• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19

Nữ hài mỉm cười không nói, nhưng hai mắt vẫn nhìn người nọ như cũ, thẳng đến khi trong lòng người kia tức giận nhưng lại không thể phát tiết.

Tục ngữ nói, không duỗi tay đánh người cười.

Nữ hài này vẫn luôn phủ định giá trị mặc ngọc của hắn ta vô cớ, nếu như là người bình thường thì hắn ta đã sớm tát một cái rồi.

Nhưng khi nhìn thấy nụ cười của nữ hài kia, hắn ta lại không nâng nổi tay.

“Khối mặc ngọc này của ngươi thật sự là giả.”

Đột nhiên, một giọng của nam vang lên từ phía sau, mọi người nhìn lại, chỉ thấy Trác Uyên mỉm cười nhìn về phía nữ hài kia nói: “Ánh mắt của tiểu thư thật độc đáo, nhưng vạch trần hàng giả lại không làm người tin phục. Phải biết, giả cũng thật, mà khi thật cũng giả.”

Nữ hài kia sửng sốt, nhìn Trác Uyên một cái thật kỹ, như suy tư gì đó rồi gật đầu.

Trác Uyên cười nhạt nhìn bốn phía xung quanh rồi nói: “Chư vị, có thể giúp ta chuẩn bị một ít đồ vật hay không, lưu huỳnh, cỏ linh lăng…”

Những đồ Trác Uyên nói đều là những đồ vật dễ kiếm nhất, sau đó rất nhanh đã có người không chê nhiều chuyện đi chuẩn bị.

Ở trước mặt mọi người, Trác Uyên để mấy thứ này vào trong nước rồi đảo lên, sau đó nhìn về phía tiểu thương kia nói: “Mời người để mặc ngọc kia vào trong nước này.”

“Hừ, để thì để!” Dường như tên tiểu thương kia cũng khá tự tin, chậm rãi thả mặc ngọc kia vào.

Nhưng mà khi mặc ngọc kia tiến trong nước, lập tức lần lượt nổi lên bọt nước, sau đó chậu nước dần dần biến thành màu đỏ, thậm chí còn tản ra mùi máu tanh thoang thoảng.

“Tại sao lại như vậy?” Trong lòng tiểu thương kia chấn động, không khỏi kinh ngạc nói.

Nữ hài kia cũng chớp chớp đôi mắt to dịu dàng, ngạc nhiên quan sát tất cả.

“Ha ha… Không cần giật mình, bởi vì vốn dĩ khối mặc ngọc này chính là phỏng chế, cho nên vừa vào nước thuốc sẽ bắt đầu phai màu.” Trác Uyên lấy mặc ngọc kia ra, trả lại cho tiểu thương kia nói: “Hiện tại, ngươi nên hiểu vị cô nương này không nói sai.”

“Ta bị mấy tên hỗn đản kia lừa, mệt cho ta còn bỏ hai mươi khối linh thạch mua về.” Tiểu thương kia nghiến răng nghiến lợi mắng.

“Mặc ngọc này của ngươi, chỉ trị giá ba khối.”

Nữ hài lại lần nữa nói giá mà nàng định, ngược lại quay đầu cười với Trác Uyên: “Tiên sinh có ánh mắt thật tốt, tiểu nữ tử chỉ biết nó là giả, lại không biết nên chứng mình thế nào, may mà có tiên sinh ra tay tương trợ.”

“Đâu chứ, ta cũng chỉ là đã từng trải qua chuyện này mà thôi.” Trác Uyên hơi khom người, cười nói: “Tiểu thư, ngươi không mua nó sao, tuy rằng chỉ trị giá ba khối…”

“Không được, ta chỉ muốn nói cho người nọ, giá trị khối mặc ngọc kia thôi.” Nữ hài kia cười cười, xoay người rời khỏi phố.

Bàng Thống lĩnh nhìn bóng dáng nữ hài kia dần dần biến mất, đi đến bên người Trác Uyên rồi cảm thán: “Thật là một nữ tử kỳ quái.”

Trác Uyên thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, như trút được gánh nặng rồi lẩm bẩm nói: “Ánh mắt của nữ tử này thật sắc bén, may mắn còn chưa đủ kinh nghiệm, nếu không đã bị nàng cướp mất bảo vật này trước một bước rồi.”

Trác Uyên nói xong thì xoay người nhìn về phía khối mặc ngọc kia, trong mắt là vẻ kích động.

Nhưng tên tiểu thương kia, lại bắt đầu thở ngắn than dài mà thu thập đồ vật, chuẩn bị về nhà…

“Không nghĩ tới lão tử cũng có lúc nhìn nhầm.”

Trên đường nhỏ âm u, tiểu thương đeo một cái tay nải, ủ rũ cụp đuôi đi về phía trước, chung quanh im ắng, không có một chút động tĩnh, chỉ có tiếng than thở của hắn ta.

Đột nhiên, phía sau lưng hắn ta vang lên một tiếng gọi: “Lão bản, xin dừng bước.”

Tiểu thương đột nhiên ngạc nhiên dừng lại, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trác Uyên chanh chóng chạy tới trước mặt hắn ta.

“Ngươi là… Vừa rồi…” Tiểu thương nhớ Trác Uyên, chính là bởi vì hắn, nên mọi người trên phố mới biết mặc ngọc của hắn ta là giả.

“Ngài tìm ta có chuyện gì?”

“Ha ha… Lão bản, ta muốn khối mặc ngọc kia của ngươi, ta ra giá mười khối linh thạch.” Trác Uyên cười với tiểu thương, đôi mắt thỉnh thoảng liếc về phía tay nải đằng sau hắn ta.

Trầm ngâm một lát, tiểu thương kỳ quái nhìn Trác Uyên: “Tiên sinh, ngài biết rõ khối mặc ngọc này của ta là giả, vì sao còn đuổi theo ra giá mười khối linh thạch? Vị tiểu thư kia cũng đã đã nói, cục đá này của ta chỉ trị giá ba khối.”

Trác Uyên cười lắc đầu rồi nhẹ nhàng nói: “Dù khối mặc ngọc kia là giả, nhưng cũng là ngọc. Ở trong tay ta, có lẽ có thể bán được giá mặc ngọc tốt nhất.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK