• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 76 : Giết người cướp vật cổ

A Hào ngạc nhiên đến trợn tròn mắt, quai hàm quýt chút nữa thì rơi ra bên ngoài.

“Cái gì mà đầu lâu của vua Chiểu Kiếm Hoàng, sao ông ta lại tìm được đầu lâu cơ chứ?”

Tiêu Bách Thần chăm chú quan sát chiếc đầu lâu, không nói gì. Lưu Thúy Tuấn đã cất công tìm kiếm cổ vật để đem bán đấu giá, chắc chắn chiếc đầu lâu này không phải hàng bình thường.

Nguyên do vì sao ông ta có được thì cũng rất đáng nể phục đấy!

Những người xung quanh lập tức có hứng thú với chiếc đầu lâu này, bắt đầu ước lượng dần số tiền để mua.

Lưu Thúy Tuấn vui vẻ thấy rõ, cười híp cả hai mắt, bắt đầu tuyên bố bán đấu giá.

“Một triệu nhân dân tệ!”

Có vị thương gia ngồi bên dưới đứng lên mở đầu.

Tuy nhiên, cái giá này của anh ta lập tức bị gạt phắt.

“Năm triệu tệ!”

Thêm một người nữa xung phong ra giá. Thế nhưng, Lưu Thúy Tuấn vẫn chưa ưng ý với số tiền này. Chiếc đầu lâu quý hiếm như thế không thể để bán với giá thấp được. Nếu ông ta đem bán cho viện bảo tàng, lợi nhuận thu về còn phải vượt mức gấp ba, gấp bốn lần năm triệu tệ kia nữa.

“Hừm. Các người không ai có thể ra cái giá cao hơn được à? Một trăm triệu tệ, còn ai dám ra giá cao hơn tôi hay không?”

Từ phía đằng sau, một người đàn ông tuổi ngoài tứ tuần, ăn mặc phong lưu, lịch lãm, mái tóc nhuộm đỏ sặc sỡ ung dung đứng dậy, chỉ một ngón tay lên trời mà nói.

Hắn là Mai Tài Lĩnh, một trong những đại gia buôn bán bất động sản lớn nhất Ma Cao, có thể coi hắn giống như một vị tỉ phú ở đây vậy.

Hai mắt Lưu Thúy Tuấn lập tức sáng thấy rõ. Một trăm triệu cho một cái đầu lâu, quả thật quá hời rồi. Hơn nữa, chỉ vài năm thôi là chiếc đầu lâu này sẽ mục rữa, cứ như vậy Lưu Thúy Tuấn nghiễm nhiên đã chiếm một món hời lớn đến như thế nào.

“Nếu không ai trả giá cao hơn, tôi sẽ chốt lại chủ nhân sở hữu chiếc đầu lâu của vua Chiểu Kiếm Hoàng là anh Mai Tài Lĩnh!”

“....!”

Bên dưới im lặng như tờ.

Cùng theo với tiếng đếm ngược của Lưu Thúy Tuấn, chiếc đầu lâu tưởng chừng vô ích kia nghiễm nhiên trở thành vật sở hữu của Mai Tài Lĩnh.

Nhìn hắn ta cầm chiếc đầu lâu xoay xoay trên tay ngắm nghía, Tiêu Bách Thần không nhịn được mà cười thầm trong bụng.

A Hào trông thấy liền nhỏ giọng hỏi:

“Cậu chủ cảm thấy có chỗ nào không đúng ạ?”

A Hào luôn có con mắt nhạy bén, chỉ cần nhìn thấy biểu hiện khác thường của anh là lập tức hỏi thăm ngay.

Tiêu Bách Thần vắt hai chân trên ghế, cười cợt đáp:

“Đám người này đã bị Lưu Thúy Tuấn dắt mũi. Chiếc đầu lâu của vua Chiểu Kiếm Hoàng làm gì có ở đây! Thứ mà Mai Tài Lĩnh đang cầm trên tay chỉ là một cái đầu lâu tầm thường không hơn không kém!”

A Hào còn muốn hỏi thêm nữa, nhưng sợ Tiêu Bách Thần mắng nên đành ngậm miệng lại.

Khi còn ở bên nước ngoài, anh không chỉ được học về y thuật, võ công mà thầy còn truyền dạy cho anh một vài thủ thuật về cổ mộ, trong đó có cách nhận biết đặc điểm của hài cốt.

Chiếc đầu lâu tự xưng là của vua Chiểu Kiếm Hoàng kia, vừa nhìn Tiêu Bách Thần đã nhận ra ngay nó chỉ tồn tại ngót nghét vào chục năm. Các đầu xương vẫn còn rất khỏe và tương đối mới.

Còn vua Chiểu Kiếm Hoàng thì đã mất hơn vài thập kỷ, lấy đâu ra xương cốt còn mới và chắc như thế này.

Đúng là đám người giàu nói gì cũng đúng.

A Hào đứng bên cạnh nghe thấy Tiêu Bách Thần lẩm bẩm nhiền quay sang nói nhỏ:

“Cậu cũng là một trong những người giàu có nhất nước mình đấy ạ!”

“Hừ, hóng hớt!”

Tiêu Bách Thần trừng mắt quát.

Mai Tài Lĩnh đấu giá thành công chiếc đầu lâu này, tâm trạng vô cùng thoải mái, hăm hở đi về phòng nghỉ được bài trí riêng cho khách tham dự nghỉ ngơi.

Tuy nhiên hắn không hề hay biết, phía đằng sau lưng có một bóng đen đang âm thầm theo dõi, chờ đợi thời cơ thích hợp liền ra tay cướp trắng.

Lưu Thúy Tuấn trở về biệt thự, đắc ý cười gằn:

“Lũ ngu ngốc, vua Chiểu Kiếm Hoàng đã quy tiên từ vài trăm năm trước, lấy đâu ra đầu lâu để cho chúng đấu giá.”

Lưu Bách Thủy ngồi bên cạnh đưa tay xoa xoa vết rách, bực bội đáp:

“Cha làm thế không sợ bị phát hiện hay sao?”

Hừ!

Lưu Thúy Tuấn cười khẩy.

“Tiền đã trao tay, đồ vật do hắn quản lý. Ai biết sau khi đem về hắn lại giở trò đổi trắng thay đen, ăn vạ chúng ta? Lúc đấy ai biết đầu lâu kia là thật hay giả nữa!”

Ồ!

Lưu Bách Thủy không ngừng giơ tay bội phục cha mình. Xét về độ gian xảo, lắm mưu nhiều kế, Lưu Thúy Tuấn quả thật vô cùng tài giỏi, anh ta còn phải học hỏi nhiều điều từ cha.

Mai Tài Lĩnh đặt đầu lâu lên trên kệ sách, sau đó cởi quần áo vào nhà tắm tắm rửa.

Thật ra, hắn cũng chẳng có nhã ý thích thú gì với cái đầu lâu gớm ghiếc này, tuy nhiên vì sĩ diện nên đành cắn răng mà mua lại nó với giá thành lớn như thế.

Tiếng nước xối ào ào, Mai Tài Lĩnh không hề để ý đến việc có kẻ bám đuôi đang nhẹ nhàng dùng lưỡi dao, lách cửa xông vào.

Gã lục tìm khắp trong và ngoài phòng của Mai Tài Lĩnh, cuối cùng phát hiện chiếc đầu lâu trị giá một trăm triệu tệ kia đang bị vứt chỏng chơ trên kệ, lập tức như vớ phải vàng mà với tay cướp lấy.

Tuy nhiên, vì động tác quá vội khiến cho chân hắn va phải lọ hoa đặt trên bàn, tức khắc lọ hoa rơi xuống vỡ vụn.

Xoảng!

Tiếng động lớn làm Mai Tài Lĩnh đứng hình mất vài giây.

“Chết tiệt. Chẳng lẽ trong phòng có trộm!”

Sực nhớ tới chiếc đầu lâu giá trị kia, hắn vội tắt nước, quấn độc chiếc khăn tắm, chạy hồng hộc ra bên ngoài.

“Thằng khốn! Mày đòi cướp đầu lâu của ông à?”

Gã trộm trên tay vẫn còn cầm chiếc đầu lâu, chạy gần đến bên cửa thì bị Mai Tài Lĩnh chặn lại.

“Khốn nạn. Mau trả đây!”

Mai Tài Lĩnh hét lớn.

Tuy nhiên, gã kia đã làm liều, hơn nữa còn bị bắt quả tang, nếu để Mai Tài Lĩnh tóm được chỉ có nước chết.

Vì vậy gã quyết định, một dao xử tử Mai Tài Lĩnh.

Phập!!!

Mai Tài Lĩnh không ngờ kẻ kia có hung khí, đến lúc định hình được sự việc tồi tệ xảy ra thì đã quá muộn.

Con dao sắc nhọn cắm phập vào cổ hắn, cứa đứt cuống họng, những tia máu đỏ tanh tưởi phun trào, bắn cả lên trên tường, lên người hung thủ và ngay cả chiếc đầu lâu kia nữa.
Chương 77 : Đe dọa

Tin tức Mai Tài Lĩnh bị giết thảm hại trong phòng nghỉ nhanh chóng gây chấn động khắp trong và ngoài Lục Địa Trung.

Vì hắn ta là một tỉ phú, tiếng tăm tương đối lớn nên cánh báo chí ngay khi đánh được hơi liền vội vàng kéo nhau xông tới Lục Địa Trung, dò hỏi Lưu Thúy Tuấn bằng được.

Lưu Thúy Tuấn nổi điên, đi đi lại lại trong phòng, nước đi này của ông ta không ngờ lại xảy ra thảm họa rồi tệ đến như thế.

“Con mau tìm cách tống cổ đám phóng viên kia đi. Nếu chúng viết sai lệch sự thật, Lục Địa Trung e không giữ được nữa!”

Lưu Bách Thủy cũng bức bối không kém. Việc lớn như thế này mà Lưu Thúy Tuấn chỉ giao cho anh ta, còn thằng em trai vô dụng kia thì không bắt hắn làm gì cả.

Thật là bất công, vô lý hết mức.

“Báo chí không có ý định bỏ qua chuyện này. Nếu cha không tìm ra cách giải quyết, con tin chắc danh tiếng nhà họ Lưu chúng ta sẽ không giữ được lâu nữa đâu!”

.......

Tiêu Bách Thần trở về nhà, vừa vặn Hamansito gọi tới.

“Mọi việc thế nào rồi?”

Anh lạnh lùng đáp:

“Đang theo kế hoạch. Có tin tức gì tôi sẽ báo cho ông sau!”

Bạch Khởi La cũng vừa tắm xong, chợt bắt gặp Tiêu Bách Thần đang nghe điện thoại.

Bốn mắt nhìn nhau, không ai nói với ai lời nào.

Không khí lạnh lẽo như thế này, Tiêu Bách Thần quả thực cảm thấy không quen.

“Bách Thần!”

Phía dưới lầu truyền tới giọng nói trầm ổn của Tiêu Hoàng Long.

Anh ngó đầu xuống, cười gượng đáp:

“Con hơi mệt, muốn nghỉ ngơi chút.”

Tiêu Hoàng Long biết anh đang muốn tránh mặt ông, nhất là từ sau cuộc gặp Hamansito lần trước, thái độ của Tiêu Bách Thần đã có chút thay đổi.

“Con xuống đây, cha có chuyện muốn nói!”

Hai cha con ngồi đối diện nhau, mỗi người đều chạy theo những suy nghĩ khác nhau.

“Con cần thu xếp giải quyết chuyện ở đây càng sớm càng tốt. Triệu Thị đã hợp tác với tập đoàn Phương Mộc, sắp tới cho ra mắt sản phẩm robot bắn tỉa tiên tiến nhất hiện nay. Nếu thành công, lão ta sẽ có thêm một bước đệm nữa từ phía quân đội!”

Nếu quả đúng như những gì Tiêu Hoàng Long nói, vị thế của Triệu Thị sẽ càng lúc càng lớn mạnh. Một khi hai tập đoàn này hợp tác, Long Thế sẽ rất khó đối phó.

Tiêu Hoàng Long đặt chén trà xuống, lạnh nhạt nói tiếp:

“Mai Tài Lĩnh đã bị giết, con đã nghe tin chưa?”

Tiêu Bách Thần gật đầu.

“Con đã biết. Việc của Lục Địa Trung, cha hãy để cho con tự lo liệu!”

Nói xong, anh xoay người bước lên lầu.

Trong phòng, một bóng đen đã ngồi chờ sẵn trên ghế.

Thấy Tiêu Bách Thần bước vào, người đó bèn đứng dậy, cúi đầu chào hỏi:

“Cậu chủ Tiêu, tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ cậu giao!”

Vừa nói, hắn vừa đưa một chiếc hộp gỗ về phía Tiêu Bách Thần.

Anh gật đầu hài lòng, đoạn mở ra xem.

Chiếc đầu lâu của vua Chiểu Kiếm Hoàng đang nằm yên vị bên trong đó.

Tiêu Bách Thần ngồi xuống ghế, hai chân vắt chéo lên nhau.

Lưu Thúy Tuấn muốn tìm ra kẻ hãm hại Mai Tài Lĩnh, đừng hòng!

Nội bộ nhà họ Lưu lúc này đang ngày một rối ren. Mặc dù cái chết của Mai Tài Lĩnh không liên quan gì tới nhà họ Lưu, nhưng dù sao hắn ta cũng là vì chiếc đầu lâu kia mà bỏ mạng.

Báo chí cũng không ngừng réo tên Lưu Thúy Tuấn khiến ông ta đau đầu tìm cách xử lý.

“Hung thủ hại chết Mai Tài Lĩnh đến giờ vẫn không tìm ra à?”

Ông ta quay sang hỏi con trai.

Lưu Bách Thủy càng không thèm đếm xỉa, hờ hững đáp:

“Hắn ta chết thì liên quan gì tới chúng ta. Nếu cánh báo chí còn dám lôi nhà họ Lưu vào, đừng trách con cho chúng bài học nhớ đời.”

Mặc dù khi trước Lưu Bách Thủy có cảnh cáo cha mình về việc danh tiếng của nhà họ Lưu có thể bị giảm sút, nhưng đến lúc này anh ta chẳng còn hứng thú so đo nữa.

“Con nói thì hay, vậy con muốn xử lý bọn chúng ra sao?”

Lưu Thúy Tuấn vặn lại.

Vừa lúc đó, từ bên ngoài sân, giúp việc nhà họ Lưu vội vàng chạy tới:

“Bẩm ông chủ, bên ngoài có người xin gặp ông!”

“Không tiếp! Bảo hắn quay về đi!”

Lưu Thúy Tuấn thẳng tay từ chối.

“Nhưng anh ta nói có việc liên quan tới cái chết của Mai Tài Lĩnh!”

“Cho vào!”

Người bước vào chính là Tiêu Bách Thần.

Ngay khi nhìn thấy anh, Lưu Bách Thủy đã trợn tròn mắt, kinh ngạc thốt không lên lời.

“Mày... thằng khốn! Hôm nay mày cũng dám vác mặt tới đây cơ à?”

Lưu Thúy Tuấn trông thấy anh có chút ngờ ngợ, bèn quay sang hỏi:

“Con quen anh ta sao?”

“Cha à, hắn chính là hung thủ đã khiến mặt con trở nên rách nát như ngày hôm nay!”

Lưu Thúy Tuấn cố nén cơn giận, trừng mắt hỏi anh:

“Tạm gác lại mâu thuẫn giữa anh và con trai tôi, bây giờ tôi hỏi anh, anh là ai và mục đích đến đây của anh là gì?”

Tiêu Bách Thần nhếch miệng cười khẩy một tiếng.

Không đợi ông ta bảo anh ngồi xuống ghế, Tiêu Bách Thần đã tự ngồi, đoạn ngả lưng ra salon đáp:

“Tiêu Bách Thần!”

Nghe đến cái tên này, hai cha con họ Lưu không khỏi giật mình. Tên tuổi của anh họ cũng đã nghe qua, nhưng không ngờ hôm nay lại gặp nhau trong một hoàn cảnh rắc rối như thế này.

Lưu Thúy Tuấn ngồi xuống đối diện anh, chau mày dò xét:

“Nói đi. Mục đích đến đây của anh lần này là gì?”

Tiêu Bách Thần ngả ngốn mà nói:

“Những vụ làm ăn phi pháp của ông, ngay cả sự việc đem đầu lâu giả để bán đấu giá, tất cả đều không qua mắt được tôi!”

Nghe Tiêu Bách Thần nói, Lưu Thúy Tuấn vô cùng căm tức. Ông ta đưa tay đập mạnh xuống bàn, bực mình quát:

“Anh đang đe dọa tôi đấy à?”

Khóe môi Tiêu Bách Thần khẽ cong lên, đoạn anh gật đầu đáp:

“Phải, tôi đang đe dọa ông đấy!”
Chương 78 : Mày dám thách thức tao?

Lưu Thúy Tuấn nhếch môi cười khẩy:

“Anh nên nhớ khả năng đổi trắng thay đen của tôi không phải tầm thường. Những bằng chứng kia của anh, đâu có ai tận mắt trông thấy?”

Nói đến đây, Lưu Thúy Tuấn khẽ nhún vai:

“Hơn nữa, ai biết anh đã giở trò gì với Lục Địa Trung?”

Ha...ha...

Tiêu Bách Thần lắc đầu cười ngả ngốn.

“Năm ông cùng Hamansito hợp tác xây dựng lên Lục Địa Trung, vì tham lợi trước mắt nên ông đã cho người loại bỏ Hamansito ra khỏi danh sách đồng chủ tịch của mình!”

Ánh mắt Lưu Thúy Tuấn có chút xao động:

“Thì sao? Hamansito đã không còn giá trị cần thiết, tôi giữ ông ta lại cũng phí thời gian!”

“Ồ...!”

Tiêu Bách Thần vẫn bình thản nói tiếp:

“Cũng chính bàn tay này của ông, vì muốn một mình độc phong chiếm toàn bộ tài sản của ông cố Lưu nên đã thẳng tay giết chết em trai, kẻ mà đáng ký ra sẽ nhận toàn bộ quyền thừa kế của dòng tộc họ Lưu!”

Nghe đến đây, lửa giận trong lòng ông ta cành lúc càng nhen nhóm.

Lưu Thúy Tuấn nắm chặt bàn tay, trầm giọng hỏi:

“Mày đừng có ở đây mà ăn nói hỗn lão. Tiêu Bách Thần, những lời mày nói chỉ là ngụy biện. Chứng cớ, phải, mày mau đem chứng cớ ra đây!”

Phịch!

Tiêu Bách Thần lôi từ trong túi ra một chiếc phong thư nho nhỏ, ném về phía Lưu Thúy Tuấn.

Lưu Bách Thủy ngồi bên cạnh nhoài người chộp lấy, tiện tay xé rách.

Dòng chữ bên trong đập vào mắt khiến khuôn mặt anh ta chợt tối sầm lại.

“Cha, chuyện này là thế nào?”

Lưu Thúy Tuấn vội giật lại xem.

Giấy xét nghiệm ADN?

Lưu Thúy Tuấn và ông cố họ Lưu không có cùng một dòng máu huyết thống!

Tin tức chấn động này khiến Lưu Bách Thủy không tin vào mắt mình, há hốc miệng nhìn cha sửng sốt.

“Mày...!”

Lưu Thúy Tuấn lắp bắp, đôi tay có phần run run.

Tiêu Bách Thần đứng phắt dậy, đoạn nhếch miệng nói:

“Ông muốn biết vì sao tôi lại phát hiện ra ư? Lưu Thúy Tuấn, ông hơi xem thường bản lĩnh của Tiêu Bách Thần này rồi đấy!”

“Mày muốn gì? Điều kiện mày muốn, nói thẳng ra đi!”

Lưu Thúy Tuấn đang cố gắng giữ bình tĩnh, nắm chặt tờ xét nghiệm trong tay.

“Chuyển nhượng lại quyền thừa kế Lục Địa Trung sang cho Hamansito!”

“Đừng hòng!”

Lưu Bách Thủy vội cướp lời cha.

Anh ta chồm người về phía Tiêu Bách Thần, túm chặt lấy cổ áo anh. Vết thương chạy dài trên mặt càng thêm méo mó, vẹo vọ rất khó ưa.

“Mày nên nhớ mày đang cố tình gây sự với ai?!”

Tiêu Bách Thần đưa tay hất ngược Lưu Bách Thủy ra sau, bình thản đáp:

“Tôi cho ông thời gian đến bảy giờ tối để suy nghĩ. Những thứ này chỉ là một trong số ít những điều phi pháp ông đã làm trong thời gian vừa qua mà thôi. Tiêu Bách Thần tôi nắm đầy đủ mọi chứng cớ, tròn một khắc có thể biến ông thành vô gia cư, khuynh gia bại sản không hơn không kém!”

Nhìn theo bóng dáng Tiêu Bách Thần rời đi, Lưu Thúy Tuấn điên tiết đến mức không tự chủ được mà cầm gạt tàn trên bàn đập xuống vỡ tan thành nhiều mảnh.

Tiêu Bách Thần ung dung bước ra xe, vừa vặn chạm mặt với Lưu Ngạn Xuyên.

Lưu Ngạn Xuyên vừa đi mua sắm về, trông thấy Tiêu Bách Thần không khỏi ngạc nhiên.

“Mày... Mày chính là thằng nhãi ở buổi đua xe hôm đó!”

Anh ta đưa tay chỉ vào mặt Tiêu Bách Thần, ánh mắt không giấu nổi vẻ cả kinh.

Tiêu Bách Thần không buồn trả lời, phẩy tay không tiếp chuyện, trực tiếp mở cửa xe bước vào bên trong.

Mặc cho Lưu Ngạn Xuyên không ngừng ở bên ngoài chửi bới, anh cũng không thèm đếm xỉa.

Reng...reng....

Hồi chuông điện thoại của Tiêu Bách Thần vang lên không ngừng.

Là Gia Huy gọi tới.

Cuộc nói chuyện không có gì đáng chú ý ngoài việc Gia Huy hỏi thăm anh và thông báo tình hình tập đoàn Long Thế làm việc trong thời gian vừa qua.

Ngừng một lát, đầu dây bên kia, Gia Huy mới chậm rãi nói tiếp:

“Anh à, có tin này em không biết nên báo cho anh hay không? Chuyện liên quan tới tập đoàn Triệu Thị, liên quan tới Triệu Nhạc!”

“Triệu Nhạc? Con bé xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Tiêu Bách Thần phanh kít xe, vội vàng hỏi lại.

Gia Huy thở dài.

“Cũng không hẳn tồi tệ như thế. Triệu Tư Mỗ quyết định cuối tháng này sẽ làm lễ đính hôn cho Triệu Nhạc và Đằng Thiết Quang, con trai cựu thủ tướng Đằng Thiết Giáp!”

Lại là Đằng Thiết Quang!

Tiêu Bách Thần hừ lạnh.

.....

Cùng giờ, phía nhà Triệu Tư Mỗ lúc này đang xảy ra cuộc tranh cãi lớn.

Triệu Nhạc cầm va- li, gương mặt lạnh tanh nhìn đám người trước mặt, bình tĩnh nói rành mạch từng tiếng:

“Con sẽ không kết hôn với Đằng Thiết Quang. Cha mẹ, nếu các người còn ép buộc con, con sẽ rời khỏi căn nhà này!”

Triệu Hinh ngồi ở ghế không ngừng bĩu môi, cười cười mà nói:

“Em gái à, em cũng đã lớn rồi, nên biết giúp đỡ, gánh vác cho cha mẹ một phần đi chứ. Nhà họ Đằng danh gia vọng tộc, danh tiếng và giàu có lớn đến mức nào, em phải tự biết chứ?”

Mã Hoa mặt tỉnh bơ, không quên chen vào nói thêm:

“Con nên nhớ, được gả cho nhà họ Đằng là phúc phận bảy mươi đời của con rồi đấy, con có hiểu không?”

Cuộc hôn nhân sắp đặt này không chỉ khiến hai nhà họ Triệu và nhà họ Đằng củng cố thêm mối quan hệ, mà còn ngẫu nhiên cùng làm tăng thêm địa vị và uy thế của cả hai nhà trên thương trường trong và ngoài nước.

Triệu Nhạc dĩ nhiên trở thành quân cờ cho hai nhà, bị đem bán rẻ một cách thảm thương.

“Khi trước các người tự ý đính hôn cho con cùng Mãng Quang Phiệt, sau đó hủy hôn còn chưa đủ hay sao? Bây giờ lại ép con thành hôn với Đằng Thiết Quang. Cha, mẹ, hai người có còn coi con là con gái nữa không?”

Triệu Nhạc cắn răng, nước mắt lưng tròng nói lớn.

“Câm mồm. Tao còn chưa tính tội mày lén lút lập bàn thờ cho thằng nhãi Tư Kiệt kia đâu đấy!”

Triệu Tư Mỗ đập mạnh tay xuống bàn, trừng mắt lên quát.

“Mày định chuyển đến căn nhà gỗ thối nát kia mà sống, ngày ngày thắp nhang cho thằng nhãi kia à? Đừng hòng!”

Nói đến đây, Triệu Tư Mỗ hùng hổ gọi người đến.

“Bạt Thiên, lại đây!”

Bạt Thiên nhận lệnh, vội vàng chạy tới.

“Ông chủ cho gọi tôi!”

Triệu Tư Mỗ đứng phắt dậy, chỉ tay vào mặt con gái, lạnh lùng nói:

“Đem căn nhà gỗ của nhị tiểu thư đập nát hết cho tao. Nhốt nó lên phòng, cấm rời khỏi đây một bước. Chờ cuối tháng sau cử hành lễ đính hôn!”

“Cha, cha, cha thật quá đáng!”

Triệu Nhạc uất ức gào lớn.

Bốp!

Một cái tát trời giáng đáp thẳng xuống mặt cô. Triệu Tư Mỗ cười gằn:

“Kể từ giờ phút này, mày không còn là con gái tao nữa. Bạt Thiên, lôi nó nhốt vào phòng!”
Chương 79 : Bách Thần, xe sắp nổ!

Thời gian bảy giờ tối đã sắp đến.

Tiêu Bách Thần vặn vòi nước, lúi húi rửa xe.

Thỉnh thoảng anh muốn vận động một chút công việc tay chân như thế này, cơ thể cũng sảng khoái hơn rất nhiều.

Bạch Khởi La cả ngày chỉ ở trên lầu. Kể từ sau việc đó xảy ra trên bãi biển, cô vẫn chưa từng mở lời nói chuyện với anh một lần.

Đôi lúc, Tiêu Bách Thần vừa xối nước rửa xe, vừa ngước lên phía cửa sổ phòng cô, tâm trạng có chút không vui.

Cộc...cộc...

Bạch Khởi La mở cửa, đập vào mắt là khuôn mặt anh tuấn bất phàm của Tiêu Bách Thần.

“Đừng đóng!”

Tiêu Bách Thần đưa tay giữ chặt cánh cửa đang chuẩn bị khép lại.

Bạch Khởi La không đuổi anh nữa, xoay lưng bước vào phòng.

“Chúng ta... Có thể nói chuyện một chút được không?”

Tiêu Bách Thần gãi gãi đầu hỏi nhỏ.

Bạch Khởi La hơi nghiêng người, thờ ơ đáp:

“Giữa chúng ta cũng có chuyện để nói à?”

Trước thái độ lạnh nhạt này của cô, Tiêu Bách Thần chỉ còn biết cười khổ.

“Khởi La, tôi đến đây là để xin lỗi em. Nhưng mà, em thử nghĩ mà xem, làm chuyện đó với tôi tốt hơn bị tên kia chiếm đoạt hơn rất nhiều, có phải không?”

Cơ thể Bạch Khởi La khi nghe đến hai từ “xin lỗi” của anh đã có phần dịu xuống, nhưng ngay khi nghe phải những từ sau đó, tâm trạng cô lại bắt đầu tụt dốc không phanh, các mạch cơ bắt đầu căng cứng.

“Khốn nạn! Cút đi đồ tồi!”

Bốp...bốp...

Bạch Khởi La vung tay đấm mạnh lên mặt Tiêu Bách Thần một cái, trực tiếp đuổi anh ra khỏi phòng.

Rầm!

Tiêu Bách Thần đứng như trời trồng, nhìn cửa phòng đóng im ỉm mà vẫn không hiểu mình đã làm sai chuyện gì.

“Tôi đã xin lỗi em rồi mà, Khởi La!”

Đáp lại tiếng gọi của anh chỉ là một từ duy nhất:

“Cút!”

Tiêu Bách Thần xoa xoa mặt nước xuống lầu, trông thấy A Hào đang đứng dưới sảnh chờ sẵn ở đó.

Trông thấy anh, sắc mặt A Hào có chút thay đổi. Dường như A Hào đang cố gắng nhịn cười.

“Cậu cười gì hả?”

Tiêu Bách Thần lườm A Hào một cái cháy mặt.

“Cậu chủ à, anh làm gì để mắt tím bầm như thế kia?”

Da mặt Tiêu Bách Thần lúc trắng lúc xanh, đành làm lơ đi không đáp.

“Cha tôi đâu?”

Tiêu Hoàng Long hiện tại vẫn chưa trở về.

Mọi khi, cứ đến sáu giờ tối dù ông có bận việc bao nhiêu cũng sẽ trở về để cùng dùng bữa với anh. Điều này đã trở thành thói quen mỗi ngày.

Nghe anh hỏi, A Hào có chút ngạc nhiên, vội vàng hỏi ngược lại:

“Ủa, chẳng phải cậu chủ gửi tin nhắn cho ông Tiêu, hẹn gặp ông ở ngoại ô thành phố để nói chuyện hay sao? Em còn tưởng cậu chủ đã ra ngoài đó và trở về rồi chứ?”

“Cậu nói lại một lần nữa cho tôi!”

Tiêu Bách Thần đứng phắt dậy, dồn dập hỏi A Hào.

A Hào cũng đã nhận ra có điều không ổn, lập tức lặng người.

“Có kẻ mạo danh cậu chủ, hẹn gặp ông chủ ở ngoại ô thành phố!”

“Chết tiệt! Định vị NPS, chuẩn bị xe!”

Tiêu Bách Thần vơ vôi áo khoác, không quên chạy vào trong phòng chọn lấy một khẩu súng giảm thanh, nạp đầy đạn vào bên trong.

Đoạn anh cầm bộ đàm, gọi thêm hai mươi thuộc hạ nữa phân phó họ đi cùng A Hào theo tuyến đường định vị, tìm kiếm tung tích của Tiêu Hoàng Long.

“Bách Thần!”

Bạch Khởi La từ trên lầu rảo bước xuống.

“Tôi đi cùng anh!”

Anh nhìn cô, trầm ngâm một lát, sau đó gật đầu.

Hai người tức tốc lên xe, lao vụt đi với tốc độ cực đại.

Cả quãng đường đi, Tiêu Bách Thần không mở miệng nói một câu, lông mày chau lại suy tư.

“Đã định vị được vị trí của cha nuôi chưa?”

Tiêu Bách Thần cất giọng hỏi, đầu dây kết nối, A Hào nhanh nhẹn đáp:

“Ông chủ đang ở ngoại ô về phía Đông. Cậu chủ đi dọc đường lớn, đến khu sinh thái Fenniky thì dừng lại.”

“Khu sinh thái Fenniky à? Lần đầu tôi nghe thấy cái tên đó!”

Bạch Khởi La chống tay lên cằm thắc mắc.

Fenniky là một khu sinh thái mới được xây dựng, do một tập đoàn nước ngoài đầu tư vào đây. Nghe nói, một gia tộc giàu có tại Nhật Bản đã nhìn trúng khu này, sau đó mua đứt hơn ngàn mét đất, dốc sức xây dựng lên Fenniky.

“Ừm! Trên danh nghĩa do người Nhật xây dựng lên, nhưng thực chất đây vốn là khu sinh thái do nhà họ Lưu đứng phía sau bí mật gom góp đầu tư một khoản.”

Nghe đến đây, Bạch Khởi La tròn xoe mắt:

“Vậy thì chắc chắn là đám người nhà họ Lưu đã giả mạo tin nhắn của anh, hẹn chú Tiêu tới đây gặp. Tiêu Bách Thần, anh phải cẩn thận!”

.......

“Bách Thần, cha đến rồi!”

Tiêu Hoàng Long theo sự chỉ dẫn của nhân viên du lịch, tìm được một căn phòng xa hoa, sang trọng, lối kiến trúc ở đây vô cùng phong phú.

Mặc dù đang là chủ nhật, thường thì ngày nghỉ phải vô cùng đông đúc khách du lịch. Vậy mà hiện tại Fenniky lại thưa thớt, nhìn quanh quất cũng chỉ có nhân viên cùng lác đác một vài vị khách tham quan đi đi lại lại mà thôi.

“Mời ông ngồi đây đợi. Anh Tiêu đã căn dặn chuẩn bị bữa tối để cùng ông thưởng thức.”

Tiêu Hoàng Long gật đầu, đoạn hỏi lại:

“Con trai tôi có nói khi nào nó sẽ đến không?”

Gã nhân viên mỉm cười thân thiện đáp lại:

“Khoảng mười phút nữa anh ấy sẽ có mặt!”

Trong lòng Tiêu Hoàng Long có chút dao động. Kể từ lần gặp riêng Hamansito vài ngày trước, Tiêu Bách Thần luôn tìm cách tránh né ông.

Ông mở điện thoại, lục lại tin nhắn hồi chiều nhận được đọc lại:

“Tối nay bảy giờ, cha tới khu sinh thái Fenniky dùng bữa với con. Con có chuyện muốn nói, không để Khởi La biết được. Coi như hai người đàn ông chúng ta tâm sự riêng!”

Thằng nhóc, rốt cuộc con đang giấu chuyện gì chứ?

Kítttt...!

Xe đang lăn bánh với tốc độ cao thì bỗng va phải một vật gì đó, lập tức chao đảo.

Tiêu Bách Thần phanh gấp, tiếng bánh xe cọ xát mạnh trên mặt đường tạo nên âm thanh chói tai, mùi khét bay nồng nặc, không tự chủ được mà đâm mạnh vào thân cây.

Chỉ cần vượt qua con đường nhỏ này nữa là sẽ đến nơi, thế nhưng lợi dụng bóng tối và địa hình đường nhỏ, có kẻ đã âm thầm đặt một gốc cây lớn ở ngay chính giữa đường, làm cho xe của Tiêu Bách Thần mất lái đâm mạnh vào gốc cây.

Tóc...tóc...

Một dòng máu đỏ chảy ra, nhỏ xuống ghế lái.

Bạch Khởi La đầu óc choáng váng, đưa tay quệt vết máu trên trán Tiêu Bách Thần, hoảng hốt gọi:

“Bách Thần, anh không sao chứ?”

Trước khoảnh khắc xe đâm vào cây, Tiêu Bách Thần vì muốn bảo vệ cho Bạch Khởi La mà đánh lái phía mình áp thẳng với gốc cây lớn, nếu không người bị thương sẽ là Bạch Khởi La.

“Chết tiệt. Lũ người này muốn giết chúng ta!”

Tiêu Bách Thần gắng gượng chống người dậy.

Cửa kính xe đã hoàn toàn vỡ nát, hiện tại không thể di chuyển bằng xe được nữa.

Cũng may, khu sinh thái Fenniky đã ở ngay trước mắt, đi bộ chừng người mười lăm phút nữa sẽ tới.

Cô dìu anh xuống xe, nhưng phát hiện chân phải của Tiêu Bách Thần đã bị kẹt, có lôi thế nào cũng không kéo ra được.

“Nguy rồi, chân anh, chân anh bị mắc kẹt rồi!”

Tiêu Bách Thần mệt mỏi ngả lưng ra sau ghế, lại nhìn xuống chân, chán ghét đáp:

“Cô ra sau cốp tìm cho tôi cái búa bẩy!”

Bạch Khởi La nhanh chóng chạy xuống, vòng ra sau mở cốp.

Tuy nhiên, ngay khi bước xuống xe, chân tay cô lập tức cứng đờ.

Mùi xăng nồng nặc không ngừng lan ra trong không gian, tiếng xăng chảy ồ ạt xuống đất như đang gào thét vào tai cô tiếng hò hét của tử thần.

“Bách...Bách Thần...xe sắp nổ!”
Chương 80 : Thật giả lẫn lộn

Tiêu Bách Thần cũng đã nhận ra tình hình nguy hiểm trước mặt. Tuy nhiên, gương mặt của anh vẫn hết sức bình thản.

"Khởi La, mau ném thanh bẩy cho tôi!"

Bạch Khởi La mở cửa định bước vào trong xe hỗ trợ anh thì Tiêu Bách Thần đã đóng sầm cửa lại.

"Anh làm trò gì vậy?"

Bạch Khởi La lên tiếng quát lớn.

Tiêu Bách Thần vẫn không quay lại nhìn cô, anh cầm thanh bẩy, bắt đầu cho xuống gần phía chân của mình.

Chân anh bị kẹt vào trong một cái hốc nhỏ, bây giờ phải dùng thanh sắt kia để làm lỏng hốc kẹt mới có thể rút chân ra bên ngoài.

Bạch Khởi La không ngừng đưa tay đập mạnh vào thành cửa xe, hét lớn:

"Tiêu Bách Thần, mở cửa xe đi để tôi giúp anh, nếu không sẽ không kịp nữa!"

"Khởi La, nghe tôi, cô hãy lùi ra bên ngoài đi. Còn chần chờ nữa cả hai chúng ta sẽ chết chung với nhau đấy, cô hiểu không?"

Tiêu Bách Thần hét lớn.

Mùi xăng xe nồng nặc càng lúc càng chảy nhiều xuống đất, lửa đã bắt đầu bén, chỉ độ chừng hai phút nữa xe sẽ nổ.

"Cái đồ cứng đầu nhà anh!"

Bạch Khởi La không nhịn được mà mở giọng mắng.

Cô chạy xung quanh rìa đường, tìm được một khúc gỗ khá lớn, không nghĩ ngợi gì nhiều bèn giơ lên cao, dốc sức đập vỡ kính xe.

Tức thì, cửa kính được mở ra.

Bạch Khởi La thò tay vào bên trong, mở được cửa.

“Cô thật ngu ngốc!”

Tiêu Bách Thần trầm giọng nói.

Anh dùng thanh bẩy, đập vỡ miệng hốc xung quanh bàn chân.

Tuy nhiên bàn chân anh bị nhét rất sâu vào bên trong đó, do vậy tương đối khó khăn, chật vật.

Bạch Khởi La sực nhớ, phía cuối thành xe có chai dầu rửa xe mà Tiêu Bách Thần để lại, hai mắt cô lập tức sáng rõ.

Cô quay người tìm quanh quất, cuối cùng cũng thấy chai dầu kia, vội nhoài người ra sau mà lấy.

Xì...xì....

Khói xe khét lẹt bắt đầu lan dần vào trong, Bạch Khởi La cùng Tiêu Bách Thần không tự chủ được mà ho khan lên vài tiếng.

Bạch Khởi La tức tốc mở chai dầu ra, sau đó đem đổ cả chai vào lòng bàn chân của anh.

Nhờ dầu trơn nên chỉ một lúc sau Tiêu Bách thần đã rút được chân ra bên ngoài.

Cửa xe được đẩy ra, cả hai người dìu nhau chạy càng nhanh càng tốt.

Bùm....

Vừa chạy được khoảng gần ba mét, chiếc xe rung lắc dữ dội sau đó nổ tung.

Âm thanh cực lớn cùng khói lửa cao vút, lửa cuồn cuộn như sóng ngầm.

Một khắc vừa rồi, nếu như hai người không chạy kịp thời thì chắc chắn đã bị nổ tan xác.

Tiêu Bách Thần nằm vật xuống đất, thở không ra hơi. Mặc dù chân bị kẹt nhưng không gây ra vết thương nào lớn, anh vẫn có thể tiếp tục di chuyển.

Cũng may, khu sinh thái đang ở rất gần, đi thêm một lúc nữa là tới.

Tại căn phòng khách hiện tại, Tiêu Hoàng Long sốt ruột nhìn đồng hồ. Đã quá hai mươi phút nhưng Tiêu Bách Thần vẫn chưa thấy đến, trong lòng ông có chút khó chịu.

Tiêu Hoàng Long ngồi dậy, đưa tay kéo cánh cửa phòng ăn.

Bất ngờ, một chiếc côn sắt thò ra từ hông cửa, đập mạnh về phía ông.

Tiêu Hoàng Long mặc dù tuổi ngoài tứ tuần nhưng khả năng tự vệ không hề nhỏ.

Ông lách mạnh người sang bên cạnh, tức khắc tránh được một đòn chí mạng vừa rồi.

Biết bản thân bị lừa, hai mắt Tiêu Hoàng Long trở nên đục ngầu.

“Chó chết! Dám lừa tao!”

Tiêu Hoàng Long thò tay vào trong túi áo, rút ra một con dao sắc, nhằm hướng đám người bao vây mà đâm mạnh xuống...

“Phía trước là khu sinh thái rồi!”

Bạch Khởi La vừa dìu anh, vừa đưa tay chỉ về tấm biển gỗ khắc chữ ở phía trên.

Tiêu Bách Thần gật đầu, thỉnh thoảng vết thương trên chóp bị căng ra khiến anh bị đau mà nhăn mặt.

Thế nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày.

Điện thoại cùng bộ đàm, tai nghe..., những đồ vật anh đem theo thường xuyên đều đã bị nổ tan cùng chiếc xe Lanrover ưa thích, Tiêu Bách Thần thực sự muốn chửi thề.

Đám người A Hào không biết giờ này đã tới đâu, liệu có kịp mà hỗ trợ anh gỉai cứu Tiêu Hoàng Long?

“Quái lạ, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh!”

Tiêu Bách Thần đưa mắt quan sát, buông lời đánh giá.

Không khí càng im lặng bao nhiêu, càng trở nên thâm sâu khó lường bấy nhiêu.

Hai người dìu nhau bước lên phía trước, cánh cổng khu sinh thái mở rộng, không có lấy một bóng người.

Bạch Khởi La vốn rất cẩn thận.

Cô bước lên phía cổng, ngó đầu quan sát, nhận thấy tạm thời không có thuộc hạ mai phục tâm trạng mới yên tâm một chút.

“Khởi La, cẩn thận bên trong có phục kích!”

Tiêu Bách Thần không quên nhắc nhở.

Thế nhưng, mặc dù hai người đã đi sâu vào bên trong nhưng không khí xung quanh vẫn im ắng một cách lạ thường, không có bất kỳ một bóng người đi qua đi lại nào cả.

Ngay lúc Tiêu Bách Thần định chuyển hướng quan sát ra bên ngoài, chợt anh trông thấy dưới lớp đất ở phía hành lang có dấu vết khác thường.

Tiêu Bách Thần cúi xuống nhìn, đưa tay quệt lên giọt máu đỏ thẫm chưa kịp khô.

Mùi máu tanh tưởi không ngừng xộc lên cánh mũi.

“Có dấu vết vật lộn, lôi kéo, hơn nữa còn có máu tươi chưa khô. Chắc chắn nơi này đã xảy ra một cuộc ẩu đả lớn, chí ít cũng gây thương vong không nhỏ!”

Bạch Khởi La cũng ngồi xuống bên cạnh anh, trầm ngâm một lúc mới hỏi lại;

“Máu của ai nhỉ?”

“Là máu của cha!”

Giọng nói Tiêu Bách Thần trầm hẳn xuống, từ sâu bên trong Bạch Khởi La có thể nghe ra một chút run rẩy.

“Làm sao anh có thể khẳng định được đây là máu của chú Tiêu? Biết đâu, máu của những kẻ bị chú Tiêu đánh cũng chưa biết chừng!”

Tuy nhiên, ý này của Bạch Khởi La lập tức bị anh gạt phăng.

Anh đưa tay chỉ vào một chiếc bật lửa nằm chỏng chơ trong góc khuất, phía trên thành nắp còn vương chút máu đó.

“Chiếc bật lửa kia do chính tay tôi tự khắc lên cho cha. Chắc chắn cha đã xảy ra chuyện!”

Haha...

Phía sau lưng hai người chợt vang lên một tràng cười hả hê, sung sướng, pha chút đắc ý tột độ.

Lưu Thúy Tuấn, Lưu Bách Thủy cùng Lưu Ngạn Xuyên ung dung bước ra từ trong bóng đêm, vênh mặt kiêu ngạo nhìn anh cùng Bạch Khởi La.

“Quả xứng đáng là Tiêu Bách Thần dự liệu như thần. Chính xác, cha anh đã xảy ra chuyện rồi đấy!”

Hừ!

Tiêu Bách Thần cong môi cười khẩy, ánh mắt nhìn xoáy sâu vào ba kẻ phía trước, bình thản mà đáp:

“Cha tôi ở đâu?”

Lưu Bách Thủy liếc nhìn Bạch Khởi La m, sau đó thay cha cướp lời:

“Yên tâm! Chúng tao đã nhốt lão già họ Tiêu vào một nơi kín đáo. Nếu mày muốn gặp lão ta, cũng được thôi. Nhưng với một điều kiện!”

“Làm sao tao biết cha con chúng mày giở trò lừa bịp sau lưng?”

Lưu Bách Thủy lập tức trừng mắt:

“Mày không tin? Được, hãy nhìn đây!”

Vừa nói, anh ta vừa lôi trong túi ra một miếng vải trắng dính bê bết máu, đoạn ném thẳng về phía Tiêu Bách Thần.

Anh đưa tay lấy, mở ra xem, toàn thân tức khắc cơ cứng:

Phía trong tấm vải là một ngón tay trỏ dính bê bết máu. Ngón tay này có đeo một chiếc nhẫn vàng, phía trong lòng nhẫn khắc duy nhất một chữ “L”!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK