Bốp!!!
Đống tài liệu tóm tắt tổng quát về Long Thế và Cố Trường Lục bị ném mạnh xuống đất một cách phũ phàng.
Triệu Thị vừa kết thúc cuộc họp cổ đông khẩn, ngay khi các thành viên trong tập đoàn đi ra, Triệu Tư Mỗ đã lên tiếng gọi Mạc Đình Khiêm nhanh chóng tới gặp mình.
Trước mặt lão ta, Mạc Đình Khiêm vẫn luôn là một người con trai ngoan, biết nghe lời cha, nhưng dã tâm thì có thừa.
Hiện tại, gia đình Triệu Tư Mỗ đã hoàn toàn thừa nhận sự tồn tại của đứa con trai riêng này. Nhưng Mã ĐHoa đã đưa ra một thỏa thuận bất di bất dịch:
“Toàn bộ tài sản của Triệu Tư Mỗ đều phải chia đều cho hai đứa con gái của bà ta, còn riêng Mạc Đình Khiêm và mẹ hắn chỉ được hưởng một phần trong số đó!”
Mạc Đình Khiêm cũng vui vẻ chấp nhận. Ngoài mặt, hắn tỏ ra mình hoàn toàn biết điều, an phận chấp nhận những gì mình được cho.
Thế nhưng, dã tâm trong lòng hắn vẫn đang không ngừng âm ỉ ngày một lớn. Chỉ chờ thời cơ thích hợp là hắn bùng phát ngay lập tức.
“Cha cho gọi con là vì chuyện của Long Thế, có phải không ạ?”
Mạc Đình Khiêm ngồi xuống bên cạnh Triệu Tư Mỗ, lễ phép hỏi.
Triệu Tư Mỗ hoàn toàn mãn nguyện với trí thông minh và hiểu biết của đứa con trai này, chẳng bù cho hai mụn con gái còn lại của lão.
Chậc!
Lão thầm chép miệng mà lắc đầu ngao ngán.
“Như con đã biết đấy, Long Thế không phải hạng tầm thường. Tập đoàn này chỉ mới khánh thành và đi vào hoạt động trong bảy năm, thế nhưng chúng đã ngẫu nhiên đem về một số vốn lớn khổng lồ, vượt xa các công ty và tập đoàn khác, chỉ đứng sau đúng Triệu Thị chúng ta.”
Mạc Đình Khiêm nhàn nhã uống một ngụm trà, đoạn cười cười đáp:
“Cha muốn con tiến hành bước cảnh cáo đầu tiên?!”
Đúng là, chỉ có con trai lão mới hiểu lão đến như thế!
Tiêu Bách Thần muốn thực hiện những bước lật đổ Triệu Thị đầu tiên.
Do vậy, ngay khi trở về nhà, anh đã lập tức cho gọi A Đông tới, cẩn thận dặn dò:
“Tòa soạn báo chí nổi tiếng và có sức ảnh hưởng lớn nhất đến mọi người hiện tại có tên là gì?”
A Đông nhanh chóng trả lời mà không chút do dự:
“Tòa soạn Vương Chủng, hiện giờ đang là tòa soạn lớn nhất quốc gia!”
“Người đứng đầu là ai?”
“Dạ thiếu gia, giám đốc tòa soạn hiện tại là Lý Nghiêm Chấn!”
Tiêu Bách Thần khẽ gật đầu, đoạn xoay lưng mở máy tính riêng, gõ gõ vài dòng tìm kiếm thông tin của Lý Nghiêm Chấn.
Lý Nghiêm Chấn, sinh năm 1978, người thuộc thành phố Hải Liêu. Vợ là Mai Diệu Phàm, nội trợ, còn có ba đứa con gồm hai trai, một gái, hiện đang học phổ thông.
Tiêu Bách Thần nhìn chăm chú lên tấm ảnh chụp gia đình nhà Lý Nghiêm Chấn, sau đó nhếch môi cười thầm:
“Làm việc dưới trướng của Triệu Tư Mỗ à? Vậy để tôi biến ông trở thành người của tôi ngay trong hôm nay!”
Tòa soạn Vương Chủng...
Lý Nghiêm Chấn đeo một cọng kính lão dày cộp, tuy tuổi đời chưa quá già, nhưng hiện tại đôi mắt đã trở nên yếu đuối hơn những người cùng trang lứa.
Cộp...cộp...
“Giám đốc Nghiêm, có người gửi cho ông một phong thư, dặn rằng ông phải đích thân mở ra nếu không...!”
“Nếu không làm sao?”
Lý Nghiêm Chấn tắt máy tính, ngẩng đầu lên nhìn nữ thư ký bằng ánh mắt dò xét.
“Từ khi nào mà tác phong làm việc của cô lại trở nên ngắc ngứ, ấp úng đến như vậy, Mễ Đào?”
Nhận ra thái độ khó chịu của Lý Nghiêm Chấn, nữ thư ký vội vàng cúi đầu, sợ sệt đáp:
“Người đó dặn rằng, ông phải đích thân mở phong thư. Nếu không, nửa phần đời còn lại của ông sẽ phải sống trong lo sợ!”
Những lời nói mang hàm ý đe dọa được kẻ kia nhắc tới rõ ràng như thế, chẳng trách, Mễ Đào lại ấp úng, không dám nói một lượt cho hết.
Lý Nghiêm Chấn vô cùng bực bội. Kẻ nào to gan dám đe dọa cả ông ta?
Chờ bóng dáng Mễ Đào khuất hẳn ngoài hành lang, Lý Nghiêm Chấn bèn nhấc phong thư lên, một đường xé rách hoàn toàn.
Ngay khi thứ bên trong rơi ra, đầu óc Lý Nghiêm Chấn hoàn toàn chết sững.
Những tấm ảnh thác loạn của ông ta cùng vài cô tình nhân đều được chụp cô cùng sắc nét.
Lý Nghiêm Chấn luôn tỏ ra mình là một người chồng yêu vợ đến si mê, là một người cha mẫu mực đến đáng tự hào.
Tuy nhiên, sau lưng vợ con, ông ta còn ngấm ngầm nuôi thêm vài cô nhân tình đáng tuổi con, cháu, tuần nào cũng kiếm cớ về muộn để tranh thủ mây mưa cùng với họ.
Bàn tay Lý Nghiêm Chấn đã bắt đầu trở nên run rẩy.
Ngoài những xấp ảnh nóng bỏng kia ra, còn một mảnh giấy được gấp gọn gàng ngay ngắn nữa.
Lý Nghiêm Chấn mở ra xem, tấm phòng ngự cuối cùng của ông ta cũng hoàn toàn sụp đổ.
Tờ giấy này là một bản photo, chụp lại hình ảnh một chiếc xe oto gây tai nạn trong mưa, bên dưới gầm xe là thi thể nạn nhân xấu số.
Mà chủ nhân lái chiếc xe này, không phải ai khác chính là Lý Nghiêm Chấn.
Reng...reng...
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá tan không gian yên lặng lúc này.
Trái tim Lý Nghiêm Chấn giật thót, sợ sệt nhấc điện thoại lên nghe.
Bên trong vang lên giọng nói lãnh đạm, nhàn nhã pha chút cười cợt của Tiêu Bách Thần:
“Giám đốc Lý Nghiêm Chấn?”
“Phải, là tôi. Anh là ai?”
Lý Nghiêm Chấn run rẩy đáp.
Một tràng cười đắc ý vang vọng ở đầu dây bên kia, tựa hồ như đang trêu ngươi ông ta, khiến tâm trạng ông ta từ sợ hãi hóa thành tức giận đến tái xanh mặt, mở giọng mà gào thét:
“Khốn nạn! Mày cười cái gì? Mày là ai? Mục đích của mày là gì, hả, hả, hả?!”
“Lý Nghiêm Chấn!”
Tiêu Bách Thần nhếch miệng đáp.
“Phản bội Triệu Tư Mỗ, đầu quân cho Long Thế. Bằng không, toàn bộ gia đình và đống sản nghiệp mà ông đang cố gắng xây dựng sẽ hoàn toàn bị tan nát, ngay sau đêm nay!”
Chương 57 : Khai quật xác chết dưới độ sâu mười hai mét
Những lời đe dọa của Tiêu Bách Thần như sét đánh bên tai Lý Nghiêm Chấn, khiến cho ông ta chết sững khoảng chừng hơn năm phút đồng hồ.
Thời gian qua, tòa soạn Vương Chủng mà Lý Nghiêm Chấn dốc sức xây dựng, phát triển thịnh vượng như ngày hôm nay đều có công sức của Triệu Tư Mỗ góp vào.
Chỉ vì một cú điện thoại đe dọa này mà phản bội lại toàn bộ thế lực của Triệu Thị, quả thực có đánh chết ông ta cũng không dám.
Trời đất quỷ thần ơi!
Lý Nghiêm Chấn ôm đầu kêu gào không ngớt.
Lần này bị dồn vào thế bị động, ông ta chỉ muốn lao đầu vào tường ngay lập tức.
Nhưng nếu không nghe lời kẻ kia, chắc chắn danh tiếng và gia đình của ông ta cũng sẽ bị ảnh hưởng trầm trọng. Hơn nữa, nhiều khả năng ông ta còn phải đi tù mọt gông về tội gây tai nạn chết người nhưng chạy trốn, lấp liếm tội ác.
“Sao vậy? Ông vẫn chưa biết nên chọn bên nào ư?”
Tiêu Bách Thần vẫn không buông tha cho ông ta, tiếp tục đánh đòn tâm lý.
Lý Nghiêm Chấn hít sâu một hơi, cuối cùng lấy hết can đảm mà đáp:
“Bảo toàn tính mạng cho tôi và gia đình, Long Thế các người làm được không?”
....
Tiêu Bách Thần cúp máy, nở nụ cười đắc ý.
Ngày mai, sẽ là một ngày hoàn toàn khác!
“Mau lên, phải xong trước năm giờ chiều!”
Tại quặng vàng Ấn Độ lúc này, một đám người đàn ông lực lưỡng đang cùng nhau đào xới trong đám đất, tìm kiếm cật lực.
Cô gái xinh đẹp đứng ở phía trước, mái tóc đen dài được búi cao, vài lọn tóc dài khẽ bay bay theo gió.
Bạch Khởi La đeo một chiếc kính râm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người trước mặt, tuyệt nhiên không nở bất cứ một nụ cười nào.
“Khởi La tiểu thư, chúng tôi đã đào xuống sâu hơn tám mét nhưng vẫn chưa tìm thấy thi thể đám nhân viên xấu số!”
Bạch Khởi La bước xuống bên cạnh, đẩy kính lên trên đỉnh đầu, đoạn nhếch môi đáp:
“Đào sâu thêm hai mét nữa. Chắc chắn Triệu Tư Mỗ không chôn thi thể của họ nông đến như vậy đâu!”
“Toàn bộ quá trình tìm kiếm thi thể này đều phải được ghi lại thật rõ nét, biết chưa?”
“Dạ vâng, tuân lệnh tiểu thư!”
Càng nói, đám thuộc hạ của Bạch Khởi La càng thêm hăng say tìm kiếm.
Triệu Tư Mỗ càng cố giấu giếm, che đậy tội ác bao nhiêu, Tiêu Bách Thần càng phải bới móc lên cho bằng được.
Một đòn này của anh tuy không khiến Triệu Thị hoàn toàn suy sụp, nhưng chắc chắn sẽ gây ra một luồng chấn động không hề nhỏ, ảnh hưởng đến danh tiếng của Triệu Thị cũng không ít.
Ngay ngày hôm sau, Tiêu Bách Thần lập tức tổ chức một cuộc họp khẩn.
Đám cổ đông vừa đi, vừa ghé tai nhau thầm thì:
“Hôm qua họp cổ đông, chẳng phải chúng ta đã bàn bạc xong hết toàn bộ công việc cần phải làm rồi hay sao?”
“Các vị cứ đứng đây đoán già đoán non làm gì! Chẳng phải cứ vào bên trong là biết ngay đó thôi!”
Giữa phòng họp rộng lớn, Tiêu Bách Thần ngồi ở ghế chủ tịch tối cao, hai chân vắt chéo nhau, dáng điệu giương giương tự đắc, lạnh nhạt nói:
“Hôm nay Cố Trường Lục tôi triệu tập các vị tới đây là để thay đổi lại một số bộ phận nhân sự không đủ tư cách trong tập đoàn.”
Lưu Hào nghe đến hai chữ “thay đổi” mà trong lòng bỗng dưng cảm thấy lạnh toát, mồ hôi bắt đầu rịn ra dần trên trán.
Ánh mắt sắc lạnh của anh nhìn xoáy sâu vào hắn cùng Giáng Liên Mạc, cười cười nói tiếp:
“Từ trước đến nay, điều luật của tập đoàn đã quy định, nam nữ nhân viên không được quyền quan hệ bất chính với nhau, càng không được lợi dụng sắc đẹp của mình hòng tìm cách leo lên vị trí cao hơn. Phải không nào, phó tổng Lưu Hào?”
Những ánh mắt còn lại đều đổ dồn về phía Lưu Hào, chỉ thấy phó tổng Lưu thường ngày vênh váo là thế, giờ cúi gằm mặt co ro sợ sệt.
Tiêu Bách Thần nào chịu buông tha, anh tiếp tục đánh đòn phủ đầu trước:
“Tôi sẽ sa thải một số cá nhân làm việc tắc trách, vi phạm điều luật tập đoàn đề ra. Người đầu tiên, Lưu Hào, phó tổng giám đốc tập đoàn Long Thế. Người thứ hai là tình nhân của anh ta, Giáng Liên Mạc- thư ký riêng của tổng giám đốc Gia Huy. Người thứ ba là...”
Một chuỗi danh sách dài được Tiêu Bách Thần nêu ra, đọc đến người nào người đó đều chết sững, há hốc miệng không nói lên lời.
Lưu Hào càng nghe càng trở nên cáu cùn, tức mình đứng phắt dậy, nhếch miệng đáp:
“Anh lấy tư cách gì mà đòi sa thải tôi? Anh nên nhớ cổ phần trong tập đoàn có cả của tôi góp vốn vào đấy!”
Những người còn lại đều hít sâu một hơi, có kẻ cười thầm, chờ xem kịch hay sắp xảy ra.
“Tư cách?”
Tiêu Bách Thần nhướn mày hỏi lại, đoạn chậm rãi bước vòng tới trước mặt Lưu Hào, cười nhạt nói:
“Dựa vào bản thân tôi là chủ tịch tập đoàn Long Thế. Mọi quyền hạn và luật lệ đều do chính tôi đưa ra quyết định. Cổ phần mà anh góp vốn vào ư? Chúng chỉ chiếm 1,1% trên tổng số vốn tôi đã bỏ ra cho tập đoàn này!”
Ngừng một lát, anh tiếp tục đáp:
“1,1% số cổ phần này, tôi sẽ hoàn lại cho anh ngay bây giờ. Sau khi cuộc họp cổ đông kết thúc, mời anh đến phòng kế toán lĩnh tiền!”
Lưu Hào hoàn toàn câm nín.
Làn da lúc trắng lúc xanh, không thể cãi thêm gì nữa liền ngồi phịch xuống ghế, thất thần nhìn xung quanh.
Chỉ một phút hoan lạc, vênh váo, cuối cùng toàn bộ sự nghiệp của hắn ta phút chốc đã bị hủy hoại ngay trong gang tấc.
“Vị chủ tịch này quả thật kinh hồn!”
Các vị cổ đông còn lại vừa đi vừa ghé tai nhau thủ thỉ.
“Anh ta làm việc rất quyết đoán, nói một là một. Có như vậy Long Thế mới phát triển bền vững được!”
Một người khác nói chen vào, đa phần đều hoàn toàn đồng tình với cách xử lý thẳng thắn của Tiêu Bách Thần.
Chỉ mới hai ngày anh bước vào Long Thế nhận chức đã khiến cho toàn bộ nhân sự đều đồng loạt thay đổi.
.....
“Khởi La tiểu thư, hình như chúng ta đã tìm thấy!”
Thuộc hạ Châu Long đang hăng say đào bới, chợt cảm thấy như lưỡi xẻng đã chạm phải một vật gì đó cứng cáp, vội vàng quay lại báo cáo với Bạch Khởi La.
Nghe tiếng gọi, cô rảo bước nhanh xuống bên cạnh, dưới độ sâu mười hai mét trong lòng đất, cuối cùng họ cũng tìm thấy hơn mười bộ xương trắng hếu, mục rữa, bên ngoài vẫn còn khoác áo đồng phục nhân viên trong tập đoàn Triệu Thị.
Bạch Khởi La đưa tay cầm lên một chiếc đầu lâu, nhếch miệng nói:
“Thông báo cho Tiêu Bách Thần, có thể tiếp tục tiến hành bước tiếp theo!”
Chương 58 : Cú phản bội ngoạn mục
Sáng sớm ngày hôm nay, Triệu Tư Mỗ cùng Mạc Đình Khiêm tổ chức một cuộc họp báo lớn, tuyên bố với toàn thể giới truyền thông trong và ngoài nước về việc nhận mặt Mạc Đình Khiêm, chính thức đổi họ Mạc thành họ Triệu cho hắn ta.
Mạc Đình Khiêm đã chờ ngày này từ rất lâu. Nếu còn chậm trễ, chỉ e thân phận của hắn ta sẽ không sớm thì muộn lại bị chối bỏ cũng chưa biết chừng.
Tòa soạn Vương Chủng sẽ là nơi thích hợp nhất để truyền bá tin tức quan trọng này.
Triệu Tư Mỗ nhấc máy gọi cho Lý Nghiêm Chấn, vui vẻ dặn dò:
“Ngay sau khi buổi họp báo kết thúc, ông nhớ phải cử một hệ thống phóng viên xuất sắc nhất để viết bài ca ngợi tình cảm cha con lâu ngày đoàn viên. Tóm lại, ông phải đưa tin tức này trở thành chủ đề phổ biến nhất trên bảng tìm kiếm cho tôi, nghe rõ chưa?”
Đầu dây bên kia, Lý Nghiêm Chấn ngắc ngứ không đáp, mãi một lúc lâu sau, ông ta mới lấy hết can đảm để nói một lèo:
“Ông Triệu, rất tiếc hôm nay tôi không thể cử phóng viên giúp ông, phiền ông trao đổi với tòa soạn khác!”
“Ơ, Lý Nghiêm Chấn, nay ông ăn phải gan hùm hay sao mà dám phản đối lại tôi?”
Triệu Tư Mỗ nhất thời bị Lý Nghiêm Chấn làm cho bất ngờ, không tin nổi vào tai mình mà bực bội hỏi lại.
Lý Nghiêm Chấn cũng không muốn nói dài dòng nhiều, hít sâu một hơi rồi thẳng thắn đáp:
“Vậy để tôi nói cho ông biết, ngày hôm nay tôi đã nhận hợp đồng với một đối tác khác, tiền cọc cũng đã nhận. Do vậy Vương Chủng không thể đem quân sang bên ông được. Mong ông hiểu cho và tìm một tòa soạn khác để hợp tác!”
“Lão già không biết tốt xấu này!”
Triệu Tư Mỗ quát ầm ĩ trong điện thoại.
Chưa bao giờ Lý Nghiêm Chấn lại vì kẻ khác mà từ chối nhận việc cho lão ta. Chắc chắn Lý Nghiêm Chấn đã bị kẻ kia thao túng và điều khiển, có ý định tan rã với Triệu Thị.
“Được, được, ông giỏi đấy, Lý Nghiêm Chấn. Sau buổi họp báo hôm nay, chúng ta sẽ nói chuyện thẳng thắn với nhau!”
Cúp máy, mồ hôi trên trán Lý Nghiêm Chấn cũng đã túa ra ướt đầm lưng áo.
Ông ta ăn gan hùm thật sự chứ không phải đùa.
Mong sao Long Thế đủ thế lực để bảo vệ an toàn cho tính mạng cả gia đình nhà ông ta!
Lý Nghiêm Chấn thầm cầu khẩn như thế.
Buổi họp báo Triệu Thị nhanh chóng được loan tin đến các trụ sở trong và ngoài nước.
Giữa khán đài chính của tập đoàn, Triệu Tư Mỗ ăn mặc gọn gàng, khí chất sang trọng, quyền lực, cùng Mạc Đình Khiêm lãnh đạm bước tới.
Đám phóng viên tứ xứ vây kín khán đài, loa và máy ghi âm đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ Triệu Tư Mỗ phát biểu nữa là xong.
“Các vị!”
Triệu Tư Mỗ cầm mic, rành rọt nói chậm từng chữ.
Bên dưới khán đài, phóng viên im lặng như tờ, hồi hộp chờ đợi. Có kênh truyền hình còn phát sóng trực tiếp, số lượng người xem rất đông đảo.
“Hôm nay, Triệu Tư Mỗ tôi tổ chức buổi họp báo này là để tuyên bố với các vị: ngoài hai cô con gái Triệu Hinh và Triệu Nhạc, tôi còn có một người con trai đã lưu lạc nhiều năm nữa, đó là Mạc Đình Khiêm!”
Vừa nói, Triệu Tư Mỗ vừa kéo Mạc Đình Khiêm lại gần về phía mình, lập tức hàng trăm chiếc máy ảnh thi nhau chụp lấy chụp để. Tin tức sốt dẻo này chắc chắn sẽ khiến cho dư luận ồn ĩ một phen.
Triệu Tư Mỗ mãn nguyện cười thầm, đoạn tiếp tục nói:
“Các vị cũng đã biết, tôi rất yêu vợ con, yêu gia đình của mình. Tôi luôn muốn sắp xếp thời gian chu toàn nhất, cân bằng nhất giữa công việc và gia đình. Đình Khiêm là đứa con tội nghiệp đã thất lạc nhiều năm của gia đình chúng tôi.”
Nói tới đây, giọng nói của Triệu Tư Mỗ bắt đầu nghẹn lại, ánh mắt trở nên rưng rưng khó đoán.
“Tôi rất thương thằng bé, nhiều năm qua Đình Khiêm đã phải chịu thiệt thòi. Giờ đây tôi muốn bù đắp cho con. Do vậy, hôm nay tôi chính thức tuyên bố, đổi họ Mạc thành họ Triệu, Mạc Đình Khiêm thành Triệu Đình Khiêm, con trai cả của nhà họ Triệu. Bên cạnh đó, Đình Khiêm sẽ có tư cách thừa kế và hưởng tài sản phân chia công bằng như hai em gái!”
Nghe lời tuyên bố này của Triệu Tư Mỗ, đám phóng viên không ngừng gật gù thán phục.
“Ông Triệu vô cùng có trách nghiệm, ông ấy không sợ thị phi mà dám tuyên bố trước công chúng việc mình có con riêng. Hơn nữa còn sẵn sàng nhập hộ khẩu cho anh ta, phân chia công bằng tài sản nữa!”
“Tôi cũng muốn được làm con riêng của ông ấy!”
Một vài người xôn xao thì thầm bảo nhau.
Triệu Tư Mỗ càng nghe càng vui vẻ khôn xiết.
Giờ đây, trong mắt công chúng, lão ta vừa là một nhà tài phiệt giàu có, giỏi giang, mà còn là một người cha rất có trách nghiệm với những gì mình làm.
Buổi họp báo sắp kết thúc, phóng viên cũng đã ra về số ít, ngay tại thời khắc này, một đoàn phóng viên trên người mặc đồng phục tòa soạn báo Vương Chủng, cùng nhau nghiêm mặt bước vào.
Trông thấy là người của Vương Chủng tới, Triệu Tư Mỗ thoáng chút bất ngờ.
Chẳng phải Lý Nghiêm Chấn đã thẳng mặt từ chối không cử người tới giúp lão ta hay sao?
Hiện tại đám phóng viên Vương Chủng kéo nhau tới đây là có ý gì?
Lý Nghiêm Chấn đích thân ra mặt, rẽ đám đông bước vào, trên tay cầm một chiếc USB nhỏ xíu, gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm.
“Xin các vị hãy dừng bước!”
Lý Nghiêm Chấn thông qua chiếc micro nhỏ được gắn ở cổ áo, lạnh lùng lên tiếng.
Đám phóng viên lập tức dừng lại, có chút ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào ông ta.
“Ông Triệu đã tổ chức một buổi họp báo quy mô lớn như thế này để tuyên bố chính thức nhận thêm một thành viên mới trong gia đình nhà họ Triệu, việc này coi như xong!”
Triệu Tư Mỗ đột nhiên cảm thấy có dự cảm chẳng lành, nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ đứng dưới khán đài điều tra xem đám người Vương Chủng định giở trò quái quỷ gì ở đây.
“Lý Nghiêm Chấn, nếu có vấn đề gì thì mời ông tìm gặp tôi để hỏi cho ra nhẽ, chứ đừng ở đây mà phá đám!”
Triệu Tư Mỗ gằn giọng đe dọa, ánh mắt trầm đục nhìn chằm chằm vào Lý Nghiêm Chấn mà cảnh cáo.
Trước thái độ đe dọa của Triệu Tư Mỗ, Lý Nghiêm Chấn hoàn toàn làm ngơ.
“Phiền ông Triệu giải thích cho chúng tôi biết, một năm trước ông cử mười hai nhân viên nghiên cứu trong tập đoàn bay sang Ấn Độ để đào quặng vàng. Thật không may trong quá trình thi công đã xảy ra tai nạn sập quặng, khiến mười hai nhân viên đều bỏ mạng!”
Nghe tới đây, Triệu Tư Mỗ chợt đứng hình mất vài phút.
Sự việc này đã xảy ra cách đây hơn một năm trước, lão ta cũng đã cho người lấp liếm, che đậy hoàn toàn bí mật.
Thêm nữa, Triệu Tư Mỗ còn sai người đào đất sâu tận hơn mười hai mét để chôn thi thể của họ, đến giờ cũng đã hóa thành xương.
Bí mật này chỉ có nội bộ đám người quyền cao chức trọng trong tập đoàn Triệu Thị biết, vì sao Lý Nghiêm Chấn lại phát hiện ra, đây là một dấu hỏi vô cùng lớn!
Tin tức giật gân này tức khắc thu hút sự chú ý của đám phóng viên đang có mặt ở đây, động tác mở máy ghi hình và phát trực tiếp diễn ra rất nhanh chóng.
Chớp thời cơ này, Lý Nghiêm Chấn tiếp tục phản kích, hếch đầu ra hiệu cho đám người của mình kích hoạt máy chiếu.
Màn hình lớn tức thì được bật lên, hình ảnh trong video khiến tất cả mọi người đều chết sững.
Toàn bộ quá trình khai quật thi thể mười hai nhân viên xấu số đều được ghi lại một cách rõ nét. Các thi thể được đưa lên chỉ còn lại bộ xương, đồng phục áo nhân viên Triệu Thị còn hiện rõ mồn một ngay dưới mười mấy tấc đất.
“Mau tắt ngay đi. Lý Nghiêm Chấn, ông đào đâu ra một cái video linh tinh này, sau đó ngang nhiên đem đến đây mà xỉ nhục, vu khống cho tập đoàn Triệu Thị chúng tôi!”
Triệu Tư Mỗ gào lên mắng, đưa tay chỉ thẳng vào mặt Lý Nghiêm Chấn mà quát.
Triệu Đình Khiêm cũng không để yên, hò hét đám thuộc hạ tắt máy chiếu, gằn giọng đe dọa:
“Một tòa soạn nhỏ bé các người mà cũng dám đối đầu với Triệu Thị ư? Để tôi cho các người thấy hậu quả hôm nay Vương Chủng gây ra sẽ dẫn đến kết cục khủng khiếp như thế nào!”
Chương 59 : Tổng cục cảnh sát nhúng tay điều tra
Lý Nghiêm Chấn mặt tỉnh queo.
Bây giờ nghĩ lại, kể ra ông ta cũng tự cảm thấy bội phục bản thân mình hết mức. Lá gan của ông ta quả thực rất to, dám ngang nhiên quay lưng, phản bội lại toàn bộ tập đoàn Triệu Thị thế lực đình đám như vậy.
“Thưa quý vị khán giả, cuộc họp báo của Triệu Thị đã kết thúc. Nhưng hiện tại chúng ta đang chứng kiến một sự việc mang tính chất chấn động dư luận. Vì vậy, đài truyền thông quốc gia PTM của chúng tôi xin phép tiếp tục phát sóng trực tiếp!”
Phóng viên đài PTM nhanh chóng chớp thời cơ, bật máy mà tiến hành phát sóng ngay trực tiếp cuộc tranh cãi nảy lửa này.
Thuộc hạ của Triệu Tư Mỗ cũng không chịu để yên, lập tức lao đến trừng mắt đe dọa, yêu cầu tất cả đám phóng viên phải tắt hết toàn bộ máy quay
Lý Nghiêm Chấn nuốt một ngụm nước bọt, đứng trên khán đài cao, tiếp tục dùng micro nói vọng xuống:
“Phiền chủ tịch Triệu hãy giải thích cho chúng tôi biết thi thể của mười hai công nhân này vì sao lại bị chôn vùi dưới độ sâu mười mấy mét, hơn nữa người nhà của họ còn không hề hay biết đến sự mất tích đột ngột này?!”
Triệu Tư Mỗ đã nổi điên thật sự.
Lão ta bất chấp hình tượng của mình, lao vọt lên đến bên cạnh Lý Nghiêm Chấn, dùng tay đấm mạnh vào mặt ông ta mà gằn giọng đe dọa:
“Thằng khốn này! Mày dám phản bội tao? Mày quên chính tao là người đã cứu vớt cái tòa soạn thối tha đang trên bờ vực phá sản của mày lên được như bây giờ hay sao?”
Lý Nghiêm Chấn bị đánh một vố đau, tức mình đứng phắt dậy, cũng trừng mắt lại mà đáp:
“Tập đoàn Triệu Thị và tòa soạn Vương Chủng chính thức tuyệt giao. Triệu Tư Mỗ, ông không cần hỏi lý do vì sao, tôi sẽ không trả lời đâu!”
Nói xong, Lý Nghiêm Chân hùng hổ bước xuống dưới khán đài, để mặc Triệu Tư Mỗ đứng im như thóc ngâm trên bục, ánh mắt vẫn không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.
“Khốn nạn! Mau trả chồng lại cho tôi!”
“Ối dời ôi là dời, con ơi là con!”
“...”
Từ phía ngoài cửa, hàng loạt người nhà của các nạn nhân cũng đổ dồn về đây, kêu gào khóc lóc thảm thiết, có người còn nằm dài ra mà ăn vạ, đòi trả lại công lý cho người thân của mình bằng được.
Khung cảnh trong Triệu Thị lúc này hỗn loạn vô cùng, người người chen chúc, xô đẩy nhau, hòa lẫn tiếng khóc than ai oán.
Thực sự khiến đầu óc người ta muốn nổ tung!
.....
“Cố tổng, anh có muốn đến Triệu Thị ngay bây giờ hay không?”
Tiêu Bách Thần ngồi vắt chân trên ghế tựa, hả hê nhìn màn hình máy tính đang phát sóng trực tiếp tình hình Triệu Tư Mỗ lúc bấy giờ.
Nhìn lão ta chật vật, khó khăn lắm mới thoát khỏi sự bao vây, kìm kẹp của đám phóng viên mà Tiêu Bách Thần không nhịn nổi, bật cười ha hả.
Tư Mãn Thanh, nam thư ký riêng của anh vẫn đứng yên lặng bên cạnh, chờ đợi câu trả lời của chủ tịch mình.
Tiêu Bách Thần chỉ cười nhạt mà đáp:
“Không! Chúng ta chỉ ngồi chờ xem phía bên họ Triệu sẽ đứng ra giải quyết chuyện này như thế nào!”
Vừa lúc đó, cánh cửa phòng vụt mở.
Gia Huy cùng với gương mặt tươi tỉnh ung dung bước vào, đoạn đưa mắt ra hiệu cho Tư Mãn Thanh đi ra ngoài.
Anh nhìn Tiêu Bách Thần, chậm rãi rót một ly rượu vang, cười cười nói:
“Một đòn này của anh, kể ra cũng khiến Triệu Thị lung lay đấy!”
Tiêu Bách Thần khẽ nhướn đôi lông mày, trằm giọng mà đáp:
“Triệu Tư Mỗ mưu mô quỷ quyệt, chắc chắn lão ta sẽ xử lý vụ này một cách êm xuôi thôi. Tuy nhiên, sau sự việc này lão ta sẽ chột dạ một phen. Ít ra, cổ phiếu Triệu Thị sẽ tụt dốc một vài phần!”
Nghe anh nói, Gia Huy cũng gật gù tán thành.
Đoạn anh sực nhớ ra một điều gì đó, vội cất giọng hỏi tiếp:
“Sau lần này, anh tính bước gì tiếp theo?”
Tiêu Bách Thần lắc đầu, nở nụ cười đầy ma mị.
“Anh sẽ tiến hành từ từ các bước, khiến cho Triệu Tư Mỗ phải sống không bằng chết, còn hơn cả một con chó!”
Đây chỉ màn dạo đầu mà thôi!
......
“Mẹ kiếp! Lũ người nhà kia vẫn chưa chịu bỏ đi hả?”
Triệu Tư Mỗ đi đi lại lại trong văn phòng, vớ được cái gì là đập tan cái đấy, hai mắt vằn lên những tia đỏ quạch.
Triệu Đình Khiêm dựa lưng vào tường, thản nhiên mà đáp:
“Bọn chúng đã gọi cảnh sát tới, quyết điều tra bằng được nguyên nhân cái chết. Con chỉ e, đám người này sẽ không chịu buông tha cho chúng ta.”
Triệu Tư Mỗ cũng không chịu ngồi yên nhìn Triệu Thị lung lay như thế. Lão ta đấm mạnh tay xuống bàn, hừ lạnh nói:
“Thằng khốn Lý Nghiêm Chấn kia cùng người nhà của hắn, con phải giải quyết càng sớm càng tốt cho cha. Còn vụ việc này, cha sẽ tự mình đứng ra xử lý!”
Ngừng một lát, lão cầm điện thoại lên, gọi một cuộc:
“Lão Phương, sự việc lần này, bộ tư lệnh phái ai đảm nhiệm?”
“Hê hê, được, được! Vậy thì quá tốt. Phương Quảng, tôi tin tưởng vào ông!”
Triệu Tư Mỗ cúp máy, nở nụ cười mãn nguyện.
Triệu Thị của lão, đừng hòng bất cứ kẻ nào có thể đe dọa được!
......
Cộc...cộc...cộc...
“Ông Triệu, có người của cục cảnh sát thành phố đến tìm ông!”
Ngoài cửa phòng vang lên tiếng nói của thư ký Lan Anh, cô đã làm việc cho Triệu Tư Mỗ hơn năm năm nay.
Năm người cảnh sát mặc sắc phục, trên tay cầm theo sổ sách ghi chép, hông giắt súng, gương mặt lạnh lùng bước vào bên trong.
Triệu Tư Mỗ vô cùng bình thản, ngả lưng ra sau ghế, điềm tĩnh hỏi:
“Các vị đến đây là để điều tra về cái chết của mười hai nhân viên Triệu Thị, có phải không?”
Đội trưởng đội cảnh sát thành phố Tứ Châu là Địch Hào Nam, vốn là một người vô cùng chính trực, không ham hư vinh.
Do vậy đối với những người giàu có, nhiều tiền như Triệu Tư Mỗ đây anh cũng chỉ coi lão ta như một kẻ bình thường khác.
Địch Hào Nam gật nhẹ đầu, mở sổ sách ra, ung dung đáp:
“Mong ông Triệu hợp tác để chúng ta có kết quả điều tra sớm nhất. Xin hỏi ông, cái chết của mười hai nhân viên này xảy ra vào khoảng thời gian khi nào?”
“Khoảng một năm trước!”
Triệu Tư Mỗ cũng rất hợp tác, trả lời nhanh gọn.
Địch Hào Nam đánh mắt ra hiệu cho những người còn lại ghi chép cẩn thận, sau đó tiếp tục hỏi:
“Họ gặp tai nạn thiệt mạng, ông Triệu có biết hay không?”
Trước câu hỏi này, Triệu Tư Mỗ vẫn rất thản nhiên. Lão bày ra bộ mặt buồn bã, nghẹn ngào nói:
“Tôi hoàn toàn không biết gì về cái chết của họ. Một năm trước, tôi tiến hành thực hiện dự án khai thác quặng vàng tại Ấn Độ. Để khai thác được mỏ quặng này, tôi đã cử ba mươi nhân viên, sử dụng trực thăng riêng để bay sang Ấn Độ.”
“Xin ông tiếp tục nói!”
Triệu Tư Mỗ nhấp một ngụm trà, ánh mắt đầy phức tạp, buồn rầu trả lời:
“Dự án này sẽ diễn ra trong năm ngày. Ngày đầu tiên, mọi việc đều suôn sẻ, chúng tôi làm việc với hiệu suất gấp đôi dự tính ban đầu. Tuy nhiên, đến sớm ngày thứ hai, khi ban lãnh đạo mở cuộc triệu tập công nhân thì mười hai người này đã hoàn toàn mất tích.”
Ồ!
Địch Hào Nam tỏ vẻ ngạc nhiên, sửng sốt, chăm chú lắng nghe.
“Trước sự mất tích của họ, phía bên Triệu Thị không có tiến hành các bước tìm kiếm hay sao?”
“Có chứ! Chúng tôi đã cử người tìm kiếm trong phạm vi hơn năm cây số đổ lại, thế nhưng tung tích của họ hoàn toàn là một ẩn số. Hừ, lúc đầu có mười ba người cùng mất tích. Nhưng nửa buổi chiều, một trong số đó là Ân Tích đã trở về. Hỏi ra thì mới biết bọn họ vì trông thấy quặng có rất nhiều vàng, nhất thời nổi lòng tham nên đã rủ nhau đêm đến lén lút đi đào trộm. Ân Tích vì sợ bị tôi trừng phạt nên đã không dám đi theo nữa mà bỏ về trước!”
“Vậy ông giải thích sao về việc ông không báo cho người nhà của họ, mà lại để đến hôm nay khi người ta đào được thi thể mười hai người kia ông mới báo cáo?”
Vị nữ cảnh sát ngồi bên cạnh Địch Hào Nam lên tiếng.
Triệu Tư Mỗ cười khẩy, muốn vòng vo dẫn dụ lão ta, đâu có dễ như thế.
“Trong bản hợp đồng làm việc giữa tập đoàn Triệu Thị cùng các nhân viên đã ký, có điều hai, khoản ba như sau:
Nếu nhân viên tự ý bỏ việc hoặc không hoàn thành nhiệm vụ được giao, ảnh hưởng đến tính mạng của mình, Triệu Thị hoàn toàn không đứng ra chịu trách nhiệm!”
“Bọn họ đã đóng dấu vân tay ký kết, chấp nhận thỏa thuận, vậy thì hà cớ gì chúng tôi phải đứng ra giải quyết? Nhảm nhí!”
Chương 60 : Thủ đoạn phi pháp
Địch Hào Nam hoàn toàn câm nín.
Phong cách làm việc của đám nhà giàu này thật khác thường.
Nếu công nhân phá hợp đồng, ít ra cũng nên đền bù cho họ một chút chứ nhỉ?
Tập đoàn Triệu Thị lại phủi tay, đánh trực thăng riêng chở ba mươi nhân viên sang Ấn Độ, rồi chỉ vì họ lén lút đi đào trộm vàng mà sẵn sàng vứt họ lại vùng quặng hoang vu đó.
Sống chết kệ mày, ông đây không quan tâm!
Chậc!
Địch Hào Nam lắc đầu ngao ngán.
“Phiền ông đưa cho chúng tôi xem bản hợp đồng. Chúng tôi sẽ tiến hành xem xét điều tra dấu vân tay và chữ ký của mười hai nhân viên đó. Nếu đúng như ông nói, chúng tôi sẽ có phản hồi lại trong thời gian sớm nhất có thể!”
Triệu Tư Mỗ cũng gật đầu đáp:
“Giấy tờ hợp đồng tôi để ở tòa hành chính. Các anh cứ về nghỉ ngơi trước! Mười phút nữa tôi sẽ cho người đem qua cục cảnh sát, dâng tận tay cho anh!”
Đám người Địch Hào Nam đi rồi, Triệu Tư Mỗ tức thì rút ngay lại dáng vẻ nhiệt tình, buồn bã khi trước. Lão ta quay sang phía Triệu Đình Khiêm, nhếch môi nói:
“Con hãy mau chóng xử lý nhiệm vụ cha giao cho đi!”
Tin tức Triệu Thị lấp liếm, giấu giếm về cái chết của mười hai công nhân nhanh chóng lan rộng khắp dư luận, đứng đầu kết quả tìm kiếm khắp mặt báo.
Hiện tại, người ung dung nhất lúc này không phải ai khác mà là tập đoàn Long Thế.
Cổ phiếu Triệu Thị không ngừng giảm mạnh.
Những kẻ đầu tư vào đây đều lo lắng, mất ăn mất ngủ, tìm cách bán thốc bán tháo cổ phiếu vì sợ lỗ vốn.
Chớp thời cơ này, Tiêu Bách Thần tiến hành họp gấp ban lãnh đạo cấp cao, thẳng thắn tuyên bố:
“Mỗi người đảm nhiệm một mảng, thu mua bằng sạch cho tôi số cổ phiếu mà Triệu Thị đem bán. Nhớ, phải trả xuống mức thấp nhất, không được nhân nhượng dù chỉ một xu!”
Cứ như vậy, dưới sự chỉ đạo của anh, tập đoàn Long Thế nghiễm nghiên thu về được một số lượng cổ phiếu khổng lồ từ Triệu Thị, tự động ăn lãi hơn gấp trăm lần.
Số tiền Triệu Thị rót vào Long Thế ngày một nhiều.
Các cổ đông trong tập đoàn Long Thế không ngừng gật gù, thán phục ra mặt trước bước đệm đi đầu tiên này của Tiêu Bách Thần.
Tiêu Bách Thần trở về biệt thự, Bạch Khởi La đã ngồi chờ sẵn ở trên ghế.
Cô đã gầy đi nhiều, bốn ngày dò tìm địa hình quặng vàng, tiến hành đào xác, Bạch Khởi La cũng đã thấm mệt.
“Hoan nghênh thiên kim tiểu thư Bạch Khởi La đã trở về, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao!”
Tiêu Bách Thần nở nụ cười xấu xa, lên tiếng trêu chọc.
Hừ...!
Bạch Khởi La trừng mắt nhìn lại, đoạn chỉ tay vào đống hồ sơ dày cộp để trên bàn, lạnh nhạt đáp:
“Hồ sơ tìm kiếm thi thể và các chi phí liên quan tôi đều đã soạn sẵn cho anh. Nhiệm vụ anh nhờ tôi coi như đã xong. Bây giờ, đến lượt tôi yêu cầu anh làm việc cho tôi!”
Soạt...!
“Á, đồ thần kinh này! Mau buông tôi ra!”
Tiêu Bách Thần bất ngờ lao về phía Bạch Khởi La, khóa cô nằm yên vị trong lòng mình, đưa tay bóp chặt cằm của cô mà cười cợt:
“Sao vậy? Cô muốn tôi bù đắp gì cho cô đây? Hay là, chúng ta thử vận động cơ thể một chút, được hay là không?”
“Biến thái!”
Bạch Khởi La hừ lạnh mà mắng, không quên dùng chân định húc mạnh vào hạ bộ của Tiêu Bách Thần.
Thế nhưng, Tiêu Bách Thần đã lường được trước, nhanh nhẹn né người sang một bên, đoạn đè cả cơ thể rắn chắc của mình lên người Bạch Khởi La.
Lập tức, lồng ngực truyền tới cảm giác mềm mại, thơm tho khác thường.
Hửm!
Thơm quá!
Tiêu Bách Thần lim dim đôi mắt, tham lam hít hà mùi hương trên cơ thể Bạch Khởi La.
Anh không thể phủ nhận một điều, cô gái này quả thực rất đẹp, đẹp đến động lòng động tâm!
Cơ thể bỗng chốc cảm thấy nóng, rất nóng.
Mỹ nhân xinh đẹp nằm cuộn tròn trong lòng mình, thử hỏi anh không mê đắm sao được?
“Tiêu Bách Thần đáng chết. Mau cút ra!”
Nghe tiếng hét ầm ĩ của Bạch Khởi La, Tiêu Bách Thần lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo.
Anh buông Bạch Khởi La đang tức giận dưới thân ra, thu mình lại mà ngửa cổ trên ghế, lạnh nhạt hỏi:
“Cô muốn trả thù Đằng Thiết Quang ngay lập tức luôn à?”
Bạch Khởi La rút một phong kẹo cao su, cho vào miệng nhai, lười biếng đáp:
“Phải! Tôi đã để cho hắn thư thả nửa tháng rồi đấy!”
“Được thôi. Nhưng việc tôi muốn cô làm vẫn chưa xong, nốt việc này tôi sẽ giúp cô trực tiếp khử tiêu toàn bộ dòng tộc nhà họ Đằng!”
Nghe anh nói, Bạch Khởi La quay phắt lại, đưa mắt nhìn chằm chằm anh, điệu bộ cảnh giác thấy rõ.
“Việc gì?”
“À, cũng đơn giản thôi. Cô hãy thu lại dáng vẻ hung dữ như cọp này, thay vào đó là một cô gái nhu mì, hiền lành cho tôi. Yêu cầu đơn giản lắm, phải không?”
.....
Tại tổng cục cảnh sát thành phố Tứ Châu...
Ngay lúc này, Địch Hào Nam cùng Ưng Kiệt, trợ thủ đắc lực của anh đang cùng nhau xem xét đám hồ sơ, giấy tờ hợp đồng ký kết mà Triệu Tư Mỗ vừa cho người đem tới.
Hầu như mỗi một biên bản hợp đồng, Triệu Tư Mỗ đều hết sức thân trọng trong việc sử dụng câu chữ.
Điều khác thường hơn nữa, đó là những chữ ký và dấu vân tay mà nhân viên ký vào đều hoàn toàn trùng khớp với dấu tay và chữ ký mà Địch Hào Nam điều tra được từ người nhà của mười hai nạn nhân.
Không hề có dấu vết giả mạo chữ ký!
Và cũng không hề có dấu vết giả mạo vân tay!
Như vậy, việc Triệu Thị hoàn toàn không bận tâm, tiến hành tìm kiếm mười hai công nhân mất tích kia là điều hợp pháp.
Đúng như thỏa thuận mà Triệu Tư Mỗ đã đề ra, bất cứ ai vi phạm, sống hay chết Triệu Thị đều không đứng ra giải quyết và chịu trách nhiệm.
Về mặt pháp lý, Triệu Thị hoàn toàn đúng.
Nhưng về mặt tình người, Triệu Thị lại ác độc không khác gì loài rắn rết vô cảm.
“Anh Nam, nếu là em, em sẽ không ký vào bản hợp đồng vô lý này. Vậy mà những người nhân viên kia lại cố sống cố chết mà đồng ý chứ?!”
Ưng Kiệt vừa lật giở tập hồ sơ, vừa chép miệng buồn bực mà nói.
“Cậu không thấy những công nhân này đều có một điểm chung hay sao?”
Địch Hào Nam nhếch miệng, nheo mắt hỏi lại.
Sau một hồi đăm chiêu, Ưng Kiệt vẫn không tìm ra một điểm khác thường từ đống hồ sơ của đám nhân viên xấu số này.
Anh lắc lắc đầu, giơ hai tay làm điệu bộ đầu hàng.
Địch Hào Nam đưa tay gõ mạnh lên đầu Ưng Kiệt một cái, sau đó lạnh lùng đáp:
“Tất cả bọn họ đều không biết chữ!”