Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Lâm Sơ Nguyệt trừng mắt nhìn mình, Vương tổng có chút ngạc nhiên vì gã cứ tưởng rằng cô đang say giấc. Nhưng sự ngạc nhiên đã rất nhanh được thay thế bằng vẻ vui thích.

“Tỉnh rồi à? Mau lại đây, ta và cô sẽ cùng nhau chơi một trò chơi, có đồng ý không hả người đẹp?” Gã giơ tay lên toang định nựng cằm của Sơ Nguyệt, cô hừ lạnh một tiếng rồi mạnh bạo hất tay Vương tổng ra một bên.

“Xin lỗi, tôi đây không có hứng chơi cùng ngài. Nếu ngài thiếu phụ nữ đến vậy thì có thể bảo mẹ kế của tôi – Lý Đan Hà xuống chơi cùng. Bà ấy rất biết cách câu dẫn đàn ông đấy.” Sơ Nguyệt nháy, lời giới thiệu của cô quả thật rất phù hợp với người mẹ kế.

Không tính đến những chuyện khác, chỉ xét về việc dụ dỗ đàn ông thì quả thật không ai qua nỗi Lý Đan Hà.

Tay giám đốc ngơ ngác nhìn Sơ Nguyệt, gã có chút không hiểu những lời mà cô vừa nói. Nhưng mà quan tâm làm gì, chẳng phải việc quan trọng bây giờ là vẫn nên cùng Sơ Nguyệt vui vẻ sao.

Nếu cô không tình nguyện dâng mình thì gã đành dùng đến bạo lực vậy. Như thế sẽ càng thêm phần kích thích!

Lời Sơ Nguyệt nói gã nghe tai này lọt tai kia, Vương tổng lúc này trông giống hệt như một con thú hoang bị bỏ đói lâu ngày, gã vồ vập tiến về phía cô, dang đôi tay mập mạp ra mà bắt lấy Sơ Nguyệt. Nhưng cái thân quá cỡ đó chẳng có chút gì là đáng quan ngại, chỉ cần một động tác nhỏ là cô đã có thể tránh được gã.

Sơ Nguyệt rút ra một cái khăn lụa mà mình luôn đem theo bên mình, cô mở nắp lọ thuốc mê dạng nước thấm vào trong khăn. Ban nãy khi vào nhà vệ sinh, có một người giúp việc đã âm thầm đưa lọ thuốc mê này cho Sơ Nguyệt.

Cô vòng ra sau Vương tổng, chụp chiếc khăn có tẩm sẵn thuốc vào mặt của gã.

Vương tổng bất ngờ đến mức chỉ kịp ú ớ lên vài tiếng rồi ngất lịm, thuốc mê này công hiệu vô cùng mạnh, dù có là voi đi chăng thì một liều là ngất ngay.

Sơ Nguyệt đâu thể bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng như thế. Đôi mắt vô thức liếc nhìn lên những đĩa thức ăn trên bàn rồi lại nhìn ra ngoài sân vườn. Cô đã nghĩ ra nên làm thế nào để trừng phạt gã béo sở khanh này rồi!

Sơ Nguyệt tung tăng bước ra vườn, cô cười tươi trong khi mở cửa chuồng cho lũ cún ngoan ngoãn. Chúng chỉ ngoan ngoãn với người quen thôi, còn người lạ như Vương tổng đây thì chưa biết.

Chú chó ngao Tây Tạng là con nhanh nhẹn nhất, nó nhảy bổ lên người Sơ Nguyệt mà ngoắc ngoắc đuôi lia lịa. Theo sau là mấy con chó săn của Đức.

“Được rồi được rồi, mấy đứa nhớ chị lắm có đúng không?” Cô cười rạng rỡ, tay xoa xoa đầu từng chú cún một. Hồi mà Sơ Nguyệt còn sống ở đây, bọn chúng chỉ đứng tới đầu gối của cô thôi, mới đó mà đã lớn vậy rồi sao.

Sơ Nguyệt dắt theo hai chú chó to khỏe nhất đi vào trong nhà.

Trên bàn ăn là một đĩa thịt gà, cô cầm lấy đĩa thịt nhưng lại không cho chúng ăn ngay. Sơ Nguyệt nhoẻn miệng cười trong khi nhìn gã giám đốc họ Vương vẫn còn đang say giấc. Sau đó, cô đổ đống thịt vào trong đũng quần của gã rồi thả dây xích chó ra.

Khứu giác của loài chó vốn rất nhạy bén và bọn chúng hình như cũng đang rất đói, đánh hơi thấy mùi thịt thơm lừng là lập tức đến ăn ngay.

“Á!!!”

Tiếng hét thất thanh xé toạc cả không gian yên tĩnh, Vương tổng bừng tỉnh trong sự đau đớn hai bên mép đùi trong. Gã vừa liếc mắt nhìn xuống thân dưới thì lập tức hoảng hồn, quần của gã bị rách một mảng lớn.

Vương tổng hướng đôi mắt đỏ ngầu về phía Sơ Nguyệt, ánh nhìn của gã hệt như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Nhưng thẹn quá nên Vương tổng cũng chẳng dám làm gì, gã hậm hức,  lắp bắp mấy lần mới có thể nói được nguyên câu: “Cô… cô được lắm! Tôi sẽ không quên ngày hôm nay đâu.” Nói rồi, Vương tổng một tay che chỗ đũng quần, khó nhọc bước từng bước ra khỏi Lâm gia.

Hai mẹ con Lý Đan Hà nghe ở dưới nhà có tiếng động, định xuống kiểm tra nhưng khi vừa bước xuống tới nơi thì đã chứng kiến cảnh Vương tổng tức giận rời đi.

“Vương tổng, có chuyện gì từ từ nói có được không?” Bà níu lấy vạt áo của Vương tổng trong khi đang cố gắng dùng chất giọng dịu ngọt nhằm làm nguôi đi cơn giận của gã.

Nhưng xem ra tay giám đốc họ Vương đang thật sự phẫn nộ, gã mạnh tay xô ngã Lý Đan Hà, gằn giọng: “Uổng công tôi tin tưởng Lâm gia các người, không ngờ các người lại đem một con tiện nhân đến để hầu hạ tôi sao?”

Tài xế riêng của Vương tổng đứng đợi sẵn ở cửa, thấy thân hình mập mạp của gã đi đến cũng có chút bất ngờ. Bình thường tên này nếu đi bàn chuyện hợp đồng ở đâu là đến tận sáng hôm sau mới về, bây giờ chỉ mới có mười hai giờ đêm, chắc chắn là có chuyện không hay..

“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Lâm Phỉ Thúy giọng sốt sắng. Lý Đan Hà bây giờ không để tâm đến bản thân nữa, bà bảo với cô: “Mau, mau đuổi theo Vương tổng lựa lời mà xin lỗi ông ấy.”

Trái với vẻ hấp tấp, cuống quýt như chó bị giẫm phải đuôi của hai mẹ con, Lâm Sơ Nguyệt đứng tựa vào cửa chính, cô còn không quên vẫy tay thân thiện chào tên giám đốc.

“Đi thong thả, khi nào rảnh nhớ ghé chơi nhé.” Sơ Nguyệt nói vọng ra, ngữ khí đầy giễu cợt.

Chiếc xế hộp của Vương tổng vụt khỏi tầm mắt, gã tức tối rời đi mà không làm được gì cô cả.

Còn về mẹ con Lý Đan Hà, chất giọng van nài và những lời xin lỗi ngay lập tức được thay bằng cặp mắt bừng bừng lửa giận.

“Con khốn! Rốt cuộc mày đã làm gì?” Lý Đan Hà chỉ thẳng ngón trỏ vào mặt Sơ Nguyệt, lớn tiếng quát.

Cô nghịch nghịch móng tay, mỉm cười tinh nghịch hỏi: “Sao thế? Lộ mặt thật rồi à? Lúc ở trên bàn ăn xưng mẹ – con ngọt ngào lắm kia mà.” Sơ Nguyệt không phải là người thâm hiểm, nhưng nếu ai đó muốn giở thủ đoạn để hãm hại cô, Sơ Nguyệt nhất định sẽ ăn miếng trả trăm miếng!

Lâm Phỉ Thúy đứng quan sát thái độ của chị mình từ nãy đến giờ, cô không chịu được nữa mà xồng xộc đi tới chỗ Sơ Nguyệt, đôi tay thon dài túm lấy tóc đối phương. Phỉ Thúy mắng: “Khốn nạn, mày có biết là vì mày mà công ti đã mất bao nhiêu tiền chưa hả?”

Công ti mà cô nhắc đến không phải là của Lâm gia, đấy là công ti riêng mà mẹ con Lý Đan Hà tự mở. Gần đây bọn họ gặp một số khó khăn với báo chí và truyền thông, hiện giờ rất thiếu thốn nguồn đầu tư. Gã giám đốc họ Vương đối với Lý Đan Hà hệt như một chiếc phao cứu sinh vậy nên bà ta phải tìm đủ mọi cách để moi tiền từ gã.

Sơ Nguyệt nhếch môi đầy khinh miệt, cô nắm chặt lấy cổ tay của Phỉ Thúy, thuận thế liền bẻ khớp cho em gái. Sẽ không nguy hiểm đâu, ngược lại rất tốt cho sức khỏe, có điều sẽ đau lắm đấy!

Lâm Phỉ Thúy thét lên trong đau đớn, đôi tay đang túm lấy tóc của Sơ Nguyệt đã hoàn toàn mất lực. “Á… đau quá. Mau… mau buông ra!” Cô rít lên từ chữ, hai mắt cũng đã ngân ngấn nước.

“Hừm, tay của em gái mềm mại thật đấy, đúng là con nhà quyền quý có khác.” Sơ Nguyệt muốn trêu cô gái hống hách này một chút, thế là cô bèn nhẹ nhàng miết nhẹ một huyệt đạo trên mu bàn tay của Phỉ Thúy.

“Mẹ! Mau… mau kéo chị ta ra!” Phỉ Thúy rùng mình khi đối diện với ánh mắt của Sơ Nguyệt, cô mếu máo gọi Lý Đan Hà.

Thấy con gái mình bị ức hiếp khiến cho bà tức điên lên, Lý Đan Hà sực nhớ ra một chuyện, trong túi áo của bà có một cái máy bộ đàm dùng để gọi vệ sĩ. Không nghĩ ngợi gì nhiều, Lý Đan Hà lập tức gọi cho đám vệ sĩ.

Sơ Nguyệt đảo mắt một vòng, tình hình này có vẻ như mọi thứ đang đi hơi lệch hướng so với dự tính ban đầu thì phải. Cô quên mất là Lâm gia luôn có vệ sĩ túc trực, bọn họ thường sẽ lùi về nhà dưới đến khi cần thì sẽ ngay lập tức có mặt.

“Chào em gái nhé, khi nào có dịp chị em mình lại chơi cùng nhau.” Sơ Nguyệt buông tay, khóe môi cong lên, cô chào tạm biệt Lâm Phỉ Thúy, xỏ lại đôi guốc, với lấy chiếc túi xách chạy vội ra hướng cái cổng đen.

Sơ Nguyệt liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi lại nhìn lên màn hình điện thoại. Đã mười lăm phút kể từ khi cô gửi tin nhắn đi nhưng đến giờ vẫn chưa nhận được hồi ân gì cả.

Từ trang viên sau nhà, những tiếng bước chân đều đều vang lên, đám vệ sĩ đã tập trung đông đủ.

Sơ Nguyệt bị vây đến trước cổng, cánh cổng là hàng điều khiển tự động nên nó đã đóng lại từ bao giờ. Cô lâm vào tình thế muốn ở không được muốn trốn không xong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK