• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6

Mà một đám người khác đều mặc một bộ y phục màu đen, có một lão nhân dẫn đội, đại khái hơn hai mươi người. Mà người lão nhân kia, Trác Uyên trông khá quen mặt. Cẩn thận nghĩ lại thì hắn mới nhớ tới, lão nhân kia chính là quản gia của Lạc gia, Tôn quản gia. Mà một nam một nữ được hộ vệ sở vây quanh kia, chính là thiếu gia Lạc Minh Viễn và tiểu thư Lạc Minh Ngọc của Lạc gia.

“Hừ, khó trách Lạc gia thủ vệ nghiêm ngặt cũng sẽ bị sơn tặc núi Hắc Phong công phá, thì ra là ra gia tặc.”

Trong lòng Trác Uyên cười lạnh một tiếng, lại nghĩ tới đồ đệ Triệu Vinh của hắn, hai tay bất giác nắm thật chặt.

Kiếp trước hắn bị đệ tử thân cận nhất bán đứng, người kiếp này bị hắn đoạt xá cũng vì vậy mà chết, điều này không khỏi làm hắn sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên.

Nhưng rất nhanh hắn đã lắc đầu, thầm than một tiếng rồi quay đầu rời đi.

Với thực lực hiện tại của hắn thì, căn bản không giúp được bất luận kẻ nào. Huống hồ hắn cũng không có quan hệ gì với Lạc gia, không nên bán mạng cho bọn họ.

Nhưng mà, bước chân hắn vừa mới bước được hai bước thì trái tim hắn lại đột nhiên đau xót, đến nỗi hắn không thể nào tiến thêm được bước thứ ba.

Vẻ mặt hắn sợ hãi, Trác Uyên gắt gao che ngực lại, đau đớn nằm trên mặt đất, lẩm bẩm nói: “Sao lại thế này, chẳng lẽ ta luyện công bị tẩu hỏa nhập ma sao?”

Nghĩ đến đây trong lòng Trác Uyên bắt đầu sợ hãi. Nếu ngay từ đầu luyện Thiên Ma Đại Hóa Quyết đã tẩu hỏa nhập ma, mà căn nguyên không ổn, vậy không chỉ đơn giản là ba năm thiêu đốt một giờ như vậy, chỉ sợ là kiếp này cũng không còn cách nào tu luyện được, sẽ hoàn toàn trở thành một tên phế nhân.

Thế nhưng chỉ trong một cái chớp mắt dường như sự đau đớn kia đã lập tức biến mất không thấy đâu.

Trác Uyên đứng dậy, thở dài một cái, lông mày nhăn lại thật chặt, sờ sờ ngực, nghĩ trăm lần cũng không ra.

Nhưng mà trong lúc hắn muốn bước đi lần nữa thì trong ngực lại một lần nữa phát ra từng cơn đau!

“Không đúng, đây không phải là tầu hỏa nhập ma, mà là… Tâm ma!”

Lúc này Trác Uyên nghĩ tới nguyên nhân, vì vậy bình tĩnh lại nhìn nơi phát ra tâm ma. Đối với người tu luyện mà nói, nếu mặc kệ bỏ qua tâm ma thì cách tầu hỏa nhập ma cũng không xa.

Chỉ trong phút chốc, Trác Uyên đã tra được nguyên nhân, chỉ là nguyên nhân này khiến trong lòng hắn cảm thấy có chút khó chịu.

Hóa ra là do trước đó bị Ma Hoàng đoạt xá, Trác Uyên này vốn là một người hầu trung thành, gia chủ và tiểu thư đối với hắn rất tốt cho nên hắn thề cả đời cống hiến cho Lạc gia. Mà trước khi hắn chết, trong lòng của hắn vẫn còn có một chấp niệm tiếc nuối không bảo vệ được Lạc gia.

Đang lúc đó, oán niệm của Ma Hoàng và chấp niệm của hắn hợp nhất, Ma Hoàng đoạt được linh hồn và thân thể của hắn trùng sinh lần nữa, mà phần chấp niệm này của hắn cũng tương đương với lập khế ước với Ma Hoàng, bị Ma Hoàng trói buộc.

Nói cách khác, Ma Hoàng bởi vì hắn mà sinh ra nên muốn thay thế hắn cả một đời bảo vệ Lạc gia, nếu không làm được tất nhiên sẽ bị tâm ma quấy phá.

“Đáng chết, chấp niệm của tên tiểu tử này là cái gì không được mà hết lần này đến lần khác muốn làm nô tài cho người ta.”

Trác Uyên khóc không ra nước mắt, miệng thấy đắng chát.

Nghĩ đến hắn đường đường là Ma Hoàng Trác Liệt Uyên, Bát Hoàng đứng đầu Thánh Vực, sao có thể bị một gia tộc nhỏ khiến cho mệt mỏi?

Thế nhưng tâm ma này cũng không thể bỏ mặc không quan tâm.

Nghĩ đến đây, Trác Uyên bất đắc dĩ xoa trán: “Nếu như tâm nguyện cuối cùng của tên tiểu tử này như là tìm người báo thù rửa hận thì tốt, cùng lắm thì qua mấy năm nữa giúp ngươi đi giết người, nhưng hết lần này tới lần khác… Ai, cả đời lão tử đều bị người làm hỏng rồi.”

“Người nào, ra đây!”

Đột nhiên, một tiếng già nua hét lớn vang lên, bỗng nhiên Trác Uyên cảm nhận được một luồng sát khí đậm đặc đang phóng về phía hắn.

Trác Uyên bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, ngẩng đầu đi ra ngoài.

Đã bị phát hiện, vậy thì cũng chỉ có thể chăm sóc tên phản đồ Tôn quản gia này…

Tiếng sột soạt phát ra từ bụi cỏ, Trác Uyên sải bước đi tới trước mặt tất cả mọi người.

Tôn quản gia nhìn thấy là hắn, không khỏi cười thành tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ khinh bỉ: “Hừ, ta tưởng là ai chứ, hóa ra là thằng ranh con nhà ngươi.”

Nói xong, Tôn quản gia lại nhìn về phía Lạc Minh Ngọc lần nữa, đúng là hoàn toàn không có để hắn vào trong mắt.

“Đại tiểu thư, lão nô khuyên ngài nên mau chóng giao Hồi Long Chưởng Công Pháp ra, tránh cho lại có người vì ngươi mà bị thương. Ta nghĩ với hoàn cảnh như vậy, ngài cũng không muốn nhìn thấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK