• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11

“Hứ, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Ngươi đợi khi ta về nhà huy động một đám người lại, lúc đó thì đẹp mặt ngươi luôn!” Lạc Minh Viễn tựa đầu lên vai của tỷ tỷ, lẩm bẩm nói.

Ôm chặt đệ đệ trong lòng, tránh để bị cái tên nô tài ác độc trước mắt này ra tay lần nữa, Lạc Minh Ngọc nghi ngờ hỏi: “Ngươi định làm như thế nào?”

Nở nụ cười điềm tĩnh, Trác Uyên giơ một cánh tay ra nói: “Tiểu thư à, chi bằng đem toàn bộ linh thạch ngươi mang bên người, có bao nhiêu có giao hết cho ta đi.”

“Ngươi muốn có linh thạch làm gì chứ?” Lạc Minh Ngọc đề phòng nhìn Trác Uyên.

“Khà khà khà… Đại tiểu thư xin đừng hiểu lầm, ta không phải là hạng nô tài hung ác, cướp đoạn hết tài sản khi nhà của gia chủ bị thất thế đâu. Tất cả những gì ta làm, đều là vì an toàn của hai người cả.”

“Hứ, Ngươi không phải là nô tài độc ác hay sao? Theo ta thấy, trên đời này không có nô tài nào độc ác hơn ngươi nữa.”

Lạc Minh Ngọc xoa xoa mông đệ đệ đáng thương của mình, nói thầm trong lòng, nhưng tay lại nghe theo lời hắn, tháo một chiếc nhẫn ra, đưa cho hắn: “Đây là toàn bộ gia tài trên người ta đó, nếu như ngươi dám lừa ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”

Đột nhiên nở một nụ cười, Trác Uyên nhận lấy chiếc nhẫn, rồi quay người biến mất trong làm sương mù trắng xóa.

“Ở đây đợi ta!”

“Hứ! Tên nô tài này đúng là to gan, lại dám ra lệnh cho chủ nhân! Tỷ tỷ à, tỷ phải dạy dỗ hắn một trận ra trò, xả giận cho ta.” Lạc Minh Viễn nhìn thấy Lạc Uyên đã đi mất, mới bực bội nói.

Nhẹ nhàng lắc đầu, Lạc Minh Ngọc nhìn vào làn sương mù trắng xóa kia, bình tĩnh nói: “Minh Viễn, tuy rằng tên nô tài này vô lễ với chúng ta, nhưng trước giờ vẫn giúp đỡ chúng ta, so với những kẻ miệng nam mô bụng bồ dao găm còn tốt đẹp hơn nhiều, chúng ta không nên lấy oán báo ân!”

Lạc Minh Viễn suy nghĩ một lúc, giống như đã tỉnh ngộ gật đầu nói: “Đúng vậy, kẻ nên chết chính là Tôn quản gia.”

Lạc Minh Ngọc gật đầu hài lòng, khen ngợi: “Minh Viễn, cuối cùng đệ cũng trưởng thành hiểu chuyện rồi đó!”

Nhưng mà trong nháy mắt, Lạc Minh Viễn lại nghiến răng nói: “Còn về cái tên cẩu nô tài đó, giết hắn thì quá dễ dàng cho hắn rồi, nên lột quần đánh vào mông hắn trước mặt mọi người.”

Lạc Minh Ngọc ngẩn người một lúc.

… Trác Uyên đi từ từ vào trong rừng Sương Mù, đảo mắt quan sát vào sâu bên trong, đột nhiên trong tay có một tia sáng lóe lên, một mảnh linh thạch đột nhiên bay ra khỏi chiếc nhẫn, rơi xuống đất rừng, rồi không thấy đâu nữa.

Tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn đi vào bên trong rừng mù sương, nhưng lại cứ như rất quen thuộc với nơi này vậy, dường như những đoạn đường mà hắn đi qua đều không bị sương mù làm nhiễu.

Nhưng mà, trong thời gian một khắc, Trác Uyên đã đi xuyên qua cả cánh rừng.

“Cánh cửa minh phủ Cửu U hãy mở ra, ma quỷ bốn phương vào trận!”

Vẽ nhanh ấn quyết trong tay, miệng của Trác Uyên đọc thần chú mở trận pháp trong Cửu U Bí Lục.

Trong nháy mắt, gió nổi vù vù, cả bầu trời tối mịt đi, kèm theo đó là tiếng kêu gào thảm thiết, từng cái bóng người màu xám từ trên bầu trời tối mịt bay xuống cánh rừng sương mù này.

Không bao lâu sau đó, cả màn sương trắng xóa bắt đầu dần dần chuyển sang màu đỏ, sau đó chuyển sang màu đen, cuối cùng đen kịt như bầu trời.

Tiếng ma quỷ kêu gào thảm thiết từ bên trong không ngừng truyền đến.

Trước giờ tỷ đệ Lạc Minh Ngọc chưa từng thấy cảnh tượng kỳ dị, khủng bố như thế, bị dọa đến ôm lấy nhau, co quắp từ từ lùi về sau.

Nhưng mà rất nhanh sau đó, tiếng ma quỷ kêu khóc kinh khủng đó bỗng dừng lại, lại có mấy tia nắng chói chang lọt qua bầu trời. Lớp sương mù của rừng sương mù đã biến mất, Trác Uyên thở hổn hên bước ra từ bên trong.

“Khi nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải là chuyện do ngươi làm ra không?” Lạc Minh Ngọc nhìn về Trác Uyên, sợ hãi nghi ngờ hỏi.

Không trả lời câu hỏi của nàng ta, Trác Uyên vẫy vẫy tay với nàng ta, lại quay người đi vào phía trong khu rừng.

“Đi theo ta!”

Ánh mắt hiện lên sự nghi ngờ, nhưng Lạc Minh Ngọc vẫn dẫn đệ đệ đi theo. Lúc này đây, Trác Uyên khoác một bộ y phục thần bí trên người, khiến Lạc Minh Ngọc không nhịn được mà muốn thăm dò một phen.

Rất nhanh, ba người bọn họ đã đi đến dưới một cái cây cổ thụ ngàn năm, Trác Uyên nhìn về Lạc Minh Ngọc nói: “Tí nữa ngươi ngồi dưới cây cổ thụ này, ta sẽ dạy cho ngươi thủ quyết của trận pháp Dương Sát, đợi khi bọn người Tôn quản gia đến đây, ngươi sẽ điều khiển trận pháp giết chết bọn chúng.”

“Cái gì? Đây là trận pháp sao?”

Lạc Minh Ngọc giật mình, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Trác Uyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK