• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1 : Gã chồng vô dụng

“Này này, Tư Kiệt, còn không mau đi lấy khăn ấm lau chân cho tôi à? Anh nhìn xem, bàn chân của tôi đang tê cóng rồi đây này?!!!”

Triệu Hinh vừa lướt xem điện thoại, vừa bực bội gắt gỏng, la lối om sòm khắp nhà.

Tư Kiệt đang khom lưng lau chùi dưới bếp, nghe tiếng gọi lớn bèn hớt ha hớt hải chạy lên, trên tay ôm một chậu nước ấm đã chuẩn bị sẵn, vội vàng quỳ xuống bên cạnh Triệu Hinh, thấm khăn ấm rồi cẩn thận lau từng kẽ ngón chân cho cô ta.

“Anh tới rồi đây, để anh lau cho em nhé!”

Anh nhẹ nhàng từ tốn đáp, trước thái độ khinh khỉnh của Triệu Hinh, Tư Kiệt vẫn mỉm cười dịu dàng nhất có thể.

Triệu Hinh là một đại tiểu thư giàu có, quyền lực chính hiệu. Cha cô là Triệu Tư Mỗ, tổng giám đốc tập đoàn Triệu Thị nổi tiếng khắp trong và ngoài nước về mảng kinh doanh đá quý. Tiền bạc nhà họ Triệu chất đống như núi, tiêu đến hết đời cháu chắt cũng không thể nào hết.

Vì vậy ngay từ nhỏ, Triệu Hinh đã được xếp vào hàng những tiểu thư quyền lực nhất thành phố Giang Châu, tiền tiêu như nước, mức độ chịu chơi thì không ai sánh bằng.

Ấy vậy mà, một vị tiểu thư đài các như cô ta lại đồng ý lấy Tư Kiệt - một gã nhân viên quèn vô dụng, lương tháng ba cọc ba đồng, không đủ chi trả cho một lần làm móng của cô ta làm chồng.

Triệu Hinh tự cảm thấy mình quả thực ngu xuẩn, bỗng nhiên rước thêm một của nợ, vô dụng hèn kém còn không bằng cả con chó.

Động tác lau chân cho vợ của Tư Kiệt vô cùng nhanh nhẹn và thuần thục, chỉ một loáng anh đã làm xong.

Triệu Hinh càng nhìn chồng mình khép nép lau chùi dưới đất càng cảm thấy ngứa mắt, nhịn không được mà đưa chân đá mạnh vào chậu nước bẩn Tư Kiệt đang chuẩn bị bê đi đổ.

Cú đá bất ngờ của Triệu Hinh khiến Tư Kiệt giật mình, cả người lẫn nước đổ ập xuống sàn nhà, ngã lăn như một con ếch vồ trượt.

Triệu Hinh nhịn không được mà phá lên cười hả dạ. Những kẻ làm khác cũng đưa tay lén lút che miệng, khúc khích nhìn nhau nở nụ cười đầy khinh miệt.

Đường đường là con rể nhà họ Triệu danh tiếng lẫy lừng, là chồng đích danh ký tên trên giấy kết hôn của thiên kim đại tiểu thư Triệu Hinh, thế mà Tư Kiệt lại nhục nhã, đớn hèn còn không bằng một gã người ở trong nhà.

Trước mọi hành động đối xử tệ bạc của vợ, Tư Kiệt vẫn không hề kêu than lấy một tiếng. Anh lật đật bò dậy khỏi đống nước bẩn, nhanh chóng với lấy chiếc giẻ lau bên cạnh, cẩn thận chà sạch nền nhà.

“Thôi được rồi, anh còn định chà tới bao giờ nữa. Còn không mau mau cuốn xéo đi tắm cho ChenSi đi à?”

ChenSi là tên của con chó Tây Tạng mà Triệu Hinh đã bỏ một số tiền lớn mua về để nuôi. Cô ta cưng nựng, chiều chuộng con chó hết mực. Mỗi ngày, Triệu Hinh đều bắt Tư Kiệt phải tắm rửa, cho chó ăn ngày ba bữa. Chỉ cần trên người nó có một bết bẩn, Triệu Hinh cũng sẵn sàng đưa tay tát thẳng vào mặt Tư Kiệt không một chút thương tiếc.

Tư Kiệt ngoan ngoãn gật đầu, vội vàng cầm chậu và giẻ lau bước nhanh xuống dưới lầu.

Bước chân của anh mỗi lúc một chậm lại, anh khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên tay vịn cầu thang, ánh mắt chua xót mà lướt nhìn khắp cả tòa biệt tự sang trọng bậc nhất này.

Tư Kiệt đã ngắm đi ngắm lại từng ngóc ngách, mọi đồ vật dù là nhỏ bé nhất ở đây cũng đã phải trên dưới hàng nghìn lần.

Mọi thứ ở đây dù mới hay cũ anh cũng đã đều quá quen thuộc, nắm chắc trong lòng bàn tay như học thuộc lòng bảng cửu chương. Không nhớ sao được chứ, bởi tòa biệt thự rộng lớn này và cả Triệu Thị tiếng tăm lẫy lừng kia đều là toàn bộ cơ ngơi cả đời do chính bàn tay cha mẹ anh đã xây dựng lên.

Thế mà chỉ trong vòng một ngày, toàn bộ khối gia sản kếch xù ấy đã bị nhà họ Triệu thẳng tay cướp trắng.

Tư Kiệt khi đó mới tròn mười sáu tuổi, phải tận mắt chứng kiến cảnh cha mẹ bị Triệu Tư Mỗ bắn chết tại chỗ, máu tươi chảy ra ồ ạt.

Gương mặt lạnh lùng, to béo của Triệu Tư Mỗ nhìn chằm chằm vào thi thể của cha mẹ anh, không có một chút biểu hiện gì gọi là cảm thấy ăn năn, day dứt, dẫu có biến thành tro anh cũng không thể nào quên được.

Hai tay Tư Kiệt nắm thật chặt, móng tay dài sắc cắm chặt khiến lòng bàn tay anh rỉ máu.

Mối thù này anh đã nhẫn nhịn mười năm, mười năm ôm hận, mười năm chịu nhục nhã, luồn cúi như một con chó, tìm đủ mọi cách mới có thể bước vào đây một lần nữa. Nhưng tòa biệt thự theo anh từ bé tới lớn giờ đây đón chào anh với tư cách là con rể nhà họ Triệu, chứ không phải là đại thiếu gia nhà họ Tư quyền lực một thời nữa.

Ngoài cửa chợt có tiếng còi xe vang lên inh ỏi, Tư Kiệt chậm rãi bước xuống lầu, mở cửa ra xem. Một chiếc Lanrover màu đỏ sáng bóng đang đậu ngay trước cửa biệt thự, Mộng Giai Kỳ- em họ của Triệu Hinh, kiêu kỳ mở cửa xe bước xuống.

Đôi mắt Mộng Giai Kỳ bất chợt dừng lại trên người Tư Kiệt, chán ghét liếc xéo một lượt, sau đó quay lưng bước lên lầu.

“Chị tính đến khi nào mới bỏ quách Tư Kiệt đi vậy?”

Mộng Giai Kỳ kéo cặp kính đen xuống, nằm vật ra trên giường của Triệu Hinh, khinh thường hỏi.

Triệu Hinh vừa đưa tay vuốt ve mớ tóc dài mềm mại, vừa nhếch miệng đáp:

“Ai dà, chị còn muốn chơi hắn thêm một thời gian nữa. Dù sao thì Tư Kiệt cũng rất biết ngoan ngoãn nghe lời!”

Mộng Giai Kỳ nghe thế vội ngồi bật dậy, bĩu môi không buồn nói gì thêm nữa.

Tư Kiệt sau khi tắm rửa sạch sẽ cho ChenSi, lau tay bước đi lên phòng. Anh đưa tay định xoay nắm cửa thì bỗng nghe thấy tiếng của Triệu Hinh vang lên:

“Hôm trước chị nghe thấy ông già nói chuyện với Liên tổng quản, căn dặn phải viết di chúc như thế nào. Chắc ông già sợ nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra với mình thì khối tài sản khổng lồ này cũng không tùy ý mà bị vứt đi mất.”

Mộng Giai Kỳ thắc mắc, lông mày khẽ nhíu lại, đăm chiêu đáp:

“Chẳng phải bác Triệu chỉ có một mình chị và Triệu Nhạc là con gái hay sao? Đương nhiên đống tài sản này phải thuộc về chị và Triệu Nhạc rồi, còn lo lắng làm gì?”

Triệu Hinh khẽ cười khẩy, đắc ý mà trả lời:

“Ông già đó đi cặp bồ khắp nơi, chỗ nào mà chẳng rơi vãi con của ông ta. Thử nghĩ mà xem, bỗng dưng từ đâu có một kẻ đến nhận là con ruột của ông ấy, há chẳng phải quyền thừa kế của chị phải bắt buộc bị chia đôi hay sao?”

Ồ, thì ra Triệu Tư Mỗ đã nhanh chóng chuẩn bị viết di chúc. Lão già này lúc nào cũng rất cẩn thận, không để lộ bất cứ một sơ hở nào. Ngay cả tội ác giết chết cha mẹ cùng toàn bộ những người có mặt ở Tư gia thời điểm mười năm trước, lão cũng dọn dẹp rất cẩn thận, xử lý nhanh gọn tới nỗi tất cả cảnh sát, báo chí đều đồng loạt đưa tin: "Tư gia vì không trả được nợ cho nhà họ Triệu bèn thế chấp toàn bộ tài sản, trốn biệt sang nước ngoài".

Càng nghĩ nỗi uất hận trong lòng Tư Kiệt càng tăng lên gấp bội. Anh xoay người toan bước đi thì lại nghe thấy bên trong, giọng nói lanh lảnh của Triệu Hinh lại tiếp tục vang lên:

“Vì vậy, chị phải nhanh chóng sinh ra một đứa con trai. Nếu không, e rằng đống tài sản này chưa chắc đã thuộc về tay chị!”

Mộng Giai Kỳ nghe thấy vậy bèn trợn tròn hai mắt, đưa tay che miệng mà thốt lên:

“Cái gì, chị định mang thai con với gã chồng nghèo hèn, vô dụng kia hay sao?”

...
Chương 2 : Bắt quả tang vợ ngoại tình

Ồ shit!!! Thật là một tin tức bất ngờ đấy!

Tư Kiệt nghe đến hai chữ "sinh con" mà khẽ giật mình. Từ lúc cử hành hôn lễ tới giờ cũng đã được ngót nghét hai năm, thế mà đến ngay cả một cọng tóc của Triệu Hinh, Tư Kiệt cũng chưa được phép động vào, ngoại trừ những lúc cô ta sai anh rửa chân cho mình. Huống chi nghĩ đến cả chuyện sinh con với cô ta?

Tư Kiệt toan còn định nghe lén xem hai người họ định nói với nhau điều gì với nhau nữa thì cửa phòng bất ngờ bị kéo mạnh ra, Triệu Hinh trừng mắt đứng khoanh tay nhìn anh, biểu lộ vô cùng tức giận. Cô ta đưa tay tát thẳng vào mặt Tư Kiệt, đoạn giơ chân đạp mạnh vào bụng anh:

“Biết ngay ngoài cửa có con chó lén lút nghe trộm mà!”

Mộng Giai Kỳ cũng lững thững bước ra xem kịch hay, đứng bên cạnh Triệu Hinh đưa mắt lườm Tư Kiệt một cái cháy mặt:

“Hừ, còn không mau cút xéo khỏi đây à?”

Nhìn theo bóng lưng Tư Kiệt rời đi, hai người con gái cùng nhau chép miệng đầy chế giễu.

Mộng Giai Kỳ ở lại chơi thêm nửa tiếng nữa rồi cũng phóng xe, kênh kiệu rời đi.

Bữa tối, Tư Kiệt cũng không khi nào được đàng hoàng ngồi ăn cùng cha con nhà họ Triệu. Anh phải đợi bọn họ dùng bữa xong, lật đật chạy lên dọn dẹp cùng đám người ở, sau đó mới được gồi xuống ăn cơm. Mà đâu phải ăn thức ăn còn tươi, còn nóng, Triệu Hinh đã dặn rằng Tư Kiệt phải nhặt từ đống thức ăn thừa kia xem có gì còn ăn lại được nữa không.

Thế nhưng chẳng đời nào mà Tư Kiệt chịu ăn lại đống thức ăn thừa của chúng. Anh thường nhân lúc nấu ăn đã lén ăn trước một ít.

Do vậy, bao tử của anh lúc nào cũng trong tình trạng đói meo, hở ra là kêu ọc...ọc suốt.

Ngày hôm sau, Tư Kiệt vừa mới đi chợ quay trở về phòng. Bữa ăn trong nhà này đều do Tư Kiệt đi chợ chuẩn bị. Triệu Hinh từng nói như thế này:

"Cưới xin cũng chỉ là một tờ giấy rác, ta thích thì ta để, ta ghét thì ta xé. Lấy Tư Kiệt cũng giống như mua thêm một người hầu thôi mà!"

“Anh rể?”

Chợt có tiếng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng Tư Kiệt. Anh vừa nghe đã nhận ra ngay đó là giọng nói của ai bèn mỉm cười thân thiện đáp lại:

“Triệu Nhạc, anh đi chợ về, nay được nghỉ nên anh về sớm chuẩn bị chút đồ ăn.”

Triệu Nhạc là em gái của Triệu Hinh, nhà họ Triệu có hai cô con gái với hai tính cách trái ngược nhau hoàn toàn. Nếu Triệu Hinh là một gái hư nổi loạn đúng nghĩa thì Triệu Nhạc lại trầm ổn, ôn nhu, có phần theo chủ nghĩa tự kỉ.

“À, ra vậy!”

Triệu Nhạc khẽ gật đầu một lát, rồi cũng xoay người quay trở lại lầu.

Tư Kiệt toan bước vào bếp thì chợt nhớ ra mình quên chưa hỏi Triệu Hinh xem hôm nay ăn món gì. Khẩu vị của Triệu Hinh rất khác thường. Nếu không nấu đúng món cô ta thích là cô ta sẽ phạt Tư Kiệt quỳ cả đêm ngoài sân.

Nghĩ vậy, anh bèn lắc đầu, chép miệng một tiếng rồi cất bước lên trên phòng ngủ của mình. Giờ này có lẽ Triệu Hinh vẫn còn đang say giấc cũng nên.

Cửa phòng đóng im lìm, không thấy có tiếng động lạ, Tư Kiệt chợt nghĩ, chả nhẽ Triệu Hinh đã ra ngoài dạo chơi hay sao?

Nghĩ vậy, anh toan quay lưng bước lại xuống lầu, bất chợt một thứ âm thanh nóng bỏng bên trong đột nhiên phát ra khiến anh dù không muốn cũng phải chú ý.

Ư... ư... ư...

Aaaa...!!!

“Thạc Hiên, nhanh nữa lên... Hự! Ư...”

Từ trong căn phòng cưới xa hoa, tráng lệ, được bài trí vô cùng sang trọng, giọng điệu lẳng lơ, nỉ non của một cô gái không ngừng vang lên liên tục.

“Bé cưng à, em thật là hư quá đi.”

Một người đàn ông khẽ cười lớn, mở giọng mà nhỏ nhẹ trách mắng. Thứ âm thanh quấn quýt da thịt này quả thực khiến người nghe phải đỏ mặt tía tai, hổ thẹn thay cho những kẻ trong cuộc...

Tư Kiệt đứng yên lặng bên ngoài cửa, đôi bàn tay vì quá uất hận mà nắm chặt tới mức các đầu móng tay đâm mạnh vào da thịt, từ từ rỉ máu tươi.

Bên trong cánh cửa hào nhoáng này chính là cô vợ đích danh trên giấy kết hôn của anh- Triệu Hinh đang cùng Tô Thạc Hiên- bạn thân của anh quấn quýt da thịt, cùng nhau hổn hển mà trầm luân thăng hoa.

Giọng nói của Tô Thạc Hiên dù có chôn xuống tám tầng địa ngục thì Tư Kiệt vẫn có thể nhận ra một cách dễ dàng. Thói quen tặc lưỡi cứ vài giây một lần của hắn chắc hiếm ai có được.

Mới ngày hôm qua, Tô Thạc Hiên còn gọi điện hẹn gặp Tư Kiệt để trò chuyện. Hắn vừa đưa cho Tư Kiệt ly cà phê đắng, vừa nhếch miệng cười cười:

“Tư Kiệt, không ngờ số phận của cậu lại sung sướng như thế nhỉ? Chỉ trong một đêm đã một bước trở thành chồng của đại tiểu thư nhà họ Triệu danh tiếng. Thế nào, đổi phận rồi đừng quên thằng bạn này nhé, người anh em!”

Tô Thạc Hiên và Tư Kiệt làm bạn với nhau đã ngót nghét năm năm. Do vậy, hắn cũng có thể được coi là bạn thân lâu năm của anh.

Vậy mà, mới mấy hôm trước còn trò chuyện thân thiết, giờ ngoảnh lại hắn đã trở thành tình nhân của vợ anh.

Mặc dù Tư Kiệt cùng Triệu Hinh kết hôn với nhau không dựa trên tình yêu, thế nhưng cảm giác bị người vợ trên danh nghĩa đang tâm phản bội cũng khiến tâm trạng của anh xấu đi nhanh chóng.

Vì sao chứ? Tại sao cậu lại đang tâm phản bội tôi như thế, Tô Thạc Hiên?

Thật là nhục nhã!

Tư Kiệt cong môi nhếch miệng cười khẩy đầy khinh bỉ. Anh cũng chẳng thèm khát gì thân thể rác rưởi của Triệu Hinh đâu!

Thế nhưng, hành động sau đó của anh lại khiến người khác không khỏi bất ngờ. Tư Kiệt lôi chiếc điện thoại của mình đang để trong túi ra, đoạn tắt âm lượng, nhẹ nhàng bật chế độ thu âm, ghé sát điện thoại vào cửa.

Mặc dù điện thoại của anh chỉ vào loại cùi bắp, nhưng chức năng thu âm vẫn rất tốt. Toàn bộ màn rên rỉ, gọi tên nhau đắm say của hai kẻ kia đều bị điện thoại của anh ghi âm rất rõ.

Tư Kiệt đắc ý nhếch miệng cười xấu xa.

Để xem, một ngày nào đó ông đây có hứng thú, nhất định sẽ chiếu cáo cho bàn dân thiên hạ tai nghe mắt thấy chứng kiến toàn bộ màn ngoại tình nhục nhã này, xem các người có còn dám vác mặt ra đường hay không?

Tô Thạc Hiên vẫn không hay biết kẻ mà gã vẫn gọi là bạn thân của mình đang ngồi ở bên ngoài mà cười thầm, hắn vẫn ung dung vận động, mạnh mẽ ra vào bên trong cơ thể mềm mại của Triệu Hinh, đưa đôi tay thô ráp không ngừng xoa nắn hai bầu ngực căng tròn, trắng mịn của cô ta. Cảm giác khoái cảm cực độ này khiến hắn cảm thấy bản thân mình giống như một vị vua hùng mạnh, vĩ đại bất nhập vậy.

Triệu Hinh cũng phối hợp rất ăn ý, bộ dáng lẳng lơ kêu rên từng hồi, vòng hai tay lên cổ của Tô Thạc Hiên, dính chặt lên người hắn không buồn buông ra...

Một lúc lâu sau, ngay khi đã đạt đến cực điểm, Tô Thạc Hiên cong người gầm lên một tiếng, mệt mỏi nằm vật ra bên cạnh Triệu Hinh mà không ngừng thở dốc.

Tư Kiệt nãy giờ vẫn ngồi lặng lẽ ở cửa, khi thấy ghi âm đã đủ rồi bèn vội vã tắt máy đi, sau đó nhanh chóng khoác lên mình bộ mặt ủ dột, sầu não thường ngày, ngồi chờ cho tới khi hai kẻ phản bội kia mở cửa khoác vai nhau đi ra.

Sau một hồi triền miên da thịt, Triệu Hinh và Tô Thạc Hiên cuối cùng cũng chịu rời đi.

Ngay khi trông thấy anh, gương mặt Triệu Hinh thoáng chút sững sờ, đưa tay che miệng thốt không lên lời.

“Tư Kiệt, sao anh về sớm vậy?”

Tư Kiệt không nói lời nào, trên miệng cố gắng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, dịu dàng đáp:

“Anh về sớm để chuẩn bị bữa trưa cho em.”

Trông thấy Tư Kiệt, Tô Thạc Hiên khẽ nhếch đôi lông mày lên, cười cợt mà ra vẻ chào hỏi:

“Ồ, bạn thân của mình, đã gọi là thân nhau thì có gì ngon cũng phải biết sẻ chia sẻ cho nhau, phải không nào Tư Kiệt?”

Nói đến đây, Tô Thạc Hiên đắc ý mà phá lên cười ngặt nghẽo, đoạn đưa tay nhéo nhéo đôi gò má trắng ngần của Triệu Hinh, động tác hết sức thân mật.

Triệu Hinh cũng chẳng buồn nhìn anh lấy một lần nữa, cô ta kiêu hãnh khoác vai Tô Thạc Hiên, lắc lắc mông rời đi.

Thái độ của Tô Thạc Hiên vô cùng đốn mạt. Hắn hoàn toàn không hề mở miệng lên tiếng giải thích với anh lấy một lời. Cứ như thế, sự im lặng tàn nhẫn đã vô tình khiến cho một tình bạn lâu năm chết yểu...
Chương 3 : Nhục nhã xin cưới

Đêm đến, Triệu Hinh hoàn toàn không trở về nhà. Lúc Tư Kiệt gọi điện cho cô ta chỉ nghe thấy tiếng nhạc vũ trường vô cùng ồn ào, chói tai vọng lại.

Đầu dây bên kia, Triệu Hinh tỏ rõ vẻ bực bội không kém. Cô ta bĩu môi mắng Tư Kiệt không tiếc lời:

“Đã vô dụng mà còn lắm mồm nữa chứ. Liệu liệu bà đuổi xéo ra ngoài!”

Quay trở lại vài năm trước, lý do khiến Triệu Hinh phải cắn răng chấp nhận kết hôn cùng Tư Kiệt cũng vô cùng oái oăm.

Triệu Nhạc khi ấy mắc hội chứng trầm cảm rất nặng, tinh thần luôn luôn rơi vào trạng thái ngây ngốc, ngớ ngẩn như một đứa bé, nhiều lúc cô còn tự đi lang thang khắp nơi trong khuôn viên biệt thự nhưng đều quên sạch đường về.

Triệu Tư Mỗ rất phiền não với đứa con gái ngớ ngẩn này. Đã nhiều lần ông ta muốn tống khứ Triệu Nhạc vào trong bệnh viện tâm thần nhưng đều bị vợ cản lại. Dù sao thì Triệu Nhạc cũng là con gái ruột thịt do chính bà ta đẻ ra, nào đâu có người mẹ nào lại nhẫn tâm vứt bỏ con mình đến một nơi như thế. Huống chi nếu đưa Triệu Nhạc vào trong bệnh viện tâm thần há chẳng phải Triệu gia sẽ bị người đời cười chê hay sao?

Triệu Tư Mỗ gật gù tán thưởng, cho rằng phu nhân của mình nói cũng có lý. Bởi vậy ra chỉ thị chiếu cáo khắp nơi xem ai có năng lực thật sự, có thể chữa khỏi bệnh cho Triệu Nhạc, muốn thưởng bất cứ vật gì Triệu gia cũng đều đáp ứng.

"Cơ hội tốt cuối cùng cũng đến!"

Tư Kiệt khi đó vẫn còn làm một gã nhân viên quèn trong công ty môi giới hôn nhân, nghe thấy tin tức Triệu gia tìm người trong lòng anh không khỏi mừng thầm.

Năm Tư Kiệt mười sáu tuổi, sau cú sốc mất đi cha mẹ và người thân trong một đêm, anh đã tình cờ được một ông chú có tiếng tăm lớn trong giới giang hồ nhận nuôi. Ông ấy là Tiêu Hoàng Long, đại ca đứng đầu cai quản toàn bộ các bang xã hội đen trong và ngoài nước, nói muốn giết ai là sẽ giết, nói sống là phải sống.

Tiêu Hoàng Long rất quý cậu con nuôi này, bèn bỏ một số tiền lớn, gửi anh sang Thụy Điển để học hành cho nên người. Tuy nhiên, Tư Kiệt không chỉ theo học quản trị như cha nuôi yêu cầu mà anh còn ngấm ngầm nhận một vị mục sư, có biệt danh là thần y già đời để bái sư. Gọi là thần y bởi ông ấy không được đào tạo chính thống từ ngành y như bao người khác, mà dựa vào bản lĩnh cùng tài năng của mình, ông đã cho ra các phương thuốc chữa trị bí truyền nổi danh khắp Thụy Điển và các nước láng giềng xung quanh.

Để được vị tiền bối đó nhận vào làm đồ đệ, Tư Kiệt phải quỳ trước cửa nhà ông ba ngày ba đêm, dập đầu một ngàn cái.

Do vậy, sau năm năm ở bên Thụy Điển, Tư Kiệt không những sở hữu khả năng tính toán tài giỏi hơn người mà còn có khả năng chữa bách bệnh, dù là những căn bệnh oái oăm mà bác sĩ hàng đầu các nước phải bó tay.

Lãnh đạo các nước tối cao biết đến tài năng hơn người của anh, thường cử thuộc hạ tới tận nơi anh ở, mời anh đến để chữa bệnh. Mỗi lần Tư Kiệt xuất hiện đều được tiếp đón vô cùng long trọng, mặc dù khi đó anh chỉ mới tròn hai mươi mốt tuổi.

Tuy nhiên, mỗi lần Tư Kiệt xuất hiện, anh đều không bao giờ để lộ mặt. Tiêu Hoàng Long đã thiết kế riêng cho anh một chiếc mặt nạ tân tiến nhất, chỉ để hở mỗi đôi mắt sắc lạnh ra bên ngoài. Do vậy, mặc cho danh tiếng của anh vang dội trong và ngoài Thụy Điển, mỗi lần ra ngoài đều có tới hơn bốn mươi vệ sĩ thuộc tầng lớp cao thủ bảo vệ nhưng hầu như không một ai biết được gương mặt thật sự của anh.

Tư Kiệt luôn giấu nhẹm tài năng này của mình, chỉ có mỗi cha nuôi và vị tiền bối kia là hay biết. Ban ngày anh vẫn lên lớp học hành đều đặn như các bạn, buổi tối anh vùng vẫy ngoài xã hội như một con mãnh hổ xông trận. Oai phong mà tàn khốc!

Lần này, từ biệt cha nuôi trên con đường trả thù, anh tạm thời tiếp tục che giấu thân phận thứ hai đầy uy quyền của mình. Thế nhưng, hai cha con họ vẫn giữ liên lạc, bất cứ khi nào Tư Kiệt muốn thứ gì, Tiêu Hoàng Long đều sẵn sàng đáp ứng.

Nghĩ là làm, Tư Kiệt lò dò bước tới biệt thự nhà họ Triệu, xin được vào thăm khám. Đám người hầu trong Triệu gia ngay khi thấy người tới là một thằng thư sinh khố rách áo ôm, mặt mũi non choẹt như trẻ lên ba, đồng loạt bĩu môi mà xâm xỉa:

"Ồ, xem kìa, thằng nhỏ kia liệu có khám bệnh được không hay lại khua môi múa mép, làm trò hươu vượn trước mặt ông chủ nhỉ?"

"Phải đấy! Ông chủ đã tìm mọi cách, đưa nhị tiểu thư sang tận Singgapore mà cũng không thể nào chữa khỏi. Huống gì trông cậy vào hắn chứ?"

"Nhìn mặt hắn kìa, trên má phải có vết bớt to thế kia, thật xấu xí quá chừng!"

"..."

Dung mạo của Tư Kiệt không hề xấu, mà phải nói đường nét trên gương mặt anh là cực phẩm. Chỉ là ngay từ bé, bên má phải của anh đã xuất hiện một vết bớt màu đen to bằng hạt đậu. Càng lớn lên, vết bớt cũng càng lúc càng to ra, tính đến thời điểm hiện tại thì nó đã lan gần hết má phải trên gương mặt của anh rồi. Bởi vậy hầu như anh đều không có lấy một người bạn thân, ngoại trừ Tô Thạc Hiên.

Thế nhưng, bạn thân Tô Thạc Hiên à, cũng sớm muộn đã trở thành giẻ rách...

Những lời châm biếm khinh thường đó của họ đều lọt vào tai Tư Kiệt như học thuộc lòng bảng cửu chương vậy. Thế nhưng anh không buồn bận tâm tới, nho nhã mà kéo cọng kính cận xuống, khẳng định một câu rất chắc chắn:

"Nếu tôi không chữa khỏi được cho nhị tiểu thư, các vị cũng không hề mất gì với tôi cả. Dù sao cũng nên thử một lần xem sao chứ nhỉ?"

Triệu Tư Mỗ lúc đấy mặc dù rất có ác cảm với ngoại hình của Tư Kiệt, thế nhưng vì đang nóng lòng muốn chữa bệnh cho con gái nên gật đầu đồng ý.

Chẳng biết Tư Kiệt đã dùng cách gì mà chỉ trong vòng hơn một tháng Triệu Nhạc đã bắt đầu khôi phục lại dần ý thức, các triệu chứng nói nhảm, ngây ngô đều dần dần biến mất hẳn.

Triệu Tư Mỗ hết sức vui mừng, vỗ vai Tư Kiệt nói lớn:

"Nói đi chàng trai, bây giờ cậu muốn được thưởng gì nào?"

Tư Kiệt chỉ cong môi cười, làm ra điệu bộ nho nhã, hiền lành mà đáp:

"Tôi muốn kết hôn cùng thiên kim đại tiểu thư Triệu Hinh!"

"Cái gì chứ?"

Triệu Hinh lúc bấy giờ đang ngồi vắt chân trên sofa ăn nho, nghe thấy ý muốn của Tư Kiệt mà lập tức phun ra một ngụm bã, tức giận mắng:

"Anh bị điên à? Sao không tự nhìn lại bộ dạng của mình xem có ra hồn người không hả?"

Đoạn cô ta bước nhanh xuống đất, cầm chén trà hảo hạng đang đặt ở trên bàn mà hất mạnh lên người Tư Kiệt.

"Thối tha!"

Hầu như cả Triệu gia đều vô cùng sửng sốt, ai ai cũng há hốc miệng đầy kinh hãi.

"Ái chà, gã xấu xí này cũng to gan lớn mật nhỉ? Dám đòi kết hôn với Triệu Hinh đại tiểu thư nữa kia mà!"

Một kẻ khác thì cong môi cười chế giễu:

"Ai biết đâu Triệu Hinh tiểu thư lại đổi ý thì sao?"

Tư Kiệt vẫn mỉm cười dịu dàng, để mặc cho những giọt nước trà ngấm ướt mái tóc, điệu bộ vẫn rất cương quyết.

Triệu Tư Mỗ thầm nghĩ trong đầu:

"Gã này xem ra đã nhắm vào tài sản nhà họ Triệu của ta từ lâu. Hừ, được voi đòi tiên, để ta xem mày có bản lĩnh đến đâu!"

Tiếp sau đó, hành động của Triệu Tư Mỗ thật khiến người khác lại thêm một phen sửng sốt. Ông ta đứng dậy, vỗ tay thật lớn, nở một tràng cười hả hê, đoạn đập tay lên vai Tư Kiệt mà nói lớn:

"Được, được. Nếu cậu đã thích, ta sẽ chiều lòng cậu. Triệu Hinh sẽ được gả cho cậu, coi như trả công chữa bệnh thành công cho Triệu Nhạc!"

"Cha...!"

Triệu Hinh hét ầm lên, chỉ tay vào mặt Tư Kiệt quát lớn:

"Cha, cha thật hồ đồ. Cha nhìn hắn xem, khuôn mặt thì xấu xí, gớm ghiếc, tài cán thì không có, ngay cả tiền đánh giày cho con khéo cũng phải nhịn ăn vài tháng trời mới có. Con gả cho hắn khác gì đem vứt con vào chuồng chó hả?"

Triệu Tư Mỗ biết con gái rất tức giận, nhưng vẫn phải mềm lòng mà thì thầm:

"Hinh nhi con gái bé bỏng của cha, cha đã từng hứa trước báo chí, nếu ai có khả năng chữa khỏi bệnh cho Triệu Nhạc thì sẽ đáp ứng yêu cầu của hắn. Bây giờ cha từ chối, mặt mũi cha còn chui vào đâu được, hả con?"

Lần trước, ông ta đã buột miệng mà thông cáo trước báo chí rằng nếu ai chữa khỏi được căn bệnh quái ác này của nhị tiểu thư Triệu Nhạc, ông ta sẽ đáp ứng toàn bộ tâm nguyện của hắn. Lời nói chui ra khỏi cuống họng xong Triệu Tư Mỗ mới cảm thấy mình thật ngu xuẩn, muốn rút lại câu hứa kia. Nhưng cánh báo chí đã kịp thời thu âm lại hết, nếu ông ta nuốt lời thì chẳng phải danh tiếng của Triệu Tư Mỗ sẽ bị ảnh hưởng không ít thì nhiều hay sao?

Thế nhưng đời nào Triệu Hinh chịu nghe lời của ông ta, bèn nhanh chóng với lấy một con dao gọt hoa quả ở gần đó, đem kề vào cổ mà đe dọa.

"Nếu cha còn ép buộc con phải nhất quyết lấy hắn thì con sẽ chết ngay lập tức cho cha xem. Con dao này rất sắc đấy, cha tin không?"

Triệu Tư Mỗ biết thừa đứa con gái kiêu ngạo này của mình có trời mới dám tự tử. Triệu Hinh đang sống sung sướng trong nhung lụa, tiền tiêu như giấy, hà cớ gì phải tự vẫn chỉ vì một thằng khố rách áo ôm.

Phu nhân Triệu cũng vừa lúc đi spa về, nghe thấy toàn bộ câu chuyện của cha con họ, tức giận bước tới bên cạnh Tư Kiệt mà chửi rủa:

"Mày có mau rút lại lời vừa nói hay không? Tao sẽ không bao giờ gả Triệu Hinh cho mày. Mau cầm số tiền này và ngoan ngoãn cút xéo khỏi đây!"

Triệu Hinh nhác thấy mẹ về, biết là đã có đồng hao, vội vàng chạy tới ôm chầm lấy Triệu phu nhân, ủy khuất lau nước mắt:

"Tư Kiệt chữa khỏi bệnh cho Triệu Nhạc thì đáng lẽ phải gả em ấy cho hắn chứ. Cớ sao lại là gả con cho hắn. Mẹ, mẹ phải làm chủ cho con!"

Đứng trên lầu cao, Triệu Nhạc đã quan sát tất cả. Thế nhưng trên gương mặt xinh đẹp của cô vẫn không biểu lộ một chút cảm xúc gì đặc biệt. Muốn gả cô cho ai, thì tùy các người. Triệu Nhạc cô, nhất thời không thèm quan tâm. Đoạn, Triệu Nhạc xoay người bước vào trong phòng, đóng mạnh cửa lại.

Tư Kiệt từ đầu tới cuối vẫn chỉ im lặng không đáp, muốn anh từ bỏ cơ hội tốt này ư, đâu có dễ thế. Khóe môi Tư Kiệt khẽ cong lên hết sức nham hiểm và toan tính. Thôi vậy, lần này để tôi chịu nhục thêm lần nữa cũng đâu có sao.

Phịch...

Cả Triệu gia nhất thời đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng hốt.

Tư Viên Kiệt quỳ xuống trước mặt Triệu Tư Mỗ, gương mặt hết sức chân thành mà nói:

"Tôi thật lòng yêu mến Triệu Hinh tiểu thư, xin ngài hãy giữ lời hứa, gả Triệu Hinh cho tôi!"

Cái quỳ nhục nhã này, nhất định có một ngày tôi sẽ bắt các người phải đem trả lại gấp bội!

Khóe môi Tư Kiệt chợt cong lên đầy tính toán.
Chương 4 : Chó chui gầm chạn

Cái quỳ nhục nhã này cũng chẳng hề khiến toàn bộ lòng tự tôn trong lòng Tư Kiệt tụt dốc không phanh. Anh chỉ cảm thấy vì cha, vì mẹ, vì mối thâm thù huyết hải này, anh sẵn sàng bố thí cho chúng một cái quỳ.

Anh nghiến chặt hàm răng, mạnh tới nỗi đôi môi bị răng cắn nát, bật máu tươi tanh tưởi.

Nhưng Tư Kiệt nhanh chóng liếm môi hòng che đi vết máu trên miệng, cố gắng tỏ ra mình là một thằng sinh viên nghèo khổ ăn bám gia đình nhà vợ.

Nếu cha nuôi mà biết anh quỳ xuống trước mặt nhà họ Triệu, chắc chắn ông ấy sẽ lao đến mà đánh anh mấy gậy cũng không chừng. Thường ngày Tư Kiệt tác oai tác quái, mỗi bước anh đi đều có đám vệ sĩ được huấn luyện gắt gao nhất tận bên Anh quốc đi theo bảo vệ. Anh hắt hơi một tiếng cũng có kẻ vội vã chạy tới dâng giấy lau mũi cho anh. Làm con nuôi như anh mà lại sung sướng, oai nghiêm gấp một vạn lần con đẻ.

Tiêu Hoàng Long lúc đầu nhận Tư Kiệt làm con chỉ vì cảm thấy thích thú trước vết bớt độc đáo của anh. Ai ngờ càng ngày ông càng cảm thấy yêu quý đứa con trai này gấp bội. Do vậy mới ra sức mà chăm sóc, bảo vệ cho anh hết mực.

Trước cái quỳ của Tư Kiệt, Triệu Hinh càng thêm coi thường anh gấp vạn lần, cô ta bĩu môi ngồi phịch xuống ghế, để mặc cho cha mẹ vẫn còn đang tranh cãi nhau.

Không biết Triệu Tư Mỗ đã nói gì mà Triệu phu nhân dần dần xuôi lòng, đoạn bà ta bước tới gần Triệu Hinh thủ thỉ:

"Bảo bối, cha con đã hứa, nếu con đồng ý lấy Tư Kiệt, toàn bộ căn nhà này sẽ sang tên cho con ngay lập tức!"

Cái gì chứ?!

Triệu Hinh trợn tròn mắt ngạc nhiên. Cả căn biệt thự này nếu bán đi sẽ đáng giá khoảng năm nghìn vạn tệ, dù cho sau này Triệu gia có phá sản đi chăng nữa thì tiền bán từ căn biệt thự này vẫn thừa sức để nuôi sống cả nhà cô ta trong nhiều năm.

Miếng mồi béo bở này khiến Triệu Hinh có phần lưỡng lự, nếu thừa hưởng cả căn biệt thự này thì cô ta nhất thời đã có một khoản riêng. Sau này, ngay cả khi Triệu Tư Mỗ về già và phân chia tài sản, cô ta vẫn sẽ được hưởng quyền lợi thừa kế và có thêm cả căn nhà này nữa.

Chà chà, quá hời rồi còn gì!

Tuy nhiên...

Triệu Hinh bất giác đưa mắt liếc nhìn Tư Kiệt vẫn còn đang quỳ ở dưới đất, chán ghét nói:

"Nhưng mà mẹ xem kìa, ngoại hình hắn xấu xí thế kia, đêm ngủ con sẽ bị dọa chết mất! "

Triệu phu nhân cũng quay sang nhìn Tư Kiệt, cười khổ:

"Con yên tâm. Sau khi kết hôn, cha mẹ sẽ tìm cách cho con ly hôn nó sớm nhất, mau chóng tống cổ nó ra khỏi Triệu gia. Lễ cưới chỉ diễn ra trên danh nghĩa mà thôi. Chúng ta sẽ không ký vào giấy kết hôn!"

Người nhà họ Triệu vẫn luôn nghĩ Tư Kiệt ngu dốt lắm. Chỉ cần tổ chức một đám cưới sơ sài thôi là đã xong chuyện. Nhưng Tư Kiệt nào có chịu để yên như vậy. Anh vừa mỉm cười hiền lành, vừa mở giọng ngầm ý đe dọa:

"Ông phải đồng ý cho chúng tôi ký tên trên giấy kết hôn. Chứ nếu tổ chức đám cưới như bình thường thì chỉ là vợ chồng hờ mà thôi!"

Triệu Hinh nghe anh nói tức điên người, chỉ hận không thể bước tới mà một dao đâm chết anh luôn. Thế nhưng vì nghĩ tới căn nhà bạc tỉ kia, lòng tham của cô ta lại trỗi dậy.

Do vậy, họ đã ngẫu nhiên trở thành vợ chồng một cách dễ dàng như thế đó.

Mong muốn đầu tiên trong con đường báo thù Tư Kiệt cũng đã thực hiện được, bởi vậy dù có phải chịu nhục như thế nào đi chăng nữa anh vẫn không màng để tâm.

Sau khi đợi vợ chồng Triệu Tư Mỗ cùng Triệu Nhạc dùng bữa tối xong xuôi, Tư Kiệt lại lóc cóc chạy lên dọn dẹp.

Lão Triệu ngồi vắt chân lên ghế, ngả lưng ra sofa đọc báo, còn lười biếng chẳng buồn mà ngẩng mặt lên nhìn ông con rể đang chăm chỉ làm việc ở đằng trước kia.

"Anh rể, để em giúp anh một tay!"

Triệu Nhạc lạnh nhạt nói, đoạn đưa đôi tay ra cùng thu dọn bát đũa ngổn ngang với Tư Kiệt.

Tư Kiệt vội vàng xua tay, nhất quyết không chịu cho cô động vào bát. Để Triệu Tư Mỗ nhìn thấy, lão ta sẽ càng thêm chán ghét anh hơn. Liệu lão có chịu để yên cho anh ở trong nhà này thêm một thời gian nữa hay không? Đây vẫn là một dấu hỏi lớn.

Triệu Nhạc thấy anh từ chối thì cũng không nói gì nữa, âm thầm đưa mắt liếc nhìn anh, nội tâm có chút phức tạp. Đoạn cô xoay người rời đi, để mình Tư Kiệt ở lại trong phòng ăn.

Ọc...ọc...

Bụng Tư Kiệt theo thói quen lại bắt đầu sôi lên. Anh đảo mắt nhìn khắp phòng một lượt, sau khi chắc chắn không còn ai ở bên ngoài bèn cầm đống thức ăn trên bàn, lạnh lùng đổ hết vào trong thùng rác.

Mặc dù anh đang rất đói, nhưng đống đồ này anh cũng không thèm. Nhẫn nhục chịu đựng cũng chỉ vì muốn moi được tin tức tham ô, giết người của Triệu Tư Mỗ. Nào dễ gì mà tự nhiên từ bỏ.

Đổ xong đống thức ăn, anh lại tiếp tục dọn dẹp và rửa bát. Cả đám người hầu trong Triệu gia đều đã tản đi làm các công việc khác. Họ mặc định công việc nấu nướng và rửa bát đĩa là phần của Tư Kiệt. Do vậy, ngay cả khi Triệu gia mở tiệc tùng liên hoan, vẫn chỉ có một mình anh dọn.

"Cậu Tư, cậu định khi nào thì rời khỏi đây?"

Phương Ánh Linh là một nữ hầu chuyên làm công việc giặt giũ trong nhà họ Triệu, tính tình hiền lành, thân thiện và đặc biệt luôn có thái độ tôn trọng Tư Kiệt. Chưa lúc nào Phương Ánh Linh tỏ thái độ coi thường hay khinh khiến Tư Kiệt cả.

Nghe Phương Ánh Linh hỏi, Tư Kiệt chỉ lắc đầu cười khổ.

"Còn chưa sinh con cho nhà họ Triệu, anh chưa thể rời đi được đâu!"

Lời nói đùa này của Tư Kiệt vừa hay đều bị Triệu Tư Mỗ nghe thấy.

Lão ta hậm hực bước tới bên cạnh anh, ném đống vỏ quýt lên người Tư Kiệt, khinh bỉ đáp:

"Mày muốn sinh con cho nhà họ Triệu à? Đừng có mà mơ, con ạ! Nhà họ Triệu chúng ta là danh gia vọng tộc, mang dòng máu của mày khác gì khiến đám người ngoài kia sỉ vả, cười chê vào mặt tao."

Tư Kiệt cúi người nhặt đống vỏ quýt, cho gọn lại vào trong túi rác, vội vàng gật đầu lia lịa:

"Thưa cha, con chỉ... chỉ là... đang nói đùa thôi ạ!"

Chát...!

Triệu Tư Mỗ thẳng tay tát bốp vào mặt anh một cái thật mạnh, nghiến răng nghiến lợi mà mắng nhiếc:

"Mày nên nhớ, biết điều thì ngoan ngoãn mà phục vụ Triệu gia, may ra tao còn giữ lại thêm ít bữa. Lớ ngớ tao chỉ đuổi thắng cổ, nghe chưa?"

Trước khi rời về phòng, Triệu Tư Mỗ vẫn còn không quên đưa tay dí dí vào trán anh, gằn giọng mà đe dọa:

"Ranh con!"

...
Chương 5 : Bí mật của người vợ

Chứng kiến một màn thê thảm này, Phương Ánh Linh không dám ho he lấy một tiếng, cô nàng đứng im lặng, cúi gằm mặt mà nép vào bên cạnh bồn rửa bát.

Tư Kiệt đã quá quen thuộc với những lời chửi rủa này, anh chỉ khẽ nhún vai thở dài, rồi lại tiếp tục rửa nốt đống bát còn lại.

"Cậu Tư, xin lỗi..."

Phương Ánh Linh lí nhí cất lời, cô thực sự cảm thấy thương hại cho phận ở rể của Tư Kiệt. Nhiều khi Phương Ánh Linh thầm nghĩ, cậu Tư sống khổ sở như thế này, lại còn bị cả nhà vợ khinh ghét, chửi rủa suốt ngày như thế, gan phải lớn tới cỡ nào mới có thể kiên trì mà chịu đựng được như vậy cơ chứ.

Tư Kiệt đều không thèm quan tâm đến bọn họ, chỉ mỉm cười đáp:

"Phương Linh đừng để bụng. Tôi đã quá quen thuộc với cuộc sống kiểu này rồi. Ngày trước tôi sống khổ sở, đến bữa ăn còn không kiếm nổi một cái bánh bao. Bây giờ được đặt chân vào đây không lo bữa đực bữa cái, há chẳng phải sung sướng quá hay sao?"

" Nhưng, vết bớt trên mặt cậu... cậu tính sao đây?"

Nghe đến vết bớt, Tư Kiệt khẽ đưa tay đặt lên trên má mình, đoạn anh đưa mắt nhìn chằm chằm vào gương.

Trong gương phản chiếu bóng hình một chàng trai trên mặt có vết bớt to che gần hết một bên má, quả thực vô cùng xấu xí. Anh tự cảm thấy như thế.

Tài năng chữa bách bệnh thiên bẩm của anh dư sức chữa khỏi gương mặt này. Thế nhưng anh chẳng buồn chữa trị, lười biếng cũng là một phần.

Đến ngay chính anh còn cảm thấy chán ghét gương mặt này nữa, huống chi là người ngoài.

Chả trách Triệu Hinh có sống có chết cũng không cho anh được phép bén mảng lại gần, trừ những lúc cô ta cần sai bảo.

Kiếp sống chó chui gầm trạn nhục nhã này, Tư Kiệt tự nguyện chấp nhận!

Reng...reng...

Tiếng chuông điện thoại vô tình đánh thức anh khỏi giấc ngủ. Là Tiêu Hoàng Long gọi tới. Anh chưa kịp mở lời thì đã nghe thấy giọng nói khàn khàn của ông vang lên trách móc:

"Thằng nhóc này, hai năm rồi con chưa về thăm ta đâu đấy!"

Đúng vậy, đã hai năm rồi anh chưa gặp lại Tiêu Hoàng Long. Bởi vì khi đã xác định bước chân vào đây ở rể, anh tạm thời sẽ che giấu toàn bộ thân phận thực sự của mình, cắt đứt mọi quan hệ với bên ngoài, làm một con người hoàn toàn khác. Tiêu Hoàng Long vẫn ngày đêm cử người bí mật đi theo bảo vệ con trai, theo dõi mọi hoạt động của anh để về báo cáo.

"Cha à, chẳng phải người vẫn luôn cử vệ sĩ theo sát con hay sao?"

Tư Kiệt vừa cười vừa nói. Đại thiếu gia như anh đang phải sống chui sống lủi như một con chó lang thang đây.

Hai cha con họ trò chuyện thêm một lúc nữa thì chào tạm biệt nhau. Lần nào cũng vậy, cuộc gọi thoại không quá năm phút.

Cho tới tận nửa đêm, trong lúc Tư Kiệt đang say giấc ngủ thì Triệu Hinh mới từ quán ba đi về.

"Tư Kiệt, tên khốn này, còn không mau ra mở cửa cho tôi à! "

Cô ta vừa gào thét inh ỏi ở dưới lầu, vừa loạng choạng bước đi từng bước xiêu vẹo, quần áo xộc xệch lôi thôi, bộ dạng vô cùng kệch cỡm.

Tư Kiệt vừa ngáp liên tục, vừa lao nhanh xuống bên cạnh Triệu Hinh, đưa tay cầm túi cho cô ta, tay còn lại thì đỡ cơ thể đang say mèm của vợ, cùng bước lên trên lầu.

Tiếng gọi ầm ĩ của Triệu Hinh vừa rồi đã đánh thức cả vợ chồng lão Triệu Tư Mỗ. Ông ta dậm chân bực bội, buông lời mắng nhiếc:

"Thật chả ra làm sao. Bà xem bà dạy dỗ con gái bà như thế nào đi mà để nó chơi bời lêu lổng, phá gia chi tử như thế kia à!"

Mã Hoa- tức phu nhân Triệu nửa đêm nửa hôm còn bị chồng vô duyên vô cớ la mắng, bực bội không kém, với tay lấy chiếc gối bông đập vào đầu chồng mình mà cãi:

"Ông này hay nhỉ? Nó chơi bời, vô dụng đâu phải do mình tôi. Ông thử nghĩ lại mà xem, là ai khi Triệu Hinh mới lên năm đã ném cho nó một cục tiền trị giá hai mươi vạn tệ để nó gấp máy bay, là ai luôn chấp nhận theo mọi yêu cầu của nó, hả?"

Triệu Tư Mỗ hoàn toàn câm nín. Lão chỉ có duy nhất hai đứa con gái, một đứa thì vô dụng, lười làm, ham chơi nhảy múa, đứa còn lại thì càng vô dụng hơn, lúc nào cũng lặng lẽ như một bóng ma ẩn hiện trong toàn biệt thự rộng lớn này vậy.

Càng nghĩ lão càng tức, chỉ tại mụ đàn bà già yếu này không thể sinh cho lão một thằng con trai để nối dõi sự nghiệp và tiền tài của lão.

Mặc dù ở bên ngoài lão cũng có vài chục cô bồ, nhưng không biết đã có ả nào mang thai được cốt nhục của lão hay chưa?

Triệu Hinh đã uống đến say mèm, đến cả nước đi cũng trở nên chật vật, chệnh choạng chực ngã xuống đất.

Tư Kiệt chán ghét mà ném cô ta ta lên giường, quả thật càng nhìn người vợ này càng thêm ngứa mắt. Ban ngày cô ta hành hạ cho đã, anh sẽ gom hết lại để một ngày nào đó xử cô ta thật mạnh.

Anh thấm khăn ấm, lau qua mặt và lòng bàn tay, bàn chân cho Triệu Hinh. Chợt ánh mắt anh dừng lại trên cổ của Triệu Hinh. Ngần cổ trắng nõn nà ấy vẫn còn hằn rõ dấu hôn đỏ chói, nhất định Triệu Hinh vừa trải qua một màn mây mưa thác loạn đến cực điểm.

Tư Kiệt cũng chẳng còn lấy làm lạ. Mặc dù mang danh nghĩa là chồng của cô tư, nhưng đến thời điểm hiện tại anh vẫn chưa phát sinh quan hệ cùng Triệu Hinh. Triệu Hinh cứ việc thỏa sức mây mưa với những gã đàn ông khác, anh cũng mặc kệ.

"Mau cút đi, gã xấu xí này! "

Triệu Hinh mặc dù say nhưng vẫn còn có thể cảm nhận được Tư Kiệt đang lau người cho mình, chán ghét mà giơ chân đạp mạnh vào người anh một cái.

Liền sau đó cô ta kéo chăn, đánh một giấc ngon lành.

Tư Kiệt hậm hực đứng phắt dậy, đoạn cầm chiếc khăn lau định bước ra ngoài thì chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Triệu Hinh vang lên.

Anh quả thực rất tò mò, không biết bên trong chiếc cặp xách kia có chứa đựng những bí mật gì lạ hay không?

Do vậy, nhân lúc Triệu Hinh đang say giấc ngủ, trời đất có sụp cô ta cũng sẽ chẳng hề hay biết, Tư Kiệt bèn rón rén bước lại gần, cẩn thận mở túi xách, đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại của cô ta ra xem...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang