thì đã bị anh bón đồ ăn vào miệng khiến cho cô không còn cách nào chống cự, Sơ Nguyệt đành ngậm ngùi mà nuốt miếng thịt bò đắt đỏ.

Trái với vẻ cau có, khó chịu của cô, đám người làm trong nhà đều há hốc mồm kinh ngạc.

Sở dĩ bọn họ phải làm việc cật lực như vầy cũng là vì bản tính ưa sạch sẽ của thiếu gia, vậy mà giờ đây thiếu gia lại dùng chung thìa muỗng với người vợ mới cưới.

Lâm Sơ Nguyệt là thần thánh phương nào vậy?

“Có ngon không?” Thế Tu chống tay lên cằm, đắc ý mỉm cười.

“Ngon, nhưng mà tôi tự… ưm.”

Một miếng thịt bò nữa được đưa vào miệng cô, vẫn là anh nhanh tay.

“Ngon thì ăn nhiều một chút.” Thế Tu cất giọng, anh cảm thấy người vợ này của mình rất xinh đẹp nhưng lại quá gầy gò, phải có da có thịt một chút thì ôm mới ấm áp.

Sơ Nguyệt rút kinh nghiệm từ hai lần trước, cô vừa lấy tay che miệng vừa nói: “Lát nữa tôi phải về nhà một chuyến, anh có đi cùng không?” Ánh mắt Sơ Nguyệt thoáng qua một tia ảm đạm nhưng rất nhanh nó đã trở lại bình thường, cô hỏi anh.

“Có, nhưng mà tôi chỉ đưa em đến đó thôi, không thể vào cùng em được.” Thế Tu hơi nhướng mày, giọng cũng nghiêm túc trở lại. Anh không thể lộ diện trước người nhà họ Lâm, bởi vì nếu chuyện đại thiếu gia nhà họ Tiêu không phải một tên tàn phế, bệnh tật được truyền ra bên ngoài, chắc chắn sẽ có rắc rối lớn.

Sơ Nguyệt là một người khá nhanh nhạy, cô gật đầu hiểu ý.

Em gái và mẹ kế nếu biết được người mà Sơ Nguyệt kết hôn vừa tuấn tú lại còn giàu có như vầy thì không biết họ sẽ có phản ứng thế nào đây?

Tạm gác lại phản ứng của hai người họ sang một bên, điều mà bây giờ Sơ Nguyệt quan tâm nhất bây giờ lại là một chuyện khác. Cũng chính vì chuyện đó mới khiến cho cô trầm mặc u buồn.

Buổi chiều, Sơ Nguyệt cùng Thế Tu rời khỏi biệt thự để đi đến Lâm gia.

Suốt cả quãng đường cô cứ hướng ánh mắt mơ màng ra cửa kính ô tô, bộ dạng cứ như bị ai đó câu mất hồn phách.

Thế Tu ngồi bên cạnh, anh nhíu mày thật sâu. Có vẻ như ngoài chuyện gả thay, Lâm Sơ Nguyệt trước kia còn phải chịu rất nhiều bất công ở trong căn nhà ấy.

“Này, em có ngửi thấy mùi gì không?” Thế Tu nhăn mặt, anh hỏi.

Giọng nói của Thế Tu cất lên đã kéo cô về với thực tại, Sơ Nguyệt ngoảnh mặt lại nhìn anh, cô lắc đầu nói “Không” một tiếng.

Thế Tu nhếch nhẹ môi, anh nhướn người về phía Sơ Nguyệt, khoảng cách của cả hai phút chốc đã được thu hẹp lại.

Theo phản xạ, cô giật mình, vừa định quay mặt sang hướng khác thì đã bị một lực giữ chặt lấy hai vai, Thế Tu ép cô đối diện với đôi đồng tử đen láy của mình.

Bất chợt, anh cúi mặt xuống, khoảng cảnh của hai người vốn đã rất gần giờ đây lại như hòa làm một. Thế Tu trao cho Sơ Nguyệt một nụ hôn không cuồng nhiệt, không chiếm hữu, chỉ đơn giản là một cái hôn nhẹ phớt qua như chuồn chuồn đạp nước. Thật lấy làm lạ, điều đó không giống với tính cách của Thế Tu một chút nào.

Rất nhanh anh đã rời khỏi đôi môi mềm mại của cô, dư vị tươi mát như lá bạc hà khiến cho Thế Tu có chút tiếc nuối.

Nụ hôn tuy nhanh đến nhanh đi nhưng lại khiến cho hai trái tim như hòa chung một nhịp đập, tựa như gió xuân thổi đến mang theo sự nôn nao, xao xuyến.

Về phần Sơ Nguyệt, cô vẫn chưa định thần lại được sau nụ hôn bất chợt ấy. Sơ Nguyệt ngây người hồi lâu, bấc giác đưa tay chạm lên môi mình, thì ra hôn có cảm giác như vậy. Nhưng tại sao anh lại hôn cô?

“A-anh… anh… vừa làm gì vậy?” Sơ Nguyệt chỉ tay về phía Thế Tu, nói một cách lắp bắp.

Anh nhìn biểu cảm ngượng đến mức mang tai đỏ bừng của cô thì không khỏi hài lòng, Thế Tu khóe môi cong lên, giọng nói nhẹ tựa lông hồng:

“Thì ra là mùi nước hoa của em, thơm thật đấy.” Anh không trả lời câu hỏi của cô mà lảng sang chuyện khác.

Sơ Nguyệt đỏ mặt, tim đập, tự khắc ngồi xa Thế Tu ra một chút. Người chồng này là một con sói xảo quyệt, dám lợi dụng cơ hội mà cướp đi nụ hôn đầu của cô.

Đúng vậy, đó là nụ hôn đầu của Sơ Nguyệt và nó lại bị cướp đi một cách vừa nhanh chóng vừa trắng trợn như thế đấy. Vô sỉ, Tiêu Thế Tu là đồ vô sỉ!

“Em sao thế? Anh chỉ ngửi nước hoa thôi mà.” Thấy Sơ Nguyệt cảnh giác nhìn mình, cô còn lấy tay che chắn môi một cách cẩn thận, cảnh tượng đó khiến cho Thế Tu cảm thấy đáng yêu vô cùng. Sơ Nguyệt mà cứ như vậy, anh sẽ lại càng muốn trêu chọc cô nhiều hơn.

Thế Tu có nên mượn cớ ngửi nước hoa để hôn cô thêm lần nữa không nhỉ? Lần này sẽ là hôn má, hôn trán hay hôn lên tóc đây? Chỗ nào anh cũng muốn thử.

Trên cơ thể của Sơ Nguyệt thoang thoảng mùi hoa oải hương, Thế Tu đã thoáng nhận ra điều này từ lần gặp mặt trên toa tàu. Không gay gắt hay cao cấp như những hãng nước hoa đắt tiền khác, mùi hương này càng tiếp xúc sẽ càng muốn ngửi nhiều hơn nữa.

Sở dĩ có nụ hôn bất ngờ này là vì Thế Tu ban đầu chỉ muốn Sơ Nguyệt ngưng nghĩ ngợi lung tung. Nhưng mà anh đâu có ngờ rằng bản thân lại vô tình mê đắm cái cảm giác môi chạm môi này mất rồi.

Hay là hôn thêm một lần nữa nhỉ? Tiếc rằng điều đó là không thể bởi vì chiếc xe mà cả hai đang ngồi đã đỗ trước cổng Lâm gia từ nãy đến giờ.

Thế Tu không thể đến ra mắt gia đình nhà vợ, anh còn phải diễn tròn vai một người đàn ông xấu, số bệnh tật đầy mình nữa.

“Tôi đi đây.” Sơ Nguyệt mở cửa xe, không quên nói lời tạm biệt với Thế Tu.

“Em có chắc là mình ổn không vậy?” Anh níu tay cô lại, ánh mắt thoáng qua một tia bất an.

Sơ Nguyệt nghe xong, khóe môi bất giác cong lên, cô mỉm cười đầy vẻ tự tin, gương mặt ngại ngùng khi đón nhận nụ hôn ban nãy đã bay đi mất. Hiện tại, cô là một Sơ Nguyệt cứng rắn, kiên cường, chỉ có như vậy mới có thể đối phó được với hai con rắn độc trong căn nhà này.

“Tôi có thể tự lo được.” Cô nhẹ nhàng gỡ bỏ bàn tay đang níu lấy tay mình ra, thanh âm mang theo sự tự tin tuyệt đối.

Sơ Nguyệt hít một hơi thật sâu, trước mặt cô không phải là nhà, nơi đây chính xác là địa ngục chứa đầy sự toan tính.

Rồi đây Sơ Nguyệt sẽ bắt hai mẹ con nhà họ phải trả giá cho chính những tội lỗi mà họ đã gây ra.

Kể từ khi Sơ Nguyệt ở trên xe cho tới lúc cô bước xuống, luôn có một ánh mắt dõi theo mọi nhất cử nhất động của đối phương.

Lâm Phỉ Thúy ở trên lầu nhìn xuống, cô nhếch môi một cái đầy khinh miệt. Người chị này kết hôn chưa được bao lâu mà đã dám gian díu sau lưng chồng, bộ chị ta là hạng người cần đàn ông đến mức đó luôn sao? Cũng đúng thôi, lấy phải một người chồng bệnh tật thì làm được gì, tất nhiên là phải mau chóng tìm một tên đàn ông khác để dựa vào thôi.

Bên phía của Sơ Nguyệt, cô đang đứng trước cổng Lâm gia mà nhấn chuông cửa. Bọn họ khinh thường Sơ Nguyệt đến mức thậm chí còn chẳng thèm mở trước cổng để đón cô vào.

Mãi đến một lúc sau thì mới có người làm ra mở cửa.

“Tiểu thư, lâu rồi không gặp, tôi nhớ cô lắm đấy.” Giọng nói tràn ngập sự xúc động cất lên, đó là người làm lâu năm ở đây, người đã chứng kiến toàn bộ số phận bi thảm của hai mẹ con Sơ Nguyệt.

Đến cả người ngoài nhìn vào còn thấy xót thương cho cô và mẹ. Ấy thế mà người cha ruột lại nhẫn tâm nghe theo lời lẽ ngon ngọt của Lý Đan Hà mà ruồng bỏ hai mẹ con cô.

Xưa kia có Đắc Kỷ mê hoặc Trụ Vương, bây giờ có ả hồ ly tinh Lý Đan Hà và con gái Lâm Phỉ Thúy thích làm ra vẻ đáng thương, vô tội để che mắt thiên hạ.

Nhưng hai mẹ con họ nào có ngờ, vở kịch dày công dàn dựng lại xảy ra một tình huống ngoài ý muốn. Và đó chính là sự xuất hiện của Tiêu Thế Tu, đại thiếu gia nhà họ Tiêu hiện tại đang rất có cảm tình với Sơ Nguyệt, anh sẽ không để bất kì ai động đến vợ mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK