• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13

“Ha ha…đợi ta lấy được thứ đó, lão phu ta sẽ tự mình tác thành cho cho ngươi.” Đôi mắt hơi nhíu lại, Tôn quản gia phát ra tiếng cười bi thương nham hiểm: “Chúng ta đi.”

Nửa canh giờ sau, Tôn quản gia một bọn hơn hai mươi người đến trước khu rừng rậm dày đặc sương mù.

Thế nhưng, còn không đợi bọn họ tới gần, từ xa xa đã thấy một bóng người lười biếng tựa vào gốc cây đại thụ nằm ngủ. Nhìn kỹ, đúng là tên Trác Uyên trước kia đã từng giết một người bọn họ.

“Tôn quản gia, hắn là kẻ đã giết tên mập.” Một tên sơn tặc hô lớn.

Dường như đã bị tiếng la hét này làm cho tỉnh giấc, sau khi Trác Uyên ngáp một cái thật to, mở đôi mắt lim dim ngái ngủ. Nhìn về phía bọn Tôn quản gia, không sợ hãi, không lo lắng, ngược lại gương mặt còn tỏ ra vẻ tươi cười thoải mái.

“Tôn quản gia, ta chờ ngươi ở đây lâu lắm rồi.”

Nhíu mày, Tôn quản gia vẻ mặt đầy nghiêm túc nhìn hắn, muốn nhìn ra chút gì từ biểu cảm của hắn, nhưng lại không thể nhìn thấy gì. Trên mặt của hắn, chỉ có ung dung.

“Tâm cơ thật kín đáo, nhiều năm như vậy, lão phu ta thật sự đã nhìn lầm ngươi.” Tôn quản gia thầm nghĩ.

Nếu như gặp Trác Uyên trước đây, hắn tuyệt đối sẽ không nhìn vào dù chỉ một chút, một tên đầy tớ bình thường, có cái gì tốt đẹp?

Nhưng mà từ lúc biết được hắn giết một tên sơn tặc trong nháy mắt như thế nào, ánh nhìn của Tôn quản gia đối với hắn đã hoàn toàn thay đổi. Tên tiểu tử này không những ẩn nấp kín đáo, mà còn ra tay tàn nhẫn, đợi đến khi lông cánh đầy đủ, nhất định sẽ là một hiểm họa lớn.

“Trác Uyên, ngươi thật to gan, dám công khai đứng trước mặt lão phu.” Tôn quản gia hơi nhíu mắt lại, hỏi.

Không trả lời hắn ta, Trác Uyên nói dứt khoát: “Tôn quản gia, chúng ta làm khoản giao dịch không?”

“Giao dịch gì?” Tôn quản gia nghi ngờ nói.

“Ta giao tỷ đệ Lạc gia cho ngươi, ngươi phải đảm bảo cho ta có một tương lai tốt đẹp ở núi Hắc Phong.”

Cái gì?

Trác Uyên vừa nói ra, không chỉ làm cho đám người Tôn quản gia kinh ngạc, thống lĩnh hộ vệ cũng ngây người ra.

Khi đó hắn ta định để cho thiếu gia tiểu thư dựa vào Trác Uyên để trốn thoát, không ngờ tên Trác Uyên này lại đi theo địch, mà còn đem tiểu thư thiếu gia ra làm lợi thế cho địch.

“Tại sao ngươi lại làm như vậy, Lạc gia đối xử với ngươi đâu tệ bạc nhỉ?” Tôn quản gia do dự trong lòng, hỏi.

“Ha ha… vậy sao ngươilại bán đứng Lạc gia, Lạc gia đối xử với ngươi tình nghĩa sâu đậm hơn mà nhỉ?” Trác Uyên cười lớn một tiếng, giễu cợt nói.

Nghe những lời nói ấy, gương mặt Tôn quản gia đỏ rực lên, cơn giận dữ trong lòng đang âm ỷ dâng lên.

Cười mỉa mai, Trác Uyên nói tiếp: “Người không vì mình, trời tru đất diệt. Bây giờ Lạc gia đã bại vong, chỉ dựa vào mình ta thì không thể xoay chuyển càn khôn, việc gì phải tự mình tìm chỗ chết? Dùng tính mạng của hai tỷ đệ bọn họ, để tìm đường lui cho chính mình, cũng coi như là lẽ thường tình thôi.”

Nói xong, Trác Uyên lấy một cái dây thừng đỏ từ mặt đất lên, đầu bên kia của dây thừng kéo dài về phía sương trắng mù mịt.

“Bây giờ hai bọn họ đang ẩn náu ở phía dây thừng bên kia, có điều trong đó có vài chỗ rẽ, chỉ có ta mới có thể phân biệt rõ ràng.”

Tôn quản gia cầm dây thừng đỏ trong tay, gật gật đầu: “Vì có thể an toàn đi ra, dùng dây thừng đỏ làm dấu hiệu, đây chắc chắn là cách hay. Với lại, phòng khi bị theo dõi, cố ý tạo ra chỗ rẽ bên trong. Có điều, nhờ vả kẻ không phải phe mình à, ha ha…”

Đưa dây thừng đỏ lại cho Trác Uyên, Tôn quản gia gật đầu nói: “Được, thống nhất giao dịch, đi lên phía trước dẫn đường đi!

Nhưng mà, ngươi đừng có mà giở trò bịp bợm.”

“Tôn quản gia, ta là người rất thành thật!” Trác Uyên cười kỳ dị.

Tôn quản gia lắc đầu khinh thường, nói: “Trước đây ta tin lời nói này của ngươi, bây giờ… thì không!”

Nói xong, hai người nhìn nhau, cả hai phát ra tiếng cười to quái dị, trong lòng đều có mưu đồ xấu xa.

Thống lĩnh hộ vệ thấy vậy, không nhịn được nổi giận đùng đùng, chửi ầm lên, chửi Tôn quản gia tiểu nhân nham hiểm, lại càng chửi Trác Uyên bán chủ cầu vinh, nhưng không ai thèm để ý đến hắn ta. Hắn ta bị áp giải đi, bước vào trong màn sương trắng mù mịt cùng mọi người.

Đoàn người giống như xiên hồ lô đường vậy, di chuyển trong đám sương mù trắng xoá, trong tay đều túm lấy dây màu đỏ kia.

Trác Uyên đi đầu, tiếp theo là Tôn quản gia ở phía sau tóm chặt lấy quần áo của hắn, để ngừa hắn chạy trốn.

Bởi vì sương mù quá lớn nên mặc dù hai người ở gần nhau, cũng hoàn toàn không nhìn rõ thân hình đối phương, cho nên mọi người chỉ có thể dựa xúc cảm tiếp xúc với nhau để ngừa đi lạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK