Cô lạ thật đấy, tôi ở nhà của mình thì có gì là sai sao?” Chất giọng trầm ổn mang theo chút ý cười cất lên.
Người đàn ông mà Sơ Nguyệt gặp trên toa tàu lần đó chính xác là Tiêu Thế Tu – quý công tử của Tiêu gia.
Nhưng sao anh ta lại đẹp trai vậy chứ? Cái dáng vẻ tuấn tú này thì mấy cái tin đồn ấy toàn là bịa đặt rồi. Sơ Nguyệt mà biết được ai đồn, cô sẽ băm dằm kẻ đó ra!
Quay trở lại với hiện tại, Tiêu Thế Tu ngồi dậy, nhướng mày nhìn cô vợ xinh đẹp của mình. Vốn dĩ anh không có hứng thú với cuộc hôn nhân này, chỉ định làm cho có rồi vứt cho nhà họ Lâm một mớ tiền thôi. Nhưng mà sau lần bị phục kích ở trên tàu, Thế Tu lại có suy nghĩ khác. Anh có hứng thú với cô gái sắp được gả cho mình nên đã tìm hiểu đôi chút về cô.
Kết quả thu được rất nhanh nhưng cũng khá bất ngờ. Sau cái mác hào nhoáng của Lâm gia là một bi kịch cho cả Sơ Nguyệt và mẹ của cô. Người được gả đi đáng ra phải là cô em gái Lâm Phỉ Thúy mới đúng, Sơ Nguyệt là bị hãm hại nên mới phải gả thay cho em mình.
“Đêm nay là đêm tân hôn, việc nên làm thì phải làm đấy nhé.” Thế Tu cười cười, anh ngày một tiến gần cô hơn.
Sơ Nguyệt hôm nay thật sự rất đẹp, mỹ nữ Thế Tu đã thấy qua không ít nhưng hiếm có ai sở hữu được vẻ thuần khiết như cô.
Tiêu Thế Tu tiến một bước, Lâm Sơ Nguyệt liền lùi xuống một bước, cho đến khi lưng cô chạm phải bức tường xám lạnh lẽo mới dừng lại.
“Tôi… tôi cảnh cáo anh! Bước… bước thêm… bước thêm bước nào nữa là… là… tôi sẽ… tôi sẽ…” Sơ Nguyệt không có tật nói lắp, chỉ là bất ngờ và sợ quá nên khiến cho ngôn ngữ của cô trở nên loạn xạ hết.
“Sẽ thế nào hả? Tiêu phu nhân?” Thế Tu chống tay lên tường, ghé sát vào tai cô mà hỏi.
Cái khung cảnh này có chút quen, hình như là lần trên toa tàu cũng y hệt như vậy. Nhắc tới chuyện đó, mặt Sơ Nguyệt đỏ bừng cả lên. Hôm đó cô đã mạnh mồm nói cái quái gì vậy hả?
“Anh à, tránh ra một chút. Có gì từ từ nói chuyện.” Sơ Nguyệt hạ giọng, ánh mắt thành khẩn nhìn anh. Người biết nhìn tình hình mà sống mới là tài giỏi.
“Cô đã biết được diện mạo thật sự của tôi. Muốn sống thì tốt nhất là nên kín miệng một chút. Nếu không…” Tiêu Thế Tu dừng lại một hồi sau đó lại lảm đạm cất lời: “Nếu không tôi sẽ vứt cô vào rừng làm bạn với lũ sói hoang đói khát.”
Nói rồi, anh quay trở lại giường của mình rồi ngồi xuống đó.
Sơ Nguyệt trán ướt đẫm mồ hôi, người đàn ông này thái độ thay đổi rất nhanh. Lúc nãy còn tỏ ra thích thú với cô còn bây giờ thì lại đe dọa.
Và hơn hết, thần sắc của Tiêu Thế Tu lúc này có chút khác, mặt anh xanh xao, hơi thở gấp gáp.
Tiêu Thế Tu một tay ôm đầu, tay còn lại chống xuống giường để bản thân không mất trọng tâm mà ngã xuống. Ánh mắt anh lạnh dần rồi nhìn chằm chằm về phía Sơ Nguyệt.
Khốn thật! Tại sao lại phát bệnh ngay lúc này vậy chứ?
