Tư Kiệt chợt phá lên cười khúc khích. Trong màn đêm cô tịch, u ám, xung quanh không có lấy một bóng người, tiếng cười của anh bỗng trở nên đầy man rợ, nhuốm mùi nham hiểm, khiến bất cứ ai nghe thấy đều khẽ rùng mình mà nổi cả da gà. Tô Thạc Hiên và Triệu Hinh muốn cùng nhau ăn trộm két sắt ư? Đâu có dễ dàng như thế.
Sau màn mây mưa hoan lạc kia, cuối cùng hai con người đê tiện này cũng đã chịu tách ra khỏi cơ thể của nhau. Tô Thạc Hiên vừa kéo phéc mơ tuya, vừa thúc giục Triệu Hinh liên tục:
"Gã chồng kia lát em hãy cho hắn uống thuốc mê đi nhé!"
"Vậy còn Triệu Nhạc và đám người giúp việc trong nhà thì sao?"
Triệu Hinh lăn tăn mà quay người hỏi lại.
Động tác kéo khóa quần của Tô Thạc Hiên hơi ngừng lại một chút. Đoạn hắn mở giọng nói:
"Con câm Triệu Nhạc thì chắc chắn nửa đêm nửa hôm sẽ không mò xuống lầu đâu. Còn đám người giúp việc trong biệt thự...lát em hãy viện cớ tống cổ hết xuống khu nhà kho phía dưới!"
Nghe Tô Thạc Hiên nói, Triệu Hinh cũng cảm thấy tương đối có lý, bèn gật đầu mà tán thưởng.
Lúc Triệu Hinh cùng Tô Thạc Hiên bước xuống sảnh thì đã trông thấy Tư Kiệt đang ngoan ngoãn ngồi gọt táo. Những miếng táo được anh bổ rất đều và đẹp, miếng nào ra miếng nấy.
"Ái chà, bạn thân Tư Kiệt không những chu đáo mà còn khéo tay, chuẩn bị sẵn táo ngọt để hai đứa mình bồi bổ em yêu à!"
Tô Thạc Hiên đê tiện nói, ngón tay còn không quên chộp lấy một miếng táo bỏ vào miệng mà nhai ngấu nghiến.
Triệu Hinh chẳng buồn nói gì, chán ghét mà nằm phịch xuống sofa, nằm lướt xem điện thoại.
Hai người đàn ông cùng lúc ở trong cái nhà này, thân phận hoàn toàn đối nghịch nhau. Một kẻ được gọi là chồng đích danh của Triệu Hinh, một kẻ thì lại là tình nhân cuồng nhiệt trên giường.
Tư Kiệt trộm nghĩ, thường thì kẻ thứ ba sẽ hay bị coi thường, xỉa xói, thậm chí là đánh, là đập cho bầm dập, ấy thế mà trong hoàn cảnh này, anh lại thuộc bên còn lại.
Nhưng mà không sao, Tư Kiệt trong bụng khẽ nở nụ cười xấu xa. Thiên kim đại tiểu thư Triệu Hinh luôn tự nhận mình thông minh, am hiểu mọi thứ trong giới nhà giàu này, thế mà vẫn ngu ngốc thua cả một đứa trẻ lên ba, lại còn đồng ý với người tình để tự phá tan gia đình mình nữa chứ...
Tại trụ sở Triệu thị được đặt tại Singapore...
Triệu Tư Mỗ cùng Mã
Hoa gương mặt lạnh lùng bước vào sảnh chính. Đây là công ty con của Triệu gia, được ủy quyền cho phó tổng giám đốc Tư Mã An điều hành thông qua chỉ thị của Triệu Tư Mỗ.
Triệu Tư Mỗ đặc biệt tin tưởng vào năng lực cùng sự trung thành tuyệt đối của Tư Mã An. Nói đến Tư Mã An, có thể gọi hắn là con cáo già trong cáo già cũng đúng. Phong cách làm việc của hắn là như thế này:
Lúc đầu Tư Mã An đầu quân cho Tư Thị, là một trong những cổ đông lớn nhất của Tư Thị, làm việc dưới trướng của cha Tư Kiệt lúc bấy giờ.
Chính Tư Mã An đã đánh cắp số liệu bí mật của công ty mẹ, lén lút bán cho Triệu Tư Mỗ để lấy khoản tiền bạc tỉ đút túi, do vậy Triệu Tư Mỗ mới có cơ hội lật đổ tên tuổi của Tư Thị để mà nhằm thời cơ nhảy vào giết chết cha mẹ anh, ngang nhiên chiếm đoạt tài sản.
"Tư Mã An, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Triệu Tư Mộ ngồi phịch xuống ghế chủ tịch tối cao, gằn giọng hỏi Tư Mã An.
Tư Mã An đưa tay đẩy gọng kính cận trên mặt, nhanh nhẹn lật mở từng trang tài liệu ra, đáp:
"Thưa chủ tịch, ngày hôm qua chúng tôi đã cho người tiến hành tìm kiếm mỏ vàng ở Ấn Độ. Trong lúc thi công, một vài nhân viên vì hiếu kỳ nên đã chui xuống quặng hầm để xem xét. Không may quặng hầm vì đã nhiều năm không có người sử dụng cho nên đã bị sập. Hiện tại tung tích của họ vẫn còn bặt vô âm tín, e lành ít dữ nhiều!"
Rầm!
Triệu Tư Mỗ hai mắt vằn đỏ, tức giận đập mạnh tay xuống bàn. Các cổ đông khác đều cúi đầu im lặng, không dám ho he lấy một tiếng. Chủ tịch Triệu không những giàu có nứt đố đổ vách mà còn có quan hệ thân thích với số lượng lớn các chính trị gia quyền lực trong nước. Do vậy hầu như lão ta không biết sợ ai là gì. Bất cứ sự việc khó dễ nào can thiệp vào Triệu Thị, ông ta đều thẳng tay sát phạt mà không cần suy nghĩ lấy nửa giây. Bởi thế nên Tư Kiệt muốn lật đổ lão ta cũng không phải là điều dễ dàng!
Triệu Tư Mỗ quát ầm lên trong phòng cổ đông, giơ tay chỉ trỏ chửi bới.
"Các người thật là chủ quan. Tại sao lại để cho lũ người ngu xuẩn đó chui xuống cái hầm ấy làm gì hả? Bằng đấy đôi mắt mà không trông chừng được đám nhân viên đó hay sao?"
Nguyễn Bính Hải- cổ đông lớn thứ ba trong tập đoàn Triệu Thị giơ tay xin phép được nêu ý kiến. Nhận được sự cho phép của Triệu Tư Mỗ, ông ta bèn đứng dậy chậm rãi nói:
"Chủ tịch Triệu, tôi nghĩ giờ không phải lúc chúng ta tranh cãi nhau về vấn đề "tại sao lại không kiểm soát được những nhân viên kia?", mà cái quan trọng nhất bây giờ đó là làm cách nào để lấp liếm được báo chí và dư luận."
Nghe Nguyễn Bính Hải phát biểu, tất cả mọi người có mặt đều gật gù tán thành. Thay vì cãi chửi nhau như thế, cùng nhau nghĩ cách để mà giải quyết vấn đề chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao!
Triệu Tư Mỗ cũng thu lại dáng vẻ học hằn khi nãy, ngồi xuống ghế mà chau mày suy ngẫm.
Miệng lưỡi thiên hạ cũng chẳng lắm lời bằng giới báo chí. Chỉ cần một bài viết của chúng cũng đủ để Triệu Thị vướng phải những tin đồn không hay, làm ảnh hưởng tới giá trị thị trường của công ty.
Hiện tại, làm cách nào để bịt miệng chúng lại, tất cả đều là một dấu hỏi lớn.
Triệu Tư Mỗ suy tính một lúc, quyết định hất cằm ra hiệu cho Tư Mã An, gằn giọng nói:
"Gọi điện cho tổng cục cảnh sát tại Giang Châu!"
...
"Phương Ánh Linh, Phương Ánh Linh!"
Triệu Hinh nằm dài trên sofa, gân cổ gọi Phương Ánh Linh. Ngồi bên cạnh cô ta là Tô Thạc Hiên lúc này đang nhàn nhã ăn táo, lười biếng ngả lưng ra sau ghế, tay còn lại vẫn không quên ve vuốt đôi chân thon dài của Triệu Hinh.
Phương Ánh Linh nghe tiếng gọi thì lật đật chạy lên, bẩm dạ liên tục:
"Dạ, tiểu thư cho gọi em ạ!"
Triệu Hinh đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn, chán ghét hếch mặt, gọi Phương Ánh Linh lại gần mình để mà dặn dò.
Từ dưới bếp, Tư Kiệt đã nghe thấy tiếng gọi lớn của Triệu Hinh. Anh nhẹ nhàng ngó người ra xem, thấy cô ta đang dặn dò Phương Ánh Linh một điều gì đó.
Người đàn bà hiểm độc này luôn tự cho mình là thông minh. Nhưng thật ra óc cô ta còn nhỏ bé chẳng bằng một cái móng tay của Tư Kiệt.
Anh lén lút nhìn theo mọi động tác và khẩu hình miệng của Triệu Hinh, nhưng vì khoảng cách quá xa nên không thể nghe ra được hết.
Chỉ thấy Phương Ánh Linh không ngừng gật đầu, đoạn xoay người bước nhanh vào trong bếp, ánh mắt tràn ngập sự hoang mang...
Chương 22 : Kế hoạch giết chồng (Phần 1)
"Ánh Linh, đã xảy ra chuyện gì hay sao?"
Tư Kiệt đưa tay kéo nhẹ Phương Ánh Linh vào một góc khuất, nhỏ giọng hỏi.
Phương Ánh Linh khẽ đưa mắt liếc trộm ra bên ngoài, sau đó ghé tai Tư Kiệt thì thầm:
"Tiểu thư ra lệnh cho chúng em phải rời khỏi biệt thự ngay lập tức, sáng sớm ngày mai mới được phép quay trở lại!"
Trong lòng Tư Kiệt khẽ cười thầm. Hai kẻ đó đã bắt đầu xắn tay thực hiện kế hoạch của mình. Việc làm đầu tiên đó là Triệu Hinh sẽ kiếm cớ đuổi hết đám người hầu trong nhà ra bên ngoài, lấy khoảng thời gian trống đó để mà mở trộm két sắt, sau đó ngang nhiên cuỗm một số lượng lớn tiền vàng cất trữ của Triệu Tư Mỗ mà đem đi.
Tư Kiệt mặc dù trong đầu đã sáng tỏ nhưng vẫn làm ra điệu bộ ngốc nghếch, ngờ vực hỏi lại Phương Ánh Linh:
"Tiểu thư không nói rõ với em là mọi người sẽ đi đâu hay sao?"
"Tiểu thư chỉ bảo em là đưa người giúp việc ra khách sạn A nghỉ ngơi xả láng một đêm vì tiểu thư thấy mọi người đã vất vả nhiều rồi, muốn thưởng cho mọi người một điều gì đó!"
Ồ, thì ra là vậy!
Khóe môi Tư Kiệt khẽ cong lên. Triệu Hinh đúng là cáo già. Cô ta vừa kiếm cớ rủ lòng thương hại cho đám người giúp việc, lại vừa ung dung đuổi họ đi thẳng mà dễ bề hành sự.
Tư Kiệt chỉ muốn vỗ tay vài tiếng. Phu nhân của ông đây quả là thông minh hơn người, không hổ danh là thiên kim đại tiểu thư Triệu Hinh.
Phương Ánh Linh không dám chậm trễ, vội vàng tạm biệt Tư Kiệt, bước nhanh xuống lầu để cùng đám người rời đi theo lệnh của đại tiểu thư.
Nhìn cánh cổng biệt thự dần dần khép lại, Tô Thạc Hiên sung sướng tới nỗi cười híp cả hai mắt. Kế hoạch của hắn đang dần dần được thực hiện. Sau khi đã thành công cuỗm số tiền lớn nhà họ Triệu, Tô Thạc Hiên sẽ yên tâm mà cao chạy xa bay, làm lại cuộc đời trên một đất nước mới.
Ngay lúc này đây hắn chỉ hận mình không thể vác được cả cỗ két sắt nặng vài chục cân tiền kia đi theo...
Tư Kiệt nhanh chân quay trở lại trong phòng, kéo chăn cao tới tận mang tai, giả vờ ngủ say không hề biết cơ sự gì ngoài kia cả.
Két!
Tiếng cửa mở nhẹ nhàng được đẩy ra, đúng như anh dự đoán, Triệu Hinh và Tô Thạc Hiên chậm rãi bước tới. Hai người họ đứng im lặng một lúc, nghe thử hơi thở của Tư Kiệt. Sau khi chắc chắn anh đã ngủ say, Triệu Hinh bèn dùng cùi trỏ đẩy nhẹ vào bụng Tô Thạc Hiên, thì thầm câu được câu chăng:
"Hắn ngấm thuốc rồi, ngủ say như chết. Chúng ta mau mau hành động thôi!"
Tô Thạc Hiên gật gật đầu đồng ý, nói rồi cả hai người cùng quay lưng bước ra ngoài.
Khi nãy trước lúc Tư Kiệt lên trên lầu, Triệu Hinh đã sai anh vắt cho mình một cốc nước cam. Thường ngày cô ta rất ít khi uống nước cam, nhưng đột nhiên hôm nay lại đòi uống, thật không khỏi khiến anh nghi ngờ.
Triệu Hinh vừa uống được một, hai ngụm liền ngay lập tức phun đầy ra sàn nhà, lên giọng trách mắng:
"Thật chẳng ra làm sao, nhờ anh vắt cho tôi cốc nước cam mà cũng không ra hồn."
Vừa nói, cô ta vừa vuốt vuốt ngực ra chiều nước cam quá tệ, giơ chỗ nước cam còn sót lại về phía anh, ép Tư Kiệt phải uống bằng hết. Tư Kiệt thừa biết chắc chắn Triệu Hinh đã giở trò vào cốc nước cam này, do vậy anh đã lén lút vào nhà vệ sinh, móc sạch cổ họng của mình. Nhờ vậy Tư Kiệt mới không bị ngấm thuốc mê.
Chờ cho tiếng bước chân của chúng đã rời xa, Tư Kiệt kéo chăn ra, nhẹ nhàng bước xuống giường. Hai năm qua anh làm rể nhà họ Triệu, vứt bỏ tư cách đại thiếu gia nhà họ Tư, con nuôi đại ca giang hồ khét tiếng Tiêu Hoàng Long, tất cả chỉ vì chờ đến cái ngày quang minh chính đại lật đổ toàn bộ gia thế nhà họ Triệu, đẩy chúng xuống bờ vực.
Triệu Tư Mỗ luôn một tay che trời, ỷ vào quyền thế của mình mà cấu kết với bộ phận lớn quan chức trong chính phủ, ngang nhiên mà làm càn, quét sạch thị trường chứng khoán, vàng bạc cả trong và ngoài nước. Hơn nữa, lão cùng với tổng cục thanh tra bộ tư lệnh, cục cảnh sát thành phố lại có mối quan hệ thân thiết vô cùng. Tiền bạc biếu xén nhau không hề thiếu một xu, tuồn ra bên ngoài như nước lã. Bởi vậy, cái chết của cha mẹ Tư Kiệt mới có thể bị lão chôn sâu dưới tám tầng dư luận và công lý đến như thế.
Tư Kiệt đã chuẩn bị sẵn một cuốn băng ghi âm, lại còn không quên sạc đầy điện thoại, tắt hết toàn bộ âm lượng, chuẩn bị sẵn tinh thần thu thập chứng cớ. Nếu đoạn băng quay cảnh chính con gái ruột thịt của mình cùng tình nhân phá két trộm cắp tài sản, ắt hẳn danh tiếng của Triệu Tư Mỗ sẽ bị giảm sút phần nào. Lẽ dĩ nhiên Triệu Hinh sẽ phải gánh chịu hậu quả thê thảm nhất, vừa ngoại tình sau lưng chồng lại còn vừa ăn cắp tiền của cha mẹ đem cho tình nhân. Để chờ xem liệu cô ta có ngóc đầu lên nổi nữa hay là không?!
Ngoài hành lang tối đen như mực, chỉ có ánh sáng lập lờ của vài ánh đèn leon được bật, nhưng vẫn không đủ để soi tỏ khắp toàn bộ không gian. Tư Kiệt chậm rãi bước châm xuống dưới lầu, cố gắng không để phát ra bất kỳ âm thanh mạnh nào khác.
Triệu Hinh và Tô Thạc Hiên đã chuẩn bị xong xuôi, đang khoanh tay đứng trước két sắt của Triệu Tư Mỗ. Chiếc két sắt này được Triệu Tư Mỗ đích thân đặt tận bên nước ngoài nhằm thiết kế riêng cho mình, bên trong lão ta để những giấy tờ vô cùng quan trọng, bao gồm cả giấy thừa kế và chuyển nhượng tài sản, còn cả một số tiền khổng lồ mà lão cất giữ làm của riêng đề phòng bất trắc ở trong đó.
Triệu Hinh thừa biết mật mã của két sắt là gì. Bởi đã có lần Mã Hoa moi được thông tin trong lúc Triệu Tư Mỗ say rượu, có nói lại cho Triệu Hinh. Do vậy việc mở két sắt đối với cô ta quả thực dễ như trở bàn tay.
"Sau khi lấy tiền và giấy tờ chuyển nhượng tài sản, anh sẽ đem đi cất giấu ở một nơi bí mật. Tầm tám giờ sáng ngày mai em hãy đến đó để bàn bạc thêm nhé!"
Tô Thạc Hiên vừa nhìn két sắt, vừa mở miệng nói. Có thể nhận ra ngữ khí của hắn không giấu nổi sự phấn khích sung sướng. Số tiền lớn đang sắp sửa nằm trong tay hắn kia.
Đứng bên cạnh người tình, Triệu Hinh khẽ gật đầu đồng ý. Hai người cùng ngước nhìn đồng đồ, đoạn Triệu Hinh bắt đầu thử nhập mật mã.
"Sao vậy em?"
Tô Thạc Hiên đứng bên cạnh sốt ruột hỏi.
Quái lạ, Triệu Hinh vẫn nhớ rõ mẹ cô ta đã nói, mật mã két sắt chính là ngày nhà họ Triệu bắt đầu thành lập công ty đá quý. Vậy mà hiện tại nhập mãi nhưng két sắt vẫn không suy chuyển.
"Chẳng lẽ cha đã đổi lại mật khẩu?"
Triệu Hinh tự hỏi, không quên đưa ánh mắt thắc mắc nhìn về phía Tô Thạc Hiên.
Tô Thạc Hiên trong lòng đã có chút buồn bực. Người đàn bà này đúng là không được tích sự gì cả. Chỉ có việc moi mật khẩu mật mã mà cũng không làm xong. Không nhẽ hắn lại để cho khối tài sản khổng lồ kia ngang nhiên bị mất như thế này ư?
Nghĩ vậy, Tô Thạc Hiên bèn vắt chân chạy nhanh tới góc tường, vác đến một cây búa sắc bén. Triệu Hinh cũng đã đoán ra ý đồ của hắn, bèn vội vàng cáu gắt ngăn cản:
"Không được. Anh không thể phá nổi két sắt này đâu! Cha em đã cho thiết kế riêng từ bên nước ngoài, két sắt được chế tạo từ nguyên liệu bền bỉ và chắc chắn nhất. Làm sao có thể dễ dàng mà phá là phá được cơ chứ!"
"Hinh Hinh à, anh sẽ có cách che giấu mà!"
Tô Thạc Hiên vẫn chưa chịu từ bỏ mục tiêu, tiếp tục lên giọng khuyên bảo người tình.
Bất giờ, một luồng ánh sáng của đèn flash chói lóa hiện lên, Tô Thạc Hiên và Triệu Hinh vì bị chói mắt mà theo phản xạ nheo mắt lại.
"Khốn khiếp!"
Tô Thạc Hiên trên tay vẫn cầm búa, hung dữ lao vọt ra bên ngoài. Nhất định có kẻ đã lén lút theo dõi hành động mờ ám của hai người bọn họ, không những thế còn dám ngang nhiên dùng điện thoại chụp lại.
Ngoài hành lang toàn bộ trống rỗng, không có bóng hình bất cứ một lẻ nào khác ngoại trừ hắn và Triệu Hinh.
Triệu Hinh hừ lạnh, khoanh tay nhìn vào bóng tối, mở giọng đe dọa:
"Anh phải tìm ra bằng được kẻ đó. Nếu không thì...!"
Chương 23 : Kế hoạch giết chồng (Phần 2)
Kẽo kẹt...két...!!!
Tiếng cửa phòng bị đẩy mạnh vang lên, Triệu Hinh cùng Tô Thạc Hiên một lần nữa bước trở vào phòng. Tư Kiệt vẫn nằm ngủ ngon lành trên giường, cả người cuộn vào chiếc chăn bông ấm áp. Tô Thạc Hiên một tay vẫn cầm chiếc búa sắc bén bên cạnh, khắp người hắn đều toát ra sát khi đằng đằng, chậm rãi tiến đến bên cạnh Tư Kiệt.
Hơi thở của Tư Kiệt vẫn đều đều, ngay cả khi Tô Thạc Hiên giơ búa áp sát vào mặt của anh, đôi mắt Tư Kiệt vẫn không hề dao động lấy một lần.
"Thạc Hiên, chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Triệu Hinh cất giọng hỏi người tình. Tô Thạc Hiên dựa lưng vào lan can, ngửa cổ rít một điếu thuốc. Làn khói trắng mờ ảo không ngừng cuộn tròn trong không trung, sau đó tan dần vào bóng đêm cô đặc.
Kế hoạch chiếm đoạt tài sản lần này, thôi đành phải tạm gác lại vậy!
Buổi sớm ngày hôm sau, Tư Kiệt là bởi vì tiếng gọi lớn của Triệu Hinh mà bật dậy. Mới hơn sáu giờ, cô ta đã lên giọng hò hét ầm ĩ ở dưới lầu. Tư Kiệt trong lòng không khỏi bực bội, đưa chân đạp mạnh vào chăn, sau đó vươn vai mấy cái mà mở cửa.
Ánh sáng dịu nhẹ của buổi sớm bình mình khiến đôi mắt anh khẽ nheo lại, tâm trạng cảm thấy vui vẻ và yên ả không ngớt. Mười năm trước, Tư Kiệt vẫn chỉ là một cậu bé vô lo vô nghĩ, mở mắt ra là đã có người giúp việc chờ sẵn bên cạnh để phục vụ. Thế nhưng, cuộc sống giàu sang, phú quý, yên ổn cùng cha mẹ không kéo dài được mãi.
Hình ảnh cha mẹ bị chính tay Triệu Tư Mỗ bắn chết, nằm yên lặng trong đống máu tươi vẫn luôn đeo bám Tư Kiệt từng đêm. Có những hôm anh bật dậy giữa chừng, mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo.
Tuy nhiên, nếu muốn lật đổ Triệu Tư Mỗ cùng thế lực bành trướng của lão thì bắt buộc anh phải nắm chắc trong tay bằng chứng giết người mà lão luôn luôn dốc sức che đậy. Bằng không, Triệu Tư Mỗ quỷ kế đa đoan, nhất định sẽ tìm cách tẩy trắng toàn bộ sự thật.
Hai năm qua che giấu thân phận thật sự, nhẫn nhục làm con rể cho nhà họ Triệu, Tư Kiệt cũng chỉ vì mục đích duy nhất này mà thôi.
Vừa mới đặt chân xuống lầu, anh đã trông thấy Triệu Hinh và Tô Thạc Hiên đang cùng dùng bữa sáng, còn Triệu Nhạc thì ngồi nhàn nhã trên sofa mà xem ti vi. Tuy trong nhà có thêm sự xuất hiện của Tô Thạc Hiên nhưng Triệu Nhạc cũng không buồn quan tâm, ánh mắt cô vẫn luôn chăm chú nhìn về phía trước.
Trông thấy Tư Kiệt bước xuống, Triệu Hinh bèn nhẹ nhàng hắng giọng, sau đó nói vọng tới:
"Anh mau thu xếp hành lý đi. Một tiếng nữa chúng ta sẽ đi leo núi!"
"Leo núi?"
Triệu Nhạc nghe chị gái nói liền quay mặt lại, ngạc nhiên hỏi.
Thường ngày Triệu Hinh đâu có hứng thú với bộ môn leo núi này, thú vui của cô ta đó là đi nhảy ở các quán ba và uống rượu thâu đêm suốt sáng cùng đám bạn bè hư hỏng của mình. Đột nhiên hôm nay lại có nhã hứng rủ cô và Tư Kiệt cùng đi leo núi. Quả là một chuyện lạ.
Triệu Hinh cười cười, đưa tay xoay nhẹ chiếc điện thoại trong tay, gật đầu trả lời em gái:
"Phải! Hôm qua chị lướt web, tình cờ biết dưới chân núi Lưỡng Sinh có một rừng hoa cẩm tú cầu rất đẹp, liền muốn lập tức tới đó ngắm cảnh. Nhân tiện phải cho em gái được hít thở bầu không khí tươi mát bên ngoài chứ!"
Trước ý tốt này của chị gái, Triệu Nhạc chỉ khẽ cười. Cô đưa mắt liếc nhanh về phía Tư Kiệt, thấy anh vẫn giữ bộ mặt ngoan ngoãn thường ngày bèn yên tâm rời đi.
Trông thấy Tư Kiệt vẫn còn đang đứng ngây ngốc ở đó, Triệu Hinh mặc dù trong lòng cảm thấy rất ngứa mắt nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản. Cô ta đưa mặt hếch về phía anh, lạnh nhạt dặn dò:
"Anh mau mau sắp xếp hành lý như tôi bảo đi. Nhớ gấp cả quần áo cho tôi nữa. À, đống quần áo tôi treo ở tủ bên phải nhé. Đừng có nhầm lẫn sang tủ bên trái!"
Nhìn theo bóng lưng Tư Kiệt đang bước lên lầu, Triệu Hinh bèn quay sang Tô Thạc Hiên, ánh mắt hai người càng lúc càng trở nên phức tạp, thâm sâu khó lường.
Chuyến leo núi lần này còn có thêm sự góp mặt của Mộng Giai Kỳ và bạn trai Tử Khâm của cô ta. Ngay khi nhìn thấy Tư Kiệt, Mộng Giai Kỳ đã nguýt dài từ xa, chu môi mà mắng:
"Chị à, sao chị lại dẫn theo cả gã đó đi vậy, làm mất hết nhã hứng của em!"
Triệu Hinh kéo chiếc kính râm xuống, nhếch miệng cười, đoạn cùng Tô Thạc Hiên, Mộng Giai Kỳ và Tử Khâm ngồi vào cùng một chiếc siêu xe sang chảnh bậc nhất, dẫn đầu đi về phía Nam Giang Châu.
Tư Kiệt và Triệu Nhạc vẫn trung thành với con xe cũ ọp ẹp, mỗi lần khởi động máy là chiếc xe lại kêu lên inh ỏi, khói bay mù mịt.
"Mối quan hệ của em và Mộng Giai Kỳ có vẻ không tốt lắm nhỉ?"
Tư Kiệt vừa chăm chú lái xe, vừa nghiêng đầu hỏi Triệu Nhạc.
Ánh mắt xinh đẹp của cô khẽ động, đôi lông mi dài như cánh bướm chớp nhẹ liền mấy cái, tâm trạng không hào hứng cho lắm.
"Anh hãy tập trung lái xe đi, kẻo con xe lỗi thời này không đuổi kịp nổi chiếc Lanrover ở phía trước đâu!"
Triệu Nhạc nhếch miệng đáp.
Nếu cô đã không muốn trả lời thì anh cũng sẽ không đào sâu quá nhiều. Triệu Nhạc vốn dĩ rất kín tiếng như thế, trừ khi cô chủ động muốn nói, bằng không thì đừng hòng mở miệng.
Núi Lưỡng Sinh là một ngọn núi nổi tiếng, nằm ở phía Nam thành phố Giang Châu. Đã từng có rất nhiều đoàn làm phim lựa chọn cảnh đẹp ở đây để mà quay phim, chụp ảnh, người người đến đây du lịch bốn mùa đều đông như trẩy hội.
Với tốc độ lái xe này của bọn họ thì chỉ không đầy ba tiếng sau là sẽ tới nơi. Dạo này đang là mùa xuân, thời tiết ấm áp, thích hợp cho hoa cẩm tú cầu sinh sôi và phát triển, nở hoa phô diễn toàn bộ màu sắc, rợp cả chân núi. Cảnh vật đã đẹp lại càng thêm đẹp hơn!
Đám người Triệu Nhạc dừng xe bên cạnh một khách sạn lớn chuyên dành cho khách du lịch, cùng nhau hồ hởi bước xuống, ngắm nghía khắp xung quanh. Núi Lưỡng Sinh quả thật giống như lời đồn, cảnh vật đều xanh mướt, những mảng hoa cẩm tú cầu với đủ loại màu thi nhau khoe sắc, đẹp đến tái tê lòng người.
Tô Thạc Hiên cùng Tử Khâm đã đem xe đỗ vào trong bãi, sau đó làm thủ tục nhận phòng. Bọn họ thuê bốn phòng, lẽ dĩ nhiên Tô Thạc Hiên và Triệu Hinh sẽ ở chung với nhau, Mộng Giai Kỳ cùng Tử Khâm chung một phòng. Còn hai người Triệu Nhạc và Tư Kiệt mỗi người một phòng riêng.
Đúng bốn giờ chiều, hai cặp tình nhân kia rủ nhau đến hồ tắm lộ thiên nằm bên ngoài khách sạn để thưởng thức cảnh đẹp hoang sơn. Triệu Hinh và Mộng Giai Kỳ đều mặc những bộ bikini màu đỏ được cắt khoét rất sâu càng làm nổi bật làn da trắng sứ, mê đắm của cơ thể.
Nhìn bốn người bọn họ nô đùa vui vẻ dưới nước, Tư Kiệt chẳng có lấy một chút hứng thú nào cả.
Triệu Nhạc ngồi bên cạnh anh, cắn cắn que kem vừa mua khi nãy, lặng lẽ mà ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Bất chợt, trong lòng Triệu Nhạc chợt nảy ra ý định muốn được đi dạo xung quanh khách sạn một vòng, bèn vỗ vai Tư Kiệt rủ anh cùng đi.
Khách sạn này không đông lắm, nhưng chủ yếu đều là những người giàu có, tiền bạc tiêu không hết, khắp người đều toát ra khí chất sang trọng ngút trời.
Vì thời tiết hôm nay có chút nóng nên Triệu Nhạc chỉ mặc một chiếc áo crop ngắn chưa tới rốn, ôm sát vòng eo nhỏ nhắn, kết hợp cùng chiếc quần đùi cạp cao cành tôn thêm đôi chân thon dài, trắng mịn của cô. Trông Triệu Nhạc xinh đẹp vô cùng.
"Anh rể này, em hơi khát!"
Triệu Nhạc cảm thấy cổ họng hơi khô, bèn quay sang Tư Kiệt bày tỏ ý muốn uống nước. Tư Kiệt nhanh chóng đồng ý, cười đáp:
"Vậy em hãy ở yên đây chờ anh. Anh đi một lát rồi sẽ quay lại ngay lập tức!"
Nương theo bóng hình Tư Kiệt rời đi, khóe môi Triệu Nhạc khẽ lộ ý cười. Cô lắc lắc hông mấy cái cho sảng khoái, sau đó bèn ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh, chờ đợi Tư Kiệt đem nước về.
Ồ...!
"Thiếu gia, đằng trước có mỹ nhân kìa!"
Một giọng nói khàn khàn chợt vang lên từ phía sau lưng Triệu Nhạc, tiếp sau đó là một tràng cười khả ố nối tiếp nhau.
Bờ vai Triệu Nhạc khẽ run. Mặc dù cô vốn là nhị tiểu thư hào môn quyền quý của nhà họ Triệu, thế nhưng Triệu Nhạc âu cũng chỉ là một thiếu nữ mỏng manh, sức lực không có. Chẳng may gặp phải mấy gã đê tiện biến thái, Triệu Nhạc làm sao có sức mà đối phó nổi.
Bốn gã đàn ông to lớn, trên người chỉ mặc độc nhất chiếc quần con chậm rãi bước tới, bao trọn Triệu Nhạc vào bên trong. Cơ thể của họ đều ướt sũng, có vẻ như vừa mới từ bãi tắm bước ra.
Triệu Nhạc ngồi phắt dậy, điềm tĩnh nhìn thẳng vào mắt chúng mà nói:
"Tránh xa tôi ra, nếu không các anh sẽ phải chịu hậu quả đấy!"
Ha...!!!
Một gã đàn ông nghe cô nói thì phá lên cười khềnh khệch. Cô gái nhỏ bé này vậy mà dám lên mặt với hắn. Cá tính, quả là cá tính.
Hắn rất thích những cô gái mạnh mẽ như vậy!
Chương 24 : Cắt lưỡi đám lưu manh
Triệu Nhạc trừng mắt nhìn thẳng vào chúng, không có chút gì gọi là hoang mang. Cô biết nếu càng tỏ ra sợ sệt, đám người này sẽ càng được nước mà lấn tới.
Gã đàn ông đứng trước mặt Triệu Nhạc bước thêm một bước, sau đó đưa tay đòi chạm vào má của cô. Triệu Nhạc nhanh chóng lùi ra phía sau, đưa mắt nhìn khắp xung quanh nhằm tìm người ứng cứu. Thế nhưng, khu này vốn là sân sau của khách sạn cho nên vắng người qua lại. Từ nãy đến giờ còn không thấy bất cứ một ai đi qua.
Trong lòng Triệu Nhạc bắt đầu trở nên bối rối, nhìn đám đàn ông to lớn đang bao vây cô bốn xung quanh này, quả thật có chút sợ hãi.
"Người đẹp, em đang sợ hay sao? Yên tâm đi, bọn anh sẽ rất nhẹ nhàng với em!"
"Kiến Minh, nói gì đi chứ!"
Gã đứng đầu cười cợt nói, ánh mắt tham lam vẫn không rời khỏi cơ thể quyến rũ của Triệu Nhạc.
Kiến Minh là một gã tóc vàng, người gầy cao đứng bên trái Triệu Nhạc đang không ngừng liếm mép mà nuốt một ngụm nước bọt. Đã lâu lắm rồi hắn chưa chạm vào đàn bà. May mắn thay hôm nay lại gặp được người đẹp chốn này, quả là sung sướng.
Triệu Nhạc không còn cách khác bèn đánh liều, nhân lúc bọn chúng không chú ý mà dốc sức rẽ đám đàn ông chạy vọt đi. Thế nhưng ngay lập tức, cánh tay của cô liền bị Kiến Minh lao tới chộp lấy, kéo mạnh vào tường. Một cảm giác đau buốt ở sau lưng truyền tới trong người cô, khiến cô vội vàng nhăn mặt.
"Muốn chạy à? Minh Triết, nhường cho anh trước!"
Kiến Minh cau mày mắng.
Minh Triết xoa xoa hai tay, cười cười đáp:
"Anh định chơi bốn à. Liệu em gái có chịu nổi hay không đây!"
Gã Kiến Minh dường như đã không thể chịu nổi nữa, hai mắt bắt đầu trở lên ngây dại. Còn không mau nhanh chóng, nhỡ đâu có người đi qua lại hỏng hết việc. Hắn bèn trừng mắt nhìn lại Minh Triết cùng hai kẻ còn lại, sau đó cất giọng khàn khàn nói:
"Mẹ kiếp, chúng mày không lên thì tao lên trước. Lằng nhằng!"
Cùng với câu nói đó, Kiến Minh lao vụt tới bên cạnh Triệu Nhạc, đôi tay to lớn của hắn chộp lấy cổ của cô, ép cô nằm vật xuống đất.
Triệu Nhạc ra sức chống đỡ, đôi chân đạp thật mạnh vào bụng hắn nhưng cũng chỉ như muối bỏ bể, hoàn toàn không có tác dụng. Kiến Minh vừa đè cô dưới thân, vừa lên giọng mắng:
"Mấy thằng chúng mày còn đứng đó hả?!"
Nghe hắn quát, ba gã còn lại vội vàng chạy tới, giúp Kiến Minh giữ tay, chân Triệu Nhạc, còn không quên bịt miệng cô lại. Triệu Nhạc không thể kêu cứu, bất lực bị bốn gã đàn ông cao to ức hiếp.
Xoẹt...!
Tiếng vải bị xé rách nặng nề vang lên trong bóng tối. Bầu ngực trắng nõn của Triệu Nhạc lấp ló sau tấm áo lót càng thêm quyến rũ, mời gọi. Ánh mắt đê tiện của Kiến Minh cùng đám đàn em của hắn trở lên dại đi, vật đàn ông bắt đầu cương cứng, chỉ muốn phát tiết ngay lập tức.
"Đẹp quá!"
Minh Triết đang giữ chặt tay Triệu Nhạc lên tiếng khen ngợi, khẽ nuốt một ngụm nước bọt xuống cuống họng, thiếu chút nữa thôi là hắn đã nhểu cả dãi ra bên ngoài.
Á...
Đột nhiên một kẻ khác đang giữ miệng của Triệu Nhạc chợt rú lên đau đớn. Thì ra Triệu Nhạc đã dùng răng cắn chặt vào ngón tay của hắn, lập tức ngón tay bật máu tươi. Bị cắn bất ngờ, hắn tức điên người, giơ tay tát thật mạnh vào khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Một cái tát này khiến đầu óc Triệu Nhạc trở nên choáng váng, khóe miệng chậm rãi rỉ máu, mơ màng ngất lịm đi. Trước lúc Triệu Nhạc hoàn toàn rơi vào trạng thái bất tỉnh, dường như cô đã trông thấy gương mặt của Tư Kiệt hiện lên thấp thoáng ở phía trước.
Tại bãi đất hoang cách khách sạn độ chừng ba mươi mét...
Bốp, chát, chát!
Bốn gã đàn ông to lớn, trên người chỉ mặc độc một chiếc quần lót đang quỳ rạp dưới đất, run rẩy nhìn về phía người đàn ông trước mặt mà không ngừng mở lời cầu xin thảm thiết.
"Xin anh, xin anh tha cho chúng tôi!"
"Tất cả mọi chuyện đều là do Kiến Minh làm, là hắn đòi cưỡng hiếp cô gái đó, là hắn xui chúng tôi!"
"Thằng khốn này, mày dám bán đứng tao!"
"..."
"Ngậm mồm lại!"
Giọng nói trầm mặc của người đàn ông vang trong bóng tối. Ngữ khí của anh lúc lạnh, lúc nóng, không thể nhận ra hiện tại trong lòng anh đang nghĩ điều gì.
Xung quanh người đàn ông là khoảng chừng hơn mười người vệ sĩ, toàn thân đều mặc đồ đen, tư thế đứng nghiêm chỉnh, bao trọn lấy anh cùng bốn gã lưu manh vào bên trong.
Người đàn ông uy mãnh trước mặt này không phải ai khác mà chính là Tư Kiệt. Anh vừa mua nước về đến nơi nên may mắn đã cứu được Triệu Nhạc, bằng không thì...
Hai mắt Tư Kiệt vằn đỏ, đôi tay anh nắm chặt lại thành nắm đấm, không nói không rằng đấm một phát thật mạnh vào mặt Minh Triết. Minh Triết lập tức co người, nôn ra một búng máu.
"Một đấm này thay cho em vợ tao trút giận!"
Tư Kiệt lạnh nhạt lên tiếng. Dám động vào Triệu Nhạc, gan chúng quả thật to bằng trời. Nếu bọn chúng biết đến gia thể khủng bố của Triệu Nhạc, có cho tiền tỉ cũng không dám động tới.
Kiến Minh cùng hai gã còn lại sợ hãi vô cùng, dập đầu lia lịa cầu xin Tư Kiệt tha mạng. Thế nhưng đối với anh, lũ khốn này không thể nào tha thứ.
Lần lượt ba tên còn lại đều bị Tư Kiệt dùng chân đạp thẳng vào mặt, thay nhau rú lên đau đớn, khắp mặt bị trầy xước đến nỗi bật máu tươi.
Kiến Minh càng bị đánh càng trở lên cùn, hắn đã tháo được dây trói tay từ lúc nào, đoạn đứng phắt dậy đá mạnh vào người Tư Kiệt hòng thoát thân.
Tuy nhiên, một đòn này của hắn đều không gây hề hấn gì cho Tư Kiệt. Anh nhanh chóng tránh được cú đá vừa rồi, né người sang một bên, liền đó giơ chân đạp một cước vào lưng Kiến Minh. Chỉ nghe thấy lưng hắn kêu lên răng rắc vài tiếng, sau đó Kiến Minh hét lên đau đớn, ngã vật xuống đất nằm giãy đành đạch.
"Đánh lén ông đây à, đâu có dễ như thế?"
Tư Kiệt nhếch miệng cười khẩy, đưa tay nắm lấy tóc Kiến Minh, kéo cổ hắn ngửa ra phía sau. Kiến Minh thở thoi thóp, sức lực đã vô cùng yếu ớt, nhìn Tư Kiệt bằng đôi mắt oán hận, sau đó bèn nhổ một bãi nước bọt vào người anh.
"Mày có biết tao là ai không? Tao là con trai của Luận Ngã Sơn, tổng giám đốc tập đoàn chứng khoán KNEN. Tao thách mày dám động tới tao nữa đấy!"
Tập đoàn chứng khoán KNEN là một công ty vô cùng lớn, có tiếng trong và ngoài nước. Lợi nhuận mà công ty này đem về mỗi năm đã vượt qua doanh số hàng nghìn tỉ. Có thể nói KNEN và Triệu Thị hiện tại là hai tập đoàn lớn đứng đầu trong bảng xếp hạng tất cả những mảng kinh tế có sức ảnh hưởng lớn trong nước.
"Thì sao? Mày đang uy hiếp tao?"
Tư Kiệt dùng tay lắc lắc cái đầu sưng tấy của Kiến Minh, cong môi hỏi vặn lại.
"Phải! Cha tao sẽ không tha cho mày. Ông ấy sẽ giết chết mày!"
Hừ...
Tư Kiệt hừ lạnh, đoạn giơ tay về phía sau, lập tức lòng bàn tay anh liền cảm nhận được sự lạnh lẽo từ kim loại truyền tới.
Tư Kiệt cầm con dao nhỏ sắc bén giơ lên trước mặt Kiến Minh, nở một nụ cười xấu xa, gằn giọng đe dọa:
"Vậy thì gọi cả Luận Ngã Sơn đến đây, tao cho hai bố con chúng mày được đoàn tụ. Còn bây giờ thì, yên lặng mà chịu phạt đi!"
Luận Kiến Minh sợ hãi giãy giụa liên tục, trong miệng không phát ra được tiếng cầu cứu mà chỉ ỉ ôi van xin khẩn khoản.
Tư Kiệt nào có chịu tha cho hắn. Phong cách làm việc dứt khoát, vô tình của anh đã được rèn giũa trong gần mười năm khi anh được Tiêu Hoàng Long nhận làm con nuôi. Kẻ nào xấu số động tới anh thì đừng hòng thoát. Giống như Mãng Quang Phiệt vậy!
Trong bóng đêm lạnh lẽo, người ta không hề nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Luận Kiến Minh. Tiếng thét trầm đục, khàn khàn mang theo bao đau đớn và thê lương.
Một đống máu tươi tanh tưởi ồ ạt chảy ra, ngay sau đó là chiếc lưỡi đỏ hỏn đã bị Tư Kiệt lạnh lùng cắt đi, ném xuống dưới đất. Luận Kiến Minh vì quá đau đớn mà nằm vật ra, không còn biết gì nữa...
Chương 25 : Tiếng gọi lúc nửa đêm
Sáng sớm hôm sau, tại bãi đất hoang vốn diễn ra màn tra tấn khủng bố của Tư Kiệt vào đêm hôm qua đã hoàn toàn trở về trạng thái như ban đầu. Những dấu máu loang lổ và cả bốn gã đàn ông to con đều biến mất không một dấu vết.
Sự sống chết của chúng đã trở thành một ẩn số, chỉ mình Tư Kiệt biết.
Triệu Nhạc sau khi tỉnh dậy tinh thần có chút hoảng loạn nhưng cô ngay lập tức đã lấy lại dáng vẻ bình tĩnh như mọi khi. Cũng may Tư Kiệt đến kịp thời, bằng không thì chưa biết Triệu Nhạc sẽ đi đâu, về đâu.
Tuy nhiên, trước lúc cô ngất lịm đi chỉ thấp thoáng thấy hình bóng mờ ảo của Tư Kiệt, do vậy Triệu Nhạc cũng không chắc chắn ai là người đã cứu mình.
"Nhạc Nhạc, em cảm thấy thế nào rồi?"
Tư Kiệt ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi, không quên đưa cho Triệu Nhạc một cốc nước ấm.
Triệu Nhạc gật đầu nhận lấy, đem uống một ngụm. Hơi ấm của dòng nước làm dịch vị dạ dày cũng như được gột rửa đi trông thấy.
"Cảm ơn anh, em không sao rồi. Nhưng mà anh rể, anh có biết ai là người đã cứu em hay không?"
Nghe Triệu Nhạc hỏi, khóe miệng Tư Kiệt khẽ giật. Nếu anh nói rằng mình là người cứu cô thoát khỏi bốn gã đàn ông to con kia, ắt Triệu Nhạc sẽ không tin, hơn nữa thân phận yếu ớt, ngu ngốc của mình bao năm cũng không may sẽ bị lột trần. Bởi thế Tư Kiệt nhanh chóng lắc đầu, phủ định:
"Anh cũng tò mò giống như em. Lúc anh đến nơi chỉ thấy mình em ngất lịm nằm ở dưới đất, xung quanh không có một ai cả!"
"Vậy sao?"
Đôi môi Triệu Nhạc khẽ cong lên, trong lòng buông một tiếng thở dài.
Tin tức cô suýt thì bị đám lưu manh giở trò cũng không khiến Triệu Hinh tỏ ra quá bất ngờ. Đối với cô ta, đứa em gái tinh thần không ổn định này chỉ giống như một người ngoài mà thôi. Hai chị em họ còn chưa bao giờ ngủ chung hay tâm sự với nhau dẫu chỉ một lần. Tính cách trái ngược nhau như thế nên rất khó gần gũi.
Triệu Nhạc khoanh tay trước ngực, cau mày nhìn Tư Kiệt mà mắng:
"Anh trông chừng Triệu Nhạc như thế nào mà để cho con bé suýt chút nữa thì gặp nạn thế kia?"
Tư Kiệt toan mở lời nói gì đó thì Triệu Nhạc đã ngắt lời, lạnh nhạt đáp thay:
"Em không sao, chẳng phải vẫn sống khỏe nhăn răng đó thôi. Chị đừng chuyện gì cũng đổ lên đầu anh rể như thế!"
Hừ...
Triệu Hinh cũng không muốn tranh cãi nhiều với em gái, lắc nhẹ mông rồi rời đi.
Hai người Tư Kiệt và Triệu Nhạc quay sang nhìn nhau, tâm trạng hết sức phức tạp.
Ngày hôm nay, bọn họ dự định sẽ đi leo núi từ sớm. Nhưng vì sức khỏe Triệu Nhạc không được tốt lắm nên cô không đi, chỉ còn lại năm người Triệu Hinh quyết định xách đồ đi thám hiểm núi Lưỡng Sinh.
Gọi là thám hiểm nhưng thực chất theo kế hoạch là họ sẽ leo lên đỉnh núi Lưỡng Sinh. Đỉnh núi này luôn là điểm chinh phục mạo hiểm nhất của đoàn người du lịch bởi vì độ cao của núi đâu phải leo lên tới nơi là dễ.
Tư Kiệt là người xách đồ nhiều nhất. Túi đồ anh đeo chứa cả dụng cụ cắm trại của bọn họ, do vậy chúng rất nặng, đè lên lưng Tư Kiệt khiến anh chỉ muốn ném quách chúng đi cho xong.
Triệu Hinh và Mộng Giai Kỳ rất hí hửng, vừa đi vừa ngắm nghía xung quanh, sau đó lên tiếng bình phẩm về mọi thứ. Tư Kiệt còn thấp thoáng nghe thấy tên anh trong cuộc đối thoại của họ.
"Này Tư Kiệt, chắc đây là lần đầu mày được leo núi nhỉ?"
Tô Thạc Hiên đi trước anh một bước bèn quay lại hỏi Tư Kiệt bằng ánh mắt xấu xa.
Thực ra Tư Kiệt đã leo rất nhiều ngọn núi đỉnh cao khi còn sống cùng cha nuôi. Ông ấy dẫn anh đi tham quan hầu hết tất cả các địa danh nổi tiếng trong và ngoài nước, chỉ có duy nhất núi Lưỡng Sinh này là Tư Kiệt chưa từng đặt chân đến.
Nghe Tô Thạc Hiên hỏi, Tư Kiệt cũng thật thà gật đầu xác nhận. Khóe môi Tô Thạc Hiên chợt nhếch lên, đêm nay ắt sẽ là một đêm thật dài.
Đang mải leo núi, đến một con dốc chợt Triệu Hinh do không quan sát cẩn thận nên đã vấp phải một hòn đá, ngã lăn ra đất, chân tay lập tức xuất hiện một vài vết xước nhỏ.
"Chết tiệt! Thật là xui xẻo!"
Triệu Hinh vừa phủi đống đất bụi dính trên người, vừa cau mày mắng.
Mộng Giai Kỳ đứng bên cũng bĩu môi mà hùa theo:
"Em đã bảo chị mà. Chị dẫn theo gã chồng sao chổi kia đi thì chẳng xui. Thà để quách hắn ở nhà cho xong!"
Vừa nói, Mộng Giai Kỳ vừa quay lại liếc xéo Tư Kiệt. Đối với cô ta, càng nhìn Tư Kiệt cô ta càng cảm thấy chán ghét và lợm giọng. Thật là ngứa mắt.
Ánh nắng mặt trời dần dần mờ nhạt, nhường chỗ lại cho bóng đêm cô tịch, lạnh lẽo. Vì trời đã tối nên đám người leo núi quyết định sẽ cắm trại tại chỗ, sáng sớm ngày mai mới tiếp tục chuyến đi.
Xung quanh đều là những thân cây to, cành lá xum xuê mọc san sát nhau, thỉnh thoảng có gió thổi mạnh tạo thành âm thành xào xạc vô cùng khó chịu.
Tư Kiệt lúi húi toan dựng ba chiếc lều. Thế nhưng sau khi dựng xong hai cái, Triệu Hinh vội vàng nhắc nhở anh:
"Anh nên nằm ở bên ngoài mà canh chừng thú dữ cho chúng tôi. Nếu anh cũng vào lều ngủ, chẳng may có thú dữ thì ai mà báo tin để còn ứng phó kịp!"
Nghe Triệu Hinh nói có lý, đám người còn lại đều gật đầu tán thưởng. Tư Kiệt chỉ đành ngoan ngoãn mà nghe lời. Dù sao đối với anh, ngủ ở đâu cũng là ngủ, quan trọng gì.
"Ái chà, con gà này thịt thơm quá nhỉ?"
Tư Kiệt ngồi gặm lương khô bên cạnh, nhìn đám người Triệu Hinh đang say sưa nướng gà, uống rượu cùng nhau vui vẻ. Thức ăn còn thừa, chúng cầm ném xuống đất, không chừa lại cho anh dù chỉ một miếng.
Tư Kiệt cười khẩy, nằm trên một tảng đá mà vắt chân lên nhau. Trong đầu anh không ngừng nghĩ đến cha, mẹ đã khuất của mình. Sự căm hận, phẫn nộ đột nhiên lại bùng cháy trong con người anh. Mối thù này, không thể để nó mãi mãi bị Triệu Tư Mỗ một tay che trời mà chôn vùi được. Anh phải đào, phải đào lên, đào sự thật tàn khốc kia lên, bắt Triệu Tư Mỗ trả giá cho những tội ác mà lão ta đã gây ra với gia đình của anh.
Trong lều, hai cặp đôi kia không ngừng phát ra âm thanh điên loạn, quay cuồng. Tiếng kêu rên từng hồi vang lên không ngớt, đập thẳng vào tai Tư Kiệt.
"Cái bọn người trơ trẽn này..."
Tư Kiệt bực bội buông một câu chửi thề, đoạn khó chịu xoay lưng nhắm mắt ngủ.
Chẳng biết anh đã chợp mắt được bao lâu, chỉ thấy đến khi có người lay lay vai anh, anh mới bừng tỉnh dậy. Nhận ra xung quanh vẫn là bóng đêm dày đặc, Tư Kiệt giơ tay lên xem đồng hồ. Ồ, đã quá một giờ đêm, ai lại có thể gọi anh dậy vào giờ này.
Tư Kiệt đưa mắt tìm kiếm xung quanh.
Suỵt!
Tô Thạc Hiên đang đứng sau lưng anh, làm dấu tay yên lặng. Quá nửa đêm mà hắn vẫn còn tìm anh, ắt sẽ có chuyện kỳ lạ nào đó sắp xảy ra.
Tô Thạc Hiên đảo mắt một lượt, sau đó ghé sát tai Tư Kiệt nói nhỏ:
"Tư Kiệt, đi theo tao một lát. Tao có việc quan trọng muốn nói với mày."
"Không thể nói luôn tại đây được à?"
Tư Kiệt thắc mắc hỏi vặn lại.
Tô Thạc Hiên càng trở nên gấp rút hơn, chau mày đáp:
"Mau lên, chuyện này không thể để Triệu Hinh biết được. Bằng không thì, cô ta ắt sẽ giết chết tao mất!".
Tư Kiệt nhếch môi hừ lạnh. Việc riêng của hắn, hà cớ gì liên quan đến anh. Tuy nhiên anh cũng tò mò muốn biết vấn đề mà Tô Thạc Hiên muốn nói là chuyện gì. Bởi vậy, Tư Kiệt ngồi dậy, chậm rãi bước theo sau Tô Thạc Hiên tiến sâu vào trong rừng sâu.
Dưới bóng đêm mờ ảo, anh hoàn toàn không hề thấy được bộ mặt gian ác của Tô Thạc Hiên ngay lúc này!