Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Sơ Nguyệt mơ màng tỉnh giấc, đồng hồ sinh học của cô đã quen với việc dậy sớm. Bởi vì hồi còn ở quê, Sơ Nguyệt phải dậy từ rạng sáng để còn phơi những lá thuốc, kiểm tra xem đơn thuốc mà các vị đại thẩm trong thôn dặn trước đã chuẩn bị đủ hay chưa.

Bây giờ không còn ở quê nữa, cô có chăn êm nệm ấm và cả một người đàn ông nằm ngay bên cạnh.

Sơ Nguyệt dụi dụi mắt, đêm qua cô và anh đã ngủ cùng nhau trên một chiếc giường. Chuyện đó cũng chẳng có gì là lạ, dù sao thì hai người cũng đã kết hôn rồi kia mà.

Tiêu Thế Tu còn dậy trước cả cô nhưng mà anh lại chẳng thèm bước xuống giường, cứ thế mà nằm đó chống cằm nhìn vợ.

“Ưm, mấy giờ rồi?” Sơ Nguyệt khẽ vươn vai một cái, cô hỏi với giọng còn ngái ngủ.

“Vẫn còn sớm, em cứ ngủ thêm chút nữa cũng được.” Thế Tu đáp lời, khóe môi anh từ nãy đến giờ cứ cong lên, gương mặt lộ rõ ý cười.

Chính nhờ có Sơ Nguyệt nên anh mới có được một giấc ngủ dễ chịu như thế. Không những ngủ rất ngon mà khi tỉnh dậy đầu óc còn cảm thấy rất thoải mái.

Hình như Thế Tu đã tìm được một thú vui mới cho riêng mình, đó chính là ngắm nhìn Sơ Nguyệt khi cô đang say giấc.

Sơ Nguyệt ngủ rất ngoan, không cựa quậy hay phát ra bất cứ tiếng động nào, ngay cả tiếng thở cũng vô cùng nhỏ.

Cô ngồi dậy, bước xuống khỏi giường. Giờ có bảo Sơ Nguyệt ngủ thêm cô cũng chẳng làm được, đành chịu, đó là thói quen từ nhỏ của cô.

“Em chuẩn bị đi, lát nữa chúng ta sẽ đi gặp bà nội, bà muốn nhìn mặt cháu dâu của mình.” Anh lên tiếng thông báo cho cô. Chính bà nội là người đã nuôi dạy Thế Tu từ nhỏ nên anh không muốn làm bà phật lòng. Có thể nói là nhờ có bà mà đại thiếu gia bản tính vốn phúc hắc, lạnh lùng này mới chấp nhận một cuộc hôn nhân định đoạt.

Lâm Sơ Nguyệt gật đầu một cái, cô không phải là đứa nhút nhát, ngược lại bản tính rất dạn dĩ.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong thì Thế Tu dẫn Sơ Nguyệt đến hoa viên trước khi đến chỗ của bà nội.

Cô tròn xoe mắt, gương mặt hiện rõ nét phấn khích. Nơi đây không chỉ trồng những loài hoa đẹp mà còn có cả những cây thuốc quý nữa. Để cô vào đây hệt như là thả cá vào bể nước, Sơ Nguyệt thành thạo lẩm bẩm đọc tên từng loại cây trước sự chứng kiến của Thế Tu bên cạnh.

“Em giỏi thật đấy, học mấy thứ này từ đâu vậy?” Anh bất giác đưa tay lên xoa đầu cô một cái, có chút tò mò mà hỏi.

Sơ Nguyệt đang ngồi xổm xuống để quan sát một giống lan rừng cực kì quý hiếm, cô nghe vậy ngước mặt lên nhìn anh, tinh nghịch mà lên tiếng.

“Đó là bí mật, không phải ai muốn học đều học được đâu.” Sơ Nguyệt cười đắc ý, không chỉ người khác nghĩ cô giỏi thôi đâu mà bản thân cô cũng tự cảm thấy vậy nữa.

Sau một hồi ngắm nghía đủ loại cây cảnh thì cuối cùng Sơ Nguyệt cũng đã đứng dậy, ánh mắt vô cùng mãn nguyện.

Đôi vợ chồng mới cưới lại tiếp tục dạo bước, vườn nhà họ Tiêu giống như một khu bảo tồn quốc gia, có chim hót, có trăm hoa đua nở.

Những tia nắng ấm áp chiếu rọi trên khuôn mặt đẹp như họa của cô, Sơ Nguyệt khẽ nheo mắt một cái.

Trước mặt là một căn lầu vọng nguyệt, bốn cây cột trụ khắc hoa văn phượng hoàng tinh xảo. Vào thời phong kiến, lầu vọng nguyệt là nơi vua chúa ngồi thư giãn, thưởng hoa, ngắm trăng,…

Bà nội ngồi bên trong, khi vừa nhìn thấy cháu nội và cháu dâu của mình liền cười tươi rói, bà cất giọng niềm nở:

“Ôi cháu dâu của ta, gương mặt phúc hậu thật đấy!”

“Xin thỉnh an lão phu nhân.” Sơ Nguyệt dịu dàng cất lời, cô cười tươi.

“Lão phu nhân gì chứ, gọi là bà nội, phải là bà nội mới đúng.” Bà nắm lấy tay cháu dâu, có thể nhìn thấy rõ sự hài lòng trong ánh mắt.

“Bà nội nhìn thấy cháu dâu là chẳng thèm màng đứa cháu ruột này luôn.  ” Thanh âm mang theo chút ganh tị, Thế Tu nói.

“Chậc, chỗ ta và cháu dâu đang nói chuyện, đi ra chỗ khác đi.” Bà tặc lưỡi một cái, xua xua tay, thậm chí còn chẳng thèm nhìn lấy cháu nội một lần.

Thế Tu chính thức không thể nói lên lời nữa, bà nội có cần thiết phải đối xử như thế với anh không chứ? Mặc dù có chút không cam lòng nhưng Thế Tu vẫn đứng sang một bên nhìn bà nội và vợ nói chuyện. Thật ra anh đã sớm biết bà đang nói về chuyện gì với cháu dâu.

“Đêm qua cháu dâu của bà đã vất vả nhiều rồi.”Bà nội mỉm cười hài lòng nhìn Sơ Nguyệt. Khi cô cùng Thế Tu đi đến đây, bà đã âm thầm quan sát cháu dâu của mình. Có thể thấy Sơ Nguyệt là người rất có hiểu biết, vừa xinh đẹp vừa tài giỏi.

Nhưng điều kiến lão phu nhân vui vẻ như vậy là do nãy người làm đã đem tấm ga giường đến, trên tấm ga trắng tinh là một vệt máu đỏ tươi chứng tỏ sự trong trắng của người phụ nữ.

“Đó là điều mà cháu nên làm mà thưa lão… à không thưa bà nội.” Sơ Nguyệt cứ nghĩ là bà nội đang nhắc đến bệnh tình của anh, thế là cô liền không nghĩ ngợi gì mà đáp lời.

Thế Tu đứng đó đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại giữa hai người, khóe môi anh hơi nhếch lên. Nghe người chẳng biết gì nói chuyện thật là hài hước.

Lão phu nhân sai người làm đem tấm ga giường có “vết tích” của đêm qua lên. Nhìn thấy nó, Sơ Nguyệt lập tức sững sờ, cô quay sang Thế Tu mà nhíu mày một cái, ánh mắt như mong cầu một lời giải thích. Nhưng trái với vẻ lúng túng của vợ, Thế Tu lại bình tĩnh lắc đầu ra hiệu bảo cô cứ thuận theo bà nội. Vì muốn lão phu nhân cảm thấy vui vẻ nên anh mới buộc phải làm vậy.

Nhưng mà Thế Tu có thể đừng tự ý hành sự như vậy nữa được không? Làm cho Sơ Nguyệt giật hết cả mình!

Cô chỉ biết cười ngại ngùng trước những lời khen tắm tắt của bà nội. Lão phu nhân còn vui đến mức phát bao lì xì đỏ cho tất cả người làm ở trong nhà, trên dưới gần cả trăm người.

Ai nấy đều cảm thấy vui vẻ và bắt đầu nảy sinh cảm tình với Sơ Nguyệt, cũng nhờ có cô mà họ được phát lì xì còn gì.

“Tại sao anh không nói trước với tôi?” Mặt cô thoáng ửng hồng, có chút bực bội mà hỏi.

“Nói gì cơ?” Thế Tu cong môi, giả ngốc hỏi ngược lại vợ.

“Thì chuyện ban nãy đó, anh làm tôi xấu hổ chết đi được!” Sơ Nguyệt nhíu mày, giọng oán trách.

“Có gì đâu mà xấu hổ, đằng nào chúng ta cũng đã là vợ chồng rồi mà.” Trái với vẻ ủy khuất của cô, anh đáp bằng giọng tỉnh bơ

“Hay chúng ta liền lập tức hành sự, dù sao thì lừa dối người già cũng là điều không đúng.” Thế Tu nhân cơ hội đó, cúi mặt sát gần Sơ Nguyệt mà ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, ngữ khí trêu ghẹo cất lên.

Sơ Nguyệt bị anh làm cho bất ngờ nên chẳng kịp phản ứng, cô cứng đờ người vì dung mạo anh tuấn của chồng mà suýt nữa quên mất lời lẽ câu dẫn của anh.

“N-nè… anh đừng có mà làm gì tôi nha, tôi… tôi la lên đó!” Sơ Nguyệt lắp ba lắp bắp, cố gắng giữ cho bản thân được bình tĩnh.

“Em thử la lên xem, nên nhớ đây là nhà tôi đó.” Thế Tu khiêu khích cất lời, đôi tay chầm chậm lướt nhẹ qua mái tóc đen dài của cô gái đối diện.

Sơ Nguyệt đứng trước khí thế của chủ nhà cũng hết đường phản ứng.

Vốn dĩ cô là một người luôn bị thu hút bởi cái đẹp, từ khung cảnh đến cả con người, miễn là đẹp thì Sơ Nguyệt đều có cảm tình. Nhưng cô không phải là người dễ dãi, có cảm tình khác hẳn với việc thích và yêu. Hơn nữa đây chỉ là một cuộc hôn nhân sắp đặt, Sơ Nguyệt không muốn nảy sinh bất cứ quan hệ vợ chồng nào với Thế Tu hết.

Nhìn thấy cô cố gắng né tránh ánh mắt của mình với đôi gò má đỏ ửng, anh không nhịn được nữa liền bật cười thành tiếng, trêu Sơ Nguyệt vui thật đấy!

“Có cần phản ứng như vậy không? Làm như tôi ăn thịt em không bằng.” Thế Tu nhíu mày, chỉnh đốn lại tư thế.

“Ai biết được anh sẽ làm gì tôi.” Sơ Nguyệt lườm anh, cô rút kinh nghiệm đứng xa Thế Tu ra một chút.

Người đàn ông này rất nguy hiểm và khó đoán, lúc trước ở tàu hỏa thì lạnh lùng đầy sát khí khác hẳn với bây giờ.

“Em vẫn là ‘xử nữ’ hay sao mà dễ ngại thế?”Anh nghiêng đầu qua nhìn, cất giọng bông đùa.

Sơ Nguyệt nghe vậy mặt vốn đã đỏ nay lại càng đỏ hơn nữa, cô lúc này hệt như một quả cà chua chín.

“Thì… đúng… là như vậy mà.” Giọng cô rất nhỏ lại còn ấp a ấp úng nữa.

Sơ Nguyệt trầm mặc, bước chân nhanh dần bỏ xa Thế Tu cả một đoạn.

Người ta thậm chí còn chưa có một mảnh tình vắt vai nào, kinh nghiệm trong chuyện tình trường là bằng không, đã vậy lại còn lấy phải một người chồng trơ tráo như anh. Thậm chí còn chưa được tính là thân thiết vậy mà Thế Tu đã hỏi thế thì làm sao cô không đỏ mặt tía tai cho được!

“Sao cơ? Em vừa nói gì thế? Lặp lại tôi nghe xem nào.” Anh lập tức đuổi theo sau, khóe môi từ nãy đến giờ vẫn luôn cong lên.

Nhìn Sơ Nguyệt vừa giận vừa ngại như này thật là đáng yêu quá đi, Thế Tu không ngờ có ngày mình lại nảy sinh hứng thú với một cô gái mà bản thân chỉ mới tiếp xúc chưa bao lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK