• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 12

Trên đời này, trận pháp là thứ còn quý giá hơn cả công pháp và chiêu thức võ thuật. Những hình vẽ của trận pháp bình thường đều là bí thuật không truyền ra ngoài của những dòng họ chuyên luyện võ. Cho dù là có thể nhìn thấy những hình vẽ của trận pháp cấp một trong những buổi đấu giá, nhưng cũng phải mất hơn trăm ngàn linh thạch mới mua được, hơn nữa thường là đắt vô cùng.

Nếu như Quy Vân sơn trang của bọn họ có trận pháp bảo vệ, thì cũng không dễ dàng gì bị sơn tặc tấn công.

Nhưng mà lúc này đây, một tên nô tài của nhà bọn họ cứ tùy tiện là có thể bố trí một trận pháp rồi, điều này khiến đại tiểu thư sơn trang như nàng ta không khỏi bất ngờ.

“Ngươi…làm sao ngươi có thể…”

“Tiểu thư đừng quan tâm ta làm thế nào, trước hết bây giờ hãy làm theo ta, đây là mê trận, chiến thuật làm rối loạn tâm trí kẻ địch trong đội hình, đây là sát trận, chiến thuật khống chế âm sát tiêu diệt kẻ địch…”

Lạc Minh Ngọc cứ thế ngơ ngác làm theo chiến thuật biến đổi của Trác Uyên, nhưng tốc độ của Trác Uyên thực sự quá nhanh, nói một mạch một bộ chiến thuật. Lạc Minh Ngọc nhìn theo, nhưng hoàn toàn không thể nhớ nổi, tay lại càng không biết phải biến đổi như thế nào mới đúng.

“Ai, sao ngươi ngốc vậy, đây chính là hai bộ chiến thuật đơn giản nhất!” Trác Uyên thấy nàng ta chậm chạp không làm được, trong lòng giận dữ, mắng to nói: “Người giống như tiểu thư, một lát bọn Tôn quản gia đuổi tới, cứ khoanh tay chịu trói là được rồi, đúng là đần như heo.”

Lạc Minh Ngọc từ nhỏ đến lớn đều được người khác bưng bê cung phụng như báu vật trong lòng bàn tay, được mọi người hết mực yêu quý, làm sao chịu được nỗi uất ức, hơn nữ còn bị một tên hạ nhân nhục mạ đến như vậy.

Vì thế không nhịn được mà tuôn hai giọt nước mắt óng ánh, cúi thấp đầu, nhưng nàng ta vẫn kiên trì tiếp tục luyện tập.

Lạc Minh Viễn bên cạnh nhìn thấy tỷ tỷ chịu nhục, không biết lấy đâu ra dũng khí mà đấm Trác Uyên một cú mạnh mẽ, quát to nói: “Tên cẩu nô tài, ta không cho phép ngươi ức hiếp tỷ tỷ.”

Trác Uyên lắc đầu đành chịu, bây giờ hắn cũng không muốn so đo với một tên tiểu tử.

Lúc vừa mở trận pháp hắn mới phát hiện, nguyên lực của hắn cũng chỉ đủ mở trận pháp, hoàn toàn không đủ sức mạnh để khống chế nó.

Nếu như bộ âm sát nguyên vẹn, cho dù không ai khống chế, thì cũng có thể giết hết cả bọn Tôn quản gia không sót một mảnh vụn. Đáng tiếc là hắn chỉ có hơn một ngàn viên linh thạch ít ỏi, nếu không thì đây chính là một đại trận thiên nhiên, nếu hắn chỉ dùng linh thạch để sắp xếp mắt trận, thì đến cả pháp trận không hoàn chỉnh cũng không thể sắp xếp được.

Lúc đó, có thể khống chế trận pháp thì cũng chỉ có tầng ba Tụ Khí này của đại tiểu thư thôi.

Thế nhưng chiến thuật trận pháp này rất phức tạp, thực sự rất khó để cho nàng ta hiểu rõ được trong chốc lát, nhưng thời gian thì vô cùng gấp rút.

Rơi vào đường cùng, Trác Uyên từ phía sau đột nhiên ôm lấy Lạc Minh Ngọc, dùng hai tay nắm vào hai bàn tay ngọc của nàng ta.

“Ngươi muốn làm gì?” Lạc Minh Ngọc hoảng hốt, hai má đột nhiên đỏ bừng.

“Đừng nhúc nhích, hãy làm theo ta!” Trác Uyên quát lớn, cầm hai tay của tiểu thư, bắt đầu dạy nàng ta biến đổi chiến thuật.

Lúc này, Lạc Minh Ngọc mới hiểu ý đồ của hắn. Nhưng mà bị một người đàn ông lạ mặt ôm thân mật như vậy, đây là lần đầu tiên trong đời của nàng ta, trong lòng giống như một chú nai con đang chạy loạn, hai má càng lúc càng ửng đỏ.

Thế nhưng mỗi lúc nàng ta không tập trung, bên tai liền truyền đến một tiếng quát lớn: “Tập trung chú ý.”

Quay đầu liếc nhìn Trác Uyên, chỉ thấy vẻ mặt đầy nghiêm túc, không một chút ý đồ quấy rối nào.

“Hừ, thật giống một chính nhân quân tử!”

Lạc Minh Ngọc trong lòng thầm hừ một tiếng, bất giác nhích lại gần về phía sau, cảm nhận được cánh tay vững chắc sau lưng, lần đầu tiên cảm thấy một chút cảm giác an toàn suốt ba ngày lưu vong…

“Tôn quản gia, bọn chúng đã chạy về hướng rừng rậm dày đặc sương mù rồi.” Cách mười dặm rừng sâu, một tên sơn tặc gầy như cây gai dầu, sau khi dò xét tình hình mặt đất một phen, trở về báo cáo với Tôn quản gia.

Nở một nụ cười lạnh lùng, Tôn Quản Gia sờ vào hai chòm râu bạc trắng trên mép miệng, thản nhiên nói: “Chắc là bọn chúng đang tìm chỗ trốn, mặc dù biết địa hình của ngọn núi, nhưng chúng ta cũng không hiểu rõ cái nơi quỷ quái đó. Có điều…”

Nói xong, Tôn Quản Gia liếc nhìn tên thống lĩnh hộ vệ đang bị trói chéo tay, trong mắt lóe lên một tia sáng tà ác.

“Bàng thống lĩnh, lát nữa phải trông cậy vào ngươi rồi, với tính cách của đại tiểu thư, chắc là sẽ không bỏ mặc ngươi đâu nhỉ.”

“Phi, tên họ Tôn kia, ngươi đừng hòng lấy ta ra để đe dọa tiểu thư.” Thống lĩnh hộ vệ hai mắt đỏ rực, nhìn trừng trừng vào mắt của Tôn quản gia. Nếu ánh mắt có thể giết chết người thì đôi mắt khát máu đó đã sớm băm thây Tôn quản gia ra làm trăm mảnh.

“Tốt nhất bây giờ ngươi nên giết lão tử đi, nếu không sau này lão tử nhất định sẽ làm thịt ngươi, báo thù cho các huynh đệ đã chết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK