• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 36 : Người đàn ông kinh diễm

Trước ánh mắt săm soi, đang nóng lòng chờ xem kịch hay của đám nhân viên, trên đầu Tiêu Bách Thần bắt đầu chảy ra hai vạch đen xì, mặt nghệt ra như sấm.

Lúc nãy vì đi vội mà anh đã vứt ví và toàn bộ thẻ đen ở nhà. Dù cho bây giờ có lột sạch tất cả đồ trên người ra đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào tìm thấy một xu cắc nào trên người anh.

Thấy Tiêu Bách Thần đang không ngừng loay hoay tìm kiếm trong túi, gương mặt của Thiên Kim lập tức tối sầm lại:

“Sao vậy? Anh không có tiền đúng không?”

Tiêu Bách Thần khẽ nhún vai, buông một câu xanh rờn:

“Lúc nãy tôi đi vội, chẳng may để quên ví và điện thoại ở nhà!”

Haha...

Đám nhân viên ôm bụng cười nắc nẻ, cười tới nỗi chảy cả nước mắt.

Cả quầy hàng tràn ngập tiếng cười hả hê, giống như đang xem một trò hề vậy.

Gã Chiêu Bội nhếch mép cười khẩy, bước đến trước mặt Tiêu Bách Thần mà lấy ngón tay chọc chọc vào ngực anh, dè bỉu nói:

“Thôi nào cậu em, nghe lời anh đây quay trở về nhà đi. Chỗ này không phải là chỗ cho cậu em nói đến là đến được đâu!”

“Có thể cho tôi mượn điện thoại gọi cho người nhà mang đồ tới được hay không?”

Tiêu Bách Thần mặc kệ thái độ vênh váo của hắn, quay sang đám nhân viên nhiệt tình hỏi.

Tuy nhiên, đám nhân viên chẳng ai bảo ai, đều đồng loạt lắc đầu từ chối, kẻ thì nói điện thoại hết pin, kẻ thì nói số tài khoản không đủ để thực hiện một cuộc gọi thoại.

Hàng ngàn hàng vạn lý do được họ đưa ra, nghe tưởng chừng có lý mà lại chứa đầy sự giả tạo ở bên trong đó.

Gã Chiêu Bội càng nhìn Tiêu Bách Thần lại càng cảm thấy ngứa mắt. Nhất là khi thấy Thiên Kim thỉnh thoảng lén đưa mắt liếc trộm Tiêu Bách Thần, cục tức trong lòng càng thêm lớn.

Hắn lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ thanh toán, giơ về phía Mỹ Ly, đoạn hếch mặt nói:

“Nhờ cô gói lại cho tôi chiếc túi này. Trong này có năm mươi triệu tệ, cô cứ tùy ý quẹt thẻ!”

Năm mươi triệu tệ ư?

Đám nhân viên há hốc miệng kinh ngạc. Đùa chứ, lão đại này quả thực rất giàu, à không, siêu giàu mới phải!

Biểu cảm ngạc nhiên đến mức ngây ngốc trên gương mặt của họ khiến Chiêu Bội và Thiên Kim vô cùng mãn nguyện. Gì chứ tiền bạc thì ông đây không thiếu.

Tiêu Bách Thần nhăn mặt hừ lạnh. Từ trước đến nay, thứ gì anh đã muốn thì kẻ khác đừng hòng mà cướp.

“Tôi đã nói chiếc túi này chắc chắn tôi sẽ lấy!”

“Á, thằng nhóc con này! Mày lại định tranh giành với tao ư?”

Chiêu Bội bất ngờ giơ tay túm chặt lấy cổ Tiêu Bách Thần, mở miệng mắng.

Hắn đường đường là giám đốc tập đoàn dầu khí lớn nhất Giang Châu, xưa nay chỉ nói một là một, hai là hai, vậy mà hôm nay lại bị một thằng nhãi lải nhải tranh giành, dùng dằng gần hết buổi trước mặt bao nhiêu người.

“Bỏ tay ra!”

Tiêu Bách Thần lên giọng hừ lạnh.

Chiêu Bội vẫn bỏ ngoài tai ngữ khí đe dọa của anh, vênh mặt thách thức:

“Biết điều thì mau cút xéo khỏi đây. Nếu không tao cho mày biết tay!”

Nhận ra có lẽ sắp xảy ra một cuộc ẩu đả lớn, đám nhân viên lúc này mới thật sự hốt hoảng, vội vàng bật điện thoại gọi điện cho quản lý cửa hàng. Rất nhanh sau đó, một người đàn ông trung tuổi, dáng vẻ sang trọng từ trên tầng ba mươi đi thang máy xuống, nhanh chóng gật đầu chào ba vị khách trước mặt.

Thiên Kim khoanh tay, chỉ vào hai người đàn ông đang hầm hè nhau, kiêu căng nói:

“Ông là quản lý ở đây phải không? Mau mau đuổi hắn ra ngoài cho chúng tôi. Đã không có tiền mà lại còn đòi tranh giành túi xách với người khác!”

Quản lý nghe nhân viên thuật lại câu chuyện cũng đã phần nào hiểu ra vấn đề, bèn chậm rãi bước đến bên cạnh Tiêu Bách Thần, thân thiện mà nói:

“Vị khách này, nếu anh không có tiền mua chiếc túi Hermes kia thì có thể xem xét những chiếc túi còn lại được không?”

Tiêu Bách Thần lắc đầu, nhếch miệng đáp:

“Tôi đã nói tôi là người đặt trước thì chiếc túi này phải là của tôi! Cửa hàng các người làm ăn kiểu gì vậy?”

“Quan trọng là mày không có tiền. Hiểu không?”

Ba chữ “không có tiền” được Chiêu Bội ngân dài ra, cùng với đó là động tác giơ tay đấm mạnh vào mặt Tiêu Bách Thần một cái.

Tiêu Bách Thần bị đánh bất ngờ không kịp phản ứng, nhất thời ngã chúi vào cánh cửa kính. Do lực mạnh, cửa kính lập tức vỡ tan.

Cảnh tượng hỗn loạn trước mặt khiến đám nhân viên sợ hãi, đưa tay che mặt. Mấy nữ nhân viên khiếp đảm thì đứng tản vào phía góc trong quầy hàng, không ngừng chỉ trỏ bàn tán xôn xao.

Quản lý nhà hàng là Tứ Quý há hốc miệng kinh hãi. Thôi rồi, phen này giám đốc sẽ đè ông ta ra mà phạt mất.

“Kìa các vị, hãy khoan động chân động tay, bình tĩnh, thật bình tĩnh!”

Ông ta vừa nói vừa lên giọng gọi bảo vệ đến. Tình huống này ông ta cũng chưa từng phải trải qua bao giờ.

Chiêu Bội càng đánh càng hăng, muốn thể hiện trước mặt người đẹp, không nhịn được mà lao đến trước mặt Tiêu Bách Thần, định cho anh thêm một đòn dạy dỗ nữa.

Tuy nhiên lần này hắn đã sai lầm hoàn toàn. Ngay khi Chiêu Bội vung tay lao đến, Tiêu Bách Thần đã giơ tay túm chặt lấy tóc của hắn, sau đó dùng sức ấn mạnh đầu hắn xuống đống kính vỡ lúc nãy.

Aaa!!!

Chiêu Bội hét lên thảm thiết, cả người nằm sõng soài trên đám kính vỡ, khuôn mặt và tay chân lập tức bị mảnh kính cứa đứt, tạo thành những vết thương dài, máu tươi rỉ ra, đỏ lòm khắp mặt, nhỏ cả xuống đất.

“Chiêu Bội, anh không sao chứ. Anh làm trò gì vậy?”

Thiên Kim chạy đến đỡ người tình dậy, rút điện thoại định gọi người thân đến xử lý Tiêu Bách Thần.

“Alo, cho người đến...!”

Nhưng lời cô ta chưa dứt thì điện thoại đã bị Tiêu Bách Thần giật lấy, thẳng tay ném xuống đất.

“Khốn nạn!”

Thiên Kim trừng mắt quát lớn, tiện tay nhặt lên một mảnh kính sắc ngọn, lao về phía anh mà đâm tới.

Tiêu Bách Thần vốn không muốn so đo với cô ta, chỉ nhẹ nhàng lắc người, Thiên Kim đã đâm trượt mà ngã xuống đất.

Đám nhân viên và quản lý Tứ Quý sợ xanh mắt. Không ngờ gã nhà quê, mặc đồ hàng chợ, chân thì xỏ lộn dép mỗi chiếc một màu kia lại biết võ công, hơn nữa thủ đoạn ra tay của hắn lại vô cùng tàn nhẫn, lạnh lùng.

Chiêu Bội run run đưa tay nhặt vài mẩu kính vụn còn dính trên mặt ra, hét lớn:

“Mày chết đi, thằng oắt con!”

Nói rồi, hắn thò tay vào trong túi áo, rút ra một khẩu súng lục, giơ tay bóp cò về phía Tiêu Bách Thần.

“Lần này mày có chạy đằng trời!”

Chiêu Bội hả hê cười lớn, đống máu trên mặt cùng tiếng cười của hắn trở nên mỗi lúc một man rợ, gương mặt Chiêu Bội càng thêm nhăn nhó, trông vô cùng quái dị.

“Á, á, chết người rồi!”

Đám nhân viên ôm đầu hò hét. Với đường đạn này, người thanh niên kia đừng hòng sống nổi.

Tuy nhiên ngay sau đó, một cảnh tượng kinh hãi xảy ra khiến tất cả những người chứng kiến đều á khẩu, không thể nói được bất cứ một lời nào.

Nếu vận tốc đi của viên đạn đạt 900m/s thì tốc độ phản ứng của Tiêu Bách Thần phải đạt 500m/s. Ngay khi viên đạn chui ra khỏi nòng súng, lao về phía anh với tốc độ kinh hoàng, Tiêu Bách Thần đã nhanh chóng bật người nhảy sang một bên, dễ dàng tránh thoát.

Viên đạt chỉ sượt qua tóc anh, sau đó ghim mạnh vào bức tường, khói trắng tỏa ra, bụi bay mù mịt.

“Sao... sao có thể chứ?!”

Chiêu Bội và Thiên Kim trừng mắt nhìn nhau, cảm tưởng như tròng mắt sắp rơi cả ra ngoài.

“Mày... rốt cuộc mày là ai?”

Vừa lúc này, hơn chục bảo vệ của cửa hàng cũng chạy kịp tới, toan định bắt giữ lấy Tiêu Bách Thần. Chứng kiến hành động vừa rồi, tất cả mọi người đều bắt đầu cảm thấy sợ hãi trước người đàn ông này. Đúng là không thể nhìn bề ngoài mà đã vội đánh giá người khác.

Ở ngoài cửa chợt vang lên tiếng xôn xao, một đám người tay cầm súng lăm lăm bước vào, đứng bên cạnh Chiêu Bội thị uy.

“Giám đốc, chúng em tới trễ!”

Thì ra, đây là đám thuộc hạ của gã Chiêu Bội. Khi nãy, hắn đã kịp thời gọi điện cho thuộc hạ của mình đến.

Nhìn hơn mười gã đàn ông cao lớn, tay lăm lăm súng ngắn đang trừng mắt nhìn mình, chỉ chờ lệnh là nhảy vào ăn tươi nuốt sống anh, sắc mặt Tiêu Bách Thần vẫn không hề thay đổi.

Trong đầu Thiên Kim khẽ gợn sóng:

Người đàn ông này, thật kinh diễm!
Chương 37 : Tự vả vào mặt ba cái

Ôi Shit!!!

Tứ Quý buông miệng chửi thề.

Hai ông tổ đây chẳng lẽ định phá tan nát cửa hàng này thì mới mãn nguyện hay sao?

Thân làm quản lý mà ông ta không giải quyết cho ra nhẽ, phen này chắc chắn chuẩn bị thu dọn hành lý mà cuốn xéo khỏi đây.

“Người đâu, bắt gã thanh niên kia lại cho tôi!”

Suy đi tính lại một hồi, Tứ Quý nhận ra, muốn giải quyết ổn thỏa chuyện này thì phải bắt đầu xử lý từ kẻ yếu thế nhất, đó là Tiêu Bách Thần. Mặc dù anh có võ công nhưng anh lại chỉ có một mình, vẫn sẽ yếu thế hơn so với đám người đông đảo trước mặt.

Bảo vệ nghe lệnh lập tức lao đến bên cạnh Tiêu Bách Thần, cơ hồ muốn gô cổ anh lại.

Chiêu Bội nén đau, đỡ Thiên Kim dậy, hiện tại người của hắn đã tới, Tiêu Bách Thần đừng hòng chạy thoát.

Tiêu Bách Thần bị dồn vào thế bí. Anh chỉ có một mình, còn lại toàn bộ mấy chục người kia đang nhìn chòng chọc vào anh như hổ đói, chỉ thừa cơ hội mà lao vào cho anh một trận tơi bời.

Sắc mặt của Tiêu Bách Thần vẫn không thay đổi dù chỉ là một cái nháy mắt, anh khẽ cong môi, lạnh lùng nói:

“Hừ, tôi khuyên anh nên biết điều rút người về đi. Bằng không thì hậu quả tự khắc nhận lấy!”

Chiêu Bội vẫn chưa hết căm phẫn, quyết sống chết một lần với anh. Hắn trừng lớn đôi mắt, nhìn anh chằm chặp.

Tuy nhiên, ngay khi đám người kia định lao vào tóm lấy Tiêu Bách Thần, ngoài đường chợt vang lên một loạt súng nổ inh tai nhức óc.

“Mấy thằng ngốc này, tao chưa cho phép mà đã dám nổ súng!”

Chiêu Bội tức giận, chỉ đám thuộc hạ quát lớn. Thế nhưng, kẻ nào kẻ nấy đều đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu khẳng định:

“Giám đốc à, không phải chúng em làm!”

“Vậy thì ai làm?”

“Cậu chủ!!!”

Vừa lúc đó, khoảng ba mươi người đàn ông toàn thân mặc đồ đen, bên hông đặt súng, gương mặt lạnh lùng, hung ác, từ từ bước vào bên trong quầy hàng.

Chiêu Bội cùng thuộc hạ của hắn há hốc miệng kinh ngạc, chưa kịp phản bác thì đã bị những người đàn ông to lớn kia dồn hết vào một góc, mở cò súng, sẵn sàng bắn chết bất cứ lúc nào.

“Lão gia thấy cậu để quên đồ nên đã sai chúng tôi đem đến đây cho cậu!”

Trịnh Hải vốn là một trong những thuộc hạ thân cận nhất của Tiêu Hoàng Long, bởi vậy nên tác phong làm việc và xử lý tình huống đều nhanh nhẹn và lãnh cảm hệt như chủ nhân của mình.

Tiêu Bách Thần gật nhẹ đầu, thoải mái vươn vai mấy cái:

“Ây da, lâu rồi không được vận động. Nay có dịp tập lại một vài đường quyền, tự khắc cảm thấy thoải mái, dễ chịu hơn hẳn!”

Vừa nói, anh vừa quay sang nhìn Chiêu Bội. Gương mặt của hắn hiện tại đã chuyển sang lúc xanh lúc trắng, không dám tin vào những gì mà chính mắt hắn đang trông thấy.

Chẳng lẽ hắn đã ngu ngốc mà đắc tội với một nhân vật lớn nào hay sao?

Nhìn đám thuộc hạ này khắp người đều toát lên khí chất sang trọng, quyền uy kinh người, vậy thì chắc chắn chủ nhân của họ phải là một nhân vật tầm cỡ!

Hơn nữa, họ còn cung kính gọi gã thanh niên trước mặt này là, là “cậu chủ”.

Chiêu Bội bất giác nuốt xuống một ngụm nước bọt, sợ hãi đến tái mét, thiếu chút nữa thôi là hắn đã bỏ của chạy lấy người.

Tiêu Bách Thần đón lấy thẻ đen từ tay của Trịnh Hải, đoạn bước đến trước mặt Mỹ Ly, thản nhiên mà nói:

“Phiền cô gói lại cẩn thận chiếc túi xách kia!”

Mỹ Ly run run gật đầu vâng dạ, đoạn ôm túi chạy nhanh vào bên trong.

Người thê thảm nhất lúc này không ai khác ngoài Tứ Quý. Ông ta nhìn đám người khủng bố trước mặt mà mi mắt co giật không ngừng, miệng liên tục cầu trời phù hộ.

“Các người, rốt cuộc là ai?”

Chiêu Bội ấp úng nhìn về phía Tiêu Bách Thần, gặng hỏi.

Nghe tiếng hắn, Trịnh Hải bèn chậm rãi quay đầu lại nhìn, ngữ khí lạnh băng không kém Tiêu Bách Thần:

“Vương Chiêu Bội, hai mươi sáu tuổi, giám đốc công ty xăng dầu Lục Xuyên, cha là Vương Hải Quân, bác sĩ nghỉ hưu. Bên dưới còn có một người em gái đang du học bên Singapore!”

Những lời Trịnh Hải nói như tát thẳng vào mặt Chiêu Bội một gáo nước lạnh. Hắn khẽ rùng mình kinh hãi. Đám người này chỉ trong phút chốc đã có thể điều tra ra toàn bộ lai lịch nhà hắn. Vậy thì, những việc làm ăn phi pháp bao nhiêu năm nay của hắn không cẩn thận cũng sẽ bị bại lộ.

Thiên Kim đưa mắt nhìn hắn, thì thầm nói:

“Anh sợ bọn chúng à? Chẳng lẽ giám đốc công ty dầu khí lớn nhất Giang Châu lại đớn hèn, nhu nhược đến thế hay sao?”

“Em yên lặng đi. Hiện tại anh còn chưa biết rõ lại lịch của bọn chúng, đâu có thể tùy ý mà làm càn được!”

Không khí nặng nề bao trùm toàn bộ cửa hàng, không một ai dám ho he lên tiếng.

Ngay khi Mỹ Ly mang chiếc túi xách đã được gói hết sức cẩn thận ra, Tiêu Bách Thần cũng vừa hay lướt nhìn đồng hồ. Đã hơn bốn giờ chiều, chắc Triệu Nhạc cũng tan học rồi.

Mỹ Ly đưa tay quẹt thẻ thanh toán. Lập tức mồ hôi trên người cô ta ướt đầm như tắm, không ngừng túa ra trên trán.

Tứ Quý thấy động tác của Mỹ Ly chậm hẳn lại, bèn đưa mắt ngó thử vào số dư tài khoản hiển thị trên màn hình, lập tức trong người cả kinh, đôi chân đang đứng cũng trở nên run rẩy.

Số dư tài khoản hiện thị hơn mười lăm số “không” tròn trĩnh!

Tên chủ tài khoản: Tiêu Bách Thần

Nhà họ Tiêu? Cậu chủ Tiêu?

Chiêu Bội nghe đến chữ “Tiêu” mà trong lòng bất giác run lên một chặp. Bất kể thế lực nào tồn tại trong Giang Châu này chỉ cần nghe tên nhà họ Tiêu là đã bội phần kinh sợ.

Tên tuổi của Tiêu Hoàng Long và Tiêu Bách Thần, không phải ai cũng dễ chọc.

Thật không thể ngờ, gã thanh niên ăn mặc nhếch nhác kia lại chính là cậu chủ họ Tiêu, Tiêu Bách Thần danh tiếng lừng lẫy.

Chiêu Bội hắn quả thực đã đắc tội nhầm người!

“Cậu Tiêu, tôi không biết anh là cậu Tiêu, nhất thời cư xử không phải phép. Mong cậu rộng lượng bỏ qua!”

Chiêu Bội sợ hãi lập tức cúi đầu, mở miệng xin thứ lỗi lia lịa.

Nếu không có nhà họ Tiêu đứng ra chống chân, công ty dầu khí của hắn ắt sẽ bị các thế lực ngầm khác lao vào xâu xỉa, cắn xé.

Mấy năm qua, nhờ cha hắn có chút quen biết với Tiêu Hoàng Long, muối mặt cầu xin Tiêu Hoàng Long đứng ra bảo vệ công ty hắn, thế nên hắn mới yên ổn hô phong hoán vũ trong giới dầu khí cho đến bây giờ.

Không ngờ hôm nay, chỉ vì vài phút sĩ diện, hắn lại vô tình ăn gan hùm mà đắc tội với cậu chủ nhà họ Tiêu.

Thiên Kim đứng bên cạnh hắn nãy giờ, nhìn dáng vẻ nhu nhược, hèn kém của bạn trai, không chịu được mà giơ tay chỉ thẳng vào mặt hắn quát lớn:

“Anh hèn kém vừa vừa thôi, Chiêu Bội. Nhìn anh lúc này xem, trông có khác gì một con chó luồn cúi hay không?”

Chát!

Đôi má trắng ngần của Thiên Kim lập tức ửng đỏ, cô ta ôm mặt sững người mà ngây ngốc. Chiêu Bội thu tay lại, hừ lạnh đe dọa:

“Cô hãy ngoan ngoãn cho tôi. Cậu ta là Tiêu Bách Thần, Tiêu Bách Thần đấy, cô có biết không hả?”

Chứng kiến một màn cãi lộn nực cười này, Tiêu Bách Thần chỉ khẽ nhếch môi, cười khẩy.

Anh bước lại gần phía Chiêu Bội, hừ lạnh đáp:

“Tha thứ cho anh, được thôi. Nhưng với một điều kiện...!”

Hai mắt Chiêu Bội lập tức cảnh giác, dè dặt hỏi:

“Điều kiện nào tôi cũng sẽ chấp thuận. Chỉ mong cậu chủ Tiêu có thể bỏ qua!”

“Tự vả vào mặt mình ba cái!”...
Chương 38 : Là anh đúng không?

“Tự vả vào mặt mình ba cái!”

Điều kiện này của Tiêu Bách Thần chẳng khác gì hạ nhục Chiêu Bội ngay tại chốn đông người.

Chiêu Bội cắn chặt hàm răng, nếu lần này không nhẫn nhịn, chỉ e toàn bôn sự nghiệp và danh tiếng của hắn đều biến mất trong một nốt nhạc.

Vì vậy, trước hàng trăm con mắt đang nhìn chòng chọc vào mình, Chiêu Bội bèn hít sâu một hơi, lấy hết can đảm mà đưa tay tự tát vào mặt ba cái, mạnh đến nỗi hai má ửng đỏ lên.

Nhìn theo bóng lưng cao ngạo mà lãnh khốc rời đi của Tiêu Bách Thần, những kẻ còn lại đều nín sâu một hơi, giống như vừa trải qua một đợt tra tấn khủng bố.

Trịnh Hải đi sau lưng Tiêu Bách Thần, lên tiếng hỏi:

“Cậu chủ, cậu định đi đâu giờ này?”

“Tôi sẽ đến kí túc xá học viện Âm Nhạc một lát. Các cậu cứ về trước. À, nhớ bịt miệng đám nhân viên kia lại!”

Nói rồi, anh khởi động xe, lao vụt đi với tốc độ tối đa.

“Cậu chủ, cậu quên chưa thay lại dép!”

Trịnh Hải gọi với theo nhưng không kịp, lập tức trên đầu chảy hai vạch đen.

Học viện Âm Nhạc là nơi Triệu Nhạc theo học. Hiện tại cô đã học tới năm ba, dự tính năm sau sẽ ra trường.

Tiêu Bách Thần nhớ khi anh còn làm rể nhà họ Triệu, Triệu Nhạc đã bộc lộ tài năng ca hát hơn người. Thỉnh thoảng Triệu Nhạc cất giọng hát mấy câu, Tiêu Bách Thần đều vỗ tay khen ngợi không ngớt.

Thế nhưng, anh không muốn liên lụy đến cô nên quyết định sẽ tặng quà cô một cách bí mật.

Tiêu Bách Thần dừng xe ngoài cổng trường, thản nhiên đi vào như một sinh viên thực thụ.

Khuôn mặt điển trai, anh tuấn của anh không tránh khỏi những ánh mắt ngưỡng mộ của đám nữ sinh trong trường, tuy nhiên khi liếc nhìn thấy đôi dép lộn xộn của anh, họ đều ôm miệng cười trộm.

Tiêu Bách Thần đi qua sảng đường chính, thẳng bước tiến tới khu kí túc xá nữ.

Kí túc xá chia làm hai khu nam và nữ, bình thường các nam sinh vẫn lén lút lẻn sang tòa nhà sinh viên nữ để hẹn hò, tán tỉnh các cô gái. Do vậy sự xuất hiện của Tiêu Bách Thần cũng không khiến họ quá đỗi lấy làm lạ.

Dưới sự điều tra của anh, Triệu Nhạc sống trên tầng bốn, phòng 411.

Hiện tại các sinh viên vẫn còn đang học theo giờ, thế nên kí túc xá tương đối vắng lặng.

Anh bước lên trên tầng bốn, đảo mắt tìm kiếm phòng 411.

Cánh cửa phòng đóng chặt, Triệu Nhạc và các bạn cùng phòng chưa đi học về. Đây quả là một cơ hội tốt.

Tiêu Bách Thần cầm hộp quà, treo đầu dây túi đựng lên trên tay nắm cửa, khẽ mỉm cười rồi mới rời đi.

“Nhạc Nhạc, tuần tới trường mình tổ chức đi trải nghiệm, cậu có tham gia cùng không?”

Ngoài hành lang, bốn cô gái nhỏ nhắn, xinh đẹp đang cùng nhau sánh vai bước về phía phòng nghỉ.

Triệu Nhạc nở nụ cười rạng rỡ, thoải mái nô đùa cùng các bạn. Cô tự cảm thấy, lựa chọn của mình hiện tại quả thực rất đúng.

Tạm thời tránh xa biệt thự xa hoa, tráng lệ mà lại lạnh giá lòng người, tự khắc bản thân cũng vui vẻ và yên bình đến lạ!

“Ô, trước cửa phòng mình có treo túi đồ gì kìa!”

A Miêu- bạn cùng phòng của Triệu Nhạc đã nhìn thấy túi đồ trước, khẽ reo lên vui vẻ.

“Hay là có nam sinh nào tương tư một đứa trong chúng ta, lén lút đến tặng quà mà tỏ tình nhỉ?”

Bốn người cùng phá lên cười, sau đó mở cửa phòng, cùng nhau túm tụm lại quanh túi quà để mở ra xem.

Chiếc hộp vuông vức được bọc giấy hoa rất cẩn thận, lúc A Miêu kéo chiếc hộp ra, một mảnh giấy nhỏ cũng rơi ra theo nó.

“Sinh nhật vui vẻ, Triệu Nhạc!”

A...!

A Miêu reo lên, đưa tay vỗ vai Triệu Nhạc mà cười khì khì:

“Nhạc Nhạc, quà của cậu đấy!”

“Hôm nay là sinh nhật của cậu à? Thế mà giấu chúng mình nha!”

Khóe môi Triệu Nhạc khẽ giật, vội đưa tay cầm lấy chiếc thiệp nhỏ, mở ra xem thử. Dòng chữ viết trên này rất lạ, cô chưa từng nhìn thấy bao giờ. Người gửi quà cũng không nói rõ là ai, chỉ đề mỗi lời chúc.

Triệu Nhạc ngây người, đôi mắt bồ câu xinh đẹp không ngừng nhìn chằm chằm vào hộp quà. Từ trước đến nay, không một ai quan tâm đến sinh nhật của cô cả. Ngay cả các bạn của cô, cô cũng đều giấu.

Đối với Triệu Nhạc, sinh nhật cũng chỉ là một ngày bình thường, không đáng để cô phải bận tâm.

Dưới sự thíc giục của bạn, Triệu Nhạc run run mở gói quà ra xem.

Ngay khi vật bên trong được lộ ra, A Miêu và hai cô bạn khác đã hét lên sung sướng:

“Trời ơi! Là Hermes Paris, phiên bản năm mươi viên kim cương!”

“Thật là khủng khiếp! Người này chắc chắn phải là một đại gia rất giàu, rất giàu đấy Nhạc Nhạc à!”

Chưa dừng lại ở đó, trong lúc bốn người Triệu Nhạc đang không ngừng bất ngờ về món quà giá trị bạc triệu này thì từ ngoài cửa vang lên một tiếng gõ đều đều.

A Miêu vội chạy ra mở cửa, một người giao hàng đang gãi đầu gãi tai đứng trước mặt cô, trên tay còn cầm theo một chiếc bánh kem màu xanh ngọc rất đẹp.

“Cho tôi gặp cô Triệu Nhạc được không ạ!”

“Là tôi đây!”

Triệu Nhạc ngây người bước ra.

Người giao hàng bèn đưa chiếc bánh sinh nhật cho cô, nói mấy câu bảo cô ký tên vào biên lai vận chuyển, đoạn xoay người rời đi.

“Anh gì ơi, anh có biết là ai đã gửi bánh cho tôi không?”

“Xin thứ lỗi, tôi không biết, thưa cô!”

Triệu Nhạc càng thêm ngây ngốc, đứng yên lặng ở cửa, chiếc bánh kem suýt chút nữa thì đã rơi ra đất.

Là ai đã nhớ tới sinh nhật của cô? Chắc chắn không phải cha mẹ hay chị gái!

Là ai lại chịu bỏ ra một số tiền lớn đến như thế chỉ để tặng quà sinh nhật cho cô?

Đôi mắt Triệu Nhạc khẽ rưng rưng, nước mắt chỉ trực tuôn trào.

Anh rể, là anh, đúng không?
Chương 39 : Cá lớn trôi sông

Nhìn theo bóng lưng cô độc của Triệu Nhạc xoay người bước vào bên trong, Tiêu Bách Thần mới bắt đầu nhấn ga, lao vụt đi ngay trong đêm, chỉ còn để lại chút bụi mờ mịt bay tán loạn trong không trung, cũng giống như chính lòng người càng lúc càng trở nên phức tạp.

“Kít!!!”

Nghe tiếng động cơ dừng lại trong hầm để xe, Tiêu Hoàng Long hơi ngả người mà ngó ra cửa xem xét. Đúng như ông dự đoán, Tiêu Bách Thần đã trở về nhà.

“Cha, vẫn chưa đi ngủ hay sao?”

Anh mệt mỏi cất giọng hỏi, đoạn nằm vật ra ghế, tiện tay với lấy một vài quả nho Mỹ nhấm nháp.

“Nay con biết mình đã gây sự với ai rồi hay không?”

Tiêu Hoàng Long vừa lúi húi làm một vài động tác tập thể dục, vừa cong môi hỏi anh. Nhìn gương mặt giương giương tự đắc của con trai nuôi, ông chỉ khẽ thở dài.

Thằng nhóc này mặc dù không phải con ruột của Tiêu Hoàng Long nhưng lại mang trong mình dòng dõi máu chiến không khác gì ông cả.

Ông còn nhớ, năm anh mười bảy tuổi, trong lúc được thầy dạy võ dạy cho chiêu thức dùng sức mạnh của cơ tay để đập tan các vật cứng, Tiêu Bách Thần đã rất khổ sở vì không thể nào tập được.

Mỗi lần tập đập vỡ hai, đến ba viên gạch chồng lên nhau một lúc, hai bàn tay Tiêu Bách Thần đều như muốn trút hết toàn bộ da thịt ra ngay lập tức.

Thầy dạy võ cho anh có phần chán nản, chép miệng mà bất lực nói:

“Bách thần, thầy nghĩ con không có duyên học võ đâu. Con nên thưa với ông chủ rằng con thích hợp với việc học trên sách vở hơn là tập luyện!”

Tiêu Bách Thần khi đó đang nung nấu ý định trả thù nhà họ Triệu, ngay khi nghe câu nói chê trách này của thầy, tức khắc trong đầu toàn bộ mạch máu đều tê dại.

Suốt đêm hôm đó, anh nhốt mình trong bãi tập nhà họ Tiêu, sai thuộc hạ xếp hết chồng gạch này đến chồng gạch khác, đập đến gãy cả hai ngón tay.

Tiêu Hoàng Long vừa trách vừa xót xa:

“Thằng nhóc, có cần phải nổi điên đến thế hay không?”

Cho đến tận bây giờ, Tiêu Hoàng Long vẫn nhớ như in từng câu từng chữ trong câu đáp của Tiêu Bách Thần:

“Nếu con không đập vỡ được số gạch này, nhà họ Tư sẽ mãi chôn chân tại chỗ!”

Hai cha con đang mải hồi tưởng lại chuyện quá khứ thì bên ngoài chợt vang lên tiếng nói của Trịnh Hải:

“Ông chủ, cậu chủ, có người của chính phủ tới!”

Nghe đến hai từ “chính phủ”, tâm mi Tiêu Hoàng Long khẽ động. Đã hơn chín giờ tối, rốt cuộc là thế lực chính phủ nào lại tìm đến ông vào giờ này?

“Việc của cha con sẽ không tham dự. Con lên lầu trước!”

Người đến là bộ trưởng Bộ tham mưu Lâm Vinh Hải, một con mã tốt trong tay Tiêu Hoàng Long, giúp ông dễ dàng qua mặt cảnh sát để tiến hành những vụ làm ăn ngầm trong giới xã hội.

Ngược lại, về phía Tiêu Hoàng Long cũng sẽ bí mật đứng sau chống lưng cho con đường thăng tiến của Lâm Vinh Hải luôn được rộng rãi, thoáng đãng. Nếu có bất kỳ một thế lực nào định nhảy vào xâu xỉa Lâm Vinh Hải, Tiêu Hoàng Long sẽ phái người xử lý nhanh gọn.

Cuộc làm ăn lớn này đều có lợi cho cả hai, không ai chịu thiệt. Do vậy, cả hai bên đều rất vui vẻ và toại nguyện.

“Ông Tiêu, thứ lỗi cho tôi đến vào giờ này! Nhưng mà có một việc quan trọng, tôi không thể không nói cho ông biết!”

Tiêu Hoàng Long liếc ánh mắt sắc lạnh về phía đám thuộc hạ đang chắp tay đứng bên cạnh. Lập tức họ đều hiểu ý, đoạn đồng loạt cúi đầu chào rồi lui ra ngoài tiền sảnh.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại duy nhất hai người đàn ông quyền lực đó là Tiêu Hoàng Long và Lâm Vinh Hải.

Tiêu Hoàng Long ngả người ra sau ghế, thờ ơ hỏi lại:

“Sao vậy? Chuyện quan trọng mà ông nói đến là gì? Ông Lâm hãy nói thẳng một lần cho ruột nó thẳng!”

Lâm Vinh Hải đảo mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm một người nào đó, chưa vội trả lời câu hỏi của Tiêu Hoàng Long ngay:

“Bách Thần đâu? Ông gọi thằng bé xuống đây. Chuyện này có liên quan đến nó!”

Tiêu Hoàng Long toan lên lầu gọi Tiêu Bách Thần thì anh đã xuống từ lúc nào. Nhìn dáng vẻ đầu bù tóc rối của anh, Tiêu Hoàng Long chỉ khẽ lắc đầu. Càng ngày tính cách của anh lại thêm nổi loạn và lạnh lùng.

“Chú Lâm cứ làm theo những gì cha cháu nói, chú hãy vào thẳng vấn đề đi!”

Lâm Vinh Hải gật gật đầu, đoạn trầm giọng nói:

“Chuyện này có liên quan đến Triệu Tư Mỗ, cho nên chú mới đích thân đến đây, cốt để gặp cháu là chính.”

Triệu Tư Mỗ!

Vừa hay anh cũng đang tích cực chuẩn bị cho những bước báo thù đầu tiên của mình đối với gia tộc nhà họ Triệu.

Trong suốt hai năm ngấm ngầm hi sinh bản thân để vào làm rể nhà lão, mục đích truy tìm chứng cớ giết người do Triệu Tư Mỗ thực hiện của anh vẫn chưa thành công. Con cáo già quỷ quái đó giấu nhẹm toàn bộ sổ thừa kế, sổ chứng nhận tài sản, giấy tờ đứng tên cha mẹ anh, cùng một loạt bằng chứng về các vụ bê bối, giết người mà lão gây ra rất kỹ lưỡng.

Ngay cả một cọng tóc cũng đừng hòng lão để người khác tìm thấy được. Bởi vậy hai năm qua, Tiêu Bách Thần quả thực đã bỏ phí mất quãng thời gian làm rể không công, lại còn nhẫn nhịn mà chịu nhục nhã.

Thế nhưng, trong hai năm này anh cũng đã học được không ít điều có ích cho màn sát phạt sắp tới.

“Lão cái già đó lại có âm mưu gì hay sao, chú Lâm?”

Tiêu Bách Thần ngờ vực hỏi. Anh không tin không có chuyện gì có thể qua mắt được khả năng thám thính, dò la vượt trội của Lâm Vinh Hải.

Trước gương mặt vô cảm nhưng vẫn ánh lên một vài tia chờ đợi của Tiêu Bách Thần, Lâm Vinh Hải bật cười lớn, đoạn lôi từ trong chiếc cặp đen mỏng mà ông ta mang theo ra một xấp tài liệu, gồm khoảng hơn hai mươi tờ giấy, đem ném mạnh xuống mặt bàn làm bằng ngọc phỉ thúy bào nhẵn, tự đắc đáp:

“Một năm trước, Triệu Tư Mỗ thực hiện dự án khai thác mỏ vàng lớn tại Ấn Độ. Tập đoàn của lão ta nhờ vào quan hệ với cảnh sát Ấn Độ nên dễ dàng tìm ra mỏ vàng ngầm rộng lớn, thu về một vốn hời kếch xù!”

Cặp lông mày sắc bén của Tiêu Bách Thần khẽ nhếch lên rồi lại bất ngờ chau lại. Việc này anh cũng đã biết từ lâu, trong đợt tình báo của Trịnh Hải một năm về trước.

Dự án khai thác quặng vàng của Triệu Thị đang trên đà phát đạt thì bỗng dưng Triệu Tư Mỗ hạ lệnh rút quân chỉ sau hai ngày bắt đầu xúc tiến.

Do vậy, Tiêu Bách Thần cũng đã ngầm thầm phán đoán, phía đằng sau hành động gấp gáp này của lão ta nhất định có chứa uẩn khúc lớn.

“Ông già Lâm đáng chết, còn không mau nói ra, đừng để tôi phải đá đít ông cuốn xéo ra khỏi đây!”

Tiêu Hoàng Long sốt ruột lên tiếng mắng. Xưa nay ông chúa ghét dây dưa, dài dòng, cứ một lần nhanh gọn cho xong, thế có phải hay hơn không?!

Hừ...!

Lâm Vinh Hải đưa mắt nguýt dài Tiêu Hoàng Long một cái. Đoạn chỉ vào đống tài liệu trên bàn, trầm giọng nói:

“Trong khi tiến hành đưa máy dò vàng vào sâu bên trong quặng ngầm, lãnh đạo phụ trách giám sát trong công ty lão ta đã để xảy ra một sơ suất lớn. Vì chủ quan không kiểm soát, giám sát nhân viên kỹ lưỡng, bọn chúng đã khiến cho gần hai mươi nhân viên và công nhân đi theo bị chôn vùi dưới đống đá vụn do sập hầm. Tuy nhiên, tin tức này đã nhanh chóng bị người của Triệu Tư Mỗ ngấm ngầm bịt miệng!”

Ồ! Đây quả là một tin tức chấn động!

Khóe môi Tiêu Bách Thần khẽ cong lên đầy thỏa mãn.

Không cần Lâm Vinh Hải giải thích thêm nhiều nữa, trong đầu anh cũng đã tự khắc vạch ra kế sách tiếp theo cần phải làm là gì.

Con cá lớn này, phải cho lão một vố thật đau mới được!
Chương 40 : Bùa chú nguyền rủa An Ma Cương

Lâm Vinh Hải vừa rời đi, chuông điện thoại trong biệt thự lại vang lên không ngớt.

Tiêu Hoàng Long nhìn con trai cười cười:

“Dự định sẽ rút ngay đường dây điện thoại, mà lúc nãy Lâm Vinh Hải tới làm cha nhất thời quên mất!”

Nói xong, ông rảo bước đến bên chiếc điện thoại tổng, định bụng sẽ rút dây, tránh kẻ khác làm phiền thì chợt Tiêu Bách Thần ngăn lại:

“Cha à, hãy cứ để chuông kêu cho con. Bây giờ con lên lầu trước, sau đúng năm lần chuông kêu thì cha hãy gọi con xuống sau nhé!”

Mặc dù hết sức ngạc nhiên trước hành động lạ thường này của con trai, nhưng Tiêu Hoàng Long vẫn tặc lưỡi bỏ qua, không muốn hỏi thêm gì nhiều.

Anh hành động như thế chắc chắn là có nguyên do.

Hồi chuông thứ nhất cuối cùng cũng đã kết thúc. Tiêu Hoàng Long vừa ngồi vắt chân giở lại đống tài liệu mật mà Lâm Vinh Hải đưa cho, vừa tịnh tâm mà suy ngẫm, xem xét cẩn thận để mà đưa ra kế sách hoàn chỉnh nhất.

Thêm một loạt chuông inh tai nhức óc nữa vang lên, vì là điện thoại tổng nên âm thanh của nó vô cùng lớn, chỉ cần nghe một chút thôi cũng đủ khiến đầu óc người ta thêm choáng váng, khó chịu.

Bởi vậy nên Tiêu Bách Thần luôn luôn rút toàn bộ nguồn dây điện thoại ra trước khi đi ngủ.

“Ông chủ, tôi đã đem thứ ông cần đến đây!”

Trịnh Hải cung kính từ xa đi lại, trên tay còn cầm một chiếc hộp vuông màu nâu đã sờn cũ. Nhìn sơ qua là biết chiếc hộp này có giá trị trên cả chục năm.

Tiêu Hoàng Long đưa tay mở chốt khóa, lập tức nắp hộp bật ra, bên trong là một nhúm tóc đen nhánh được buộc lại gọn gàng. Nhúm tóc này là tóc tơ của trẻ sơ sinh. Tuy nhiên nó lại được Tiêu Hoàng Long cất giữ vô cùng kỹ lưỡng, xem như báu vật ngàn năm.

Khóe mắt của ông khẽ nhăn, tràn ngập những suy nghĩ phức tạp.

“Chuông điện thoại đã kêu năm lần, ông chủ có muốn tôi ngắt dây hay không?”

Câu hỏi của Triệu Hải kéo Tiêu Hoàng Long trở về thực tại.

Ông lắc lắc đầu, cẩn thận khóa lại chiếc hộp, đoạn đưa cho Trịnh Hải đem cất về chỗ cũ.

Tiêu Bách Thần nghe tiếng cha nuôi gọi bèn khoác áo, bước xuống dưới lầu. Nhìn thấy anh quần áo chỉnh tề, đầu tóc đã chải sẵn gọn gàng, Tiêu Hoàng Long há hốc miệng đầy kinh ngạc, không giấu nổi vẻ mặt bất ngờ tột độ.

“Muộn rồi con định đi đâu?”

Tiêu Bách Thần nhếch miệng cười cười, đoạn kéo Tiêu Hoàng Long lên xe, không nói không rằng lao một mạch tới dinh thự cựu thủ tướng Đằng Thiết Giáp.

Cổng biệt thự đã mở sẵn, ngay phía ngoài cửa lớn là dáng hình chệnh choạng, có phần yếu ớt của Đằng Thiết Giáp. Sự xuất hiện này của Tiêu Bách Thần giống như một nguồn sáng cứu rỗi cho toàn bộ biệt thự nhà họ Đằng ngay bây giờ.

Toàn bộ đám vệ sĩ tự động dàn ra một bên, cung kính cúi chào chiếc Phantom màu bạc sáng bóng, nổi trội trong màn đêm.

Tiêu Bách Thần vốn rất thích sưu tầm siêu xe, anh ưa chuộng nhất là dòng xe Rolls-Royce. Bởi vậy hiện tại chỉ riêng mình anh đã ngẫu nhiên sở hữu hai mươi chiếc siêu xe các loại. Trở về Giang Châu lần này, Tiêu Bách Thần chỉ đem về duy nhất đúng hai chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen và màu bạc.

“Cậu chủ Tiêu, cuối cùng cậu cũng đã chịu đồng ý ra tay giúp đỡ. Đằng Thiết Giáp tôi xin đội ơn cậu ngàn lần!”

“Ông hãy bớt nói những câu vô nghĩa đi, dẫn tôi đến phòng của Đằng Thiết Quang!”

Tiêu Bách Thần chán ghét phủ đầu, đoạn anh rảo bước thật nhanh theo sau Đằng Thiết Giáp.

Thằng nhãi này, vậy mà dám qua mặt cả cha nó!

Tiêu Hoàng Long tức giận hừ lạnh, thầm mắng trong bụng. Ông cũng đã hiểu ra toàn bộ nguyên nhân vì sao tối nay Tiêu Bách Thần lại không cho ông ngắt dây điện thoại, hơn nữa lại còn phải là chờ tới khi chuông kêu đúng năm lần mới được bắt máy.

Anh đã dự đoán trước trong đêm hôm nay, chắc chắn Đằng Thiết Quang sẽ rơi vào tình thế khẩn cấp. Đằng Thiết Quang trong khi nhờ anh giúp đỡ vào buổi sáng ngày hôm nay, mặc dù ngoài miệng ông ta luôn nở nụ cười thân thiện, nhưng trong bụng thì thầm coi thường, không tôn trọng tài năng và danh tiếng của Tiêu Bách Thần. Chỉ vì Tiêu Hoàng Long ngỏ ý muốn giúp đỡ nên ông ta mới cười trừ mà gật đầu, không muốn làm hỏng mất mối quan hệ này với nhà họ Tiêu.

Để chuông kêu liên tục năm lần cũng đồng nghĩa với việc Đằng Thiết Giáp phải cúi mình mà nhờ vả, cầu xin sự giúp đỡ từ anh. Như thế lòng tự tôn của Tiêu Bách Thần mới không bị ông ta đem ra làm trò hề.

Tiêu Hoàng Long âm thầm bật cười: “Con trai ông đã trưởng thành thật rồi, lão Tư à!”

Căn phòng ngủ của Đằng Thiết Quang lúc này mỗi lúc một trở nên ầm ĩ, hỗn loạn.

Đằng Thiết Quang vẫn nằm trên giường nhưng đang không ngừng giãy giụa kịch liệt, miệng không ngừng sùi bọt, cơ thể liên tục co giật, hai mắt trợn ngược trông vô cùng dữ dằn. Nhìn triệu chứng của anh ta, bên ngoài hoàn toàn có dấu hiệu giống như đang mắc căn bệnh động kinh. Tuy nhiên, đây lại không phải là một loại bệnh đơn giản.

Tiêu Bách Thần bước từng bước lại gần Đằng Thiết Quang, đoạn quay sang Đằng Thiết Giáp, thấp giọng nói:

“Ông gọi bốn người đàn ông to lớn, khỏe mạnh vào đây giúp tôi ghì thật chặt anh ta!”

Đằng Thiết Giáp lập tức gật đầu, chỉ chưa đầy hai phút sau, bốn người vệ sĩ khỏe mạnh đã được điều tới, mỗi người giữ một tay hoặc một chân của Đằng Thiết Quang, không cho anh ta có cơ hội vùng dậy.

Đằng Thiết Giáp đứng ngoài cửa, lo lắng cất giọng hỏi:

“Tôi đã đưa Thiết Quang đi khắp các bệnh viện lớn nhất trong và ngoài nước để khám, nhưng tất cả các bác sĩ đều cho kết luận tìm không ra bệnh. Cậu Tiêu, liệu bệnh này có chữa được hay không?”

Ngừng một lát, ông ta khẽ thở dài, trầm giọng mà nói tiếp:

“Lúc sáng tôi có thất lễ với cậu, mong cậu rộng lòng bỏ qua cho tôi!”

Lúc này tâm trí của Tiêu Bách Thần hoàn toàn không có chỗ chứa lời nói của Đằng Thiết Giáp nữa, mặc kệ cho ông ta lải nhải một hồi, anh cũng không buồn để tâm.

Tiêu Bách Thần chậm rãi đi vòng xung quanh Đằng Thiết Quang mà cẩn thận xem xét, đoạn anh đưa tay ấn nhẹ vào những vị trí trọng điểm trên cơ thể anh ta.

Bàn tay anh chạm tới đâu, Đằng Thiết Quang liền hú hét, kêu gào đau đớn tới đó.

Chừng một lúc sau, Tiêu Bách Thần dường như đã nhận ra được toàn bộ căn nguyên của căn bệnh này. Đôi mắt anh trở nên sáng long lanh, tràn trề một tia phấn khích cao độ.

Vừa lúc đó, Thiên Kim cùng Lương Chuyên Mạnh hay tin cũng vội vàng chạy đến xem xét.

Vừa trông thấy người đang chữa bệnh cho anh họ của mình là gã họ Tiêu ngông cuồng sáng này, sắc mặt của Lương Chuyên Mạnh lập tức thay đổi hẳn.

“Người không ra người, quỷ không ra quỷ. Đeo mặt nạ nửa mặt thần thần bí bí chẳng khác gì lũ nghèo mặt ngoài đầu đường xó chợ!”

“Cháu ăn nói hàm hồ gì vậy, Chuyên Mạnh!”

Đằng Thiết Giáp trừng mắt nhìn hắn ngầm ý cảnh cáo.

Tiêu Bách Thần vẫn không buồn ngẩng đầu lên mà nhìn những người trước mặt.

Xoẹt!!!

Chiếc áo ngủ trên người Đằng Thiết Quang lập tức bị anh xé rách toạc.

Khuôn mặt anh tuấn của anh tức khắc biến sắc, mắt vẫn không rời Đằng Thiết Quang, gằn giọng mà nói:

“Ông hãy nói thật đi. Đằng Thiết Quang đã gây ra tội nghiệt gì để xảy ra bi kịch thảm thiết như ngày hôm nay?”

Đằng Thiết Giáp đã hơi run run, ấp úng nói không nên lời.

“Bách Thần, có chuyện gì không ổn sao? Nhìn sắc mặt con vô cùng nghiêm trọng!”

Tiêu Hoàng Long lo lắng hỏi.

Anh chép miệng một tiếng, đoạn nhếch miệng đáp:

“Cha à, Đằng Thiết Quang là bị người ta sử dụng bùa chú nguyền rủa An Ma Cương, mục đích chính là nhằm hành hạ và giết chết anh ta, khiến anh ta cảm nhận từng cơn đau cứa da cứa thịt, đoạn từng chút, từng chút mà đến với cái chết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK