Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau nụ hôn bất ngờ ở trên xe thì bây giờ mỗi lần đối mặt với chồng, Sơ Nguyệt đều thấy rất ngại.

Thường thì vợ chồng sẽ ngủ cùng nhau nhưng cô không muốn chuyện đó xảy ra, đặc biệt là đối với một người nguy hiểm như Tiêu Thế Tu. Sơ Nguyệt dọn xong đồ đạc của mình vào phòng anh để che mắt gia đình chồng. “Rồi, đây là ranh giới.” Cô chắn một con thú nhồi bông ở ngay giữa chiếc giường lớn mục đích, tạm thời xem như được an toàn.

Thế Tu nhìn con thú nhồi bông chắn ở giữa hai người rồi lại quay sang nhìn vợ, vô thức bật cười. “Em sợ gì chứ? Làm như tôi ăn thịt em không bằng.” Thế Tu quan sát biểu cảm trên gương mặt thanh tú của Sơ Nguyệt, cô đang nhìn anh bằng cặp mắt dè chừng, phòng bị.

“Ai biết được tối đến anh sẽ làm gì tôi.” Sơ Nguyệt cất giọng đầy cảnh giác. Mặc dù rất tin tưởng vào con gấu bông thân yêu nhưng cô vẫn nằm sát bên mép giường, cách xa Thế Tu nhất có thể.

Chiếc giường với tông màu chủ đạo là đen với xám tự dưng hôm nay xuất hiện một sinh vật màu hồng đặt ngay chính giữa, trông thật quái đản.

Thế Tu bất lực lắc đầu, thôi thì cứ để Sơ Nguyệt muốn làm gì thì làm đi, hôm nay trêu cô hai lần thế là đủ rồi. Nhưng mà trông con gấu bông màu hồng chướng mắt thật sự, anh muốn vứt nó sang một bên nhưng lại sợ làm cô giật mình. Ngày mai Thế Tu sẽ xử lý nó sau vậy.

Sơ Nguyệt rất dễ ngủ, thường thì cô sẽ không có thói quen nghĩ ngợi gì nhiều trước lúc đi ngủ cả, nằm xuống là đánh một giấc đến sáng hôm sau.

Nhưng Thế Tu thì khác, anh không thể ngủ một cách bình thường được. Nằm gác tay lên trán, cơn đau đầu lần này ập đến một cách từ từ, nhói lên từng cơn khó chịu vô cùng. Có quá nhiều áp lực đè nặng lên đôi vai này, Thế Tu gồng gánh hết mọi chuyện một cách không hề dễ dàng gì, ấy thế mà anh lại luôn thể hiện ra rằng bản thân rất ổn, mọi vấn đề chỉ nhẹ tựa lông hồng. Gần đây Thế Tu đã bắt đầu gặp ảo giác, đó là tác dụng phụ của những viên thuốc an thần và căn bệnh quái ác. Nhiều lúc anh suy nghĩ rằng liệu bản thân có nên chết đi hay không? Cái chết có lẽ sẽ là một sự giải thoát so với việc phải sống trong cái xã hội phức tạp này. Đến cả thân phận của bản thân cũng phải giấu nhẹm đi, một thiếu gia bệnh tật nằm một chỗ và sắp lìa đời, nghe buồn cười thật đấy. Nhưng những tin đồn về Thế Tu không phải là sai hoàn toàn, anh đúng thật là có bệnh trong người.

Đồng hồ điểm ba giờ sáng.

Thế Tu nhíu mày thầm nghĩ: “Đã muộn thế này rồi sao?”

Nhìn sang cô gái bên cạnh, Sơ Nguyệt ngủ rất ngon, anh có chút ghen tị với cô đấy. Trông vợ mình khi ngủ ngoan ngoãn chẳng khác gì một con mèo nhỏ, đến cả tiếng thở cũng vô cùng nhỏ nhẹ.

Lần đó cô đã châm cứu cho Thế Tu, và kết quả đem đến thật bất ngờ. Giấc ngủ đó thật tuyệt, anh đã có một đêm không bận tâm lo nghĩ. Nhưng vì sao Thế Tu lại không bảo Sơ Nguyệt châm cứu cho mình thêm lần nữa?

Cái gì cũng vậy, dùng nhiều lần sẽ khiến cho bản thân trở nên phụ thuộc vào nó. Hiện tại nếu mà nói về sự tin tưởng, thật lòng anh vẫn chưa thể tin cô. Thế thì cảm giác này là gì? Chỉ đơn thuần là sự hứng thú nhất thời với một điều mới lạ mà trước kia Thế Tu chưa từng trải qua. Cuộc hôn nhân này, anh cũng không thiệt thòi gì hết. Sơ Nguyệt cũng vậy, bởi vì Thế Tu sẽ che chở cho cô.

Năm giờ rưỡi sáng, khi ánh mặt trời vừa ló dạng, những tia nắng dịu dàng hôn lên đôi gò má trắng trẻo của Sơ Nguyệt. Cô khẽ nhíu mày, đôi đồng tử rụt rè chầm chậm ngó nhìn cảnh vật xung quanh. Đúng rồi, Sơ Nguyệt đã lấy chồng, cô đang ở Tiêu gia chứ không phải ở quê. Mất khoảng gần mười phút để não Sơ Nguyệt load lại mọi vấn đề, sau khi sắp xếp thông tin và lấy lại được sự tỉnh táo, lúc này cô mới giương đôi mắt về phía người đàn ông bên cạnh.

Thế Tu đang ngủ, hàng mi dài cụp xuống, đôi lông mày thì đang cau chặt lại trông chẳng có vẻ gì là thoải mái.

Nhưng điều gì lại khiến cho Sơ Nguyệt cười không ra tiếng thế này? Thế Tu… anh… đang ôm con gấu bông ranh giới giữa hai người mà chìm vào giấc ngủ. Thật trùng hợp làm sao khi mà cái mặt của con gấu ấy lại vô cùng, vô cùng cam chịu.

Cô mím chặt môi, cố gắng hết sức không tạo ra bất cứ tiếng động nào để tránh việc vô tình đánh thức đối phương.

Trông Thế Tu bây giờ đáng yêu lắm! Nhìn bộ dạng bây giờ của anh thì ai biết được anh là người thế nào kia chứ.

Ngắm nhìn sự đẹp trai nhiêu đó là đủ rồi, mặc dù nhìn hoài vẫn không thấy chán nhưng mà cô còn phải đánh răng rửa mặt và xuống bếp hỏi xem mọi người có cần phụ giúp gì hay không. Sơ Nguyệt không quen với lối sống tiểu thư đài cát, cô không thích người khác cung phụng và hầu hạ mình đến tận răng.

Giúp việc ở Tiêu gia đều rất thân thiện vì vốn đã có thiện cảm với Sơ Nguyệt từ lần được phát lì xì hôm trước. Đầu bếp khi thấy thiếu phu nhân ngỏ lời muốn phụ giúp thì liền lắc đầu lia lịa. “Không được đâu ạ, thiếu gia sẽ đuổi việc tôi mất.” Đầu bếp mang một ánh mắt sợ hãi, bởi vì lần trước đồng nghiệp của ông ta đã bị đuổi đi không thương tiếc chỉ vì làm phật ý của Thế Tu. Anh khó tính và rất đáng sợ trong mắt của tất cả mọi người.

Sơ Nguyệt nhìn phản ứng dữ dội của đầu bếp, cô cũng không muốn làm ông ấy khó xử nên đành gác lại chuyện nấu ăn sang một bên.

Sơ Nguyệt quyết định sẽ đi dạo một vòng xung quanh vườn thượng uyển của bà nội, dù có nhìn bao lần vẫn không giấu nổi sự phấn khích trong đáy mắt.

Đối với một người có nghiên cứu qua y học cổ truyền như cô thì khu vườn này giống như một kho báu vậy đó. Ban nãy Sơ Nguyệt có gặp bà nội, bà biết cô là người học y nên là rất vui vẻ và còn bảo rằng cô có thể tùy ý sử dụng những lá thuốc trong vườn của bà. Điều đó khiến Sơ Nguyệt cảm động đến rưng rưng nước mắt.

Cơm nước buổi sớm đã chuẩn bị xong, giờ chỉ còn chờ Thế Tu xuống dùng bữa nữa thôi. Cô xung phong lên đánh thức anh dậy, giúp việc lần nữa ngăn cản Sơ Nguyệt lại bởi vì thiếu gia chắc chắn sẽ phát điên nếu có ai đó dám kinh động đến thời gian nghỉ ngơi của anh.

Nhưng mà cô lại không để tâm mấy đến lời nói của những người trong nhà, cứ thế đi thẳng lên phòng để gọi chồng xuống ăn cơm.

Thế Tu vẫn còn nhắm mắt.

Tự dưng Sơ Nguyệt lại dậy lên một nỗi hứng thú và tò mò đến lạ. Tóc của Thế Tu… không biết là cô chạm vào có sao không nhỉ? Bởi vì nhìn anh hiện tại hệt như một chú cún to xác đang ngoan ngoãn nằm ngủ.

Nghĩ là làm, Sơ Nguyệt vươn tay chạm nhẹ lên mái tóc đen của người bên cạnh, cô mỉm cười thích thú vì bản thân đang được xoa đầu một nhân vật có thân thế vô cùng hiểm hách và là nỗi sợ của biết bao nhiêu người. Giúp việc trong nhà mà nhìn thấy cảnh tượng này chắc sẽ rủ nhau ngất xỉu mất!

“Thích chứ?” Thế Tu hỏi.

Sơ Nguyệt gật đầu, đáp: “Thích lắm.”

Khi câu trả lời vừa tuông ra khỏi miệng thì cô mới nhận thức được vấn đề đang diễn ra trước mắt. Thế Tu đã thức giấc từ lúc nào và đang giương mắt nhìn chằm chằm về phía Sơ Nguyệt. Người bình thường thì đã bị anh bẻ gãy tay rồi, nhưng mà cô thì lại khác, bởi vì Sơ Nguyệt không hề có ý xấu, Thế Tu có thể thấy được điều đó qua nụ cười của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang