Quản lý lễ tân nghe tiếng động lạ cũng hấp tấp chạy lên.
Trông thấy cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, cô ta chỉ đưa mắt nhìn Tiêu Bách Thần, lạnh nhạt dặn dò:
“Đừng để cảnh sát kéo tới phá hỏng chuyện tốt của tôi!”
Nói xong, cô ta xoay lưng rời đi, hoàn toàn không thèm bận tâm.
Bạch Khởi La vẫn không tin vào những gì mình nghe thấy. Tiêu Hoàng Long yêu thương con trai nuôi hơn cả bản thân mình, sao có chuyện ông sẵn sàng thuê người ra tay giết anh được cơ chứ.
“Ký hiệu tên này bất kì ai cũng có thể bắt chước theo được mà?”
Tiêu Bách Thần lắc đầu, thở dài đáp:
“Cô nên nhớ, trong giới chính trị và xã hội đen, mỗi người sẽ có một ký hiệu riêng biệt. SJO của cha nuôi cũng như thế, không có kẻ nào dám bắt chước đặt theo!”
.......
Tiêu Bách Thần cùng Bạch Khởi La thanh toán tiền phòng, mọi chuyện còn lại để mặc cho Tiêu Lang xử lý. Anh tha cho hắn một mạng, coi như nể mặt Khương Tặc.
Chí ít, Tiêu Lang chắc chắn sẽ không dám hé răng tiết lộ chuyện này nửa lời.
“Nghe Tiêu Lang nói, hôm nay Vương Thống sẽ tổ chức một buổi triển lãm động vật quý hiếm, quan khách có thể tự do, tùy ý vào thăm!”
Bạch Khởi La há miệng uống một ngụm nước, nhắc lại cho Tiêu Bách Thần nhớ.
“Tôi chỉ không hiểu, bọn chúng làm ăn ngầm như thế mà vẫn dám ngang nhiên tập trung đông người, không sợ tai mắt của cảnh sát để ý đến à?”
Trước câu hỏi của cô, Tiêu Bách Thần chỉ cười không đáp.
Nội bộ Vương Thống âm mưu đa đoan, đặc biệt là Khương Tặc, ai biết trong đầu hắn đang suy tính bất kì điều gì.
Đến một khu du lịch lớn, khách tham quan đi đi lại lại đông như trẩy hội, Tiêu Bách Thần bèn tấp xe vào một căn hẻm nhỏ cạnh đó, cùng Bạch Khởi La đóng giả thành một cặp tình nhân cùng đến tham quan động vật.
Khương Tặc tướng mạo anh tuấn, cơ thể cân đối, đạo mạo như một vị chủ tịch lớn, đang không ngừng cười nói, bắt tay với quan khách.
Phía trong khu tham quan được anh ta quây rất nhiều loài thú hoang dã khác nhau, có loài tên nằm trong sách đỏ,...
Du khách tham quan còn được tự do ăn uống, đều là những món sơn hào hải vị hiếm có.
“Ông chủ Khương quả thật vô cùng chịu chơi!”
Một vị khách du lịch quay sang khen ngợi với người đi bên cạnh.
Tiêu Bách Thần cẩn thận quan sát bốn phía, khắp nơi đều có bảo vệ đứng canh giữ.
“Người kia chẳng phải Triệu Đình Khiêm hay sao?”
Bạch Khởi La vừa trông thấy, trong đám khách mời quý hiếm của Khương Tặc còn có Triệu Đình Khiêm tới dự.
Hắn đang nâng ly chúc mừng Khương Tặc, bộ dạng vô cùng thân thiết.
Tiêu Bách Thần cũng đã trông thấy, vội kéo Bạch Khởi La nấp vào sâu bên trong.
“Chết tiệt! Tại sao Triệu Đình Khiêm lại quen biết với Khương Tặc được nhỉ?”
Tình hình lúc này lại trở nên vô cùng rắc rối. Nếu hai người bọn họ đã có quen biết từ trước, vậy thì kế hoạch khai thác mỏ quặng của Tiêu Bách Thần sẽ trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
“Hừ, mảnh đất này lại do Vương Thống quản lý. Nếu là lãnh đạo thành phố đứng ra chịu trách nghiệm thì chúng ta đã có thể tiến hành đào sâu dễ dàng!”
Triệu Đình Khiêm đã uống xong chén rượu, bước từng bước dài về phía hai người bọn họ.
Lúc này nhà vệ sinh nam đang ở ngay gần đó, Tiêu Bách Thần nhanh tay kéo Bạch Khởi La vào bên trong một buồng vệ sinh.
Hai người hồi hộp im lặng, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Tuy nhiên Tiêu Bách Thần không nghĩ ra, phía dưới cửa buồng vệ sinh lại bị hở một khe lớn. Do vậy, ngay khi Triệu Đình Khiêm bước vào đã trông thấy có hai đôi chân đứng trong cùng một buồng.
Bạch Khởi La đi dép cao gót màu đen, nổi rõ bần bật trên nền đá.
Triệu Đình Khiêm càng thêm tò mò. Hắn chậm rãi bước từng bước về phía cửa buồng, im lặng nghe ngóng.
Nhận ra có chút bất thường, Tiêu Bách Thần bèn ghé sát tai Bạch Khởi La, thì thầm:
“Cô mau kêu lên đi!”
Bạch Khởi La ngơ ngác hỏi lại:
“Kêu cái gì chứ?”
“Kêu như hôm ở bãi cát đó, chẳng phải cô đã làm rất tốt hay sao?”
Cô trừng mắt lườm anh, nhưng cũng rất phối hợp.
“A...a...nhanh lên anh yêu!”
Âm thanh đỏ mặt không ngừng phát ra khiến Triệu Đình Khiêm khẽ chau mày. Hắn vội vàng rửa tay, trước khi bước ra ngoài còn không quên buông miệng chửi đổng:
“Đúng là giới trẻ hiện nay, bạ đâu thích là làm tình chỗ đấy!”
Triệu Đình Khiêm đi rồi, Bạch Khởi La và Tiêu Bách Thần mới buông nhau ra.
Hai người bước nhanh ra phía ngoài xe, sau đó tìm một nơi kín đáo để bàn bạc.
Cứ đà này, không sớm thì muộn Triệu Đình Khiêm chắc chắn sẽ hớt mất tay trên của anh. Chưa biết chừng mối làm ăn lớn này sẽ bị hủy hoại trong nay mai.
Anh nhấc máy, đầu dây bên kia, Gia Huy nhấc máy.
“Gia Huy, anh có việc mới giao cho em đây!”
Gia Huy gõ gõ tay trên mặt bàn, ung dung đáp:
“Anh trai cứ nói, chắc chắn em sẽ hoàn thành trong thời gian sớm nhất!”
Tiêu Bách Thần gật đầu:
“Mã Hoa, vợ của Triệu Tư Mỗ, em biết chứ?”
“Em đã nghe thấy cái tên này!”
“Tốt lắm. Ngay bây giờ em hãy cho người tới biệt phủ nhà họ Triệu, tìm bắt bà ta về Long Thế. Đã tới lúc chúng ta lợi dụng Mã Hoa rồi!”
Chương 97 : Mai phiến quý hiếm
“Đúng là oan gia ngõ hẹp! Chúng ta đi đâu cũng gặp Triệu Đình Khiêm ở đây!”
Bạch Khởi La chán ghét lên tiếng.
Nửa đêm, đợi khi cô ngủ say, Tiêu Bách Thần mở cửa nhẹ nhàng ra ngoài trước.
Đám A Hào đã đợi anh sẵn dưới lầu khách sạn, người nào người nấy mặc áo cao cổ kín mít, che gần nửa khuôn mặt.
Thấy chủ nhân bước xuống, A Hào vội lên tiếng ngay:
“Cô Bạch có biết hành động tiếp theo của chúng ta không ạ?”
Tiêu Bách Thần lắc đầu.
Đoạn anh kéo thấp chiếc mũ phớt xuống, sau đó cùng đàn em lên xe, phóng đi gấp rút trong đêm.
Trên lầu cao, Bạch Khởi La khoanh tay đứng nép sát vào góc tường, lặng lẽ quan sát đoàn người phía dưới, khóe môi khẽ cong lên.
.......
“Ông chủ, dưới kia có người xin được gặp!”
“A..., anh Khương, anh thật là hư quá đi!”
Từ bên trong phòng ngủ, giọng nói nũng nịu của một cô gái vang lên không ngừng.
Thuộc hạ của Khương Tặc đỏ mặt tía tai, tiếp tục lên tiếng lần nữa:
“Có khách muốn gặp ông chủ!”
“Biết rồi. Giờ ra!”
Khương Tặc đứng dậy, mặc lại quần áo, sau đó ung dung đi ra ngoài.
Tiêu Bách Thần cùng A Hào đã chờ sẵn ở đó, thấy anh ta ra liền giơ tay ra chào hỏi.
Tuy nhiên, Khương Tặc làm điệu bộ lờ đi, ngồi phịch xuống ghế, không thèm đoái hoài gì tới anh.
Tiêu Bách Thần nhún vai, ngồi xuống ghế.
“Khoan đã, tôi chưa cho phép anh ngồi!”
Khương Tặc vênh mặt lấn lướt, điệu bộ hỗn láo nhìn chỉ muốn đấm!
“Ồ! Xin thứ lỗi! Xin tự giới thiệu, tôi là Cố Trường Lục, chủ tịch tập đoàn châu báu Long Thế!”
“Cố Trường Lục?”
Khương Tặc khẽ nhíu mày, chợt nhớ ra cái tên này đã từng làm mưa làm gió trên hầu khắp các mặt báo, hai mắt anh ta bỗng chốc sáng rực.
“À, thì ra là anh Cố. Mời ngồi!”
Tiêu Bách Thần ung dung ngồi xuống, đón lấy ly bia lạnh Khương Tặc đưa cho.
Anh ta nhìn anh, cẩn thận đánh giá, sau đó mở lời:
“Khi nãy tôi còn nghĩ anh là mấy gã vất vưởng linh tinh ngoài kia đến nhờ vả. Thật ngại quá!”
Tiêu Bách Thần lắc đầu cười trừ, đưa mắt ra hiệu cho A Hào dâng lên một chiếc hộp gỗ màu nâu, bên ngoài được phủ một lớp vàng ròng nhẹ. Dưới ánh sáng đèn điện, trông chiếc hộp vô cùng tinh xảo và quý phái.
Anh đẩy chiếc hộp về phía Khương Tặc, bình thản nói:
“Tôi đến đây để trao đổi công việc làm ăn với anh Khương. Nghe nói, Vương Thống các anh đang nắm quyền kiểm soát quặng vàng lớn nhất Mã Phiêu, có phải không?”
Khương Tặc không ngần ngại cầm chiếc hộp lên xem, ngay khi nắp hộp được mở ra, vật bên trong khiến anh ta lóa mắt.
“Mai phiến ủ năm mươi năm?”
Tiêu Bách Thần gật đầu mãn nguyện.
“Chính xác. Vật đang nằm trong tay anh chính là mai phiến đã được lên men trong suốt năm mươi năm. Chỉ cần một lượng nhỏ xíu bằng đầu kim cũng đủ để khiến một ngàn người chao đảo!”
Nhìn gương mặt háo bức của Khương Tặc, Tiêu Bách Thần thừa biết anh ta quả thực rất có nhã hứng với mai phiến quý hiếm độc nhất vô nhị này.
Khương Tặc mân mê mai phiến trên tay, đưa vào mũi ngửi thử.
“Con mẹ nó! Thơm, quả thực rất thơm!”
“Điều kiện trao đổi là gì, anh Cố?”
Anh ta thẳng thắn cất giọng hỏi.
Tiêu Bách Thần cười tươi, nhẹ nhàng đáp:
“Quặng vàng Mã Phiêu!”
Bốn chữ này thốt ra khiến Khương Tặc có chút do dự.
Anh ta đặt mai phiến xuống, trầm tư suy nghĩ một lát.
Mãi lúc sau, Khương Tặc mới lên tiếng:
“Mỏ quặng đã được tôi bán đứt cho Triệu Đình Khiêm của Triệu Thị. Nếu giờ lật lọng, uy tín của tôi trên cái đất này sẽ hoàn toàn xuống hố!”
Thì ra, Triệu Đình Khiêm cáo già, đã nhanh tay hơn một bước.
A Hào đưa mắt nhìn anh thăm dò.
Mà Khương Tặc quả thực vô cùng thích thú với mai phiến quý hiếm này.
Anh ta cố gắng ngả bài:
“Hay là, tôi mua lại chỗ mai phiến này của anh. Còn mỏ quặng thì anh có thể tìm kiếm ở nhiều nơi khác, đâu nhất thiết phải là Mã Phiêu?”
Haaaa...
Tiêu Bách Thần bật cười.
Anh đưa tay cầm lại mai phiến, giao cho A Hào cất giữ, đoạn đứng dậy chào tạm biệt:
“Mong anh thông cảm! Mai phiến của tôi chỉ dùng để trao đổi chứ không đem bán. Chào anh!”
Bộp!
Mẹ kiếp!
Khương Tặc tức đến tím mặt, đưa tay đập mạnh xuống bàn. Chỗ mai phiến quý hiếm này anh ta đã tìm kiếm bao lâu nay. Ai ngờ vật ở ngay trước mắt mà lại không thể chạm tới!
Anh ta đứng bật dậy, lên tiếng gọi đàn em:
“Cửu Minh!”
Từ phía sau nhà, Cửu Minh, thuộc hạ của anh ta hấp tấp chạy tới.
“Cho người theo dõi nhất cử nhất động của Cố Trường Lục, phải cướp bằng được mai phiến về đây cho tao!”
Trên quốc lộ lớn...
“Cậu chủ, quả đúng như cậu dự đoán, có người đang theo dõi chúng ta!”
A Hào vừa lái xe, vừa liếc mắt quan sát qua kính chiếu hậu.
Khóe môi Tiêu Bách Thần khẽ cong lên, làm bộ như không chú ý.
“Giờ này đám người của Gia Huy chắc chắn phải xử lý xong hết thảy sự việc rồi!”
.......
Biệt thự của Triệu Tư Mỗ lúc này đang hết sức hỗn loạn.
Mã Điềm Hoa hoàn toàn mất tích, hiện tại chưa biết tung tích ở đâu.
Kẻ bắt cóc còn để lại trên bàn khách nhà họ Triệu một phong thư viết bằng máy đánh chữ: “Hủy bỏ hợp đồng ủy thác với Vương Thống, lập tức trao trả người!”
Triệu Tư Mỗ da mặt lúc trắng lúc xanh. Con gái út thì bỏ nhà đi, lại còn bị Đằng Thiết Giáp hủy bỏ hôn ước, hiện tại vợ cả lại mất tích...
Đầu óc ông ta chỉ muốn phát tiết ngay lập tức!
“Bay đâu, gọi Triệu Đình Khiêm về đây!”
