Chương 18
“Là đệ đệ ngươi thiếu đập.”
Trác Uyên liếc nàng ta một cái, vẫy vẫy tay nói: “Mau đi đi, chờ đến khi các ngươi sắp xếp xong, nếu như còn không ưa ta thì đuổi ta đi là được.”
Lạc Minh Ngọc tức giận hừ một tiếng, bế đệ đệ lên rồi rời đi.
Lạc Minh Viễn nằm ở trên đầu vai tỷ tỷ, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng, không dám hé miệng một tiếng.
Hắn ta còn nhỏ nên không nghĩ ra, vào lúc hai tỷ đệ bọn họ không nơi nương tựa trong rừng cây, bị ác nô này bắt nạt thì cũng thôi đi. Nhưng bây giờ đã tới Thành Phong Lâm, là nơi của tỷ phu hắn ta, hắn ta có người chống lưng, nhưng sai vẫn bị cẩu nô tài này đập vậy?
Chẳng lẽ cẩu nô tài này không sợ trời, không sợ đất sao? Hắn ta chưa từng thấy qua người như vậy ở Lạc gia.
Bàng Thống lĩnh ở một bên thấy toàn bộ quá trình, đã sớm kinh ngạc trợn mắt há mồm, tròng mắt cũng sắp rớt cả ra.
Dù thế nào hắn ta cũng sẽ không nghĩ đến, từ khi nào mà Trác Uyên trở nên trâu bò như vậy, dám đánh thiếu gia trước mặt đại tiểu thư, hơn nữa tiểu thư còn chỉ oán trách một câu, cũng không truy cứu.
Phải biết rằng, thiếu gia chính là đầu quả tim của tiểu thư, ngày thường dù một câu nói nàng ta cũng không nỡ. Nhưng hiện tại, thế mà Trác Uyên không hề cố kỵ mà đạp thiếu gia một cước, hơn nữa đá còn thuần thục như thế.
Hiện tại hắn ta mới hiểu được, vì sao dọc đường đi thiếu gia vừa thấy Trác Uyên thì lại giống như chuột thấy mèo, thì ra là bị dọa.
Bàng Thống lĩnh lau mồ hôi lạnh trên đầu, nhìn về phía Trác Uyên nói: “Trác Uyên huynh đệ, vẫn là thiếu gia là chủ tử. Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, không nể mặt của tiểu thư thì cũng phải nể mặt của cô gia, sao ngươi có thể đá thiếu gia chứ.”
Trác Uyên không khỏi cười nhạo một tiếng, nhún vai tỏ vẻ không sao cả. Hắn chưa bao giờ coi bất luận kẻ nào trở thành chủ tử, tất cả những gì hắn làm đều chỉ vì tiêu trừ tâm ma.
“Dù sao bọn họ cũng chưa về ngay, chúng ta đi nơi khác dạo đi.”
Trác Uyên xoay người đi đến, Bàng Thống lĩnh biết hắn không nghe lọt tai nên đành bất đắc dĩ thở dài rồi đi theo.
Chỉ chốc lát sau, hai người đi tới một con phố. Nơi này có vài tên tán tu bày quán bán các đồ vật, một là lấy vật đổi vật, hai là đổi chút linh thạch tu luyện.
Với kinh nghiệm kiếp trước của hắn, ở chỗ này chắc có thể tìm được vài thứ tốt đã bị mai một.
Dọc theo đường đi hai người nhìn sang trái phải, Bàng Thống lĩnh xem đến hai mắt tỏa sáng, có rất nhiều lần đều muốn xuất túi tiền, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt đần độn không quan tâm của Trác Uyên vẫn đi phía trước, hắn ta cũng chỉ có thể lập tức đuổi kịp.
Có lẽ đến hắn ta cũng không ý thức được, hắn đường đường là thống lĩnh hộ vệ, không biết khi nào đã có thói quen đi theo Trác Uyên rồi.
“Ai, thế gian nào có nhiều thứ tốt không bị phát hiện mà chờ ngươi đi vớt như vậy chứ. Bỏ, đi thôi.” Trác Uyên dạo hết tất cả phố phường một vòng, vẫn không có đồ vật nào vào được mắt của hắn như cũ, bất đắc dĩ đành lắc đầu.
Nhưng mà chưa đợi đến lúc hắn rời đi, một tiếng ồn ào đã truyền vào vào tai hắn.
Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một tên bán hàng rong đang đỏ mặt tía tai cãi nhau với một thiếu nữ trẻ tuổi.
Trác Uyên tò mò nên dẫn theo Bàng Thống lĩnh đi đến bên người hai người kia. Lúc này, hắn mới thấy rõ dáng vẻ của thiếu nữ.
Nữ hài kia mặc một thân váy trắng, lông mày cong cong giống ánh trăng, nhìn qua rất dịu dàng nho nhã, mặc dù đối phương đã chửi ầm lên nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng tươi cười như cũ, không hề có dáng vẻ tức giận, nhưng ngoài miệng vẫn cứ kiên trì theo ý mình.
“Mặc ngọc này của ngươi, không phải hàng thật.”
“Con mắt nào của ngươi nhìn thấy nó không phải thật? Đây chính là mặc ngọc thuần túy nhất, mặc dù phơi dưới ánh mặt trời một ngày, nó cũng vẫn lạnh lẽo như nước như cũ. Chế thành ngọc bội đeo bên người, sẽ trợ giúp to lớn cho tu luyện…”
Nước miếng của người nọ bay loạn, nói mặc ngọc của hắn ta thuần khiết như thế nào: “Tiểu thư, cuối cùng ngươi hiểu hay không vậy chứ?”
Nữ hài lắc đầu, nhưng khóe miệng vẫn giữ nụ cười như cũ: “Ta không hiểu biết về mặc ngọc, nhưng là ta đã thấy mặc ngọc chân chính một lần, biết cái này của ngươi là giả.”
“Ha ha ha… Ngươi đã thấy qua một lần đã dám nói có thể phân rõ mặc ngọc thật hay giả sao? Mọi người mau nghe đi, thiên hạ có chuyện hoang đường như vậy sao?”
“Có, ta có bản lãnh này. Nếu là định giá mà nói, mặc ngọc kém nhất mười khối linh thạch, mặc ngọc tốt nhất trị giá trăm khối linh thạch, còn khối này của ngươi chỉ trị giá ba khối mà thôi.”
“Đi đi đi… Cô nương nhà ngươi nói bừa, đừng quấy rầy lão tử buôn bán. Dựa vào đâu mà ngươi định giá mặc ngọc này chứ?”