Sơ Nguyệt mới đầu còn run sợ nhưng hiện tại thì không. Cô đi đến bên cạnh Thế Tu, bàn tay thon dài vừa định chạm vào người anh thì đã có một đôi tay to lớn khác ngăn lại.
“Anh đừng lo, tôi là bác sĩ.” Sơ Nguyệt nhăn mặt, chầm chậm gỡ lấy bàn tay đang siết chặt lấy cổ tay của cô.
Tiêu Thế Tu là người đàn ông luôn phải đối mặt với ranh giới giữa sự sống và cái chết. Sự tin tưởng là điều quá xa xỉ đối với anh. Lỡ đâu nữ nhân này là người của bên đối thủ cài vào thì sao?
Nhưng tình trạng lần này của Thế Tu thật sự là rất tệ, còn tệ hơn cả cái lần trên toa tàu nữa.
Đôi bàn tay gân guốc dần mất hết sức lực. Anh bây giờ hệt như một con sói mất đi nanh vuốt, yếu ớt và thảm hại.
“Cô… đang định… làm gì vậy?”
Mắt của Thế Tu không còn nhìn rõ nữa, mọi thứ xung quanh đều mờ mờ, ảo ảo. Anh chỉ mơ màng cảm nhận được rằng Sơ Nguyệt đang cởi đi chiếc áo sơ mi mà anh đang mặc.
Sơ Nguyệt động tác vô cùng dứt khoát, cô kiểm tra mạch đập, ép sát tai vào lồng ngực rắn chắc để cảm nhận nhịp tim. Hiện tại cô chẳng có kim châm bên người, tình thế đang rất nguy cấp.
Sơ Nguyệt đã phần nào đoán được ra căn bệnh mà Thế Tu đang mắc phải, đó chính là chứng rối loạn giấc ngủ, dựa vào mùi thuốc nồng nặc phát ra từ hơi thở của anh là biết. Sơ Nguyệt không chê bai Tây y, bọn họ luôn khám và chữa bệnh theo khoa học và logic. Nhưng căn bệnh này thì lại khác, chưa chắc gì những viên thuốc đủ màu đó có thể chữa khỏi được. Bởi vì nguyên nhân chính của chứng rối loạn giấc ngủ là cảm xúc và tâm lý của bệnh nhân.
“Anh nằm đây đợi tôi một lát. Nhanh thôi, tôi nhất định sẽ giúp anh không còn cảm thấy đau đớn nữa.” Giọng nói và cả hàng động của cô đều đang vô cùng gấp gáp.
Chiếc váy cưới đẹp đẽ bị Sơ Nguyệt dùng sức xé rách thành một cái váy ngắn đến đầu gối.
Đống hành lý của cô, trong cái balo màu da chính là dụng cụ châm cứu.
Sơ Nguyệt chạy thật nhanh xuống dưới nhà trước sự ngỡ ngàng của bao nhiêu người làm trong nhà.
Trần quản gia thấy phu nhân hớt ha hớt hải như vậy liền đi đến mà hỏi xem cô cần gì.
“Hành lý! Hành lý lúc chiều các người đã chuyển về đây trước đúng không? Bây giờ nó đâu rồi?” Sơ Nguyệt vừa hỏi vừa thở dốc.
Ông chỉ tay về phía bên trái. “À, ở bên đây này thưa phu nhân. Không biết là có chuyện gì mà phu nhân lại vội vàng đến vậy?”
Sơ Nguyệt thậm chí còn chẳng thèm trả lời câu hỏi của Trần quản gia. Cô nhanh chóng lao vào căn phòng đó mà tìm cái balo của mình.
Trần quản gia hoang mang nhìn Sơ Nguyệt. Bộ váy cưới bị xé không thương tiếc như vậy… chắc không phải là cô tự tay làm đó chứ? Bộ váy đó thật sự, thật sự rất xa xỉ đó!
“Đây rồi.” Sơ Nguyệt đưa tay lau mồ hôi rơi vãi trên trán, ánh mắt mừng rỡ mà nhìn chiếc hộp chứa mấy cây kim châm trong tay.
…
Tiêu Thế Tu đã gần như mất đi ý thức, thị giác của anh không còn nhìn rõ, đến cả tứ chi cũng mất hết sức lực. Mệt mỏi là vậy nhưng bản thân vẫn chẳng thể nào chợp mắt được, tất cả cũng tại căn bệnh khốn kiếp này. Anh đã đổi không biết bao nhiêu là bác sĩ điều trị rồi mà chẳng đem lại kết quả khả quan nào hết. Mỗi lần như vậy, Thế Tu lại phải ra tay giết tên đó. Khó trách, nếu thông tin về bệnh tình của anh mà lọt ra ngoài thì sẽ có bao nhiêu kẻ thù lợi dụng điều đó mà ra tay sát hại anh đây?
Thế Tu mơ màng nghe thấy giọng nói trong veo của phụ nữ bên tai, là giọng của Sơ Nguyệt, cô đã quay lại.
Sơ Nguyệt khi đã có được dụng cụ châm cứu trên tay, cô liền bắt đầu hành sự. Mũi kim thứ nhất đã đâm xuống, rồi mũi thứ hai, thứ ba và nhiều mũi khác nữa. Lần lượt châm vào các huyệt đạo trên cơ thể. Ấn đường, Thái dương, Phong trì, An miên 1, An miên 2,.. vừa có tác dụng tại chỗ, vừa có hiệu quả điều trị rối loạn giấc ngủ. Cô đã có đọc qua sách nói về chứng bệnh này rồi chỉ là không nghĩ có ngày lại dùng nó với chính người chồng mới cưới này của mình.
Dần dần cơn đau dữ dội của Thế Tu cũng chịu dịu đi phần nào. Cũng như mấy liều thuốc phương Tây, châm cứu cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh này. Phải giữ cho đầu óc thanh tĩnh, không lo nghĩ thì mới có thể ngủ ngon được.
Từ bé Sơ Nguyệt đã có hứng thú với y học cổ truyện, đặc biệt là châm cứu và ấn huyệt đạo. Không chỉ hứng thú thôi đâu mà Sơ Nguyệt còn đặc biệt tài giỏi nữa. Gọi cô là thần y tái thế chắc cũng không phải là nói quá.
Thế Tu đã có thể cử động lại tay chân, anh thật sự rất bất ngờ về người con gái này.
Căn bệnh rối loạn giấc ngủ đã đeo bám anh suốt mười mấy năm trời, không có đêm nào Thế Tu có thể ngủ ngon giấc. Nhưng mà xem ra đêm nay, nhờ có cô vợ mới cưới này mà mọi chuyện đã thay đổi.
“Đừng cử động, anh cứ nằm đó đi.” Sơ Nguyệt lần nữa đưa tay lên trán mà lau mồ hôi, cô trầm giọng bảo anh.
Thế Tu nhìn dáng vẻ tập trung đó của Sơ Nguyệt thì có thể chắc rằng cô không phải là người được cài vào đây để ám hại mình.
Bởi vì trông cô giống như là đang thật sự quan tâm đến an nguy của anh vậy.
Sơ Nguyệt đang xoa bóp để thư giãn gân cốt cho Thế Tu, đôi bàn tay mềm mại của cô di chuyển khắp cả cơ thể rắn chắc của anh. Sơ Nguyệt một chút cũng không cảm thấy xấu hổ. Bởi vì đối với cô, cơ thể của bệnh nhân thì cũng chỉ là một tảng thịt lớn có sự sống mà.
Hai hàng lông mày cau lại vì khó chịu cũng đã bắt đầu giãn ra, Thế Tu không còn thấy đau nữa, ngược lại là đang cảm thấy thoải mái, dễ chịu.
Tự dưng trong lòng Tiêu Thế Tu dậy lên cảm giác gì đó rất lạ, cô gái này khiến tim anh đập nhanh hơn. Đặc biệt là cái dáng vẻ tập trung cao độ của Sơ Nguyệt, Thế Tu cảm thấy như có thể tin cậy vào cô.
Anh dần chìm vào giấc ngủ, có thể nói đây là giấc ngủ ngon nhất và dễ chịu nhất từ trước đến giờ. Đến cả những tay bác sĩ tài giỏi bật nhất cũng không thể sánh được với tay nghề của cô.
Tất cả là nhờ có Lâm Sơ Nguyệt – vợ của anh.