Quản gia Vương Ngân khép nép lên tiếng:
“Thưa ông, cậu Triệu đã đến Mã Phiêu, hiện tại chưa về!”
Triệu Tư Mỗ không còn kiên nhẫn được nữa, trừng mắt quát lớn:
“Mau gọi nó về đây ngay lập tức!”
Chương 98 : Giương đông kích tây
“Chiếc xe phía trước đang không ngừng phóng về phía khu ổ chuột!”
Thuộc hạ của Khương Tặc mắt nhìn chằm chằm chiếc xe của Tiêu Bách Thần, không quên thông báo lại qua bộ đàm.
Đầu dây bên kia, Khương Tặc sốt ruột căn dặn:
“Nếu bọn chúng giao dịch với bên thứ ba thì phải lập tức hành động. Bằng mọi giá cướp bằng được mai phiến về đây. À quên, một cánh khác cho người đi tìm hiểu nơi ở tạm của Cố Trường Lục xem hắn trú tạm ở đâu!”
A Hào đánh lái, quẹo vào một góc tối tăm. Nơi này tương đối vắng vẻ, người người đi lại rất ít, chỉ có những kẻ vô gia cư đi thẫn thờ đi lại như những bóng ma bên đường.
Sau khi đã ngắm được địa điểm cần đến, Tiêu Bách Thần hếch đầu ra lệnh cho A Hào táp xe vào vệ đường.
Thông Thái thấy vậy vội vàng phanh kít xe lại, bánh chà trên mặt đường một vệt dài đen lớn.
Hắn ta vẫy tay, cùng hai người đàn ông khác xuống xe, những kẻ còn lại thì đợi ở phía sau đề phòng bất trắc.
“Quái lạ! Vừa thấy Cố Trường Lục xuống chỗ này, sao bây giờ lại không thấy nữa?”
Thông Thái đảo mắt liên tục.
Ngay khi hắn đi vào một căn hẻm nhỏ liền cảm thấy sau ót lạnh buốt. Một họng súng đã lên cò sẵn đang dí sát vào đầu Thông Thái.
“Giơ hai tay lên!”
Giọng nói của A Hài trầm lạnh.
Thông thái bắt buộc phải làm theo. Hai kẻ phía sau cũng nhanh chóng bị tóm gọn một cách nhẹ nhàng.
Tiêu Bách Thần từ trong bóng tối bước ra, gương mắt anh tuấn ẩn hiện trong bóng tối một cách mờ nhạt nhưng đầy mưu mô, toan tính.
Anh đưa tay túm tóc Thông Thái, cười nhạt:
“Gọi điện cho Khương Tặc ngay- bây- giờ!”
Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói của Khương Tặc đã vang lên sốt sắng:
“Sao rồi? Công việc thuận lợi chứ?”
Haha...
Tiêu Bách Thần buồn cười tới nỗi chảy cả nước mắt, co gập cơ bụng xuống đất.
“Tôi thật không nghĩ người như Khương anh đây lại sẵn sàng giở trò bỉ ổi đến thế! Thỏa thuận hợp tác anh không đồng ý, cho rằng hủy hợp đồng sẽ khiến cho danh tiếng bị hủy hoại. Vậy mà giờ anh xem, anh đang làm trò mèo gì đây?”
Khương Tặc im lặng không đáp.
Phen này anh ta bị hớ, nếu không nhanh chóng lấy lại sĩ diện, ắt ngày mai sẽ không dám ngóc đầu lên nổi.
“Cố Trường Lục, tôi rất thích thú với mai phiến của anh. Như thế này đi, tôi và Triệu Đình Khiêm đã thỏa thuận, nếu trong vòng từ giờ đến bảy giờ sáng ngày mai anh ta không đem đủ tiền tới, hợp đồng sẽ bị hủy.”
“Thì sao?”
Tiêu Bách Thần nhướn mày hỏi lại.
Tiếng thờ dài của Khương Tặc vang lên rõ rệt:
“Nếu anh ta không đến đúng giờ, tôi sẽ chuyển sang nhượng lại toàn bộ lợi nhuận đã bàn bạc với Triệu Đình Khiêm cho anh. Với điều kiện trao đổi là chỗ mai phiến kia. Anh thấy thế nào?”
Tiêu Bách Thần cười lạnh. Đây mới chính là mục đích thật sự mà anh muốn.
Nếu muốn cướp trắng trợn, dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên làm như vậy sẽ gây thù chuốc oán không hề nhỏ, đối thủ sẽ nhân thêm một bên.
Tốt nhất, trao đổi trong òa bình, đó là thượng sách.
“Được! Nếu anh chịu thỏa thuận trước thì có phải đỡ cực hơn không?”
Tiêu Bách Thần cúp máy, thu lại họng súng.
“Đi đi!”
Đám người Thông Thái vội vàng co cẳng chạy, lái xe lao vút trở về.
A Hào nhìn theo chiếc xe cuối cùng khuất dạng, cười tới nỗi híp cả hai mắt:
“Cậu chủ quả thật mưu cao kế hiểm. Việc còn lại phải trông chờ vào cậu Gia Huy rồi!”
.......
Triệu Đình Khiêm nhận được điện thoại gọi về gấp của Triệu Tư Mỗ, trong lòng tức giận vô cùng.
Hắn đi đi lại lại trong phòng khách sạn, giơ chân đạp tùy hứng một vài thuộc hạ của mình.
“Lũ ngu ngốc này, khó khăn lắm tao mới thỏa thuận hợp tác được với Khương Tặc, vậy mà đùng một cái đòi tao về gấp.”
Miến Thanh, trợ thủ lâu đời của hắn, không quên nói chen vào:
“Nghe nói Triệu phu nhân bị bắt cóc, lão già họ Triệu đang nổi khùng nổi điên ở biệt thự kia ạ!”
Triệu Đình Khiêm nắm chặt hai bàn tay, từng thớ gân xanh in hằn lên trên lớp da ngăm đen.
“Lại là con mụ vô dụng này. Nếu ông trời đã cho tao cơ hội này, tao phải tận dụng triệt tiêu tận gốc, đề phòng vướng chân, đưa mẹ tao trở thành chủ nhân mới của căn nhà này!”
Dứt lời, Triệu Đình Khiêm luyến tiếc nhìn bản hợp đồng trong tay, đoạn ném mạnh xuống bàn, vơ lấy áo khoác, hất hàm ra lệnh:
“Hủy bỏ hợp đồng, trở về Tứ Châu!”
.......
Trong căn nhà kho lớn, Mã Điềm Hoa bị nhốt kín, hai mắt bịt vải đen, hoàn toàn không nhận thức được mọi thứ xung quanh.
Gia Huy khoanh tay đứng nhìn, không quên nhắc nhở:
“Triệu phu nhân chịu khó ở đây đến bảy giờ sáng ngày mai. Đúng giờ tôi sẽ thả bà đi!”
Mã Điềm Hoa tức giận đến run người, há miệng chửi đổng:
“Các người không liệu hồn thả tôi ra, lão gia sẽ giết chết các người, giết chết các người!”
Gia Huy khép cửa nhà kho lại, ung dung đi ra bên ngoài, vừa hay điện thoại của Tiêu Bách Thần gọi tới.
Anh xoay người mở lại cửa, cười cười nhìn Mã Điềm Hoa:
“Xin chúc mừng Triệu phu nhân! Bà có thể đi được rồi!”
Người của Gia Huy lập tức bước lên phía trước, hai bên hai người xách tay bà ta ra ngoài.
Đến trung tâm thành phố, nơi giao thoa giữa Long Thế và Triệu Thị, Triệu Đình Khiêm đã chờ sẵn ở đó.
Mã Điềm Hoa thấy người tới cứu mình là Triệu Đình Khiêm, trong lòng có chút không vui, bĩu môi nói mỉa:
“Lão gia đâu không tới mà lại cử thằng con hoang là mày tới đây?”
Triệu Đình Khiêm không thèm đếm xỉa đến bà ta, chỉ nhìn chằm chằm đám người phía trước.
Nhìn cách ăn mặc của họ, chắc chắn là người của một tập đoàn lớn không kém Triệu Thị.
Tuy nhiên bọn chúng bắt Mã Điềm Hoa nhưng hoàn toàn không gây hại cho bà ta dù chỉ là một cọng tóc.
Điều kiện duy nhất chúng cần đó là ép Triệu Đình Khiêm gấp rút trở về, rồi mới sẵn sàng thả người.
Trong đầu Triệu Đình Khiêm chợt nảy ra một ý.
Có lẽ nào, chúng biết hắn và Vương Thống hợp tác với nhau, yêu cầu hắn về gấp nhằm ngang nhiên cướp mối làm ăn lớn này của hắn?
Mẹ kiếp!
Triệu Đình Khiêm chửi rủa trong người.
Tất cả là do con mụ vô dụng này!
Hắn nghiến răng nghiến lợi.
Ngau khi Mã Điềm Hoa bước vào trong xe, hai mắt Triệu Đình Khiêm trầm lại.
Sự độc ác, lạnh lùng trong người hắn dâng lên mỗi lúc một cao!
Chương 99 : Giết chết Mã Điềm Hoa
“Các anh là người của Long Thế?”
Triệu Đình Khiêm há miệng hỏi những người phía trước.
Tuy nhiên, thuộc hạ của Gia Huy không trả lời hắn, trực tiếp lên xe ngồi, sau đó phóng đi thẳng.
Triệu Đình Khiêm tức điên người, hậm hực quay lại xe.
Trông thấy Mã Hoa đang ung dung ngồi ở sau ghế, đôi mắt lim dim ngủ gà ngủ gật, càng nhìn càng ngứa mắt.
Triệu Đình Khiêm trực tiếp cầm lái, vặn nút lao vụt đi.
Khi Mã Hoa tỉnh dậy thì trời đã quá trưa. Tuy nhiên chiếc xe do Triệu Đình Khiêm lái vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
“Này, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Mã Hoa ngơ ngác nhìn xung quanh, ánh mắt hoảng sợ tột độ.
Triệu Đình Khiêm vẫn không trả lời bà ta.
Khoảng chừng độ nửa tiếng sau, xe mới dừng lại trên một khu đất trống, thưa thớt dân cư.
Lục Nghị, thuộc hạ của Triệu Đình Khiêm bị hắn bắt xuống xe trước.
Mã Hoa ngơ ngác còn chưa hiểu chuyện gì liền bị Triệu Đình Khiêm túm lấy mớ tóc xoăn, lạnh lùng kéo ra bên ngoài.
Mã Hoa giãy giụa không ngớt:
“Triệu Đình Khiêm, mày đang làm trò gì vậy?”
Đáp lại câu hỏi của bà ta chỉ là sự giận giữ đến xé gan xé phổi.
Triệu Đình Khiêm rút từ trong ngực ra một khẩu trúng ngắn, say đó ném sang cho Lục Nghị.
Lục Nghị nhanh chóng đón lấy, lờ mờ hiểu ra dụng ý của Triệu Đình Khiêm.
Mã Hoa cũng không phải quá ngu dốt.
Đang yên đang lành, gã con hoang kia không đưa bà ta về nhà mà chở ra chỗ vắng vẻ, lại còn bắt bà ta quỳ rạp trên cát.
Nếu bà ta đoán không lầm, chắc chắn Triệu Đình Khiêm đang ủ mưu muốn giết chết bà ta?!
Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, Mã Hoa hai đầu gối nhũn cả ra, ấp úng sợ chết. Lời nói muốn thốt ra nhưng lại bị chặn ở cuống họng, khổ sở không thốt lên lời.
“Mã Hoa, bà an hưởng phú quý đã mấy chục năm nay, trong khi mẹ tôi phải khổ sở ăn xin, nghèo rúng. Bây giờ đã đến lúc mẹ con tôi nhận lại những gì là của mình!”
“Cầu xin cậu hãy tha cho tôi. Tôi sẽ cho cậu toàn bộ tài sản của mình!”
“Câm mồm. Lục Nghị, bắn!”
A...a...a...
Mã Hoa chỉ kịp hét lên mấy tiếng thảm thiết.
Một viên đạn sắc lạnh trực tiếp bắn thủng hộp sọ của bà ta, máu tanh tung tóe khắp vùng cát vàng...
Triệu Đình Khiêm đưa tay quệt vết máu vương trên miệng, đoạn rút điện thoại gọi cho Triệu Tư Mỗ:
“Cha à, người của Long Thế đã giết chết đại phu nhân!”
.......
Khương Tặc đẩy tách trà nóng hổi mề phía Tiêu Bách Thần.
Bản hợp đồng vừa được ký kết, hai bên tương đối thỏa thuận rõ ràng.
Tiêu Bách Thần tu một ngụm hết sạch, đoạn hời hợt đáp:
“Ngay trong chiều nay người của tôi sẽ tiến hành đào khoan. Hi vọng phía Vương Thống hợp tác!”
Bạch Khởi La đã chờ sẵn ở trên xe. Thấy anh bước ra, lạnh nhạt hỏi:
“Thế nào? Mọi chuyện sắp xếp đúng như anh dự đoán chứ?”
Tiêu Bách Thần gật đầu xác nhận.
Khóe môi Bạch Khởi La khẽ cong:
“Bắt cóc Mã Hoa, ép Triệu Đình Khiêm phải trở về khiến hắn cay cú bỏ dở bản hợp đồng, ngang nhiên thuận lợi cuỗm tay trên, thu về một số lượng vàng lớn. Đầu óc anh quả thực không tồi!”
Nghe cô nói một tràng, Tiêu Bách Thần chỉ cười cười cho qua.
“Thế nhưng, tôi phải báo cho anh một tin. Mã Hoa đã bị giết. Hơn thế, kẻ tung tin đồn đã đổi hết toàn bộ cho người của tập đoàn Long Thế. Anh mau chóng giải quyết đi!”
“Cái gì? Mã Hoa đã chết?”
Tiêu Bách Thần ngạc nhiên hỏi lại.
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài suy đoán của anh.
Triệu Đình Khiêm chính là kẻ đã đến đón Mã Hoa. Nếu bà ta đã chết, vậy thì chắc chắn do hắn nhúng tay vào!
Tiêu Bách Thần cười khẩy.
Chiếc xe Lanrover đời tân tiến nhất lao vút về phía thành phố Tứ Châu.
Nhà họ Triệu phủ màu tang trắng.
Riêng Triệu Tư Mỗ gương mặt tỉnh queo. Lão không thương tiếc bà vợ già hay càu nhàu của mình, ngược lại lão chỉ cảm thấy bực tức, căm hận tập đoàn Long Thế ngút trời.
Nghe tin Vương Thống đã chuyển giao quặng vàng lớn cho Long Thế, vợ lại bị người của Long Thế bắt cóc và bắn chết, hai mắt của lão càng thêm vằn đỏ, tức đến hộc máu mắt.
“Khốn nạn! Cố Trường Lục! Mày nhớ lấy mối hận này, tao sẽ dẫm chết chúng mày sớm nhất!”
Triệu Hinh mặc áo tang, vừa cắn hạt dưa vừa nhìn dòng người đến viếng mẹ.
Ngoài cửa, Triệu Nhạc hoảng hốt bước vào. Kể từ khi bỏ trốn, cô xin được vào làm nhân viên phục vụ cho một quán cơm. Nay nghe tin mẹ mất, Triệu Nhạc vội vàng cấp tốc trở về.
Trông thấy con gái út, Triệu Tư Mỗ nghiến răng bước lên, giơ tay tát thẳng cho cô một cái nảy lửa:
“Bây giờ mày mới vác mặt về đây ư? Dòng con bất hiếu!”
Triệu Nhạc không hề phản kháng. Hai mắt cô đỏ hoe, tự mình lấy áo tang mặc lên, ngước nhìn di ảnh người mẹ.
Dù bà ta có vô lý, độc ác như thế nào nhưng Mã Hoa vẫn là mẹ đẻ của cô.
“Cố Trường Lục?”
Triệu Nhạc chợt nhớ tới người đàn ông đã giúp đỡ mình ở khách sạn khi trước. Lúc gặp anh, cả người mặc dù toát lên khí phách lạnh lùng, cao ngạo nhưng cô vẫn cảm thấy anh ấm áp, thiện lương.
Nhưng bây giờ...
Hai bàn tay Triệu Nhạc nắm chặt.
Cô bước ra ngoài sảnh, bấm số gọi cho Tiêu Bách Thần.
Tiêu Bách Thần đang tắm.
Điện thoại để ngoài phòng khách. Bạch Khởi La thấy chuông đổ tận năm lần bèn cầm máy lên.
Cộc...cộc...
“Tiêu Bách Thần, có người gọi cho anh năm lần rồi. Anh có nghe không?”
“...”
Bên trong phòng tắm chỉ truyền lại tiếng nước chảy ào ào.
“Tiêu Bách Thần, đây là cuộc gọi thứ bảy rồi đây!”
Cạch...
Tiêu Bách Thần toàn thân ướt nhẹp, mở cửa, thò tay ra phía ngoài kéo mạnh Bạch Khởi La vào bên trong.
“Cô nên nhớ, đừng có khiêu khích tôi trong khi tôi đang tắm. Sẽ bị chịu phạt đấy!”
Chương 100 : Con rể trở về
Hơi nước nóng bốc lên, ướt đẫm cả kính treo trong nhà tắm.
Tiêu Bách Thần ôm chặt lấy eo Bạch Khởi La, ánh mắt lộ rõ ham muốn cháy bỏng.
Cô trừng mắt nhìn anh, dí điện thoại vào mặt Tiêu Bách Thần:
“Tôi đưa điện thoại cho anh, biết đâu có chuyện quan trọng!”
“Cô bắt đầu quan tâm tôi từ khi nào vậy?”
Tiêu Bách Thần hỏi ngược lại.
Bạch Khởi La không muốn tranh cãi thêm với anh, đưa tay đẩy mạnh Tiêu Bách Thần, sau đó xoay lưng chuẩn bị rời đi.
Tuy nhiên, dục vọng trong người Tiêu Bách Thần đã hoàn toàn cháy bỏng.
Anh đè cô lên tường, trực tiếp áp môi mình lên môi cô.
Cơ thể Bạch Khởi La hoàn toàn mềm nhũn. Dưới sự công kích lúc mạnh mẽ, lúc mềm mại của anh, cô chống cự trong vô ích.
Chiếc váy hoa nhanh chóng bị kéo xuống trễ ngực, khuôn ngực đầy đặn, mềm mại lồ lộ ra trước mắt Tiêu Bách Thần.
Anh tham lam đưa tay bóp lấy nó, sau đó há miệng ngoạm chặt, thỏa sức cắn mút.
Đầu lưỡi linh hoạt không ngừng chuyển động xung quanh nhũ hoa của Bạch Khởi La, khiến cô cong người, ưỡn ngực ra phía trước.
“Dừng...dừng lại đi!”
Giọng nói chống cự yếu ớt của Bạch Khởi La càng khiến Tiêu Bách Thần thêm hứng thú.
Anh kéo mạnh chiếc váy của cô, ném xuống đất, bàn tay không yên vị bắt đầu lần mò xuống bên dưới.
Dưới làn hơi nước ấm áp, ấm ướt, hai người dính chặt lấy nhau, cơ thể cuốn dính, la hét đến đỏ mặt tía tai.
Khoảng chừng gần một tiếng sau, Tiêu Bách Thần mới chịu để cô rời đi.
Khóe miệng anh nở một nụ cười mãn nguyện!
Tiếng chuông lại một lần nữa vang lên liên tục.
Tiêu Bách Thần lướt nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, trong lòng có chút chấn động.
“Cô Triệu?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó có tiếng thở dài vọng lại.
“Xin chào anh Cố. Tôi là Triệu Hinh. Cảm ơn anh về sự giúp đỡ lần trước!”
Tiêu Bách Thần nhẹ nhàng đáp:
“Không có gì. Cô gọi cho tôi để hỏi về cái chết của mẹ cô, có đúng hay không?”
Triệu Hinh không đáp.
Tiêu Bách Thần trực tiếp nói thẳng:
“Về mất mát của cô, thành thật xin chia buồn. Nhưng tôi phải khẳng định một điều, cái chết của mẹ cô không liên quan đến Cố Trường Lục tôi cùng tập đoàn Long Thế!”
Triệu Hinh cúp máy, đôi mắt vẫn đỏ hoe.
Người đến viếng tang càng lúc càng đông. Cánh báo chí vẫn không ngừng đưa tin về cái chết kỳ lạ của Mã Hoa, gần như đứng đầu trang tin xã hội.
A Hào đã tiến hành khai thác vàng tại Mã Phiêu. Theo tin tức truyền về, số vàng buổi đầu đem lên được đã đạt mốc hai mươi sáu ki- lô- gam.
Các cổ đông trong tập đoàn Long Thế vô cùng hài lòng. Lần này, chắc chắn lượng vàng tiêu thụ của Long Thế sẽ vượt xa Triệu Thị.
Tiêu Bách Thần soi mình trong gương, vuốt lại khuôn mặt của mình.
Ngồi dưới ghế là Gia Huy, anh ung dung bình thản nhìn anh họ của mình, bàn tay lắc lư ly rượu nồng:
“Anh nghĩ sao về nhà họ Triệu?”
Tiêu Bách Thần cười khẩy:
“Ngày mai anh sẽ đích thân đi viếng. Đã đến lúc, Triệu Tư Mỗ cần biết sự thật con rể của lão đã đội mồ sống dậy rồi!”
.......
Hôm nay, thi thể Mã Hoa sẽ được đem đi hỏa thiêu.
Từ phía ngoài cổng biệt thự, một đoàn xe sang gồm mười chiếc bóng loáng, nối đuôi nhau thành một hàng dài, cùng đi vào bên trong thủ phủ nhà họ Triệu.
Triệu Đình Khiêm cùng Liễu Mai, mẹ hắn cũng có mặt ở đó. Bề ngoài tỏ ra thương tiếc, xót xa, nhưng thâm tâm đang há miệng hả hê cười không ngớt.
“Cha, còn vị khách nào chưa đến viếng hay sao?”
Triệu Hinh nhìn đoàn xe sang trước mặt, quay lại hỏi Triệu Tư Mỗ.
Đám quan khách cũng ngơ ngác nhìn về phía trước, kẻ nào kẻ nấy đều tò mò vô cùng.
Chiếc xe đầu tiên mở cửa, một vệ sĩ toàn thân mặc áo vest đen, đeo kính râm ung dung bước xuống, đứng chắn bên hông.
Tiếp sau đó, một loạt vệ sĩ khác cũng xuống xe, đứng nghiêm trang, gương mặt không bộ lộ một chút cảm xúc nào khác thường khác.
“Những kẻ kia là...”
Nhìn tác phong của vệ sĩ, người ta có thể đoán ra được vai vế của chủ nhân bọn họ. Chắc chắn thân phận của người này không phải dạng tầm thường dễ chọc.
Tô Thạc Hiên khoanh tay trước ngực, thì thầm vào tai Triệu Hinh:
“Hinh Hinh, cha em cũng không biết kẻ kia là ai à?”
Triệu Hinh cắn cắn môi, lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía đoàn xe hạng sang.
Cánh nhà báo được thể thi nhau chụp lấy chụp để, hiếm có một đoàn viếng nào lại phô trương, hoa mỹ đến như thế.
Cánh cửa xe Lanrover thượng đẳng ở ngau chính giữa được mở ra.
Một chàng trai trẻ anh tuấn bất phàm ung dung bước xuống.
Anh mặc bộ vest sang trọng bậc nhất, được cắt may tỉ mỉ từ nhà thiết kế nổi tiếng nhất nước Mỹ. Dáng dấp đĩnh đạc, phong thái cao lãnh ngút trời, gương mặt anh tuấn không có lấy bất kỳ một góc chết nào, khóe môi cong nhẹ,...
Quả là một người có tầm cỡ lớn!
Ngay khi anh đưa tay tháo chiếc kính đen xuống, toàn bộ người nhà họ Triệu đều há hốc miệng sửng sốt đến tột đỉnh.
Triệu Tư Mỗ trợn ngược mắt, không tin vào những gì nắt mình nhìn thấy.
“Tư...Tư Kiệt?”
Triệu Hinh cũng bất ngờ không kém.
Cô ta há hốc miệng, hết nhìn Tiêu Bách Thần lại quay sang nhìn Tô Thạc Hiên, thấy hắn cũng chết trân tại chỗ.
Nhìn vẻ mặt kinh thiên động địa này của chúng, Tiêu Bách Thần vô cũng thích thú.
Đám vệ sĩ đứng gọn sang hai bên, Tiêu Bách Thần cao lãnh rẽ người bước vào.
“Xin chào! Triệu tiên sinh, chia buồn cùng ông và gia quyến!”