Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giúp việc dọn thức ăn lên bàn, mẹ kế ngồi ở vị trí trung tâm, bên trái bà ta là đứa con gái cưng của mình. Cha của Sơ Nguyệt vẫn còn đang bận bịu xử lí một số việc ở công ty nên không có mặt, nhờ vậy mà mẹ con nhà này lại càng ngông nghênh, hống hách.

“Chị ăn nhiều một chút để còn có sức về giúp việc cho nhà chồng.” Phỉ Thúy gắp thức ăn cho vào bát của chị, mỉm cười niềm nở.

Sơ Nguyệt cũng cười đáp trả, cô gắp miếng thịt mà em gái vừa cho vào bát mình đặt về vị trí cũ, Sơ Nguyệt nói với giọng cảm kích xen lẫn ý mỉa mai : “Thật quý hóa quá, hôm nay em gái còn chủ động gắp thức ăn cho chị. Nhưng mà chị không dám nhận đại ân đại đức này của em đâu.”

Sơ Nguyệt nhớ hồi hai mẹ con họ vừa mới bước chân vào căn nhà này, Phỉ Thúy cũng gắp thức ăn mời cô. Đó là một miếng thịt vừa cay vừa khó ăn, Sơ Nguyệt vừa cho vào miệng liền nhăn mặt nhả ra.

Thế là Lâm Phỉ Thúy và Lý Đan Hà lại bắt đầu kẻ tung người hứng, bọn họ đã thành công biến cô thành đứa con gái đanh đá, lòng dạ hẹp hòi trong mắt cha.

Lý Đan Hà nhìn sang con gái, cả hai cứ như là đang đưa ra ám hiệu gì đó cho nhau. Tất cả mọi thứ đều đã lọt vào tầm mắt của Sơ Nguyệt, nhưng cô lại cứ thích giả vờ là bản thân không hề hay biết. Để xem bọn họ đang âm mưu điều gì.

“Chẳng mấy khi con về nhà, nào, uống cùng mẹ một ly nhé, xem như là mẹ chúc phúc cho con và chồng.” Bà nâng ly rượu vang đỏ đến trước mặt của cô, nở một nụ cười hiền mà nói.

Sơ Nguyệt cũng nhếch môi cười cho có lệ, bầu không khí gượng gạo này cho dù có là người mù vẫn có thể cảm nhận được.

Cô nâng ly với Lý Đan Hà, vị của rượu vang đi vào khoang miệng kích thích nơi đầu lưỡi.

Lâm Phỉ Thúy nhìn mẹ, khóe miệng không tự chủ được mà lộ rõ nụ cười đầy đắc thắng.

“Thật ngại quá, tôi vào nhà vệ sinh một chút.” Nói rồi, Sơ Nguyệt rời bàn ăn mà đi đến chỗ nhà vệ sinh.

Lát sau cô đi ra, đầu óc Sơ Nguyệt lúc này vô cùng choáng váng. Bấy nhiêu đó rượu không thể chuốc say cô được, trừ khi… trừ khi trong rượu còn có một thứ khác.

Sơ Nguyệt bước đi loạng choạng, tầm nhìn phía trước cũng mờ dần, cô cảm thấy tay chân bủn rủn không thể nào đứng vững được nữa.

Sơ Nguyệt ngất đi.

“Thành công rồi, con nhỏ nhà quê này sau bao nhiêu năm vẫn ngốc nghếch như vậy.” Phỉ Thúy vỗ tay đắc thắc, cô lon ton đi lại phía của Sơ Nguyệt, giọng nói khinh miệt mang theo chút đắc ý.

Lý Đan Hà lấy tay che miệng mà cười lớn, Lâm Sơ Nguyệt làm sao có thể ngờ được rằng trong ly rượu của cô vốn đã có sẵn thuốc mê trong đó.

“Lát nữa Vương tổng sẽ đến, dọn một bàn ăn khác chuẩn bị nghênh đón Vương tổng.” Lý Đan Hà quay sang lạnh giọng bảo với người giúp việc.

Vương tổng là đối tác làm ăn lớn, gã là một lão già bụng phệ có sở thích khá là biến thái. Muốn lấy được hợp đồng, đầu tiên là phải dâng mĩ nữ lên cho gã cái đã. Mĩ nữ phải đáp ứng đúng yêu cầu của Vương tổng, phải có gương mặt thuần khiết, vóc dáng mảnh khảnh và quan trọng là vẫn còn trinh trắng.

Con xế hộp đã đỗ trước cổng Lâm gia, hai mẹ con Lý Đan Hà vừa nghe thấy tiếng xe thì lập tức thay đổi sắc mặt, biến thành bộ dạng hệt như con chó vui mừng khi nhìn thấy chủ.

Những con chó săn, chó ngao Tây Tạng trong vườn nhà nghe tiếng xe người lạ liền sủa lên inh ỏi, bầu không khí vốn yên tĩnh nay lại trở nên vô cùng hỗn tạp.

Lâm Phỉ Thúy thoáng chau mày, cô phải đánh vào chuồng rất nhiều lần để bắt chúng im miệng. Nuôi chó lớn vốn là sở thích từ xưa đến nay của Lâm Chấn Xuyên, vừa giúp giữ nhà vừa để làm cảnh. Tất cả đều là những giống chó nhập từ nước ngoài, con nào con nấy đều rất to lớn, nếu không bị nhốt trong chuồng chắc chắn bọn chúng sẽ lao ra cắn người.

Lý Đan Hà mặc áo lông, bà bước xuống từ bậc cầu thang, đích thân ra tận cửa nghênh đón. “Vương tổng không ngại đường xá xa xôi mà đến tận Lâm gia chúng tôi, vất vả cho ngài rồi. Mời, mời ngài vào trong dùng bữa tối.” Bà khom lưng cúi người dẫn đường cho gã vào trong, vừa đi vừa tiếp chuyện.

“Không vất vả, không vất vả. ‘Bữa tối’ mà các người mời thật sự trông rất ngon mắt, ta rất nóng lòng muốn thử xem mùi vị của nó sẽ như thế nào.” Vương tổng cười khanh khách, vẻ mặt dâm tà, hai tay xoa xoa vào nhau một cách thiếu kiên nhẫn.

Ngay từ khi Lý Đan Hà đưa cho gã xem hình của Lâm Sơ Nguyệt, Vương tổng đã ngay lập tức cảm thấy vô cùng hứng thú. Cô đáp ứng đầy đủ những yêu cầu của gã đưa ra, phải nói là còn vượt ngoài sự mong đợi.

Phòng ăn từ khi nào đã được người làm nhanh chóng thu xếp thành một không gian hết sức lộng lẫy.

Bàn ăn có thịt, có những chai rượu hảo hạng, có nến, có hoa hồng và có cả Lâm Sơ Nguyệt đang say giấc. Theo lời Lý Đan Hà, giúp việc thay cho cô một bộ váy hai dây màu đỏ khoe trọn xương quai xanh cùng bờ lưng trần quyến rũ.

Sơ Nguyệt nằm gục mặt trên bàn, gương mặt đã được trang điểm một cách khéo léo, cả người còn được xịt cho một hương nước hoa có tác dụng gợi tình. Cô bây giờ, mười người nhìn thì hết chục người say mê, Lâm Sơ Nguyệt thật quá xinh đẹp!

Vương tổng nhìn đến trố cả mắt, thân hình mập mạp phấn khích vội vàng chạy đến bàn ăn. Đôi bàn tay mũm mĩm đưa lên sờ soạng vào da thịt cô.

“Vương tổng thấy thế nào ạ? Có hài lòng với món quà mà Lâm gia chuẩn bị cho ngài không?” Lâm Phỉ Thúy đứng một bên quan sát, cô mỉm cười hỏi.

Vương tổng gật đầu lia lịa: “Tất nhiên là hài lòng, Lâm gia phục vụ chu đáo như vầy chắc chắn hợp đồng lần này sẽ vô cùng thuận lời.” Gã nói bằng chất giọng đầy hứa hẹn.

Hai mẹ con họ nhìn nhau, ánh mắt không giấu nổi sự vui vẻ. Nếu có trách thì hãy trách Lâm Sơ Nguyệt ngu muội, bây giờ bọn họ phải lên phòng để lại không gian riêng tư dưới nhà cho Vương tổng.

Cứ xem như là Lý Đan Hà và Lâm Phỉ Thúy đang giúp Sơ Nguyệt đi, dù sao thì tên chồng mới cưới của cô trong đêm tân hôn cũng đâu có làm được gì. Nếu Sơ Nguyệt làm cho Vương tổng hài lòng, không khéo gã còn thưởng lớn, như vậy là vẹn cả đôi đường rồi còn gì.

Gã họ Vương đó ban đầu nhìn có vẻ như là một tên suồng sã nhưng xem ra cũng rất biết cách thưởng thức. Gã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Sơ Nguyệt, rót một ly rượu vang, tay cắt miếng thịt gà cho vào miệng.

Ăn no thì mới có sức để hành sự chứ!

Món tráng miệng đã ăn xong, bây giờ là đến món chính. Vương tổng sắp không nhịn được nữa rồi, toàn thân gã rạo rực, bàn tay chạm nhẹ lên gương mặt trắng trẻo của Sơ Nguyệt mà mặc sức nựng nịu.

“Quả là cực phẩm, đừng nói là một hợp đồng, cho dù là mười cái hợp đồng ta cũng không thấy tiếc.” Gã cười một cách cợt nhã trong khi đang không ngừng tâm đắc về ‘món hàng’ trước mắt.

“Bên ngoài đã đẹp như vậy, chắc chắn bên trong sẽ còn xinh hơn gấp bội phần.” Vương tổng bắt đầu cởi từng cúc áo của bản thân, chốc chốc lại đưa tay lên chạm nhẹ vào làn da mềm mại của Sơ Nguyệt.

Sau khi thành công cởi bỏ chiếc áo sơ mi của bản thân, gã cười khoái chí trong khi chuẩn bị xé toạc cả chiếc đầm đỏ mà cô đang mặc.

Chẳng biết là do chiếc đầm được may tinh tế hay là do thân hình của Sơ Nguyệt quá chuẩn mực, nước da trắng của cô và chiếc đầm đỏ này thật sự rất hợp.

Dáng vẻ ngoan ngoãn của Sơ Nguyệt khi đang say giấc khiến cho gã vốn đã hưng phấn nay lại càng hưng phấn hơn.

Cảm thán bao nhiêu đó là đủ, Vương tổng còn phải thưởng thức món chính nữa.

Bàn tay mũm mĩm lần nữa chạm vào vai cô, gã dễ dàng kéo hai dây áo mỏng manh của Sơ Nguyệt xuống.

Tưởng chừng như sẽ chiêm ngưỡng được cảnh sắc núi non trùng điệp, nhưng xem ra Vương tổng sẽ không thưởng thức được món chính rồi.

Bởi vì Lâm Sơ Nguyệt vốn không hề bị dính thuốc mê mà Lý Đan Hà cho vào ly rượu. Loại rượu vang này thông thường sẽ có một mùi hương rất đặc trưng nhưng khi Sơ Nguyệt vừa định uống, cô đã ngửi thấy một mùi khác ngoài mùi rượu thoang thoảng trên chiếc ly. Đúng vậy, đó là chút mùi hương thoang thoảng còn sót lại của thuốc mê chưa hòa tan hết.

Cô chỉ đang giả vờ ngủ để xem hai người bọn họ rốt cuộc là đang diễn màn kịch gì.

Bây giờ Sơ Nguyệt đã hiểu ra vấn đề, thì ra Lý Đan Hà và Lâm Phỉ Thúy đem cô ra làm món hàng để đổi lấy một hợp đồng giá trị cho công ti bọn họ.

Sơ Nguyệt nhếch môi, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường mà nhìn tên giám đốc họ Vương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK