Một màn ái ân triền miên vừa rồi, Tư Kiệt cũng chẳng buồn nhìn thêm nữa. Trong lòng anh tự cảm thấy vô cùng ớn lạnh, khinh thường người đàn bà kia.
Tư Kiệt vì muốn cô ta mang thai con của anh để anh dễ bề điều khiển cô ta, nhưng xem ra kế hoạch này đã hoàn toàn thất bại rồi. Hiện tại có ném Triệu Hinh cho anh, anh cũng chẳng buồn mà chạm vào nữa là.
Tư Kiệt chán ghét quay trở lại giường, nằm vật ra lim dim đôi mắt. Chiếc thẻ đen cha mẹ để lại cho anh, anh cất giữ rất kĩ, không để ai phát hiện. Nếu bây giờ mà thân phận của anh bị bại lộ, chắc chắn Triệu Tư Mỗ sẽ lập tức đề phòng và tìm cách xóa sổ mọi chứng cớ tội ác khi xưa của lão.
Con cáo già này lắm mưu mô, kế sách, biết đâu lão ta lại dễ dàng qua mặt được cảnh sát như mười năm trước.
Triệu Hinh cùng gã đàn ông lôi nhau về một căn phòng kín đáo, mây mưa điên cuồng. Thân phận của hắn chỉ có mình Triệu Hinh biết. Cô ta đã lén lút vừa qua lại với Tô Thạc Hiên, lại vừa chim chuột cùng với gã đàn ông khác. Nếu nói về phần lăng loàn thì Triệu Hinh xứng đáng nhận lấy vị trí số một.
Sinh lý trong người Triệu Hinh vô cùng lớn, có chút biến thái. Nhiều lúc cô ta tự cảm thấy khinh thường vào chính bản thân của mình nhưng rồi lại tặc lưỡi cho qua. Nhu cầu sinh lý là bản năng của mỗi con người mà, âu cũng là chuyện bình thường.
Tư Kiệt nằm vắt óc suy nghĩ, cuối cùng ngủ từ lúc nào không hay. Đến khi anh tỉnh lại thì đã vào bảy giờ sáng ngày hôm sau, cũng chẳng có ai buồn đánh thức anh dậy.
Tư Kiệt vươn vai, tập một vài động tác gập bụng, sau đó đẩy cửa bước ra ngoài.
Triệu Nhạc cùng cha mẹ và chị gái đang đứng sẵn ở ngoài sân, gương mặt mỗi người đều trở nên đăm chiêu hết sức. Nhác thấy Tư Kiệt bước ra, Triệu Hinh khẽ bĩu môi, buông lời nói kháy:
"Chúng ta thì đang lo lắng cho nhà bác Mãng đến mức cả đêm đều không ngủ được. Vậy mà có kẻ vẫn ngủ say như chết, không quan tâm đến mọi việc xảy ra xung quanh kìa!"
Triệu Tư Mỗ cũng đưa ánh mắt chán ghét nhìn Tư Kiệt. Lão ta tự nhủ phải nhanh chóng tìm cách tống cổ Tư Kiệt ra khỏi nhà càng nhanh càng tốt, bằng không lão ta sẽ chết sớm vì tổn thọ mất.
Tư Kiệt trong lòng thầm cười khẩy. Có đánh chết anh cũng không bao giờ tin vợ chồng Triệu Tư Mỗ cùng Triệu Hinh cả đêm qua vì lo lắng cho nhà họ Mãng mà mất cả ngủ. Nếu anh không tận mắt chứng kiến cảnh Triệu Hinh đang lén lút gian díu với một gã đàn ông khác thì có lẽ còn có thể tạm thời chấp nhận tin một phần trăm vậy.
Tư Kiệt bày ra bộ mặt ngốc nghếch, đưa tay gãi gãi đầu, ngượng ngùng đáp:
"Hôm qua con có uống thử ly rượu Khiết Nham, ai ngờ thấy đầu óc hơi choáng váng nên nhất thời ngủ quên."
Triệu Tư Mỗ cũng chẳng thèm để ý tới lời giải thích của anh, phẩy tay ra hiệu mọi người cùng bước theo mình vào bên trong nhà, nghe ngóng xem tình hình bệnh tật của Mãng Quang Phiệt ra sao.
Mãng Quang Phiệt hiện tại đang được thở oxy, nhìn màn hình hiển thị nhịp tim của hắn trông vô cùng yếu ớt, mười ngón tay đã được băng bó kỹ lưỡng và cẩn thận.
Mãng phu nhân ngồi bên cạnh dùng khăn lau người con cho trai, đoạn sụt sịt nói:
"Mới vài tiếng trước Phiệt nhi còn rất khỏe mạnh. Nó còn bảo tôi dự tiệc đầy tháng cháu trai xong sẽ bay sang Mỹ để điều hành công ty, vậy mà, vậy mà..."
Vừa nói, Mãng phu nhân vừa đưa tay chấm nước mắt, lòng dạ đau như cắt.
Triệu Tư Mỗ để Mã Hoa ở lại chăm sóc, an ủi bà ta. Dù gì hai bên gia đình họ cũng là anh em kết nghĩa, nếu cứ yên lặng bỏ về thì cũng không được hay cho lắm.
Tư Kiệt đưa mắt liếc nhìn thành quả mà mình đã gây ra, khóe môi hơi cong lên đầy thích thú.
Đêm hôm qua lúc anh cầm lên con dao sắc mà Mãng Quang Phiệt làm rơi, anh còn định cắt lưỡi của hắn vì sợ hắn sẽ nói ra chính mình là hung thủ. Thế nhưng ngay khi con dao đặt kề lưỡi của hắn rồi, nhìn thấy Mãng Quang Phiệt vì sợ hãi quá độ mà tiểu cả ra quần nên anh lại đổi ý. Còn việc tác động vào dây thần kinh để khiến y trở thành người thực vật, đối với Tư Kiệt dễ như trở lòng bàn tay.
"Anh rể, hôm nay em mới thấy anh cười mãn nguyện đến như thế!"
Triệu Nhạc khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào bức tường trắng mà nhếch mép hỏi. Trong căn nhà này, cô trò chuyện với anh nhiều hơn trò chuyện với cha mẹ hay chị gái. Triệu Nhạc luôn luôn cảm thấy giữa cô và những người thân của mình có khoảng cách vô hình nào đó ngăn cấm.
Tư Kiệt vừa mở miệng toan trả lời thì bỗng nghe thấy phía ngoài cửa trở nên xôn xao, náo động.
Giọng nói khàn khàn của Mãng Phiên Phiên vang lên:
"Mãng Quang Tài, mày đứng im đó cho tao. Mày là thằng con bất hiếu, là đồ vô dụng!"
Mãng Quang Tài là con trai út của nhà họ Mãng. Năm nay cậu ta chỉ mới tròn hai mươi tuổi mà thôi. Nghe đồn cậu ba nhà họ Mãng ăn chơi vô đối, bay lắc khắp nơi, tiền tiêu phung phí đến mức Mãng Phiên Phiên phải tịch thu thẻ đen của cậu ta.
Tư Kiệt tò mò bước ra phía cửa nhìn thì trong lòng khẽ đánh bộp một tiếng. Mã Quang Tài chẳng phải chính là gã đàn ông tối qua đã mây mưa với Triệu Hinh hay sao?
Đến hiện tại anh mới biết thêm một tài năng thiên bẩm nữa của Triệu Hinh, đó là khả năng dụ dỗ đàn ông đến mức ngay cả một đứa trẻ thua cô ta tận năm tuổi, cô ta cũng không tha.
Khóe môi Tư Kiệt khẽ nhếch lên như đang xem một trò hề vậy.
Mãng Quang Tài tóc nhuộm màu đỏ chói, khuyên tai bấm cả hai bên, xỏ cả một chiếc vòng to tướng ở lỗ mũi, nhìn cậu ta đúng kiểu ăn chơi đàn đúm.
"Ông già, mau bỏ tay ra đi!"
Mãng Quang Tài bực dọc gắt gỏng. Lão già Mãng luôn luôn coi thường hắn, cho rằng hắn là một kẻ vô tích sự. Mãng Phiên Phiên còn thẳng thắn tuyên bố sẽ không để lại cho Mãng Quang Tài bất cứ một xu cắc nào cả, do vậy hắn rất căm ghét ông.
Cho đến giờ này, đứa con trai hy vọng nhất nhà họ Mãng cũng đã trở thành phế vật. Mặc dù Mãng Phiên Phiên đã bỏ ra một số tiền rất lớn nhưng cũng không thể chữa khỏi cho Mãng Quang Phiệt.
Hoàn cảnh của Mãng gia hiện tại vô cùng nguy cấp, chỉ còn trông chờ duy nhất vào Mãng Quang Tài nữa mà thôi.
Mãng Phiên Phiên vô cùng tức giận trước thái độ hỗn láo của đứa con trai út, bèn giơ tay tát thẳng vào mặt cậu ta một cái thật mạnh:
"Khốn khiếp! Nhà họ Mãng vô phúc mới sinh ra một đứa con bất tài như mày!"
...
Chương 17 : Lật mặt hủy bỏ hôn ước
Mãng Quang Tài vô cùng buồn bực và khó chịu, cậu tâ thẳng tay hất mạnh cánh tay của Mãng Phiên Phiên ra, một tay ôm má, nhổ một ngụm nước bọt xuống đất.
"Ông già, ngày hai mươi tới nhớ trả cho tôi tám mươi vạn tệ tiền lãi!"
Mãng Phiên Phiên tức điên người, toan lao tới một sống một còn với thằng con trai nghịch tử này thì bị cậu ta hừ lạnh, đoạn trừng mắt đe dọa lại.
Một lúc sau, Mãng Quang Tài xoay người vênh váo bước đi. Cậu ta còn không quên giơ bàn tay phải, chỉ một ngón giữa lên trời.
Hai vợ chồng Triệu Tư Mỗ trộm quay sang nhìn nhau mà lắc đầu. Mãng gia hiện tại bê bết như thế này, nếu hai bên gia đình vẫn tiếp tục kết thông gia, há chẳng phải nhà họ Mãng sẽ lãi to, còn nhà họ Triệu lại ngậm đắng nuốt cay mà chịu thiệt à?
Không thể để như thế được!
Hiện tại, Mãng Quang Phiệt đã trở thành một gã phế vật không hơn không kém, còn Mãng Quang Tài lại là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, ăn chơi lêu lổng, phá gia chi tử. Chỉ e, đống tài sản nhà họ Mãng cũng đã dần không cánh mà bay!
"Ông Triệu, để ông bà phải chứng kiến sự việc vừa rồi, quả thực tôi vô cùng áy náy!"
Mãng Phiên Phiên ngại ngùng lên tiếng, hai tay đan vào nhau, khẽ buông ra một tiếng thở dài.
Bấy lâu nay lão ta vẫn luôn giấu giếm một bí mật đáng xấu hổ: tiền bạc nhà họ Mãng đang dần suy kiệt. Bên ngoài Mãng Phiên Phiên cũng vợ luôn tỏ ra rằng gia đình mình rất lắm tiền, công việc làm ăn phất lên như diều gặp gió, đời sống hết mực sang chảnh, người người đem lòng ghen tị mà thèm khát. Thế nhưng vài năm gần đây, sự thật là nền kinh tế của Mãng gia đang ngày một sa sút trầm trọng, tụt dốc không phanh. Cộng thêm ông bà Mãng lại có một đứa con trai phá phách như Mãng Quang Tài, cậu ta vay nặng lãi khắp nơi, cứ đến hẹn là nhà họ Mãng lại phải nôn ra một đống tiền lớn để trả nợ.
Do vậy, hai vợ chồng Mãng Phiên Phiên chỉ còn biết cách trông ngóng vào khối tài sản nhà họ Triệu. Nếu Triệu Nhạc và Mãng Quang Phiệt thành hôn thì đương nhiên một phần khối tài sản nhà họ Triệu sẽ thuộc về vợ chồng Mãng Quang Phiệt.
Trớ trêu thay hiện tại, Mãng Quang Phiệt lại trở thành kẻ ăn hại nhất trong Mãng gia này.
Triệu Tư Mỗ cũng hết lời an ủi người anh em kết nghĩa, nhưng sâu trong thâm tâm lão, muốn kết thông gia với Triệu gia ư, nằm mơ đi!
Trong căn phòng xa hoa, tráng lệ của vợ chồng Mãng Phiên Phiên lúc này đang xảy ra một cuộc tranh cãi lớn...
Lưu Liên Hoài, vợ của Mãng Phiên Phiên vì quá đau lòng mà nằm vật ra đất sụt sịt khóc.
"Ông phải làm gì đi chứ, ông cứ khoanh tay để cho thằng nhãi đã hãm hại con trai chúng ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như thế hay sao?"
Đâu phải Mãng Phiên Phiên chịu để yên cho kẻ kia, mà là lão ta cũng bất lực, không thể tìm ra bất cứ một dấu vết gì của hắn. Camera giám sát được lắp đặt ở tận trên cao như thế kia mà vẫn bị hắn phá vỡ toàn bộ hệ thống, thử hỏi hắn phải có thân thủ lớn tới cỡ nào mới có thể làm được điều ấy?
Lưu Liên Hoài càng nghe chồng nói mà càng tức, bà ta luôn nghĩ lão chồng này của mình quả thực rất vô dụng. Hầu như tiền bạc của nhà họ Mãng đa phần đều thuộc quyền sở hữu của gia tộc họ Lưu để lại. Những năm gần đây, Mãng Phiên Phiên càng lúc càng trở nên hèn kém. Lão ta cứ nhất quyết đầu tư tiền bạc vào một mảng kinh tế nào là lập tức sẽ bị thua lỗ, lời lãi kiếm về chỉ đếm trên đầu ngón tay!
"Hừ, ông quả thực rất vô dụng. Nên nhớ số tiền mà Lưu gia tôi đã bỏ ra cho ông đã vượt quá khả năng chi trả của ông rồi đấy."
Mãng Phiên Phiên vốn có lòng tự ái rất cao, ngay khi bị vợ xỉa xói, coi thường, lão lập tức nổi điên, hai mắt vằn đỏ, lao tới tát bốp vào mặt Lưu Liên Hoài một cái thật mạnh mà gằn giọng mắng:
"Tiền bạc nhà này đổ sông đổ bể hết đều là do bà. Thứ đàn bà không biết đẻ, đẻ ra một thằng con trai phá phách, ăn hại. Tiền tao kiếm được đều bị mẹ con nhà mày đem vứt hết cho chó gặm. Thối tha!"
Tiếp sau đó là hàng loạt âm thanh đổ vỡ liểng xiểng phát ra từ trong căn phòng của họ.
Triệu Hinh cùng Mã Hoa đã đứng ở bên ngoài nghe lén từ bao giờ, vội vàng đưa tay lên che miệng, cố gắng không để phát ra âm thanh nào cả.
Trở về phòng, sau khi thuật lại toàn bộ mọi chuyện mình nghe lén được cho Triệu Tư Mỗ, Mã Hoa cong môi phán một câu xanh rờn:
"Ngày mai lập tức hủy hôn, trở về Triệu gia!"
Triệu Tư Mỗ cũng gật gù đồng ý. Mối quan hệ ngoài luồng này, thôi thì hãy đem vứt đi!
Sáng sớm hôm sau, vợ chồng Triệu Tư Mỗ bèn hẹn Mãng Phiên Phiên ra ngoài phòng khách để cùng nhau nói chuyện.
Mãng Phiên Phiên vẫn chưa hề hay biết nhà họ Triệu đã biết gia đình lão ta đang trên bờ vực phá sản nên vẫn tươi cười, niềm nở tiếp đón.
"Ông bà Triệu hãy thử thưởng thức ly trà này xem. Đây là trà quý xuất xứ từ Thổ Nhĩ Kỳ tôi đã đặc biệt đặt riêng về đây."
Triệu Tư Mỗ cười cười, đưa tay đón lấy ly trà mà uống thử một ngụm. Mùi vị quả thực cũng không tồi.
Trò chuyện thêm một lát, Triệu Tư Mỗ bắt đầu vào hẳn việc chính. Lão ta xoay xoay chén trà trong tay, trầm giọng nói:
"Ông Mãng, hiện giờ chúng ta cần bàn bạc nghiêm túc về hôn ước của Triệu Nhạc và Mãng Quang Phiệt!"
Tư Kiệt ngồi ở ghế đằng sau cong môi cười lạnh, bộ dáng chờ đợi để xem kịch hay. Mới hôm trước thôi hai bọn họ còn tay bắt mặt mừng, tíu tít thân thiết với nhau, vậy mà giờ đây lại chuẩn bị trở mặt, từ bạn thành thù.
Không ngờ một cú đấm này của Tư Kiệt lại có thể hủy hoại mối quan hệ tốt đẹp của Triệu gia và bên nhà họ Mãng.
Một mũi tên, trúng hai đích, quả là thần thánh!
Tư Kiệt trong bụng trộm nở nụ cười vô cùng xấu xa.
Mãng Phiên Phiên nghe Triệu Tư Mỗ nói mà tư thế thu lại, trở nên cảnh giác, chau mày nhìn lão ta hỏi lại:
"Ông nói thế là có ý gì vậy? Chúng ta đã thống nhất năm sau sẽ tiến hành gả Triệu Nhạc cho Mãng Quang Phiệt, đừng nói nhà họ Triệu các ông định nuốt lời nhé?!"
Ha...!
Triệu Tư Mỗ bật cười, đống mỡ trên mặt khẽ rung rung theo.
"Con gái tôi xinh tươi, trẻ trung mơn mởn. Chả lẽ bây giờ ông ép nó phải lấy đứa con trai đang sống một kiếp sống thực vật, vô dụng của ông hay sao?"
Lời nói của Triệu Tư Mỗ cũng rất có lý. Triệu Nhạc còn trẻ, lại xinh đẹp như hoa như ngọc, nếu cứ cố chấp làm theo hôn ước đã định, chẳng phải là quá thiệt thòi cho cô ấy.
Thế nhưng Mãng gia làm sao mà chịu đồng ý, nhà họ Triệu hiện tại là phao cứu sinh duy nhất của họ. Nếu hôn ước này thực sự bị hủy, chỉ e Mãng gia sẽ khuynh gia bại sản mất.
"Không được! Triệu gia các ông không thể bội ước, nuốt lời như thế. Quang Phiệt không thể lấy Triệu Nhạc thì còn có Quang Tài, dẫu sao hai đứa nó tuổi đời cũng xấp xỉ nhau!"
Mãng Phiên Phiên tức giận nói. Lưu Liên Hoài sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cũng gật đầu lia lịa, cố gắng mở lời ngon ngọt hòng thuyết phục Mã Hoa rộng lòng mà đổi ý.
Chát...
Triệu Tư Mỗ đưa tay đập mạnh xuống bàn, hất tung chén trà Thổ Nhĩ Kỳ còn nóng hổi, nghiến răng mà mắng:
"Câm mồm lại! Triệu gia chúng ta chính thức hủy hôn. Sẽ không có đám cưới nào giữa Triệu Nhạc và Mãng Quang Phiệt! Nhà họ Mãng các người hãy liệu liệu mà làm!"
Ha...!
Tư Kiệt nhất thời không nhịn được nữa mà phì cười. Đáng tiếc tiếng cười này của anh quá lớn, đều khiến mọi người chú ý, đồng loạt quay lại nhìn anh chằm chằm...
Chương 18 : Mưu kế bí hiểm của Tư Kiệt
Tiếng cười thoải mái này của Tư Kiệt như dội vào mặt của Mãng Phiên Phiên một gáo nước lạnh. Gương mặt của lão ta lập tức trắng bệch, lửa giận trong lòng đùng đùng bộc phát:
"Tư Kiệt, mày cười cái gì?"
Triệu Hinh quay phắt lại, đưa mắt lườm anh, ra hiệu cho anh nên biết thân biết phận mà ngậm mồm lại.
Thế nhưng Mãng Phiên Phiên đang vô cùng điên tiết, giờ may mắn vớ được một người để trút cơn giận, lão ta nào chịu buông ta.
Mãng Phiên Phiên xắn tay áo, sừng sổ đứng dậy, đòi bước tới dạy dỗ cho Tư Kiệt một bài học thì Lưu Liên Hoài đã vội vàng kéo tay ngăn cản lại.
"Đến nước này rồi mà ông vẫn còn ngồi so đo, tính toán với một thằng nhãi ranh hèn mọn hay sao? Tôi thật sự quá xấu hổ về ông. Hủy bỏ hôn ước thì hủy bỏ, Nhà họ Mãng chúng ta cũng không cần!"
Lòng tự tôn của Lưu Liên Hoài đã đạt tới cực điểm. Kể cả phải hủy bỏ hôn ước này, bà ta cũng không cần nữa.
Lưu Liên Hoài đứng bật dậy, rảo bước về phòng, đóng rầm cửa lại, để mặc mọi chuyện ngoài này cho chồng mình xử lý.
Mãng Phiên Phiên cũng không muốn van xin nhà họ Triệu nữa. Nhìn những gương mặt giương giương tự đắc của họ, tâm can lão ta vô cùng căm hận. Quả đúng là giờ đây lão ta mới thấm câu: trong nguy nan mới biết ai là bạn, ai là thù.
Mãng Phiên Phiên nhìn thẳng vào mặt Triệu Tư Mỗ, lạnh lùng lên tiếng:
"Nhà họ Mãng chúng tôi đồng ý hủy bỏ hôn ước. Xin mời Triệu gia các người ngay lập tức cút xéo khỏi đây!"
Rời khỏi nhà họ Mãng, Tư Kiệt và Triệu Nhạc vẫn ngồi chung một xe. Trước sự việc vừa rồi, Triệu Nhạc cũng chẳng buồn để tâm. Tính cách của cô hướng nội, không thích can thiệp vào những sự việc ồn ào, rắc rối, do vậy cô luôn luôn tỏ ra bản thân mình dửng dưng trước mọi việc.
Trong suốt cả quãng đường đi, chỉ có vợ chồng Triệu Tư Mỗ cùng Triệu Hinh là vui sướng nhất. Triệu Hinh vừa một tay lướt màn hình điện thoại, vừa lắc lư cơ thể theo điệu nhạc rock mà cha cô ta đang bật.
Mã Hoa ngồi vắt chân lên xe, hả hê nói:
"Chúng ta đã giải quyết xong chuyện nhà họ Mãng, vậy còn Tư Kiệt, ông định đến khi nào mới cho hai đứa chúng nó ly hôn đây?"
"Phải rồi cha, con và hắn cũng đã kết hôn hai năm rồi. Cha à, đã đến lúc chúng ta phải đuổi quách hắn ra khỏi nhà đi chứ?"
Triệu Hinh vội vàng chồm lên ghế xe cướp lời mẹ, nói hùa vào theo. Chưa khi nào cô ta mong muốn ly hôn với Tư Kiệt đến như thế. Ngày ngày phải nhìn bản mặt xấu xí của anh khiến Triệu Hinh vô cùng buồn nôn mà chán ghét.
Mã Điềm Hoa chợt nhớ ra điều gì đó, bèn quay xuống nhìn Triệu Hinh, nhỏ giọng hỏi:
"Hôm trước con với nó đã phát sinh quan hệ, liệu hai đứa chúng mày..."
"Không, không có!"
Triệu Hinh lắc đầu lia lịa, xua tay chối bay chối biến.
"Con đã uống thuốc tránh thai, mẹ yên tâm đi! Mà nếu có chẳng may, con sẽ đi phá. Để cốt nhục của hắn ở trong bụng, con thà chết còn hơn!"
Sau khi trở về biệt thự, Triệu Tư Mỗ liền nhận được tin tức công ty bên Singapore đang xảy ra một số trục trặc. Bởi vậy lão ta cần phải nhanh chóng thu xếp bay sang Singapore một cách sớm nhất.
Mã Điềm Hoa luôn lo sợ Triệu Tư Mỗ kiếm cớ đi công tác để cặp bồ bên ngoài, do vậy bèn nằng nặc đòi phải đi theo ông ta.
Vì vậy, buổi chiều hôm đó, hai vợ chồng Triệu Tư Mỗ cùng nhau chuẩn bị đồ đạc, lập tức lên xe đến sân bay.
Tư Kiệt đứng trên lầu cao, nhìn theo xe hai vợ chồng Triệu Tư Mỗ cho đến khi bóng xe khuất hẳn. Anh nhấp một ngụm cà phê đắng, khóe môi khẽ cười.
Trưa nay, Tư Kiệt đã nghe được cuộc nói chuyện của Triệu Tư Mỗ cùng Mã Hoa, biết hai kẻ này đang phải chuẩn bị bay sang Sing gấp, do vậy trong đầu Tư Kiệt đã nảy ra một ý.
Chiếc xe ô tô mà hai vợ chồng Triệu Tư Mỗ dùng để đi đã bị Tư Kiệt bí mật đụng chạm vào một số thao tác.
Anh không trực tiếp cắt phanh xe đi mà chỉ làm cho chiếc xe này nhất thời sẽ không hoạt động được nữa. Một lát nữa thôi ắt sẽ có kịch hay để xem.
Ở trong phòng bên cạnh, Triệu Hinh vừa mới tắm xong, đang nằm dài trên giường để cho người giúp việc sấy tóc.
Ông bà già đi rồi, chắc phải vài ngày mới về, Triệu Hinh vô cùng sung sướng. Chà chà, cuối cùng cũng được thoải mái mà làm loạn trong cái nhà này.
Điện thoại của cô ta bất chợt rung lên. Là Tô Thạc Hiên gọi tới.
"Hinh Hinh, em về rồi sao không gọi ngay cho anh!"
Đầu dây bên kia, Tô Thạc Hiên lo lắng hỏi.
Triệu Hinh lười biếng không muốn trả lời nhưng vẫn cố nói:
"Em mới tắm rửa xong, đang định gọi thì anh đã gọi tới trước. Thạc Hiên, ông bà già đã sang Sing, tối nay anh tới đây với em nhé!"
Tô Thạc Hiên thoáng chút do dự. Nếu hai người đang ân ái mà lại bị Tư Kiệt bắt gặp thì quả thật rất mất hứng.
Thế nhưng...
Trong cái đầu nham hiểm của Tô Thạc Hiên chợt nảy ra một ý định xấu xa, liền sau đó hắn gật đầu đồng ý, hẹn Triệu Hinh tối nay đúng tám giờ sẽ tới gặp cô ta.
Triệu Hinh vui vẻ cúp máy. Trong lòng cô ta chợt nhớ tới những lần ân ái hoan lạc đến cực đỉnh cùng Tô Thạc Hiên mà bỗng cảm thấy khắp người vô cùng rạo rực. Quả thật rất đã!
Trên đường cao tốc lúc này...
Tài xế riêng của vợ chồng Triệu Tư Mỗ đang vặn ga hết tốc lực nhằm đưa ông bà chủ tới sân bay một cách sớm nhất. Anh ta đã lái xe bao năm qua, khả năng ứng biến với các chướng ngại vật vô cùng thành thạo, có thể dễ dàng vượt các xe khác trong khi đang ở tốc độ cực đại mà vẫn không xảy ra hề hấn gì.
"Mau lên Trương Tiến, nếu không kịp ông đây phải chờ tận hai tiếng nữa đó!"
Triệu Tư Mỗ sốt suột lên tiếng thúc giục, Mã Hoa thì thản nhiên ngồi ngả lưng ra sau ghế. Bà ta phải đi theo để mà giám sát lão chồng già này. Biết đâu lão ta lại bí mật mà hú hí cặp kè, con vương con vãi ở khắp nơi. Lúc đấy, cái gia đình bà ta đang cất công canh giữ sẽ bị tan đàn xẻ nghé ra mất.
Trương Tiến nhấn ga lao vọt lên phía trước, thuận lợi vượt qua hơn chục chiếc xe, sắp sửa kết thúc quãng đường cao tốc.
Ra khỏi đường cao tốc, Trương Tiến bóp phanh giảm tốc độ lại. Thế nhưng trớ trêu thay, phanh xe không hề suy chuyển, dù cho anh ta có nhấn nhiều như thế nào đi chăng nữa, xe vẫn không giảm tốc độ, lao vun vút về phía trước.
Mồ hôi trên trán Trương Tiến túa ra như tắm, sống lưng bắt đầu thấy ớn lạnh.
Triệu Tư Mỗ chợt cảm thấy kỳ lạ vì đã đi qua đường cao tốc mà lão thấy Trương Tiến vẫn chưa chịu giảm tốc, trầm giọng hỏi:
"Sao vậy Trương Tiến? Còn không mau giảm tốc độ đi à?"
Lúc này đây, mồ hôi trên người Trương Tiến đã thấm ướt lưng áo, nhỏ cả xuống cổ của anh ta.
"Ông...ông bà chủ, phanh xe, phanh xe hình như có vấn đề!"
Trương Tiến lắp bắp nói.
Chương 19 : Cảnh cáo lần thứ nhất
"Ông...ông bà chủ, phanh xe, phanh xe xảy ra vấn đề rồi!"
Trương Tiến vừa run rẩy đáp, vừa sợ hãi đạp loạn lên phanh xe. Mười mấy năm cầm lái, chưa bao giờ anh ta đối mặt với tình huống nguy hiểm như thế này. Phía trước là quốc lộ rất đông dân cư nữa, nếu chẳng may...chẳng may...
Trương Tiến hoảng hốt nuốt nước bọt. Cái mạng quèn này của anh ta bán đi còn không đủ để mà đền nổi hậu quả gây ra sắp tới.
Mã Hoa vốn nhát chết, sợ hãi mà ôm chầm lấy chồng mình, lắp bắp nói không thành tiếng:
"Ông nó ơi, ông mau nghĩ cách đi. Nếu không tất cả chúng ta đều phải chôn chân ở đây đấy!"
Thời khắc nguy hiểm này, Triệu Tư Mỗ cũng hoàn toàn bất lực. Riêng về công nghệ thông tin lão ta hoàn toàn mù tịt, nhất là về cấu tạo của mấy kiểu xe ô tô sang trọng bậc nhất này.
Con mẹ nó chứ!
Triệu Tư Mỗ hét lên chửi thề.
Ở ngay phía đằng trước là một tốp khách du lịch đang giơ tay xin đường, ước chừng khoảng mười lăm, mười sáu người.
Trương Tiến mặc dù đang đánh tay lái hết sức cẩn thận, mỗi lần đánh lái đều né được người đi đường nhưng cũng bị tình huống này làm cho sợ xanh mắt.
Những kẻ kia vô duyên vô cớ nối đuôi nhau thành một hàng dài sang đường. Những chiếc xe khác đều dừng lại nhường đường cho họ. Nhưng chiếc xe này hoàn toàn không thể dừng lại được, tốc độ vẫn lao đi rất nhanh y như khi ở trên đường cao tốc.
Thôi rồi, lần này Triệu gia gặp nạn thật sự rồi!
Ba người trên xe nhất loạt đều hét lên thất thanh...
Tách... tách...
Tư Kiệt lúc này đang cầm máy ảnh trên tay, đi đi lại lại ngoài vườn, nhàn nhã chụp ảnh vườn hoa hồng trắng ở trong khuôn viên biệt thự.
Anh vừa chụp ảnh vừa cong môi cười lạnh. Giờ này có lẽ vợ chồng Triệu Tư Mỗ đang gặp chuyện rồi.
Tư Kiệt vén nhẹ tay áo lên, nhìn vào đồng hồ, đoạn anh lim dim đôi mắt, khẽ lẩm bẩm đếm:
"Một, hai, ba...! Bùm!"
Mỗi một lần đếm, ngón tay Tư Kiệt lại đung đưa theo nhịp, đầu anh lắc lư qua lại giống như mấy thằng nhóc đang nhảy nhót theo nhạc ở trong quán ba. Một lát sau, Tư Kiệt bỗng phá lên cười nắc nẻ.
Tiếng cười của anh vang vọng dưới ánh chiều tà, khiến cho vẻ đẹp của Tư Kiệt càng trở nên thâm hiểm, u ám và vô cùng ma mị. Mặc dù trên mặt anh có vết bớt, nhưng những đường nét hoàn mỹ trên gương mặt vẫn không hề mất đi.
Chỉ là con người ta khi nhìn vào anh lại nhất mực chăm chú để ý tới vết bớt xấu xí kia mà không hề nhận ra vẻ đẹp hiếm có ẩn đằng sau vết bớt ấy.
"Lão gia, lão gia, chúng ta còn sống hay đã chết?"
Mã Hoa run rẩy cất giọng hỏi, đôi mắt bà ta ngắm nghiền, thân dưới chậm rãi rỉ ra một dòng nước lỏng bốc mùi ngai ngái.
"Còn... còn... còn sống!"
Triệu Tư Mỗ vì sợ hãi quá độ mà chui tọt xuống dưới ghế xe, ôm lấy đầu, trong lòng vẫn không khỏi cả kinh, hãi hùng.
Mặc dù lão là một kẻ có thế lực rất mạnh, có thể tùy ý hô phong hoán vũ trong giới kinh doanh, chỉ một câu nói của Triệu Tư Mỗ thôi cũng đủ khiến một công ty mẹ phá sản ngay trong một ngày. Tuy vậy, dù sao lão cũng là con người, cũng biết sợ chết mà tiếc rẻ mạng sống của mình. Chuyến đi này do quá vội vàng, gấp rút nên lão đã chủ quan không cử vệ sĩ đi theo, do vậy mới xảy ra cơ sự đáng tiếc như thế.
Toàn bộ ba người trên xe đều đã thoát nạn. Ngay vào thời điểm chiếc xe chuẩn bị lao tới đám khách du lịch kia thì bỗng nhiên Trương Tiến bấm được phanh xe, ngay lập tức chiếc xe giảm tốc độ và dừng lại kịp thời, chỉ cách chưa đầy một mét nữa là nó đã gây tai nạn chết người kinh hoàng trên quốc lộ này.
Đôi tay Trương Tiến không còn tự chủ được nữa. Vì sợ hãi quá độ mà hồn phách anh ta dường như đã bị ai đó bắt đi, run rẩy mở cửa xe ra, rồi nằm vật ra đất thở hổn hển.
Những người đi đường qua lại đều trợn tròn mắt ngạc nhiên, cùng nhau đưa tay chỉ trỏ bàn tán. Lẽ dĩ nhiên, Triệu Tư Mỗ có gan to bằng trời cũng không dám để Trương Tiến lái xe nữa mà vội vàng gọi điện cho vệ sĩ của mình đem tới một chiếc siêu xe khác.
Trương Tiến đáng thương thì bị lão ta đuổi thẳng cổ, một đồng lương tháng này cũng đừng hòng mà được hưởng.
Tư Kiệt đã ngừng động tác chụp ảnh, khóe môi cong lên đầy khiêu gợi.
Lần này anh chỉ mới cảnh cáo vợ chồng Triệu Tư Mỗ, lần sau không dám chắc bọn họ còn có thể bình an mà quay về hay không.
Tư Kiệt tự dùng tài năng thiên bẩm của mình để sáng chế ra đồng hồ hẹn giờ cho phanh xe. Cứ nửa đêm anh lại lén lút xuống nhà kho của biệt thự, miệt mài chỉnh sửa, lắp ghép, cuối cùng đã chế tạo ra chiếc đồng hồ nhỏ xíu bằng hai ngón tay trỏ. Chiếc đồng hồ này một khi đã được gắn vào trong xe ô tô, được nối cùng dây phanh, chắc chắn nó sẽ khiến cho phanh xe tạm thời bị ngắt, không còn theo sự điều khiển của người lái.
Ngay khi biết vợ chồng Triệu Tư Mỗ sẽ đi đến sân bay, Tư Kiệt thừa dịp bọn họ không chú ý, lẻn ra phía sau xe, dùng dây đồng hồ kết nối với dây phanh, đoạn bấm nút hẹn giờ. Sau mười phút xe chạy, phanh sẽ lập tức tạm thời ngừng hoạt động.
Khi đã hết thời gian hẹn giờ, phanh xe lại trở về trạng thái như cũ.
Tư Kiệt còn cẩn thận dùng bã cao su đã nhai sẵn để dính chiếc đồng hồ mini vào đáy xe. Chờ đến khi bã cao su khô lại, đồng hồ cùng với bã cao su sẽ tự động rơi xuống dưới đất. Mọi việc anh tác động vào đều hoàn toàn biến mất mà không để lại một chút dấu vết.
Tư Kiệt tự cảm thấy rất phục bản thân mình, đôi lông mày nhướn lên đầy tự mãn.
Bước đường báo thù này của anh đã bắt đầu nở hoa từng chút, từng chút!
...
Chương 20 : Người tình bỉ ổi
Buổi tối, Triệu Hinh sau khi đã dùng bữa xong xuôi bèn trang điểm thật đẹp, ngồi dưới sảnh rung đùi chờ Tô Thạc Hiên tới.
Cô ta còn không quên gọi Tư Kiệt lại, dài giọng mà chế giễu:
"Lát nữa gọt sẵn cho tôi một ít táo để vào tủ lạnh. Xong việc tôi và Thạc Hiên còn phải ăn để lấy lại sức. À mà này, cấm anh được đặt chân lên trên lầu, nghe chưa?"
Tư Kiệt làm bộ buồn bã, đôi mắt khẽ cụp xuống, gật đầu vâng vâng dạ dạ.
Anh thu dọn bát đĩa, đoạn bước ra ngoài tiền sảnh, vươn vai mấy cái. Ánh trăng đêm nay sáng quá, cảm tưởng như mặt trăng trên cao kia có thể soi rõ được lòng dạ con người vậy.
Tư Kiệt chợt trông thấy phía đằng xa là bóng hình của Triệu Nhạc đang cô độc ngồi trên chiếc xích đu được đặt ở trong vườn.
Anh quay đầu lại, đưa mắt nhìn vào trong nhà, thấy Triệu Hinh vẫn còn đang nằm dài ra sofa nghe điện thoại, cặp chân trắng nõn thon dài của cô ta vẫn không ngừng đung đưa qua lại.
Hai chị em với hai tính cách trái ngược hẳn nhau, vì vậy nên dẫu là chị em ruột thịt nhưng tình cảm của hai người chẳng khác gì người ngoài.
Tư Kiệt do dự một lúc rồi hít một hơi thật sâu, bước tới bên cạnh Triệu Nhạc.
Nhìn thấy anh, Triệu Nhạc cũng không tỏ ra quá bất ngờ, chỉ hời hợt nói:
"Anh không lên phòng nghỉ ngơi, còn theo em ra đây làm gì?"
"Cha mẹ đi vắng nên cũng thảnh thơi đôi chút, thấy em ở đây một mình, anh đến hỏi thăm em."
Tư Kiệt khoanh tay đứng bên cạnh, đưa mắt nhìn lên trên bầu trời cao thăm thẳm.
Hai người vốn nói chuyện với nhau rất ít, chỉ đôi ba câu là cùng, cứ đứng lặng lẽ bên nhau như thế, kể cũng là một điều rất hay.
Bất chợt, Triệu Nhạc khẽ thở dài, đoạn mỉm cười nói tiếp:
"Anh rất giống một người bạn cũ hồi nhỏ của em. Trên mặt anh ấy cũng có một vết bớt như thế. Chỉ tiếc là, đã hơn mười năm qua đi, em chưa có dịp được gặp lại anh ấy."
Ẩn sâu trong câu nói của Triệu Nhạc, Tư Kiệt cũng có thể nghe ra một nỗi buồn thầm kín luôn được che giấu ở trong lòng cô. Rất có thể cậu bé kia chính là thanh mai trúc mã của Triệu Nhạc, hoặc cũng có thể là người con trai mà cô thầm thương trộm nhớ chẳng hạn.
Tư Kiệt cũng nở nụ cười hiền lành đáp lại. Nếu Triệu Nhạc không phải là con gái của Triệu Tư Mỗ, anh nhất định sẽ đưa cô đi theo mình, cùng nhau rời khỏi cái gia đình tàn độc, thâm hiểm, không có tình người này.
Không khí giữa anh và cô mỗi lúc càng thêm ngượng ngùng, khó xử hơn.
Một lát sau, từ phía cổng biệt thự, một chiếc ô tô màu đen chậm rãi tiến vào. Không cần hỏi Tư Kiệt cũng đã biết là ai.
Triệu Hinh từ trong nhà lao vụt ra, nhảy phốc lên người Tô Thạc Hiên mà hôn ngấu nghiến. Cô ta hoàn toàn không có một chút gì gọi là xấu hổ cả, coi như ở đây chỉ có mình hai người bọn họ vậy.
Tô Thạc Hiên bế bổng Triệu Hinh trên tay, đưa mũi mình mà cọ cọ vào mũi cô ta vô cùng thân mật.
Hắn chợt trông thấy Tư Kiệt cùng Triệu Nhạc đang ngồi ở xích đu ngoài vườn, bèn nháy mắt ra hiệu với Tư Kiệt, đoạn thích chí mà cười phá lên, cùng Triệu Hinh bước nhanh vào trong nhà.
Tiếp sau đó hai người họ làm gì thì tự khắc chúng ta đều biết. Triệu Nhạc chứng kiến cảnh tượng xấu hổ này mà vành tai chợt nóng bừng lên, ngượng ngùng mà quay mặt đi chỗ khác.
"Trời cũng đã muộn rồi, em mau chóng về phòng nghỉ ngơi đi!".
Tư Kiệt nhẹ nhàng cất giọng nhắc nhở cô.
Triệu Nhạc khẽ gật đầu đồng ý, đoạn tạm biệt Tư Kiệt, xoay người bước lên trên lầu.
Chờ cho bóng lưng của Triệu Nhạc khuất hẳn sau cánh cửa biệt thự, Tư Kiệt nhanh chóng lấy từ trong túi áo ra một chiếc tai nghe màu đen, đeo vào bên tai, thân hình khẽ lắc lư giống như đang tận hưởng âm nhạc vậy.
Thế nhưng sự thật là anh đang nghe lén động tĩnh bên trong phòng của Triệu Hinh. Nhân lúc cô ta đang tắm, Tư Kiệt sử dụng máy nghe trộm siêu nhỏ do cha nuôi chuẩn bị sẵn cho anh, cẩn thận gắn nó vào một kẽ hở nhỏ xíu ở bên dưới gầm giường.
Mặc dù máy nghe trộm siêu nhỏ nhưng khả năng thu âm lại cực kỳ tốt, bất kể một tiếng động nhỏ diễn ra đều bị nó thu lại một cách rất sắc nét.
Tư Kiệt đeo tai nghe mà cơ thể cũng trở nên căng cứng như dây đàn, đôi mắt không ngừng cẩn thận mà quan sát mọi động tĩnh xung quanh.
Tô Thạc Hiên bế Triệu Hinh vào trong phòng, sau đó đem cô ta đè dưới thân, đắc ý mà thì thầm nói:
"Cục cưng, đêm nay em đẹp quá!"
"Cục cưng"!
Tư Kiệt xém chút nữa thì nôn ọe, ruột gan bất giác sôi lên ùng ục. Tô Thạc Hiên dẻo miệng như thế, chẳng trách Triệu Hinh lại chết mê chết mệt hắn ta.
Tiếp sau đó là một chuỗi âm thanh kéo khóa váy, cởi quần, tiếng da thịt va vào nhau lẹp bẹp... khiến người nghe cũng phải mặt đỏ tía tai.
Tư Kiệt cố tỏ ra bản thân mình rất bình tĩnh, tự hứa phải thật bình tĩnh. Dù sao thì anh cũng chỉ là một thằng đàn ông bình thường như bao người khác mà thôi.
Khoảng chừng gần một tiếng sau, cuối cùng hai kẻ kia mới chịu tách nhau ra, nằm vật trên giường mà thở hổn hển.
Tô Thạc Hiên đưa tay vuốt ve mơn trớn, bóp nhẹ lấy vòm ngực đẫy đà của Triệu Hinh, lân la dụ dỗ:
"Hinh Hinh, em đã suy nghĩ kĩ về những gì anh đã nói hay chưa?"
Đến lúc rồi!
Tư Kiệt lập tức tập trung cao độ, dỏng tai lên nghe ngóng.
Triệu Hinh im lặng trong giây lát, mãi một lúc sau mới chịu trả lời Tô Thạc Hiên:
"Anh à, cha vẫn thường cho em rất nhiều tiền sinh hoạt. Hơn nữa cha mẹ đã hứa sẽ sang tên căn biệt thự này cho em nếu em chịu đồng ý lấy Tư Kiệt. Số tiền này cũng đủ để em và anh ăn chơi nhảy múa xả láng một phen rồi!"
Tô Thạc Hiên vẫn chưa chịu từ bỏ ý định của mình, cúi xuống hôn nhẹ lên trán của Triệu Hinh, lại giở giọng ngon ngọt mà dụ dỗ:
"Anh hiểu, anh hiểu. Nhưng em thử nghĩ mà xem, nếu cha mẹ em sẵn lòng sang tên căn biệt thự này cho em thì họ đã làm từ hai năm trước rồi, đâu để kéo dài đến tận giờ này."
Thấy Triệu Hinh yên lặng không đáp, Tô Thạc Hiên lại càng được nước mà lấn tới, hắn tiếp tục mở giọng mà thuyết phục người tình:
"Còn chưa kể cha em nữa, chắc chắn ông ấy sẽ có rất nhiều bồ nhí ở bên ngoài. Chưa biết chừng mấy cô bồ kia đã hạ sinh cho ông ta một thằng con trai kháu khỉnh đấy chứ. Tài sản của ông ta không trao hết cho con trai đích tôn mới là lạ đấy!"
Nghe đến đây, Triệu Hinh thật sự đã bị thuyết phục. Cô ta vốn dĩ rất tham tiền, để cướp được một xu, một cắc của cô ta cũng đừng hòng.
Trầm ngâm một lát, Triệu Hinh bèn thỏ thẻ hỏi lại Tô Thạc Hiên:
"Vậy giờ em phải làm thế nào?"
"Em đi lấy chìa khóa két sắt cho anh. Anh và em sẽ mở khóa két sắt, đem số tiền này đi."
Tô Thạc Hiên mừng rỡ nói.
Thế nhưng, Triệu Hinh vẫn còn cảm thấy hơi sợ. Ngộ nhỡ ông bà Triệu mà biết được, nhất định sẽ thẳng tay mà đuổi cổ cô ta ra khỏi nhà mất.
"Em yên tâm đi. Anh sẽ ngụy trang thành một vụ cướp của. Đảm bảo chúng ta sẽ hoàn toàn bình yên!"
Tô Thạc Hiên khẽ cong môi, nhếch miệng cười khẩy. Tài sản nhà họ Triệu, nhất định sẽ thuộc về tay hắn mà thôi!
...