Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Lâm Sơ Nguyệt vừa rời khỏi ga tàu, lập tức có một chiếc xế hộp hạng sang chạy đến giống như đã chờ sẵn từ lâu.

“Lâm tiểu thư, mời lên xe.” Một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề, trịnh trọng mở cửa xe cho cô.

“Cảm ơn.” Cô mỉm cười một cái, lịch sự đáp.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, thành phố vào buổi đêm vô cùng tấp nập với những ánh đèn xa hoa, lộng lẫy. Nhưng giờ Sơ Nguyệt chẳng còn tâm trạng để ý đến mấy thứ đó nữa, đầu cô cứ lâng lâng.

Tình huống trên toa tàu ban nãy cũng thật là quá khiếp đảm rồi, cũng may là người đàn ông đó không làm gì cô.

Gác lại chuyện đó qua một bên, Sơ Nguyệt tranh thủ chợp mắt một chút. Ngày mai cô phải lấy chồng rồi, đám cưới là một ngày đặc biệt nhất trong đời của một cô gái. Sơ Nguyệt phải trông thật xinh đẹp và vui vẻ để cho người khác không cảm thấy tội nghiệp mình. Bởi cô ghét nhất là những ánh mắt thương hại của mọi người.

Lấy một người chồng bệnh tật, xấu xí thì sao chứ? Mặc dù Sơ Nguyệt chẳng có chút tình cảm gì với thiếu gia nhà họ Tiêu nhưng cô cũng không ghét anh ta. Cô muốn xem bệnh cho Tiêu thiếu gia, biết đâu lại chữa được bệnh cho chồng thì sao?

….

Lễ đường có sức chứa hơn ngàn người. Từng chùm đèn pha lê phát ra thứ ánh sáng lộng lẫy, sang trọng. Khách khứa đã đến đông đủ, nhà họ Tiêu gia thế không phải hạng xoàng nên có rất nhiều người trong giới thượng lưu đến dự hôn lễ.

Lâm Sơ Nguyệt ngồi trong phòng chờ, đưa đôi mắt long lanh nhìn bản thân mình trong gương.

Từ váy cưới, trang điểm, làm tóc đều được các nhà thiết kế và nhà tạo mẫu nổi tiếng thổi hồn vào đó. Thật không ngoa nếu nói rằng Sơ Nguyệt xinh đẹp như những nàng công chúa bước ra từ trong cổ tích. Các nhà thiết kế và tạo mẫu đều vô cùng phấn khích khi nhìn thấy một cô dâu hoàn hảo như thế, họ thậm chí còn ngỏ lời muốn Sơ Nguyệt làm mẫu ảnh nữa.

Chuông đồng hồ điểm 6 giờ tối, đã đến lúc buổi lễ bắt đầu, Sơ Nguyệt trong bộ váy trắng trễ vai bước lên lễ đường.

Ánh đèn pha lê vụt tắt để nhường chỗ cho ánh sáng ở hai bên con đường rải đầy hoa hồng. Sơ Nguyệt đi đến đâu, ánh nhìn của mọi người đều hướng đến đấy.

Cô sở hữu một cơ thể đẹp mê hồn cộng thêm gương mặt trái xoan chuẩn mực, đặc biệt là nụ cười ngọt ngào nở rộ trên môi.

Mọi người lúc đầu còn nghĩ rằng cô xui xẻo mới bị gã đến Tiêu gia, nhưng giờ bọn họ lại nghĩ khác. Tiêu gia thật may mắn khi có được người con dâu xinh đẹp thế này.

Một mình bước lên lễ đường, một mình nghe cha sứ đọc những câu tuyên thệ. Vốn dĩ lễ đường dành cho hai người, cô dâu và chú rể. Nhưng trường hợp của Sơ Nguyệt thì lại khác, người chồng chưa biết mặt của cô nghe đồn rằng sắp chết đến nơi rồi, làm sao có thể cùng cô hẹn ước được.

Sau khi làm lễ xong thì Sơ Nguyệt đi xuống để chúc rượu mọi người. Ba mẹ chồng cô là người rất tốt, hai người họ hay đến hỏi xem con dâu có mệt không, có muốn vô phòng nghỉ ngơi không. Nhưng Sơ Nguyệt lại mỉm cười từ chối, mấy việc này phải để cô làm cho trót chứ, dù gì cũng là đám cưới của cô kia mà.

“Ồ, chị hai hôm nay xinh đẹp thật đấy.” Đó là chất giọng lanh lảnh quen thuộc của Lâm Phỉ Thúy, cô ta nhìn chị mình bằng nửa con mắt.

“Em quá khen.” Sơ Nguyệt niềm nở đáp lời. Cũng đã lâu lắm rồi không gặp lại, xem ra cái bản tính tiểu thư khinh người của cô ta vẫn không thay đổi là bao.

“Con gái, con xinh đẹp như vầy, uớc gì mẹ của con cũng có thể thấy được cảnh con mặc váy cưới. Nhưng tiếc quá, chị ấy vì cứu con nên bị xe đâm chết mất rồi.” Lý Đan Hà trên tay cầm ly vang đỏ tiến tới, ả cất giọng bi thương, lấy khăn mùi xoa chấm nhẹ hai bên khóe mắt. Ả ta cố tình nói thật lớn để đám đông xung quanh có thể nghe thấy được. “Ôi người mẹ tội nghiệp bị chính con gái mình khắc chết.”

Sau khi diễn xong vở kịch đau buồn thì nét mặt của Lý Đan Hà thay đổi một cách chóng mặt. Ả đi lại gần Sơ Nguyệt hơn nữa, nhếch mép.

“Con nhỏ nông thôn cưới một thằng chồng bệnh tật. Thật là xứng đôi vừa lứa quá đi.” Nói rồi Lý Đan Hà lại quay sang con gái cưng của mình, mỉm cười tự hào. “Ôi con gái cưng của mẹ hôm nay thật xinh đẹp, trông chẳng khác gì nhân vật chính của buổi lễ này vậy đó.”

Lâm Phỉ Thúy có một cơ thể rất đẹp được di truyền từ chính người mẹ từng là diễn viên của mình, nhưng có điều cặp mắt và cả thái độ của cô ta đều ngông nghênh đáng ghét. Đúng thật là ông trời không cho ai tất cả.

Sơ Nguyệt nắm chặt lấy váy cưới đến mức tay nổi cả gân xanh. Ấy thế mà nét mặt vẫn bình thản nhưng không có chuyện gì xảy ra.

Cô thề sẽ có một ngày chính tay cô sẽ cho bọn họ biết tay. Mẹ là hồ ly tinh phá hoại hạnh phúc gia đình người khác còn con gái lại là rắn độc!

Buổi lễ hoành tráng kết thúc một cách chóng vánh. Hôn lễ mà chỉ có mỗi cô dâu thôi thì thật nhàm chán. Tuy vậy nhưng Sơ Nguyệt đã để lại được ấn tượng rất tốt với tất cả những khách khứa đến dự.

Cô lại leo lên chiếc xế hộp sang trọng, mặc nguyên si bộ váy cưới mà lên đường trở về nhà chồng.

Mặc dù váy rất đẹp nhưng thật sự là rất nóng và khó chịu. Khi buổi lễ vừa kết thúc, Sơ Nguyệt lập tức muốn thay ra nhưng đã có người ngăn lại. Đó là quản gia nhà họ Tiêu – ông Trần, ông ấy cũng chính là người đang lái xe.

Chiếc xe dừng lại trong một khoảng sân vô cùng rộng. Chỉ là sân vườn nhưng nó lại lớn gấp mấy lần nhà của Sơ Nguyệt.

Khu vườn này chưa là gì nếu so với tòa cung điện phía trước, nơi đây hệt như chỗ vua chúa thời xưa sinh sốn. Kiến trúc phương Tây cổ điển điểm thêm vài nét long phụng mang chút hơi hướng Châu Á. Thật sự là một tuyệt tác.

Theo lời hướng dẫn của ông Trần, Sơ Nguyệt bước chân vào nhà. Phòng của chồng cô nằm ở tầng ba bên phải căn phòng thứ hai.

Thật bất ngờ, bên ngoài nhìn có vẻ như ngôi nhà được xây dựng theo phong cách xưa cũ nhưng nội thất bên trong đều thuộc loại tân tiến nhất.

Cô hơi đổ mồ hôi, không phải vì lạnh mà là vì đang căng thẳng. Cũng không phải căng thẳng vì sự sang trọng của tòa nhà mà là vì cô sắp được gặp mặt chồng.

Sơ Nguyệt đang chuẩn bị trước tâm lí để không thấy sợ hãi chính người chồng của mình. Nghe nói anh ta rất xấu xí, mắt lồi, mũi lớn, môi nứt nẻ, khắp nơi trên người đều là ghẻ lở bốc ra một mùi hôi tanh khó chịu.

Đứng trước cửa phòng, Sơ Nguyệt đưa tay bấm mật khẩu. Khóa đã mở, cô vịnh lấy tay nắm cửa rồi đẩy vào.

Cô chuẩn bị sẵn tâm lí rồi. Dù gì cũng là chồng mình, tuy không sống được bao lâu nữa nhưng ít nhất cũng không được sợ hãi hay ghét bỏ anh ta.

Căn phòng với hai tông màu chủ đạo là xám và đen, nhìn chung vừa lãm đạm vừa cứng nhắc. Người ta nói cách một người sắp xếp và bài trí phòng óc sẽ phản ánh được tính cách của họ. Vị thiếu gia đây xem ra là một người rất thích sự ngăn nắp và quy củ.

Sơ Nguyệt đảo mắt một vòng rồi dừng lại trên chiếc giường cỡ lớn đặt ở góc trái phòng ngủ.

Người chồng chưa biết rõ mặt của cô đang nằm trên đấy, anh ta quay lưng về phía Sơ Nguyệt nên cô vẫn chưa thể thấy mặt anh ta trông thế nào.

“X-xin chào.” Sơ Nguyệt lên tiếng, khúm núm đi lại gần chỗ chiếc giường.

Tiêu thiếu gia quay đầu lại nhìn người vợ mới cưới của mình, cong môi đầy thích thú.

“A-anh… anh… tại sao… ở đây?” Sơ Nguyệt run run, lùi lại phía sau mấy bước. Hiện tại cô không có cây kim châm cứu nào trong người hết nên việc tự vệ là điều bất khả thi. Huống hồ… huống hồ anh ta còn rất cao lớn nữa.

Nhưng tại sao cô lại hoảng sợ đến vậy?

Sơ Nguyệt bị dọa đến mức suýt ngã ra đất, không phải vì sự xấu xí của chồng mà là vì người đàn ông này rất quen. Chính sự quen thuộc này khiến cho Sơ Nguyệt bất giác rùng mình một cái, viễn cảnh đầy máu me, giết chóc lần trước lại hiện lên trong tâm trí cô.

Anh ta đích thị là người đàn ông với cơ thể đầy máu mà Sơ Nguyệt gặp trên toa tàu lần trước. Nhưng lần này ánh mắt của người đó rất khác, đến cả dáng vẻ cũng vậy nữa. Phải nói thế nào đây nhỉ? Ít sát khí hơn chăng?

Không phải! Nhìn anh ta bây giờ còn nguy hiểm hơn lần trước gấp bội phần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK