• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2

Trác Liệt Uyên ngửa mặt lên trời cười to, phẫn nộ trong lòng đã lên tới cực điểm: “Một khi đã như vậy, vi sư sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị của Cửu U Bí Lục.”

“Trác Liệt Uyên, có bảy người chúng ta ở đây, còn không tới phiên ngươi làm càn.” Lão giả râu bạc tiến lên ngăn ở trước mặt Triệu Vinh, quát to.

“Hừ, lão tử chính là người đứng đầu Bát Hoàng được Thánh Vực công nhận. Dù cho cả Thất Hoàng các ngươi cùng nhau lên, lão tử cũng không để ở trong mắt.”

Vừa dứt lời, Trác Liệt Uyên đánh một chưởng về phía Triệu Vinh.

Trong phút chốc, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một móng vuốt màu đen, một trảo vồ xuống.

Tròng mắt của Triệu Vinh hơi co rụt lại, đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng lui về phía sau.

Lão giả râu bạc đỡ lấy uy áp to lớn của móng vuốt màu đen, bỗng nhiên xuất kiếm. Chỉ một thoáng, một đạo kiếm quang màu trắng xông thẳng về phía chân trời, nháy mắt trảm móng vuốt màu đen kia thành hư vô.

“Hừ, Cửu U Bí Lục cũng chỉ có như vậy.” Lão giả râu bạc đón gió đứng trên kiếm, trong mắt lộ vẻ khinh thường.

Trác Liệt Uyên thấy thế thì cười tà rồi xuất ra song chưởng: “Kiếm Hoàng lão nhân, đừng kiêu ngạo quá.”

Đoàng!

Một tiếng vang lớn qua đi, giống như hàng vạn tia sét đang lao nhanh đến, bên trong những đám mây đột nhiên xuất hiện mấy ngàn chưởng ấn màu đen, đồng thời đang đè xuống bảy người kia. Mỗi một chưởng ấn lớn nhỏ đều gấp hai lần cái móng vuốt màu đen ban nãy, tình cảnh này đã làm cho mọi người vô cùng hoảng sợ.

“Sao có thể? Chẳng lẽ hắn đã đột phá đến Thánh Giai sao?” Kiếm Hoàng nhìn thấy toàn bộ không trung đều bị chưởng ấn màu đen kia phủ kín thì nhịn không được hít ngược một hơi khí lạnh.

Còn tất cả mọi người còn lại thì đều trở nên run rẩy.

Cao thủ Thánh Giai, căn bản không phải là người Thất Hoàng bọn họ liên thủ là có thể đối phó.

Vẻ mặt của Triệu Vinh trở nên đen sì, trong lòng sớm đã hối hận muốn chết. Ai có thể nghĩ đến, Trác Liệt Uyên chỉ tu luyện Cửu U Bí Lục hơn một tháng mà đã mạnh đến trình độ này.

“Hừ, phản đồ đáng chết, đây là kết cục của ngươi.” Trác Liệt Uyên nhìn Triệu Vinh đang hoảng hốt lo sợ rồi cười lạnh liên tục.

Vù!

Đột nhiên, một đạo ánh sáng màu trắng rơi xuống, xuyên qua tầng tầng chưởng ấn màu đen, nháy mắt đi đến trước mặt Trác Liệt Uyên. Hắn còn chưa hiểu sao lại thế này thì đã bị tia sáng đó xỏ xuyên qua thân thể.

Phù!

Phun ra một ngụm máu đỏ tươi, mấy ngàn chưởng ấn màu đen trên bầu trời lập tức biến thành từng luồng khói màu đen rồi tan đi mất. Trác Liệt Uyên nâng gò má tái nhợt nhìn lên trên không, chỉ thấy nơi đó đang đứng một người trung niên, phía sau hắn ta hiện ra ánh sáng thánh khiết.

“Thánh Giả!” Trác Liệt Uyên không cam lòng mà cắn chặt răng, lẩm bẩm nói, trong lòng đã đoán được ý đồ của người tới.

“Ma Hoàng Trác Liệt Uyên, bổn Thánh Giả đại biểu cho Thánh Vực thu hồi di vật ma đế. Chỉ cần ngươi giao ra đây, bổn Thánh sẽ tha chết cho ngươi.” Người kia nhìn xuống mọi người phía dưới, dường như trong mắt lại không chứa thứ gì. Nếu không phải trên người Trác Liệt Uyên có Cửu U Bí Lục thì chắc có liếc mắt một cái hắn ta cũng chả muốn.

Đó là Thánh Giả mạnh nhất Thánh Vực, mặc dù là cao thủ như Hoàng Giai lớn mạnh như vậy, ở trong mắt bọn họ cũng chỉ giống như con kiến mà thôi.

Trác Liệt Uyên thê lương cười, lấy một khối ngọc giản đang tỏa ánh hào quang từ trong lòng ra.

Mà khi vừa nhìn thấy khối ngọc giản này trong mắt, mọi người đều hiện ra ánh sáng khác thường, mặc dù là tên Thánh Giả kia cũng không ngoại lệ.

Trác Liệt Uyên khinh thường nhìn qua mọi người ở đây rồi cười nhạo nói: “Vệ đạo sĩ cái gì, Thánh Giả gì chứ, còn không phải chỉ là tên tiểu nhân thấy hơi tiền là nổi máu tham? Hôm nay lão tử muốn huỷ hoại Cửu U Bí Lục này, dù là ai cũng sẽ không có được. “

Tiếng nói vừa dứt, quanh thân Trác Liệt Uyên chợt dâng lên một khí tức mạnh mẽ.

“Không xong, hắn muốn tự bạo.”

Tròng mắt của Kiếm Hoàng co rụt lại, vội vàng bay về phía ngoài, mấy người còn lại nghe xong cũng vội vàng đuổi kịp. Chỉ có tên Thánh Giả kia, trong mắt tản ra tia hoảng sợ và phẫn nộ, xông thẳng đến chỗ của Trác Liệt Uyên: “Dừng tay.”

Trên mặt lộ ra tươi cười đắc ý, trước khi tên Thánh Giả kia đi đến trước mặt Trác Liệt Uyên thì hắn đột nhiên dùng lực dập nát ngọc giản kia. Nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Thánh Giả, Trác Liệt Uyên lại tiếng cười vô cùng vui vẻ.

Đùng!

Cùng với tiếng cười to thì Trác Liệt Uyên cũng nổ mạnh. Tiếng nổ mạnh vang lên, làm cho toàn bộ đỉnh Thiên Ma bị san bằng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK