• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1

Trên đỉnh của đài Thiên Ma, một vị nam tử áo đen đang nín thở ngưng tức ngồi ngay ngắn trên đó.

Mây bay lơ lửng ở trên không trung, nhật nguyệt song hành, ánh nắng ấm áp và ánh trăng âm lãnh đồng thời chiếu rọi xuống mặt đất. Nam tử hít một hơi thật sâu, đôi tay hướng lên trời, hai tia sáng lập tức tụ tập cạnh một chỗ, đồng thời vọt thẳng tới chỗ của hắn, dung nhập vào bên trong song chưởng của hắn, toàn bộ bầu trời cũng lập tức mờ đi.

Chỉ một thoáng sau có từng cơn gió lạnh thổi qua phát ra tiếng gào rống thê lương, dường như muôn vàn ác quỷ đang tru lên.

Tóc dài của người nam tử phiêu dật đón gió bay lên làm lộ ra một khuôn mặt tà dị.

Khi hai tia ánh sáng trên bầu trời bị hút vào trong cơ thể, ánh sáng của mặt trời và mặt trăng cũng dần dần trở nên mờ nhạt, khí thế của nam tử lại càng ngày càng lớn mạnh, quanh thân bắt đầu toát ra những tia khí màu đen.

Cảm nhận được gió lạnh xẹt qua gương mặt, khí đen dày đặc đã bao phủ lấy cả người hắn, nam tử thở ra một hơi, lộ ra nụ cười tà dị.

Oàng oàng!

Đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, bốn đỉnh núi xung quanh đỉnh Thiên Ma đột nhiên nổ mạnh, đỉnh Thiên Ma cũng run rẩy không ngừng. Nam tử đang hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt đột nhiên mở to đôi mắt, quay đầu lại nhìn về phương xa.

Đúng lúc này bỗng có tiếng xé gió, bảy tia sáng lập tức lao đến, dừng ở trước mặt hắn. Sau khi tia sáng tản đi, lộ ra bảy thân ảnh đang tỏa ra khí thế mạnh mẽ.

Mày bất giác run lên, nam tử nhìn về phía bảy người trước mặt, lạnh lùng nói: “Không phải bảy người các ngươi luôn luôn khinh thường tu giả ma đạo chúng ta sao, hôm nay tới đỉnh Thiên Ma của ta làm gì?”

“Hừ, Ma Hoàng Trác Liệt Uyên, chẳng lẽ ngươi không biết mục đích chúng ta tới đây hay sao?” Một vị lão giả râu bạc trắng xoa xoa chòm râu, kiêu ngạo nhìn hắn nói.

Trong lòng vừa động, Trác Liệt Uyên thật cẩn thận thử nói: “Kiếm Hoàng lão nhân, ta không rõ ý của ngươi.”

“Hừ, ngươi đừng giả vờ hồ đồ, thức thời thì mau giao Cửu U Bí Lục ra đây.” Một vị đạo cô tiến lên trước một bước, vênh mặt hất hàm sai khiến.

Trác Liệt Uyên nghe được lời này thì vô cùng hoảng sợ.

Một tháng trước hắn mới tìm được động phủ Cửu U Ma Đế trong truyền thuyết, trải qua cửu tử nhất sinh mới có được Cửu U Bí Lục đã bị thất truyền của hắn ta, sao bảy người này lại có được tin tức trong thời gian ngắn ngủi đó?

Nghĩ đến đây, dường như hắn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt dần dần âm trầm.

“Triệu Vinh, ngươi đi ra cho ta.” Trác Liệt Uyên quát to.

Vừa dứt lời, một tiếng cười khẽ ngột nhiên vang lên giữa núi rừng. Ngay sau đó, một vị thiếu niên anh tuấn mặc y phục màu trắng đi ra từ sau lưng bảy người, nhìn về phía Trác Liệt Uyên rồi hơi hơi thi lễ, cười nói: “Ha hả… Sư phụ, ngài tìm ta sao?”

Trác Liệt Uyên âm trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt dối trá này rồi nhẹ nhàng nói: “Chuyện ta có được Cửu U Bí Lục, là ngươi tiết lộ cho bọn hắn?”

“Đúng!” Triệu Vinh gật đầu rồi mỉm cười nói.

“Đại trận hộ sơn ta bày ra, cũng là ngươi phá?”

“Đúng!” Triệu Vinh lại gật đầu lần nữa.

“Vì sao, lão tử cũng không đối xử tệ với ngươi.” Trác Liệt Uyên nắm chặt hai tay, sát ý trong mắt cũng càng ngày lớn.

Tuy rằng hắn là tu giả ma đạo, nhưng ngày thường không phải là người lạm sát, chỉ là làm theo bản tính thôi. Nếu không, đã sớm bị mấy người tự xưng là chính nghĩa kia giết cho sảng khoái rồi. Đặc biệt là đối với tên Triệu Vinh này, hắn ta vốn là cô nhi, Trác Liệt Uyên thấy tư chất của hắn ta không tồi, mới thu hắn ta làm đồ đệ. Không nghĩ tới, hôm nay lại bị hắn ta bán đứng.

Cảm nhận được sát khí trên người Trác Liệt Uyên càng ngày càng nồng đậm, tuy rằng trên mặt Triệu Vinh vẫn giữ được bình tĩnh như cũ, nhưng dưới chân lại không tự giác lùi hai bước về phía sau, đi đến bên người bảy người kia.

“Sư phụ, ngài đối với ta ân trọng như núi, đương nhiên là Triệu Vinh hiểu rõ. Nhưng ngài không nên bá chiếm vị trí của Bát Hoàng, khiến cho ta vĩnh viễn phải sống dưới bóng ma của ngài, lại càng không nên một mình độc chiếm Cửu U Bí Lục, phòng ta như phòng cướp vậy, đến một góc cũng không cho ta xem.”

Trác Liệt Uyên nghe thấy lời này thì không khỏi đau xót trong lòng.

Triệu Vinh hắn ta nào biết rằng, Trác Liệt Uyên làm như thế, là sợ tu vi của hắn ta không đủ, tùy tiện tìm hiểu Cửu U Bí Lục sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, cho nên mới muốn hiểu kỹ rồi mới truyền thụ cho hắn ta.

Không nghĩ tới chỉ ngắn ngủn một tháng, lại làm bại lộ lòng muông dạ thú của hắn ta.

“Ha ha ha… Đúng, nói rất đúng. Triệu Vinh, ngươi thật đúng là đồ đệ ngoan của lão tử!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang