• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 10

Lạc Minh Ngọc bất lực nói không nên lời, trong lòng tức giận đau khổ, nàng ta hoàn toàn không ngờ rằng, Lạc gia lại có một tên nô tài ngạo mạn to gan như thế, đến cả chủ tử mà cũng dám uy hiếp.

“Ta từ nhỏ đã lớn lên ở Lạc gia, không rành địa hình xung quanh cho lắm. Nếu như không có ngươi ở đây, ta và tên tiểu tử này rất khó thoát thân.” Trác Uyên nói tiếp.

Nghe thấy câu nói này, Lạc Minh Ngọc ngầm gật đầu, lửa giận trong lòng cũng nguôi đi một ít, dù gì thì câu nói này cũng có lý.

Nhưng câu nói tiếp theo của hắn khiến ngọn lửa giận dữ của Lạc Minh Ngọc vừa nguôi ngoai lại bốc cháy bừng bừng.

“Các ngươi có chết cũng không sao, nhưng hại lão tử đây bị chôn chung với các ngươi, thì thực sự là không đáng.”

“Ngươi…” Lạc Minh Ngọc giận đến cả mặt tái mét, nhưng mà cũng không nói được câu nào.

Không nhìn hai tỷ đệ bọn họ thêm một cái nào nữa, Trác Uyên quay người bước đi: “Đúng rồi, gần đây có chỗ nào để ẩn nấp không?”

Lạc Minh Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn vào Trác Uyên trước mặt, phách lối vô cùng, không quan tâm hắn nữa.

Nhưng mà, suy cho cùng thì nàng ta cũng là tiểu thư được dạy dỗ đàng hoàng, tuy rằng trong lòng vô cùng căm phẫn Trác Uyên, nhưng vì đại cuộc, vẫn tỉ mỉ phân tích nói: “Trong vòng trăm dặm đều là các sơn trang, không có nơi nào để ẩn nấp đâu.

Chỉ có cánh rừng mù sương ở phía tây của núi Hắc Phong là ít người lui tới, cho dù là sơn tặc ở núi Hắc Phong cũng chưa chắc am hiểu địa hình ở đó.”

“Được thôi, vậy thì đi đến đó đi.”

Trác Uyên gật đầu, ra hiệu với Lạc Minh Ngọc: “Bế đệ đệ của ngươi, đi trước dẫn đường.”

Lạnh lùng hừ một tiếng, Lạc Minh Ngọc không nhìn hắn thêm cái nào nữa, đi thẳng về phía trước.

Nàng ta cũng không biết rằng rốt cuộc bản thân đã gặp phải xui xẻo gì, mà cuối cùng người đi cùng với hai tỷ đệ nàng ta, lại là tên cẩu nô tài ngang ngược như vậy. Bây giờ nàng ta đi trước dẫn đường, tên cẩu nô tài này đi theo phía sau lưng, cứ như kiểu đang áp giải nàng ta vậy.

Từ trước tới giờ, hai tỷ đệ bọn họ chưa bao giờ phải chịu đựng nỗi nhục nhã và ấm ức như này.

“Ngươi đợi đó cho ta, đợi xem khi ta thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm này, ta sẽ xử lý ngươi như thế nào.” Lạc Minh Ngọc tức giận nghĩ thầm.

Hai canh giờ sau, ba người đi đến một cánh rừng bị sương mù bao phủ.

Nhìn thấy cảnh cả cánh rừng bị một lớp sương trắng nhấn chìm, trong mắt của Trác Uyên lóe lên một tia sáng sâu thẳm.

“Đây là rừng Sương Mù, xung quanh có sương bao phủ quanh năm, người đi vào rồi rất khó đi ra được.” Lạc Minh Ngọc nhìn về phía trước, trong ánh mắt có chút do dự: “Tuy rằng chúng ta ẩn náu trong đây có thể tạm thời tránh được nguy hiểm, nhưng cũng có thể là cả đời này không ra ngoài được.”

Nhưng mà, Trác Uyên căn bản là không nghe thấy lời nàng ta nói, hai mắt của hắn cứ quan sát bốn phía, đặc biệt là khi nhìn thấy ngọn núi cao chót vót tận trời mây ở phía Đông kia, ánh mắt có chút khác thường.

“Đó chính là núi Hắc Phong sao?” Trác Uyên chỉ về hướng ngọn núi kia rồi hỏi.

Lạc Minh Ngọc gật gật đầu, có chút sợ hãi nói: “Phụ thân của ta nói, thực lực của sơn chủ núi Hắc Phong vô cùng mạnh, cũng không thua kém gì ông ấy. Nhưng mà mấy năm nay giữa hai dòng họ chúng ta không xảy ra bất cứ chuyện gì, không biết vì sao lần này sơn tặc ở núi bọn họ lại tấn công sơn trang của bọn ta nữa.”

“Hì hì hì… là một chỗ tốt!” Trác Uyên sờ sờ cằm, âm thầm khen ngợi nói.

“Phía Động có Thanh Long, phía Tây có Bạch Hổ, phía Nam có Chu Tước, phía Bắc có Huyền Vũ, ở giữa có Kì Lân bay thẳng qua tầng mây, chọc thủng bầu trời!”

“Ở đây chính là trận pháp trời cho!” Trác Uyên lẩm bẩm nói: “Chỉ tiếc rằng, không có người thạo nghề đến đây khai quật! Nhưng mà lần này ta đến rồi, thì ta sẽ biến nơi đây thành ngọn núi Thiên Ma thứ hai!”

Ánh mắt của Trác Uyên vô cùng hứng khởi.

Trong lòng hắn hiểu rõ giá trị của ngọn núi này, cho dù là ở trên Thánh Địa, thì cũng chỉ có Thánh Nhân mới giành lấy được vùng đất thánh này.

“Tiểu thư, chúng ta sẽ làm cho bọn người Tôn quản gia đèn tắt dầu cạn ở đây luôn, thế nào?”

Lạc Minh Ngọc bất giác lặng người, bị câu nói này của hắn làm cho nàng ta giật mình.

Giờ này khắc này, chỉ có ba người bọn họ, sức lực của đối phương lại hơn hẳn ba người bọn họ, bọn họ trốn còn không kịp, làm sao lại có thể làm cho bọn người Tôn quản gia dầu tắt đèn cạn được cơ chứ?

Lạc Minh Viễn liền khinh thường hừ một tiếng, vẻ mặt quỷ dị nói với Trác Uyên: “Cẩu nô tài, ăn nói hồ đồ!”

“Có phải là mông của ngươi lại ngứa nữa rồi không hả?”

Trác Uyên tức giận trừng mắt, Lạc Minh Viễn cũng không dám lên tiếng nữa. Những bạt tay in lên mông khi nãy đã nói rõ cho hắn ta biết rằng, tên nô tài trước mặt hắn ta đây hoàn toàn không xem thiếu gia như hắn ta ra gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK