“Triệu Nhạc, em lại định đi đâu vậy?
Triệu Hinh vừa ngồi trên sofa, vừa đưa mắt liếc nhìn Triệu Nhạc đang xỏ giày ngoài cửa, chuẩn bị đi ra ngoài.
Khoảng một năm trở lại đây, cô ta đều thấy Triệu Nhạc có thói quen rất kỳ lạ: cứ chiều chiều tầm khoảng năm giờ là cô ấy lại sửa soạn ra ngoài, khoảng chừng gần tám giờ tối mới trở về nhà. Triệu Hinh rất lấy làm lạ, nhiều lần muốn gặng hỏi em gái nhưng lại thôi.
Nghe tiếng hỏi, Triệu Nhạc hơi giật mình, nghiêng nghiêng đầu mà trả lời qua loa:
“À, em ra ngoài có chút việc. Em mới tham gia câu lạc bộ mỹ thuật ở trường nên chiều nào cũng sẽ đến đó vài tiếng!”
Nhìn thái độ ngượng ngùng, lúng túng của Triệu Nhạc khi bất ngờ bị hỏi tới, có trời Triệu Hinh mới tin.
Cô ta hướng mắt nhìn theo bóng lưng của em gái, sự tò mò trỗi dậy trong tâm trí khiến Triệu Hinh không thể chờ thêm được nữa. Cô ta ấn số của Tô Thạc Hiên, sau đó lạnh lùng nói:
“Thạc Hiên, anh giúp em một việc được không?”
Kể từ sau khi Tô Thạc Hiên giúp vợ chồng Triệu Tư Mỗ loại bỏ cái gai trong mắt là Tư Kiệt, hắn ta đã ngẫu nhiên được cha mẹ Triệu Hinh cho vào làm việc trong công ty, sau một năm leo lên được chức trưởng phòng kinh doanh. Từ một gã trai lông bông, không có công việc hẳn hoi, hiện tại hắn đã đàng hoàng bước vào được tổng công ty Triệu Thị giàu nứt đố đổ vách. Kế hoạch cướp tài sản nhà họ Triệu cũng tạm thời được gác lại.
Tô Thạc Hiên ngay khi nghe Triệu Hinh nói bèn im lặng một lúc, sau đó cũng liền gật đầu đồng ý. Dù sao thì hiện tại, anh ta cũng được xem như là bạn trai của Triệu Hinh.
Ngay khi cô ta đang nằm vắt chân thưởng trà trên sofa thì ở bên ngoài có tiếng xe đi vào. Triệu Hinh ló đầu ra xem, nhận ra người đến là Khương Triết- một trong những đối tác làm ăn lớn của Triệu Tư Mỗ.
Khương Triết cởi áo vest bên ngoài ra, sau đó ném vào trong cốp, đoạn nhanh chóng rảo bước về phía cửa.
“Chú Khương, hôm nay chú tới mà không báo trước, cha cháu đã đến công ty từ sớm rồi!”
Triệu Hinh chạy vội ra, gật đầu chào Khương Triết. Khương Triết là đối tác làm ăn lâu năm của Triệu Tư Mỗ, cũng coi như có mối quan hệ lâu năm với nhà họ Triệu. Ông ta khoảng bốn mươi tuổi nhưng hiện tại vẫn chưa lập gia đình, chỉ có duy nhất một cô bồ nhí.
Khương Triết nhìn thấy Triệu Hinh bước ra, lập tức nở nụ cười tươi rói:
“Hinh Hinh à, cha cháu có nói mấy giờ ông ấy sẽ về hay không?”
Triệu Hinh suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu tỏ ý không biết. Khương Triết khẽ hít sâu một hơi, sau đó đưa tay bóp trán, trầm giọng nói:
“Hiện tại công ty của chú đang gặp một vài trục trặc, cần tới sự trợ giúp cha cha cháu. Chú đã gọi cho cha cháu hơn hai mươi cuộc nhưng ông ấy không chịu nghe máy!”
Động tác mời nước của Triệu Hinh khẽ dừng lại một chút, thì ra vì muốn được cha cô giúp đỡ nên Khương Triết mới tìm đến đây. Trong lòng Triệu Hinh khẽ cười thầm. Triệu Tư Mỗ vốn là con cáo già chuyên ăn của người khác chứ không bao giờ chịu cho người khác một chút tiền bạc của mình, ngoại trừ những ai mà ông ta cho rằng người đó có địa vị quan trọng mà thôi.
Công ty của Khương Triết cũng chỉ là một nơi làm ăn nhỏ, không đáng nhắc tới trong danh sách đối tác chủ chốt của nhà họ Triệu. Vì vậy chắc chắn, Triệu Tư Mỗ sẽ không ngang nhiên giơ tay ra mà giúp đỡ Khương Triết.
Hai mươi cuộc gọi nhỡ này, chỉ e là do Triệu Tư Mỗ cố tình không bắt máy...
Khương Triết đã chờ quá hai tiếng mà vẫn chưa thấy Triệu Tư Mỗ về, ngoài trời cũng đã khuya, trong lòng ông ta bắt đầu cảm thấy sốt ruột, không ngừng đứng lên, ngồi xuống. Triệu Hinh cũng muốn nhanh chóng đuổi ông ta ra khỏi nhà, liền vờ nhìn lên đồng hồ, đoạn ngại ngùng mà nói:
“Chú Khương à, hay là chú cứ về trước. Khi nào cha về, cháu sẽ nói lại với cha để ông ấy gọi điện lại cho chú sau.”
Khương Triết nghe Triệu Hinh nói cũng thấy có lý liền gật đầu vài cái. Nhìn theo chiếc xe hơi màu trắng khuất sau cánh cổng biệt thự, Triệu Hinh khẽ cong môi cười khẩy.
Vừa lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Triệu Hinh bất ngờ vang lên. Là Tô Thạc Hiên gọi tới. Chưa để Triệu Hinh kịp mở lời, Tô Thạc Hiên bèn mở miệng nói ngay:
“Hinh Hinh, Triệu Nhạc có vấn đề!”
Triệu Hinh như bừng tỉnh, vội vàng hỏi địa chỉ, liền sau đó mặc áo, nhanh chóng lái xe ra ngoài theo sự chỉ dẫn của Tô Thạc Hiên.
Tại một con hẻm nhỏ khuất sau khuôn viên trường học của Triệu Nhạc là một căn nhà gỗ nhỏ kỳ lạ, lúc nào cũng được đóng kín cửa. Căn nhà gỗ này nằm lọt thỏm giữa những căn nhà cao tầng, sang trọng ngay bên cạnh. Dường như chủ nhân của nó cũng không có ý định tu sửa lại.
Những người hàng xóm xung quanh cũng không mấy quan tâm, ngay cả chủ nhân của căn nhà gỗ này là ai họ cũng đều không hề hay biết.
Bầu trời đã xẩm tối, từng luồng gió lạnh khẽ phả vào khuôn mặt của những người đi đường, khiến họ tức khắc run lên một chập, đưa tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của mình. Khung cảnh hết sức bình yên, khác xa hoàn toàn so với sự náo động, ồn ã thường ngày.
Triệu Nhạc đeo một chiếc khăn màu đen to sụ, che được nửa khuôn mặt xinh đẹp của cô, đang nhanh chân rảo bước tiến về phía ngôi nhà gỗ cũ kỹ. Thỉnh thoảng cô lại đưa mắt quét dọc một lượt bốn phía xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai đi theo mình liền yên tâm mà tra khóa vào ổ, đoạn bước nhanh vào phía trong căn nhà.
Căn nhà gỗ này vốn là của Triệu Nhạc, cũng có thể coi đây chính là một phần bí mật trong cuộc đời của cô. Cảnh vật bên trong căn nhà đều không có gì đáng giá, chỉ có duy nhất một bộ bàn ghế đã cũ và chiếc giường nhỏ nhỏ xinh xinh.
Triệu Nhạc ném túi xách sang một bên, sau đó nằm vật ra giường, mỉm cười mà hít thở bầu không khí trong lành, thanh mát nơi đây.
Nằm nghỉ một lúc, dường như cũng đã lấy lại được tinh thần, cô bèn ngồi dậy, vươn vai mấy cái, đoạn chậm rãi bước ra sau vách tường nhỏ. Nơi đây Triệu Nhạc đang thờ cúng một người, một người mà đối với cô, người ấy vừa là ân nhân đã giúp đỡ cô, lại cũng vừa là một phần trong cuộc đời cô.
Đôi mắt Triệu Nhạc chợt ánh lên vài tia buồn bã. Cô đưa tay đốt một nén nhang, sau đó cắm lên trên bài vị. Mùi nhang thoang thoảng khắp nơi, bay tản ra khắp không trung, quyện vòng xung quanh tấm di ảnh, tạo thành một khung cảnh hết sức ma mị, u tối.
“Triệu Nhạc, thì ra em luôn luôn lén lút giấu mọi người mà tới đây làm chuyện mờ ám!”
Ngoài cửa bất chợt vang lên tiếng nói the thé của Triệu Hinh. Trong lòng Triệu Nhạc hơi chấn động, cô vội vàng khép lại căn vách bí mật, sau đó chạy vội ra gian phòng khách.
Triệu Hinh cùng Tô Thạc Hiên đã đứng khoanh tay ở đó từ lúc nào, không ngừng đưa mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Nhạc, chờ đợi một câu giải thích của cô.
Triệu Nhạc cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng mà đáp:
“Em chỉ muốn có một không gian riêng cho mình mà thôi. Điều này cũng là sai hay sao, chị gái?”
Triệu Hinh đưa mắt liếc nhìn xung quanh căn phòng một lượt, bày ra bộ mặt chán ghét, coi thường nói tiếp:
“Hừ, nếu cha mẹ biết em lén lút sống ở đây thì không biết họ sẽ xử lý em như thế nào đấy!”
Tô Thạc Hiên nhanh chóng đã nhận ra có điều gì đó khác thường trong căn phòng này, nên hắn mặc kệ thái độ khó chịu của Triệu Nhạc, hằm hằm xông tới phía căn vách nhỏ bên trong.
“Tô Thạc Hiên, ai cho phép anh tự tiện lục lọi phòng tôi!”
Triệu Nhạc tức giận hét lên, nhanh chóng nhoài người ra phía trước hòng ngăn Tô Thạc Hiên lại. Thế nhưng, Tô Thạc Hiên vốn khỏe mạnh hơn, lại luôn coi thường Triệu Nhạc, bởi vậy hắn không nể nang gì mà thẳng tay đẩy ngược cô ra sau, khiến cô ngã sõng soài trên nền đất lạnh.
“Hừ, để tôi xem cô giấu thứ gì ở trong này!”
Triệu Hinh cũng không buồn đỡ em gái dậy, ngúng nguẩy bước qua Triệu Nhạc, theo Tô Thạc Hiên vào bên trong xem xét.
Ngay khi cửa vách nặng nề được đẩy ra, Triệu Hinh và Tô Thạc Hiên đã bị cảnh tượng bên trong làm cho sửng sốt, há hốc miệng không thể nào nói nên lời:
Trong bài vị đang được thờ cúng, hương khói nghi ngút cẩn thận kia chính là tấm di ảnh của Tư Kiệt- gã chồng vô dụng mà Tô Thạc Hiên đã đẩy xuống vực chết trên núi Lưỡng Sinh một năm trước!
Chương 32 : Ẩu đả tạo Hắc Thố Đình
Tấm di ảnh của Tư Kiệt được đặt ngay ngắn, rõ nét ở chính giữa bài vị, mùi hương nhang bay thoang thoảng, hòa quyện xung quanh hình ảnh Tư Kiệt đang nở nụ cười tươi rói.
“Triệu Nhạc, em...em...!”
Triệu Hinh bởi vì quá bất ngờ mà nhất thời không nói rõ thành tiếng, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh.
Hừ...
Tô Thạc Hiên nhếch môi cười cợt, khinh bỉ mà nói:
“Hinh Hinh à, thì ra em gái em có mối quan hệ rất đặc biệt đối với Tư Kiệt đó!”
“Anh câm miệng lại!”
Triệu Nhạc tức giận, trừng mắt quát lớn. Cô luôn luôn cảm thấy vô cùng khinh thường con người của Tô Thạc Hiên, bởi vậy nên ngay cả một cái nhìn cô cũng không thèm liếc lấy hắn dù chỉ một lần.
Sau một hồi im lặng, Triệu Hinh cuối cùng cũng đã lấy lại được bình tĩnh. Cô ta bước tới bên di ảnh của Tư Kiệt, thẳng tay cầm ảnh bức ảnh của anh mà ném bộp xuống dưới đất.
“Triệu Nhạc, chị sẽ thưa lại với cha mẹ việc em lén lút thờ cúng Tư Kiệt ở đây, để xem cha mẹ sẽ xử lý em như thế nào!”
Sau khi Triệu Hinh cùng Tô Thạc Hiên rời đi, Triệu Nhạc vẫn vô cùng bình thản. Cô đứng dậy dọn dẹp đống đổ vỡ mà chị gái vừa gây ra, mãi tới hơn chín giờ tối Triệu Nhạc mới lái xe trở về biệt thự.
Cánh cửa lớn vừa được mở ra, Triệu Tư Mỗ cùng vợ đã ngồi khoanh tay sẵn trên ghế, trừng mắt nhìn về phía đứa con gái nhỏ.
Hai vợ chồng lão đã nắm được toàn bộ bí mật của Triệu Nhạc, tâm trạng vô cùng tức giận, tự nhủ đợi Triệu Nhạc về sẽ cho cô một trận.
“Cha, mẹ!”
Triệu Nhạc nhẹ nhàng đặt túi xách xuống ghế, đoạn ngồi về phía đối diện Triệu Tư Mỗ, thẳng thắn nhìn vào mắt lão ta mà không có chút sợ hãi nào cả.
“Bốp!”
Một cái tát trời giáng đập thẳng vào mặt Triệu Nhạc, lập tức làn da trắng hồng, mịn màng của cô ửng đỏ, hằn rõ năm dấu ngón tay.
“Mày làm trò gì vậy, Triệu Nhạc? Mày mau nói thật cho tao với mẹ mày biết, có phải mày yêu Tư Kiệt hay không?”
Triệu Tư Mỗ gầm lên mà quát, chỉ thiếu chút nữa thôi là lão ta đã lao tới mà xé xác Triệu Nhạc thành trăm mảnh.
“Cha, các người có thể quên sự tồn tại của anh rể. Nhưng con thì không quên. Dù anh rể đã mất tích hơn một năm rồi đi chăng nữa, anh ấy vẫn là anh rể của con!”
Nói xong, mặc kệ cho cha mẹ cô đang không ngừng chửi mắng, cô với lấy túi xách, bước nhanh về phía phòng mình. Căn phòng tối tăm, lạnh lẽo bao trùm toàn bộ cơ thể cô, tưởng như màn đêm có thể nuốt chửng toàn bộ tâm hồn lẫn thể xác của Triệu Nhạc.
Ngay từ lần đầu tiên cô gặp Tư Kiệt, chính sự chân thành pha chút ngốc nghếch của anh đã khiến cô đem lòng yêu mến. Triệu Nhạc vốn có tính cách hướng nội. Bởi vậy dù có thích anh hay không, cô cũng sẽ giữ kín trong lòng.
Một năm qua đi, cô vẫn chưa thể quên được sự tồn tại của anh!
Tại biệt phủ nhà họ Tiêu...
Căn biệt thự này nằm sâu trong một căn hẻm ở phía Đông thành phố Giang Châu, bốn bề xung quanh đều vắng lặng, không có thêm bất cứ ngôi nhà nào khác. Tiêu Hoàng Long vốn ghét ồn ào, do vậy ông đã mua lại hết toàn bộ hơn hai mươi căn nhà nằm xung quanh biệt phủ, sau đó cho người phá hết toàn bộ, làm thành một dải đất trống trồng bạt ngàn hoa cúc tươi. Căn biệt phủ rộng lớn, khổng lồ đến như thế nhưng không có bất kỳ một ai dám bén mảng tới cả. Nhắc đến họ Tiêu là người ta nhắc đến sự khủng bố, kinh hoàng mà Tiêu Hoàng Long đã và đang gieo rắc trong giới giang hồ.
Người thừa kế căn biệt phủ độc nhất vô nhị này không ai khác ngoài Tiêu Bách Thần.
Kể từ sau khi anh trở về nước, tính cách của anh đã hoàn toàn thay đổi. Tiêu Bách Thần ngay từ nhỏ vốn có tính cách nổi loạn, độc tài, vô tình mà thâm sâu, hai năm ở rể nhà họ Triệu là anh đang cố tình chôn vùi bản chất thật sự trong con người của mình xuống. Hiện tại, Tiêu Bách Thần đã được trả lại cuộc sống tự do như trước, thoải mái mà bộc lộ rõ con người vốn có của mình.
Anh ngồi vắt chân trên ghế, chau mày nhìn đống hồ sơ mà A Hào vừa mới đem tới, nhếch miệng nói:
“Cậu quên mất quy tắc làm việc của tôi rồi hay sao!”
Ngữ khí của anh tuy trầm thấp, nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa mùi nguy hiểm không hề nhẹ. A Hào bất giác run lên một chập, đoạn vội vàng đưa tay thu lại toàn bộ đống hồ sơ trên bàn, cúi đầu nói một hơi:
“Thưa cậu chủ, trong một năm qua, tập đoàn Triệu Thị không ngừng vươn móng sang các nước lân cận, tiến hành giao dịch với các lãnh đạo tối cao trong nước, cùng nhau hợp tác khai thác triệt để các mỏ vàng tại Ấn Độ, Thụy Sỹ, Mông Cổ,... Lợi nhuận Triệu Thị thu về hằng năm vượt qua doanh số ngàn tỉ nhân dân tệ. Hiện tại, Triệu Tư Mỗ được báo chí trong nước và nước ngoài ca ngợi là nhà kinh doanh lớn số một khu vực Đông Nam Á!”
Tiêu Bách Thần khoanh tay trước ngực, đôi mắt khẽ khép hờ mà ngả lưng ra sau ghế. Anh có chút kinh ngạc trước tốc độ phát triển vũ bão của tập đoàn Triệu Thị trong một năm vừa qua. Thêm nữa, lão không ngừng kết tâm giao cùng các vị quan chức, lãnh đạo lớn nhất trong và ngoài nước, tạo cho mối làm ăn của tập đoạn càng thêm uy lực.
Thật không thể ngờ con cáo già Triệu Tư Mỗ này lại nham hiểm đến mức đó.
Bởi vậy, để có thể đánh bại thế lực của Triệu Tư Mỗ, Tiêu Bách Thần cần phải dùng một khối đầu óc đỉnh cấp đến như thế nào mới có thể dễ bề thành công.
“Reng, reng...!”
Tiếng chuông điện thoại của anh bất chợt vang lên, xé rách không khí tĩnh lặng, trầm tư trong phòng lúc này.
Tiêu Bách Thần lười biếng mở điện thoại lên xem, ánh mắt chợt thay đổi hẳn.
“Cậu Tiêu, mời cậu tới Hắc Thố Đình một chuyến!”
Hắc Thố Đình là một sòng bài ngầm lớn nhất Giang Châu, được xây dựng dưới hầm, cách mặt đất chừng độ hơn mét. Hắc Thố Đình do triệu phú Đinh Mạnh Quý xây dựng lên, chỉ có những ai là khách VIP mới được phép đặt chân tới Hắc Thố Đình. Hắc Thố Đình không chỉ nổi tiếng bởi sự chịu chơi, chịu chi của quan khách đến đây mà còn khiến người ta cảm thấy sợ sệt, dè chừng trước độ bảo lãnh tối cao của bên xã hội đen, chỉ nghe thôi cũng khiến người khác cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
A Hào nhìn Tiêu Bách Thần, dè dặt nói:
“Cậu chủ à, tôi sẽ đi cùng cậu đến Hắc Thố Đình!”
Động tác mặc áo của Tiêu Bách Thần khẽ ngừng lại một chút, nhưng ngay sau đó anh bèn tiếp tục bước đi, coi như chưa nghe thấy những gì A Hào vừa nói.
Chiếc siêu xe Phantom lướt nhanh trong màn đêm, dừng ngay trước lối vào của Hắc Thố Đình.
Tiêu Bách Thân mở cửa nước xuống xe, đưa tay kéo gọng kính đen đem cất vào trong túi áo. Hôm nay vì đi vội nên anh chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu trắng đơn giản, khoác thêm chiếc áo da ở bên ngoài. Trông bộ dạng có chút nhếch nhác này của anh, đám vệ sĩ Hắc Thố Đình đồng loạt chau mày, sau đó bước nhanh về phía anh mà đưa tay chặn lại:
“Nhãi ranh, đây không phải là chỗ chú em có thể tùy tiện đặt chân vào đâu!”
Tiêu Bách Thần đưa mắt quét dọc bàn tay của tên vệ sĩ, lắc đầu một cái mà nói:
“Tôi đếm đến ba, nếu anh không buông tay thì đừng trách tôi tàn nhẫn!”
Haha...
Đám vệ sĩ cười rộ lên. Thằng oắt con mặt mũi non choẹt, búng ra sữa thế này mà cũng đòi đe dọa bọn họ ư?
Bộp...bộp...
Một kẻ khác đứng bên cạnh không nhịn được mà đưa tay ra vỗ vỗ lên đầu anh, sau đó nghiến răng dùng sức siết chặt mớ tóc đen bóng của anh lại, gằn giọng thách thức:
“Tao thách mày dám làm gì đấy. Mày nên nhớ nơi đây là Hắc Thố Đình, tao thích tao cho vào, tao không thích thì mau mau khôn hồn mà cúp đuôi cuốn xéo!”
Khóe miệng Tiêu Bách Thần khẽ cong lên một chút:
“Tôi có hẹn trước!”
Nhưng chưa để anh nói hết câu, mấy gã vệ sĩ đã hừ lạnh mà đáp:
“Chúng tao còn lạ gì lũ người chúng mày. Giả vờ có hẹn trước để mong được vào đây ăn chơi miễn phí, phải không?”
Vừa nói, y vừa đưa tay chọc chọc lên ngực Tiêu Bách Thần, cười cợt mà nói.
“Tao nói lại một lần nữa, mau bỏ bàn tay thối của mày ra khỏi người tao!”.
Tiêu Bách Thần bắt đầu không kiên nhẫn được thêm với chúng nữa, anh giơ tay lên, động tác nhanh gọn mà túm chặt lấy một ngón tay của hắn, đoạn lạnh lùng bẽ gãy luôn ngón tay. Gã vệ sĩ không thể ngờ trước hành động đánh trả này của anh, cơn đau xé buốt ở ngón tay lập tức dội thẳng lên óc, khiến hắn rú lên đau đớn, nằm vật ra đất kêu rên thảm thiết!
“Khốn khiếp! Thằng oắt con này đã bẻ gãy ngón tay của tao rồi!”
Nhìn ngón tay trỏ đã bị bẻ gãy làm đôi của bạn mình, đám người còn lại vô cùng sửng sốt. Ngay sau đó, chúng rút từ trong túi ra một chiếc côn sắt, hò hét nhau cùng nhau hướng về phía Tiêu Bách Thần mà đập tới.
Bịch...!
Cốp!
Mỗi một đòn côn sắt dội xuống, Tiêu Bách Thần đều dễ dàng tránh né qua được, khiến cho đám vệ sĩ tức điên người, máu nóng trong người chúng càng lúc càng sôi sục thêm.
“Gọi thêm người tới đây. Tao không tin bằng này người chúng ta không thể xử lý được một mình nó!”
Tiêu Bách Thần hừ lạnh, anh nhìn chúng bằng ánh mắt thản nhiên mà đầy thách thức, nhếch môi nói lớn:
“Cùng lên đi! Đừng trách ông đây tàn nhẫn!”
Cứ như thế, ở ngay trước lối vào Hắc Thố Đình đang xảy ra một cuộc ẩu đả lớn, bảy gã vệ sĩ cao to, trên tay cầm côn sắt và dùi cui đang không ngừng vung tay đánh xối xả vào một người thanh niên anh tuấn. Nhưng thân thủ của anh vô cùng nhanh nhẹn, mỗi một đòn quất xuống đều không trúng người anh.
Đối với Tiêu Bách Thần, chút võ công của lũ vệ sĩ này chỉ giống như đang gãi ngứa cho anh mà thôi. Tiêu Bách Thần giơ cao chân lên, đoạn xoay ngược cơ thể ra phía sau, tung một cước đá thật mạnh vào bụng của một gã da đen đang lao tới. Cú đá ngược này của Tiêu Bách Thần nhằm trúng vào hạ bộ của gã, khiến gã đau đớn ngã vật ra đất, đưa cả hai tay nắm chặt lấy báu vật của mình.
“Haaa!”
Tiêu Bách Thần không nhịn được mà cười phá lên, trừng mắt liếc nhìn đám người còn lại. Thế nhưng, bọn chúng vẫn chưa có ý định buông tha cho anh, nhất định liều một phen sống chết đến cùng. Tiêu Bách Thần đưa tay vo lại thành nắm đấm, cau mày mắng:
“Mẹ kiếp, định chơi với ông đây đến cùng à!”
“Giết chết nó cho tao!”
“Đoàng...đoàng!”
Vừa lúc này, một tiếng súng từ phía sau lưng Tiêu Bách Thần chợt vang lên, cảm tưởng như có thể xé tan toàn bộ không gian tanh tưởi xung quanh đây.
“Cậu Tiêu, xin dừng tay. Tôi là Đinh Mạnh Quý, chủ nhân của Hắc Thố Đình!”
Chương 33 : Tôi không nhận ca này!
Tiêu Bách Thần khẽ ồ lên một tiếng, đoạn anh quay lại khoanh tay nhìn thẳng về phía Mạnh Đình Quý, chán ghét nói:
“Hừ, phiền ông bớt chút thời gian dạy dỗ lại thuộc hạ của mình đi!”
Mạnh Đình Quý mỉm cười khó xử, đoạn cúi đầu tạ lỗi một cách rất chân thành.
Đám thuộc hạ Hắc Thố Đình đã bị Tiêu Bách Thần đánh cho lên bờ xuống ruộng, kẻ nào kẻ nấy mặt mũi tím bầm, máu tươi nhoe nhoét, phải vịn vai nhau mà đứng dậy.
Trông thấy ông chủ thường ngày uy quyền, lên mặt chỉ tay hơn ngàn thuộc hạ của mình lại đang cúi đầu khép nép trước một tên nhóc mặt mũi non choẹt, tất cả bọn chúng đều không giấu nổi vẻ mặt kinh hoàng. Chẳng lẽ, kẻ đang đứng trước mặt đây lại là một nhân vật quyền lực lớn đến kinh hồn như thế?!
“Ông chủ, nó...nó...!”
A Đinh- gã đàn ông bị Tiêu Bách Thần bẻ gãy tay khi nãy cố gắng nén đau, đưa bàn tay còn lại mà chỉ vào Tiêu Bách Thần cáo tội.
Nhưng lời chưa kịp nói hết thì ngay lập tức hắn đã bị Mạnh Đình Quý dùng dao ghim sắc bén, chém một phát đứt lìa thêm một ngón tay nữa.
A Đinh hét lên thảm thiết, đoạn ngất lịm đi ngay tức khắc. Nhìn gương mặt lạnh lùng đến rợn người của Mạnh Đình Quý, đám thuộc hạ còn lại chỉ biết sợ sệt mà đứng nép vào bên cạnh nhau, cúi gằm đầu xuống đất, không dám ho he thêm một tiếng.
“Lũ chúng mày có mắt như mù, dám hỗn lão với cậu chủ Tiêu. Còn không mau mà quỳ xuống nhận lỗi!”
Đám vệ sĩ rất biết nghe lời ông chủ, vội vàng quỳ xuống dập đầu lia lịa, luôn miệng khóc lóc kêu van xin được tha thứ. Tiêu Bách Thần cũng không muốn làm lớn chuyện thêm nữa bèn phủi tay hừ lạnh, đoạn xoay lưng bước thẳng vào bên trong sòng bài, không thèm ngoảnh mặt nhìn họ dẫu chỉ một lần.
Mạnh Đình Quý cũng rảo bước ngay phía sau anh, cung kính mời anh đến phòng VIP. Ông ta cũng chính là người đã gọi điện mời Tiêu Bách Thần đích thân đến đây một chuyến.
Căn phòng VIP được bài trí vô cùng tinh xảo và cực kỳ sang trọng, bên trên trần nhà còn được Mạnh Đình Quý đích thân bỏ tiền ra gắn sáu viên ngọc châu quý hiếm, to bằng bàn tay. Dù là ban ngày hay đêm tối, sáu viên ngọc này luôn luôn tỏa ra một thứ ánh sáng dịu nhẹ, thanh mát, làm lòng người cũng thấy vô cùng sảng khoái.
Chưa cần Mạnh Đình Quý mở miệng mời, Tiêu Bách Thần đã sảng khoái mà ngồi bịch xuống salon, đoạn vắt hai chân lên nhau, nhàn nhã mà nói:
“Chúng ta hãy vào thẳng vấn đề chính đi. Ông muốn gặp tôi để làm gì?”.
Trước câu nói thẳng thắn này của Tiêu Bách Thần, Mạnh Đình Quý có chút ngỡ ngàng, động tác rót trà của ông ta hơi khựng lại một chút.
“Cậu Tiêu quả thật đúng như lời đồn, tính cách vô cùng thẳng thắn!”
Có vẻ thiếu chút nữa thôi là ông ta đã giơ hai ngón tay cái lên mà tấm tắc khen ngợi anh rồi.
Tiêu Bách Thần nhận lấy chén trà phổ cẩm hảo hạng mà Mạnh Đình Quý đưa cho, tu liền một hơi cạn sạch. Trà phổ cẩm vốn xuất xứ từ châu Âu, khi uống vào có vị chát khó chịu. Nhưng ngay khi từng ngụm trà trôi xuống dưới cuống họng thì người uống sẽ cảm nhận được ngay vị ngọt thanh mát, thuần khiết. Bởi vậy nên trà phổ cẩm được nhập khẩu vào Châu Á với giá thành vô cùng đắt đỏ.
Mùi vị quả không tồi!
“Tôi cho ông thời gian năm phút!”
Mạnh Đình Quý cũng rất biết chớp thời cơ, liền gầt đầu lia lịa mà đáp:
“Hắc Thố Đình của tôi hiện tại đang muốn mở rộng thị trường sang Pháp. Thế nhưng, bên đó lại đặc biệt nghiêm cấm dịch vụ sòng bài nên gặp chút khó khăn. Nếu chẳng may để lọt vào tầm ngắm của chính phủ Pháp, chỉ e dự án này chưa kịp ra mắt thì đã bị chết yểu!”
Ồ!
Tiêu Bách Thần khẽ nhướng đôi lông mày, năm ngón tay thon dài đang không ngừng gõ lên mặt bàn gỗ, tạo thành âm thanh “cộc...cộc...” vô cùng nặng nề.
“Ý ông là muốn tôi giúp đỡ tìm cách liên lạc với đại sứ quán bên đó để tính đường chui hay sao?”
Câu hỏi này của Tiêu Bách Thần cũng chính là ý muốn của Mạnh Đình Quý. Ông ra thừa biết danh tiếng của Tiêu Bách Thần những năm qua không chỉ gói gọn trong nước Mỹ mà còn lan rộng sang khắp các nước lân bang.
Đừng nhìn vẻ ngoài của anh mà đã vội đánh giá. Bên trong ngoại hình thư sinh, tưởng như chưa từng trải qua hai mươi mùa xuân xanh kia là một người đàn ông nổi loạn đến kinh người.
Tiêu Bách Thần từ xưa đến nay đều không muốn thân phận của mình quá lộ liễu. Bởi vậy số người biết đến gương mặt thật của anh vô cùng ít ỏi, trên dưới không quá hai mươi người. Những kẻ còn lại chỉ được nhìn thấy một nửa khuôn mặt của anh đằng sau lớp mặt nạ sắt.
Trong số những người may mắn đó, có Mạnh Đình Quý.
Trước mặt Hắc Thố Đình cùng đám người dướng trướng, Mạnh Đình Quý giống như một con hổ hoang dã, uy lãnh, có thể sẵn sàng mà vồ lên giết chết đám người khiến ông ta không vừa mắt.
Thế nhưng đối với Mạnh Đình Quý, Tiêu Bách Thần mới chính là con hổ chúa uy lãnh mà tàn khốc kia. Có điều, con hổ chúa như Tiêu Bách Thần lại luôn ẩn danh trong bóng tối, dù là trước hau sau đều giữ một quy tắc như vậy.
“Tôi giúp ông cũng được. Nhưng ông phải nói cho tôi nghe một lý do đáng thuyết phục để tôi có thể gật đầu đồng ý!”
Hai mắt Mạnh Đình Quý chợt sáng bừng lên như đèn pha, mặc dù vị cứu tinh của ông ta chưa chính thức đồng ý ngay nhưng một khi anh đã mở lời nói như thế thì có nghĩa là anh sẽ giúp.
“Một trăm tỷ!”
Mạnh Đình Quý khẽ nuốt nước bọt. Số tiền này phải gọi là khổng lồ, là lợi nhuận Mạnh Đình Quý thu về được trong mấy năm hoạt động ngầm gần đây.
Tiêu Bách Thần chỉ khẽ cong môi cười khẩy, đoạn anh thu tay về, phủi áo ngồi dậy, toan bước đi.
Mạnh Đình Quý tức khắc biết đây chưa phải là điều anh mong muốn, vội vàng bồi thêm:
“Cậu Tiêu à, thật là quá khó cho tôi. Tiền bạc, địa vị cậu đều đã đạt cảnh giới tối đa rồi, thân mọn này của tôi quả thực không biết cậu sẽ thích gì cả. Hay là, cậu có thể gợi ý cho tôi được không?”
“Một ngón tay của ông!”
Tiêu Bách Thần nhếch môi cười lạnh.
Con mẹ nó chứ!
Gã này quả thật vô cùng độc ác và máu lạnh. Tiền bạc y không cần, duy nhất thứ y muốn Mạnh Đình Quý phải đánh đổi chính là một ngón tay của ông ta!
Tâm trạng Mạnh Đình Quý bỗng chốc trở nên tối đen, bắt ông ta phải tự mình chặt đứt một ngón tay, ông ta không thể làm được.
Khốn khiếp!
Mạnh Đình Quý trong bụng chửi thề. Vì vụ làm ăn bạc tỉ của Hắc Thố Đình, ông ta đã nhẫn nhịn chịu đựng mà quỳ rạp xuống cầu khẩn Tiêu Bách Thần. Thế vậy mà vẫn bị anh chơi cho một vố đau thấu tâm can!
Thấy Mạnh Đình Quý trầm ngâm không nói gì, Tiêu Bách Thần khẽ hừ lạnh. Đoạn anh đeo lại kính đen, kiêu ngạo rời đi.
Chiếc xe Phantom màu bạc nhanh chóng xé toạc bóng đêm, lao đi với tốc độ tối đa, chỉ để lại một đám bụi mờ mịt, không ngừng vần vũ trong không trung...
“Cậu chủ đã đi lâu chưa?”
Tiêu Hoàng Long lúc này đang đi đi lại lại trong tiền sảnh, không ngừng đưa tay xem đồng hồ. Ông vừa giải quyết xong một vài vụ việc trong bang, nghe tin Tiêu Bách Thần tự mình lái xe đến Hắc Thố Đình, trong lòng không ngừng lo lắng.
Vừa lúc đó, chiếc xe Phantom màu bạc của Tiêu Bách Thần cũng đã về đến nơi. Anh ung dung tắt xe, rảo bước nhanh vào trong nhà.
“Thằng nhóc, con dám một mình đến Hắc Thố Đình ư?”
Tiêu Bách Thần bật cười, nhẹ nhàng đáp:
“Cha à, cha nghĩ Tiêu Bách Thần con còn có gì là không dám?”
Bộp...!
Nghe anh nói, Tiêu Hoàng Long không nhịn được mà đưa tay vỗ mạnh vào vai anh một phát thật mạnh. Sau đó, ông chau mày nói:
“Sắp có việc cho con rồi đây. Con trai của cựu thủ tướng Đằng Thiết Giáp đã xảy ra vấn đề lớn, cần gấp sự giúp đỡ của chúng ta.”
Tiêu Bách Thần nghe ông nói cũng chẳng buồn đoái hoài để tâm đến, chỉ gật nhẹ đầu một cái.
Nửa năm trở lại đây, anh chưa từng nhận bất cứ một lời mời chữa bệnh nào cả. Hầu như tất cả các cuộc gọi đến anh đều thẳng tay từ chối, kể cả là thủ tướng hay tổng thống, Tiêu Bách Thần đều không để lọt tai.
Trong nửa năm đó, anh chỉ chăm chú rèn giũa thể lực, tiến hành vạch ra từng bước, lên kế hoạch sát phạt toàn bộ gia đình Triệu Tư Mỗ cùng thế lực bành trướng của lão. Bởi vậy, cũng đã lâu rồi anh chưa được động tay động chân chữa bệnh cho người khác.
Tiêu Hoàng Long cũng không cảm thấy bất ngờ trước thái độ hờ hững của con trai nuôi, khẽ nhún vai một cái rồi xoay người trở về phòng riêng.
Một đêm dài đằng đẵng cũng đã trôi qua.
Tám giờ sáng hôm sau, hai cha con Tiêu Bách Thần cùng nhau đến dinh thự của cựu thủ tướng Đằng Thiết Giáp. Đằng Thiết Giáp đã lui về nghỉ hưu được bốn năm. Ông ta chỉ có duy nhất hai người con trai, người con cả hiện tại đã lập gia đình, sinh sống bên Thái Lan, còn người con trai út thì hiện tại đang ở cùng cha mẹ.
Nhị thiếu gia Đằng Thiết Quang chỉ mới hai mươi ba tuổi, ngoại hình cao lớn, khỏe khoắn pha chút gì đó nổi loạn.
Lúc Tiêu Bách Thần bước vào bên trong phòng ngủ của Đằng Thiết Quang liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Đằng Thiết Quang nằm im lìm trên giường bệnh, mái tóc cắt tỉa phong cách trước đó đã bị cạo trọc, ngay cả một cọng tóc tơ cũng không còn nữa. Từ một thanh niên trai tráng, khỏe mạnh, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi anh ta đã bị một sức mạnh kinh người nào đó bòn rút toàn bộ cơ thịt trên cơ thể, chỉ còn da bọc xương. Đằng Thiết Quang thở từng hơi khó nhọc, ánh mắt lim dim tưởng chừng như có thể nhắm lại vĩnh viễn bất cứ lúc nào.
Càng đến gần anh ta, Tiêu Bách Thần càng ngửi thấy một mùi tanh nồng, tức tưởi đến buồn nôn.
Thứ mùi này...
Tiêu Bách Thần khẽ khịt khịt mũi cẩn thận ngửi. Một lúc sau, anh nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng ngủ của Đằng Thiết Quang, ánh mắt càng lúc càng trở nên phức tạp.
“Bách Thần, tình hình sao rồi con?”
Tiêu Hoàng Long cùng Đằng Thiết Giáp đang ngồi uống trà ở phòng khách, nhìn thấy anh bước ra thì vội vàng đứng dậy hỏi tới tấp.
Gương mặt anh tuấn của Tiêu Bách Thần vẫn không có một chút suy chuyển, từ đầu tới cuối chỉ bày ra ngữ khí lạnh lùng, vô cảm mà lãnh khốc.
“Cha nuôi, chúng ta đi về. Con sẽ không nhận ca này!”
Chương 34 : Bổn thiếu gia không thích!
“Cha nuôi, chúng ta đi về. Con sẽ không nhận ca này!”
Lời anh vừa dứt, Tiêu Hoàng Long lập tức há hốc miệng kinh ngạc. Đây là trường hợp thẳng thắn từ chối đầu tiên xảy ra kể từ khi Tiêu Bách Thần sử dụng tài năng chữa bách bệnh của mình vào trong một phần quy tắc sống của anh.
Người sửng sốt nhất lúc này không ai khác ngoài Đằng Thiết Giáp. Ông ta ho khan lên vài tiếng, đoạn bực bội hỏi lại:
“Sao vậy, cậu chê tiền công tôi trả cho cậu ít quá hay sao?”
Năm trăm vạn tệ, đây không phải số tiền ít ỏi.
Tiêu Bách Thần nghe ông ta nói thì khẽ cau mày, đoạn anh hừ lạnh, liếc nhìn ông ta bằng ánh mắt sắc bén:
“Tôi phải hỏi ông mới đúng? Cha con các người đã làm điều gì xấu xa thì tự khắc hãy thật thà mà thừa nhận đi!”
Lông mày Đằng Thiết Giáp chợt co giật. Tên nhãi ranh này đang nói nhảm cái gì vậy?! Từ lúc anh đặt chân vào đây ông ta chỉ toàn thấy anh khua môi múa mép, nào có tài cán gì nổi trội như lời đồn. Thế mà thiên hạ lại sùng bái hắn đến mức tưởng chừng như có thể hô phong hoán vũ, quả thật là nói dối, chắc chắn là nói dối rồi.
Ông ta trừng mắt nhìn lại Tiêu Bách Thần, không ngừng chép miệng mà phản biện:
“Tôi nói này cậu Tiêu, kỳ thực nếu cậu không chữa được bệnh của Thiết Quang thì hãy nói thẳng một câu cho nhanh gọn. Hà cớ gì phải lấy một lý do lãng nhách như thế để mà chống chế?”
Tiêu Bách Thần đang định mở lời đáp lại thì ở ngoài cửa chợt có tiếng nói trầm đục vang lên:
“Chú Giáp, với loại người này thì không cần nói gì nhiều. Trực tiếp một lời đuổi thẳng ra ngoài!”
Kẻ vừa vào là Lương Chuyên Mạnh, cháu họ của Đằng Thiết Giáp, hiện đang làm chánh văn phòng của một tập đoàn lớn. Trong con mắt của Lương Chuyên Mạnh, Tiêu Bách Thần chẳng qua chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, khua môi múa mép, danh tiếng và uy phong của anh chỉ là hư cấu, do đám người ngu muội ngoài kia không ngừng thêu dệt lên.
Nhìn gương mặt thần thần bí bí bị che mất một nửa bởi mặt nạ sắt của anh, Lương Chuyên Mạnh càng thêm bội phần coi thường, kiêu ngạo mà nhếch mép dè bỉu, chỉ hận không thể trực tiếp lột thẳng nó xuống mà đem dẫm nát dưới đất.
Chướng mắt vô cùng!
Tiêu Hoàng Long vẫn im lặng từ nãy đến giờ, nghe hai kẻ kia không ngừng sỉ vả đứa con trai nuôi yêu quý của mình, tâm trạng hết sức bực bội. Tuy nhiên, vì hồi ông còn trẻ đã không may phạm tội ăn cắp, bị đem vào trại giam cải tạo hai năm. Nhờ có Đằng Thiết Giáp nói giúp nên thời hạn rút ngắn lại chỉ còn một năm. Bởi vậy Tiêu Hoàng Long vẫn luôn coi Đằng Thiết Giáp là ân nhân, định bụng một ngày nào đó sẽ đích thân đứng ra mà trả ơn ông ta.
Nhìn gương mặt có phần vênh váo của Tiêu Bách Thần, Đằng Thiết Giáp càng thêm ghét bỏ, quay sang nhìn Tiêu Hoàng Long mà hầm hầm nói:
“Tôi tưởng danh tiếng của Tiêu Bách Thần đến thế nào. Thì ra cũng chỉ có như vậy!”
Chậc!
Tiêu Bách Thần khẽ nhún vai, bật cười hả hê mà đáp:
“Tùy mấy người các ông. Nhưng tôi phải nói cho ông nghe điều này: tối nay đúng mười giờ đêm, Đằng Thiết Quang sẽ xảy ra hiện tượng co giật mạnh, thổ huyết toàn bộ ngũ quan, trong vòng hai ngày ắt sẽ về chầu trời!”
“Mày... mày... thằng khốn này. Mày đứng yên lại đấy cho tao!”
Câu nói cố tình thêm phần khiêu khích này của Tiêu Bách Thần giống như đang dội thẳng một cú tát sỉ nhục vào mặt Đằng Thiết Giáp. Ông ta điên tiết cầm chiếc gậy chống chân gỗ, giơ cao lên định vụt mạnh xuống người anh. Tuy nhiên với thân thủ nhanh nhẹn của Tiêu Bách Thần, có trời anh mới để im cho lão tùy ý hành động.
Bang...! Bang...!!!
Một tiếng kêu chói tai vang lên, lọ hoa đặt bàn lập tức vỡ vụn, cây gậy chống chân của Đằng Thiết Giáp nằm yên lặng trong đống sứ vụn đó.
Tiêu Bách Thần quả là không sợ trời, không sợ đất. Ngay cả đến cựu thủ tướng chính phủ từng một thời oai phong, uy khuất anh cũng đều không thèm để vừa mắt. Trước màn ẩu đả kinh thiên này, Tiêu Hoàng Long quả thật rơi vào thế bí. Ông lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm trời, từng giết người rạch mặt nhưng chưa bao giờ tâm khẽ động dù chỉ một lần.
“Tin hay không, tùy ông. Sống chết của Đằng Thiết Quang đều dựa vào sự sám hối của ông!”
Nhìn theo bóng lưng Tiêu Bách Thần rời đi, Đằng Thiết Giáp tức điên người, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, ánh mắt ông ta không ngừng vằn lên những tia máu đỏ căm hận.
Tiêu Hoàng Long cũng không nán lại lâu nữa, liền một lời từ biệt rồi bước vội theo sau con trai.
Thật không ngờ một buổi chữa bệnh tưởng như bình thường chỉ trong phút chốc đã trở thành mâu thuẫn ngút trời.
A..!
Tiêu Bách Thần vì bước nhanh mà không chú ý có người phía trước, nhất thời va phải một cô gái, khiến cô ta ngã lăn ra đất.
“Cô gái, cô không sao chứ?”
“Không sao cái đầu nhà anh!”
Cô gái kia không ngừng kêu la oai oái, đưa tay xoa xoa chỗ vai vừa bị va phải anh, khó nhọc mà đứng dậy.
“Mỹ nhân à, tôi cũng đâu có cố ý. Mong cô thứ lỗi!”
Khóe môi Tiêu Bách Thần khẽ cong lên, đoạn đưa mắt nhìn thật kỹ cô gái nhỏ trước mắt này.
Gương mặt trái xoan thanh tú, cặp mắt một mí sắc lạnh, sống mũi cao và thẳng, mái tóc đen ngắn ngang vai, quần áo công chúa bồng bềnh, sang chảnh.
Ồ, thì ra là một tiểu thư xinh đẹp mê người!
Cô gái vừa phủi bụi bẩn bám trên quần áo, vừa bực bội gắt gỏng mắng anh liên tục, đôi tay thon dài không ngừng chỉ trỏ về phía anh.
Tiêu Bách Thần cũng không muốn đôi co gì thêm với phụ nữ, chán ghét quay mặt tiếp tục bước đi.
Dù gì anh cũng không cố ý, hơn nữa cũng đã xin lỗi cô ta rồi, vậy còn bắt bẻ điều gì nữa.
“Thiên Kim tiểu thư, mời cô vào trong phòng, lão gia đang đợi cô ở đó!”
Thiên Kim vừa gật đầu, vừa hậm hực nhìn theo bóng lưng của Tiêu Bách Thần. Lần sau còn để cô ta gặp lại anh một lần nữa, chắc chắn cô ta sẽ không để anh yên.
Tiêu Hoàng Long thừa hiểu tính nết của con trai mình, do vậy trong suốt quãng đường lái xe trở về nhà, ông không hề mở lời hỏi anh lý do vì sao lại từ chối giúp đỡ nhà họ Đằng.
Tác phong làm việc xưa nay của Tiêu Bách Thần ông đã quá quen thuộc. Đó là nếu đã không đồng ý giúp đỡ, ắt anh sẽ từ chối thẳng thừng ngay từ lúc đầu.
Mặt trời đã lên cao, thứ ánh sáng chói chang chiếu thẳng vào Tiêu Bách Thần khiến anh khẽ nhíu đôi mắt lại. Anh đưa tay ném chiếc mặt nạ sắt vào góc xe, sau đó lim dim đôi mắt mà ngủ.
Chẳng mấy chốc chiếc xe cuối cùng cũng dừng trước cổng biệt phủ nhà họ Tiêu, hai cha con liền cùng nhau bước xuống xe.
“Cha, tối nay đừng ngắt dây điện thoại!”
Tiêu Bách Thần bất ngờ lên tiếng. Tiêu Hoàng Long có chút do dự, đoạn cất lời hỏi anh:
“Sao vậy? Chẳng phải con luôn có thói quen ngắt toàn bộ nguồn dây điện thoại mỗi đêm hay sao?”
Trước câu hỏi của cha, anh chỉ nhếch miệng cười, ánh mắt càng lúc càng trở nên phức tạp.
Chương 35 : Không có tiền thì vui lòng mời anh đi ra chỗ khác
Tiêu Bách Thần đưa mắt liếc nhìn đồng hồ, nhận ra hiện tại đã quá ba giờ chiều, bất giác trong lòng chợt cảm thấy thiếu thiếu một điều gì đó.
Hôm nay là ngày mười lăm, tháng tư!
Trong đầu anh khẽ nổ tung một tiếng, đoạn đưa tay không ngừng đập đập vào đầu mình mà mắng: Ây da, chết tiệt, sao lại có thể quên ngày này cơ chứ.
Không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, Tiêu Bách Thần bèn ngồi bật dậy, vơ vội lấy chiếc áo da, đoạn nhảy lên chiếc moto Harley- Davidson màu đen sáng bóng, phóng vù một mạch ra phía ngoại ô, tốc độ lao đi như vũ bão.
“Ơ, thằng nhóc này, vội tới nỗi quên cả ví tiền ở nhà!”
Tiêu Hoàng Long nhìn theo mà chép miệng.
Trên đường phố đông đúc lúc này, Tiêu Bách Thần vừa đi vừa tự trách mình. Hôm nay là ngày sinh nhật của Triệu Nhạc. Những năm trước khi anh còn ở rể nhà họ Triệu với danh nghĩa chàng rể Tư Kiệt nghèo hèn kiết xác, mỗi dịp sinh nhật của Triệu Nhạc anh đều lén lút tự làm cho cô một chiếc bánh kem bé bé xinh xinh, nhân lúc vợ chồng Triệu Tư Mỗ cùng Triệu Hinh không chú ý, anh liền đem lên lầu tặng cho Triệu Nhạc.
Ngoài Tiêu Bách Thần ra, không còn bất cứ ai nhớ đến ngày sinh của Triệu Nhạc nữa. Do vậy, mặc dù mỗi lần nhận bánh Triệu Nhạc cố tỏ ra bản thân bình tĩnh, không mấy quan tâm, nhưng thực ra trong lòng cô rất vui và rạo rực.
Đã hơn một năm trôi qua, Tiêu Bách Thần chưa từng gặp lại Triệu Nhạc, nhưng thông qua một vài tin tức anh điều tra được thì hiện tại cô vẫn đang theo học chuyên ngành thanh nhạc tại học viện Âm Nhạc hàng đầu thành phố Giang Châu.
Chỉ có duy nhất một điều khiến Tiêu Bách Thần cảm thấy lạ, đó là Triệu Nhạc không chuyển về sống cùng cha mẹ và chị gái trong biệt thự nữa mà đã đăng ký xin ở lại trong ký túc xá của trường.
Anh quyết định sẽ tự mình chọn mua cho cô một món quà sinh nhật thật ý nghĩa, không còn là chiếc bánh kem bé xíu làm vụng như hai năm trước nữa.
Chạy xe một vòng quanh ngoại ô, Tiêu Bách Thần quyết định sẽ mua tặng cho cô một chiếc túi xách thật sang trọng.
Địa điểm anh dừng lại là một cửa hàng có tiếng, chuyên nhập khẩu túi xách hàng hiệu chuẩn mã vạch, nhiều minh tinh màn bạc đã tới đây để mua.
Tiêu Bách Thần đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa kính cao lớn sang một bên, ung dung bước chân vào.
Đám nhân viên vừa thấy khách tới là vội vàng cúi đầu chào thật to:
“Hoan nghênh quý khách đã ghé thăm APINQ!”
Thế nhưng, ngay khi ngẩng đầu lên thì sắc mặt của họ liền thay đổi hẳn, ánh mắt nhìn anh không còn là sự tôn trọng nhất nhất theo quy tắc: “Khách hàng là thượng đế" nữa, mà giờ đây họ lạnh nhạt ném vào mặt anh một sự khinh bỉ, coi thường thấy rõ.
Tiêu Bách Thần nhất thời vẫn chưa nhận ra nguyên nhân của sự thay đổi này là gì, chỉ khẽ lắc đầu một cái, đoạn bước đến quầy trưng bày túi để chọn lựa.
“Vị khách này, anh muốn mua túi hay là muốn xem túi?”
Một nữ nhân viên đến gần anh, tỏ thái độ không mấy thiện cảm mà hỏi.
Tiêu Bách Thần không buồn nhìn cô ta, chỉ chăm chú ngắm nghía đống túi xách sang chảnh được bày trí vô cùng bắt mắt trên giá.
“Hơ... giữa mua túi và ngắm túi cũng có sự lựa chọn à?”
Nghe Tiêu Bách Thần thắc mắc, nữ nhân viên chỉ chép miệng đáp:
“Chậc! Tôi nói này thưa anh, hầu như ngày nào chúng tôi cũng gặp một vài trường hợp vì quá thèm muốn túi xách mà tới đây giả vờ mua, tìm cơ hội để mà ngắm nghía, đụng chạm. Cửa hàng chúng tôi không thể vì một vài cá nhân ý thức kém mà chịu để lỗ vốn nặng như thế. Mong anh thông cảm!”
Đôi mày sắc bén của anh bất chợt chau lại. Đám nhân viên này chưa biết anh có tiền hay là không đã vội vàng mặc định anh là một thằng nghèo kiết xác. Chẳng lẽ chữ “nghèo” này lại in nổi rõ nét lên gương mặt anh hay sao?
Ôi, khốn khiếp!
Tiêu Bách Thần bất giác vỗ đầu mà chửi thề. Lúc nãy khi đi vội, anh đã xỏ lộn hai chiếc dép cũ rách của người làm, mà lại còn mỗi bên chân là một chiếc khác nhau, thêm nữa trên người anh vẫn còn mặc quần Jean, áo phông hàng chợ rẻ tiền. Chẳng trách đám nhân viên này ngay khi thấy ngoại hình của anh liền thay đổi luôn sắc mặt.
Tiêu Bách Thần khẽ chép miệng, đoạn mặc kệ những ánh mắt săm soi của đám nhân viên bên cạnh, lại tiếp tục tìm kiếm chiếc túi xách phù hợp để dành tặng cho Triệu Nhạc.
Tuy nhiên, anh đã đi loanh quanh tất cả gian hàng mà vẫn chưa ưng bất kỳ một mẫu nào cả. Không muốn phải ra về tay không, Tiêu Bách Thần liền quay sang gọi nữ nhân viên khi nãy, khảng khái mà nói:
“Phiền cô đem đến đây chiếc túi xách đắt nhất trong cửa hàng!”
Đám nhân viên nghe anh nói đều trợn ngược hai mắt.
Haha...
Để xem gã thanh niên bếch nhác kia có tiền để trả đủ hay là không? Gương mặt của họ lập tức trở nên tràn trề hứng thú, giống như đang chờ xem kịch hay.
“Mỹ Ly, còn không mau đem chiếc túi đắt nhất cho khách chọn à?!”
Một cô gái tóc xoăn ngồi ở quầy lễ tân bất ngờ cất giọng thúc giục, sau đó quay sang nhìn người bạn ngồi bên cạnh, đưa tay bụm miệng cười thầm.
Cô gái tên Mỹ Ly kia nghe bạn nói bèn trừng mắt nhìn lại. Đoạn cô ta quay sang Tiêu Bách Thần, trầm giọng nói, ngữ khí như đang ngầm đe dọa anh vậy:
“Tôi xin phép được nói lại một lần nữa: Túi xách chỗ chúng tôi chỉ bán chứ không thể tùy tiện cho khách động chạm. Chiếc túi Hermes Paris phiên bản mới nhất 50 carat có giá một triệu nhân dân tệ là sản phẩm đắt nhất trên thị trường hiện nay. Nếu anh đủ khả năng chi trả thì tôi mới lấy nó!”
“Lấy ra đi!”
Trước câu nói chắc như đinh đóng cột của anh, Mỹ Ly đành phải nghiến răng nghiến lợi đi vào bên trong quầy cao cấp để lấy túi, miệng không ngừng lẩm bẩm chửi thề.
Nếu cửa hàng không lắp đặt hệ thống camera chuyên sâu, chắc chắn cô ta sẽ đuổi thẳng cổ gã khách hàng chết tiệt này ra bên ngoài.
Ngay khi túi xách được đưa ra, Tiêu Bách Thần liền gật đầu ưng bụng ngay. Quả đúng là hàng cao cấp đắt nhất thế giới có khác, phong thái và độ sang chảnh đều vượt mức túi xách bình thường có thể đạt được.
“Gói lại cho cho tôi! Tôi sẽ lấy chiếc túi này!”
Tiêu Bách Thần chưa kịp mở miệng chốt túi, thì phía ngoài cửa đã có tiếng người vang lên.
Một cô gái toàn thân bốc lửa, vòng ngực đẫy đà, nở nang đưa tay đẩy cửa, kiêu ngạo bước vào. Phía sau cô ta là một người đàn ông cao lớn, sang trọng khác.
Tiêu Bách Thần bỗng dưng thấy cô gái này trông rất quen mắt, nhất định là anh đã từng gặp cô ta ở đâu đó, nhưng nhất thời anh chưa thể nào nghĩ ra.
Đám nhân viên nhìn thấy người bước vào là một cặp tình nhân vô cùng sang trọng, kiêu hãnh bèn lập tức bám lấy như vớ phải cục vàng, không ngừng luôn miệng nịnh nọt, khen ngợi.
“Tiểu thư xinh đẹp, chiếc túi này quả thực rất hợp với cô!”
“Chiếc túi này giống như sinh ra là để dành cho cô vậy. Đẹp quá!”
Mỹ Ly thấy cô gái kia cũng có ý định muốn mua chiếc túi Hermes, trong bụng thầm mở cờ, bèn đưa mắt liếc xéo Tiêu Bách Thần, đoạn lại chạy tới bên cô gái mà luôn miệng giới thiệu về sản phẩm của mình.
Cô gái có vẻ hài lòng, gật đầu lia lịa, đoạn quay sang người đàn ông thủ thỉ một điều gì đó.
“Em yêu, nếu em thích thì chúng ta sẽ lấy nó!”
“Thật không, Chiêu Bội, anh thật chiều em quá đi à!”
Cô gái thiếu chút nữa là đã nhảy cẫng lên vì vui sướng, vòng tay ôm chầm lấy cổ anh ta, dịu dàng đặt lên má người yêu một nụ hôn nồng cháy.
Trước cảnh tượng thân mật này, đám nhân viên khẽ nhìn nhau tủm tỉm cười, hoàn toàn bỏ ngoài mắt vị khách đầu tiên là Tiêu Bách Thần kia.
Trông thấy Mỹ Ly hí hửng muốn gói chiếc túi xách này lại cho cặp tình nhân kia, Tiêu Bách Thần cảm thấy hơi bức xúc. Rõ ràng anh là người đến trước, cũng chính là người chốt đơn mua chiếc túi này, vậy mà cửa hàng lại ngang nhiên để cho người đến sau mua nó.
“Khụ! Tôi nói này, tôi mới là người đầu tiên đặt mua chiếc túi này mà?!”
Đôi tình nhân kia đang đứng bên cạnh, nghe thấy những lời anh nói bèn quay sang nhìn chằm chằm vào anh, cẩn thận đánh giá một lượt, ánh mắt không khỏi lộ ra vài tia khinh bỉ.
“Thiên Kim, em nghe thấy gì chưa? Có người muốn tranh với em kìa?”
Anh ta nói xong liền bật cười lớn, giống như đang chứng kiến một câu chuyện cười vậy.
Thiên Kim?
Đến lúc này Tiêu Bách Thần mới chợt nhớ ra, cô ta chính là vị tiểu thư xinh đẹp mà anh đã va phải vào lúc sáng nay tại biệt thự của Đằng Thiết Giáp.
Chẳng trách anh lại thấy cô ta rất quen. Còn cô ta thì hầu như không nhận ra anh, bởi vì lúc sáng anh đã dùng một miếng mặt nạ sắt nhỉ để che đi một góc gương mặt của mình.
Thiên Kim nghe người yêu hỏi bèn nhướng đôi mày lên cao, bước tới gần Tiêu Bách Thần, cong đôi môi đỏ mọng mà thách thức:
“Được. Nếu anh đã muốn lấy chiếc túi này, vậy thì hãy đem ra đây một triệu tệ!”
Bầu không khí trong cửa hàng càng lúc càng trở nên yên lặng hơn bao giờ hết, cảm tưởng như có thể nghe rõ tiếng nhịp tim của nhau.
Đám nhân viên đều ngồi bật dậy mà bước lại về phía anh, chờ xem kịch hay.
“Thằng nhóc này quả thật không biết tự lượng sức mình.”
“Để xem hắn định giở trò gì. Phen này chỉ có đâm đầu xuống đất mới có thể rửa hết sự nhục nhã này!”
“Nhìn anh ta kìa, gương mặt vẫn còn kiêu ngạo lắm!”
“...”
Toàn bộ những lời chê bai, chế giễu này đều lọt vào tai anh, rõ ràng từng câu từng chữ.
Một triệu tệ, đối với ông đây chỉ là chuyện nhỏ.
Tiêu Bách Thần hừ lạnh, đoạn đưa tay vào trong túi tìm kiếm, nhằm lôi thẻ ra để thanh toán.
Tất cả ba mươi con mắt ở đây đều nhìn chằm chằm vào động tác của anh không rời mắt, hồi hộp chờ đợi xem kịch hay.
Tuy nhiên ngay tức khắc, trong lòng Tiêu Bách Thần khẽ đánh bộp một tiếng.
Mẹ nó chứ!
Ví tiền ở đâu rồi?