Triệu Hinh còn chưa kịp định thần lại, cả người đã bị ném mạnh lên trên giường lớn, ngơ ngác đưa mắt quan sát bốn phía xung quanh.
Trước mặt cô ta đâu phải Tư Kiệt, mà là năm gã đàn ông to béo, trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm màu trắng, đang khoanh tay nhìn cô ta chằm chằm. Phía cuối chân giường là một chiếc máy quay tân tiến nhất đang chĩa thẳng về phía cô ta.
Triệu Hinh bất giác run lên. Dù cô ta có ngu ngốc đến mức nào đi chăng nữa thì gặp cảnh tượng này cũng sẽ hiểu ngay ra mà thôi.
“Các người... Tư Kiệt đang ở đâu?”
Haha...
Đám đàn ông phá lên cười ngạo nghễ.
“Anh là Châu Duy, làm gì có Tư Kiệt nào ở đây cơ chứ!”
Gã Châu Duy há miệng cười khểnh khệch. Trên răng của gã vẫn còn đang dính một cọng rau xanh ăn dở, khuôn mặt nung núc thịt trông vô cùng gớm ghiếc.
“Tôi không phải Triệu Nhạc. Các người đang muốn tìm cô ta mà. Tôi là Triệu Hinh!”
Triệu Hinh?
Châu Duy có chút ngạc nhiên. Con mồi mà ông chủ lớn giao cho chúng là Triệu Nhạc. Nhưng ả đàn bà đang ở trong căn phòng này lại là một người hoàn toàn khác.
“Anh Châu Duy, làm thế nào bây giờ?”
Một gã đàn ông khác vuốt vuốt cằm hỏi lại, ánh mắt ô uế vẫn đang không ngừng nhìn chằm chằm về phía Triệu Hinh, thèm thuồng mà liếm mép.
“Canh chừng nó cẩn thận, để tao gọi điện hỏi ông chủ xem phải giải quyết như thế nào!”
Triệu Hinh ngồi co ro trên giường, sợ hãi cực điểm. Phía trước mặt cô ta là năm gã đàn ông to béo, cơ hồ cân nặng phải gần một tạ, còn cô ta chỉ hơn bốn mươi cân. Nếu bị chúng hành hạ, xác định chỉ có nước chết mà thôi.
Bàn tay Triệu Hinh nắm chặt, nghiến răng nguyền rủa trong đầu:
“Tư Kiệt chó má! Mày dám giở trò hèn hạ này sau lưng, bỉ ổi, vô liêm sỉ!”
Khoảng chừng năm phút sau, Châu Duy đã quay trở lại phòng. Gã ném điện thoại xuống giường, đoạn cười cợt nhìn Triệu Hinh:
“Ông chủ lớn đã có lệnh, cứ tiếp tục thực hiện theo kế hoạch!”
Yahhh!!!
Đám đàn em rú lên sung sướng, đồng loạt cởi phăng chiếc khăn tắm trên người, ném xuống dưới đất. Mười con mắt sắc quắc đang nhìn chằm chằm về phía Triệu Hinh, bộ dạng thèm thuồng thấy rõ. Dục vọng trên người chúng đã dâng cao, không thể kìm chế nổi.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại tiếng la hét thảm thương của Triệu Hinh cùng tiếng cười khả ố của đám đàn ông thối tha...
Trên chiếc máy bay tư nhân, Hamansito cánh tay phải quấn gạc, làn da tái mét, cắt không còn một giọt máu đang bị trói chặt, nằm bật ở ghế sau.
Tiêu Bách Thần nhắm mắt thưởng thức điệu nhạc ballad, bàn tay vẽ thành vòng tròn trên không, tâm tư vô cùng thư thái.
A Hào vừa lái máy bay, vừa hỏi anh:
“Chúng ta đi về phía Tây phải không, cậu chủ?”
Anh gật nhẹ đầu, nhếch miệng xác nhận:
“Chọn nơi nào đất trống, cách xa khu dân cư một chút để còn thả lão già kia!”
A Hào vâng lời, lập tức quan sát bản đồ điều khiển.
Hamansito nghe câu được câu chăng, ngỡ bản thân mình sắp được thả ra, trong lòng có chút hy vọng lớn.
Tuy nhiên, Hamansito đã lầm.
Máy bay chao cánh trên không khoảng chừng mười phút, A Hào bèn hất đầu nói:
“Phía dưới là khu rừng nguyên sinh, quanh năm không có con người đặt chân đến. Cậu chủ, chọn nơi này làm địa điểm thích hợp có được hay không?”
Tiêu Bách Thần đưa mắt quan sát, lập tức gật đầu.
Hamansito được hai người vệ sĩ kéo dựng lên, từ từ cắt dây trói cho. Lão nhìn Tiêu Bách Thần, do dự mà hỏi:
“Anh... Anh sẽ thả tôi?”
Tiêu Bách Thần dựa người vào cửa kính, nhìn lão ta qua gương bằng ánh mắt chán ghét, khóe môi khẽ cong:
“Phải! Chúc ông thượng lộ bình an!”
Gương mặt Hamansito có chút giãn ra.
Cánh cửa máy bay được mở, thế nhưng máy bay vẫn không hề hạ cánh.
Hai người vệ sĩ xách vai lão ta đứng cạnh bên cửa, chờ đợi một câu lệnh của chủ nhân.
Lúc này, Hamansito mới nhận ra bản thân mình đã nhầm.
Tiêu Bách Thần sẽ thả lão, nhưng là thả từ trên cao xuống, lão có sống sót nổi hay không còn tùy thuộc vào mệnh lớn hay nhỏ.
“Không được, Tiêu Bách Thần. Cậu không thể độc ác đến thế được!!!”
Hamansito gào thét ầm ĩ.
Từ đầu tới cuối, Tiêu Bách Thần vẫn giữ gương mặt lạnh lẽo đến mức kinh hoảng. Anh ngửa cổ lên trời, cười lạnh.
“Lúc ông giết cha tôi, ông có nghĩ đến hậu quả ngày hôm nay hay không?”
Hamansito vẫn cố gắng biện minh, chân tay lão ta đã hoàn toàn mềm nhũn:
“Tôi là đang giúp cậu báo thù. Tiêu Hoàng Long đã cấu kết với Triệu Tư Mỗ để giết chết cha mẹ đẻ của cậu. Cậu không thể làm ơn mắc oán được!”
“Im miệng! Ân oán giữa tôi và cha nuôi, không cần một lão già như ông xía vào. Ông nên nhớ cho kỹ, dù cha nuôi có làm điều gì không đúng với nhà họ Tư, nhưng công ơn dưỡng dục của ông ấy đối với tôi không thể nào bù đắp được!”
Tiêu Bách Thần dứt lời, thuận tiện phẩy bàn tay một cái, Hamansito đã bị vệ sĩ đẩy từ trên cửa máy bay xuống.
Á... Á... Á...
Lão hét lên thảm thiết, sau đó cả người rơi xuống mặt đất từ trên độ cao lớn.
“Một tiếng nữa cho người quay lại đây xác nhận thi thể!”
Tiêu Bách Thần hừ lạnh.
Đây mới chính là sự trả thù tàn nhẫn nhất của anh.
Chương 116 : Phục kích trong nhà hàng
“Đã quá!”
Châu Duy vừa kéo khóa quần, vừa hếch mặt nhìn đám đàn em của mình đang lâng lâng bên cạnh, há miệng nở nụ cười vô cùng khả ố.
Tài Vương, một trong những đàn em của Châu Duy vừa thu máy quay, lại nhìn về phía Triệu Hinh, chép chép miệng:
“Chúng ta ra tay khỏi quá tàn nhẫn hay không?”
“Đến nước này rồi mà mày còn bày đặt rủ lòng thương xót ả đàn bà kia à? Hãy nhìn xem, cô ta lẳng lơ đến mức nào! Haha...”
Triệu Hinh nằm bẹp trên giường, tóc tai rũ rượi, cả người không mảnh vải che thân. Có lẽ, trong cuộc đời kiêu ngạo của cô ta, đến thời điểm này Triệu Hinh mới biết thế nào là tủi nhục, thế nào là cay đắng. Nước mắt Triệu Hinh chảy ướt đầm dưới gối, trơ mặt mà nhìn đám đàn ông cặn bã kia hả hê bước đi.
Mãi một lúc sau, cô ta lấy hết sức bình sinh còn lại, chống tay mà chệnh choạng đi vào nhà tắm.
“Tư Kiệt, tao phải giết chết mày!”
A Hào cho người đến mảnh rừng xác nhận thi thể. Quả đúng như Tiêu Bách Thần dự đoán, thi thể của Hamansito nằm bẹp dưới đống gạch đá vỡ vụn. Gương mặt bị nhánh cây cứa vào nhan nhở, cái chết vô cùng thảm khốc và đau đớn.
Anh bước đến phần mộ làm vội của Tiêu Hoàng Long, đoạn mở nắp chiếc chai thủy tinh đựng máu mà đổ xuống bên cạnh:
“Con đã hứa với cha là sẽ tế máu Hamansito trước mộ cha mà!”
Bạch Khởi La hai tay nắm chặt, đứng bên cạnh nhìn anh. Người đàn ông này đã nói là làm, đừng hòng bao giờ anh bỏ dở giữa chừng.
“Chúng ta sắp phải trở về Tiết Châu. Công việc ở đây, hãy giao lại cho A Hào cùng Mã Tư Đào!”
Tiêu Bách Thần mở miệng căn dặn.
Chuyến đi hợp tác này với Mã Tư Đài là một thành công lớn. Tuy nhiên lại phải trả giá bằng chính tính mạng của Tiêu Hoàng Long.
Nghe anh nói, Bạch Khởi La chỉ khẽ gật đầu, sau đó cả hai cùng lên xe về nhà, thu dọn hành lý.
Công việc ở Long Thế thời gian gần đây dồn dập như núi.
Sau khi Tiêu Bách Thần trở về thành phố, Gia Huy lập tức trao trả toàn bộ quyền lực lại cho anh.
“Anh Thần, có việc này em cần phải nói rõ, dự án kinh tế tại cảng Hải Châu của chúng ta đã bị rò rỉ. Em nghi ngờ trong nội bộ tập đoàn có nội gián!”
“Nội gián?”
Tiêu Bách Thần hỏi ngược lại. Nếu trong tập đoàn của anh có nội gián, đừng hòng anh tha cho gã.
“Công ty hưởng lợi từ dự án bị rò rỉ của chúng ta là nơi nào?”
Gia Huy không do dự, thẳng thắn mà đáp:
“Là tập đoàn Triệu Thị. Chúng đã ngang nhiên cướp trắng trợn bản kế hoạch dự án của chúng ta, sau đó đem đến nhà đầu tư Hải Châu. Vì vậy... Tập đoàn của ta đã ngang nhiên bị hớt mất tay trên!”
Mi tâm Tiêu Bách Thần khẽ chau lại. Bản dự thảo kế hoạch do đích thân tay anh lập nên và chỉ công bố trong nội bộ cán bộ cấp cao của tập đoàn.
Kẻ này xem chừng đã nhận của Triệu Tư Mỗ không ít tiền. Do vậy mới dám to gan, liều mạng bán đứt danh tiếng của mình cho đám người Triệu Tư Mỗ.
“Không sao, Gia Huy. Em nghĩ anh có thể dễ dàng giao bản gốc cho người lạ được hay sao? Trên đời này, không có bất kỳ kẻ nào đáng tin hết. Kể cả chính bản thân mỗi chúng ta!”
Tiêu Bách Thần vừa nói, vừa vỗ vỗ vai Gia Huy, sau đó bước ra bên ngoài.
Hôm nay anh và Bạch Khởi La đã hẹn sẽ dùng bữa với nhau tại một nhà hàng lớn. Bởi vậy, ngay sau khi kết thúc công việc ở tập đoàn, Tiêu Bách Thần lái xe một mạch tới nhà hàng Ngọc Mân.
Đây là một nhà hàng hải sản đứng đầu trong thành phố về mức độ phong phú và mùi vị đa dạng, sánh ngang với các khu ẩm thực nước ngoài.
Bạch Khởi La đã chờ sẵn ở đó, hai chân đung đưa, bộ dạng vô cùng xinh đẹp.
“Ồ, nay có người không cần đợi tôi đến đón ư?”
Anh cười cười, mở lời trêu chọc.
Bạch Khởi La đưa mắt nguýt dài Tiêu Bách Thần, đoạn đẩy menu về phía anh, lạnh lùng nói:
“Mau chọn món đi. Tôi đói rồi!”
Anh gọi một bàn hải sản, cùng Bạch Khởi La cụng ly ăn uống. Thời gian vừa qua, bọn họ đã trải qua nhiều chuyện. Do vậy, khoảng cách cũng đã dần kéo gần lại hơn một chút.
Thậm chí Tiêu Bách Thần còn chi mạnh tay, bao toàn bộ tầng trên của nhà hàng, chỉ để có một không gian riêng tư, thoải mái cùng Bạch Khởi La.
“Về chuyện của chú Tiêu, anh định sẽ giải quyết như thế nào? Đã đến lúc chúng ta thông báo với mọi người về tang gia của chú!”
Động tác cầm đũa của Tiêu Bách Thần khẽ ngừng lại. Mãi một lúc sau, Tiêu Bách Thần mới lên tiếng:
“Trong chuyện này, tôi vẫn luôn nghĩ có điều gì đó uẩn khúc. Chỉ tiếc, tôi không phải con đẻ của cha nuôi để tiến hành xét nghiệm ADN.”
“Anh nghi ngờ...thi thể kia không phải của chú Tiêu?”
Bạch Khởi La tròn mắt, ngạc nhiên hỏi lại.
Tiêu Bách Thần cúi đầu, dùng thìa khuấy khuấy cốc cà phê, nhếch miệng đáp:
“Cũng đâu thể loại trừ khả năng đó, phải không?”
Vừa lúc, một nữ phục vụ đội mũ lưỡi trai đem đồ ăn lên trên lầu, vì vậy nên cuộc trò chuyện của hai người bắt buộc phải dừng lại.
“Đồ ăn của hai vị đã tới rồi đây ạ!”
Tiêu Bách Thần và Bạch Khởi La mải trò chuyện, không để ý tới sắc mặt khác thường của nữ nhân viên.
Ngay khi khay đồ ăn được cô ta đặt xuống, từ bên dưới đáy khay, bàn tay cô ta bèn rút ra một con dao sắc, nhằm hướng Tiêu Bách Thần mà đâm tới.
“Tiêu Bách Thần, mày đi chết đi! Đồ khốn!”
Chương 117 : Phát hiện sự thật động trời
“Tiêu Bách Thần, mày đi chết đi! Đồ khốn!”
Trước tình huống xảy ra bất ngờ trước mặt, Tiêu Bách Thần chỉ kịp ngả người ra phía sau, may mắn tránh được vết dao trí mạng.
Tuy nhiên, khuỷu tay anh không may bị cứa một đường dài.
Bạch Khởi La xoay đầu nhọn của chiếc dĩa đang đặt dưới bàn, không chút do dự mà nhoài người ra trước, nắm chắc chiếc dĩa trong tay mà trực tiếp cắm thật mạnh lên bả vai của cô ta.
Á ...
Nữ phục vụ rú lên đau đớn, loạng choạng mà giật lùi ra phía sau, chiếc mũ phớt trên đầu theo quán tính cũng rơi xuống đất.
Ngay khi cô ta ngẩng đầu lên, Tiêu Bách Thần và Bạch Khởi La đã ngạc nhiên đến nỗi chết sững. Không ngờ, cô ta chính là Triệu Hinh.
Triệu Hinh cắn răng, nén đau mà rút mạnh chiếc dĩa đang cắm chặt trên vai, máu tươi túa ra như xối.
“Tiêu Bách Thần, mày nghĩ mày thay tên đổi họ vài lần mà tao không biêt ư? Tao phải gọi mày là Tư Kiệt, Cố Trường Lục, hay là Tiêu Bách Thần mới phải?”
Ánh mắt Tiêu Bách Thần có chút phức tạp. Anh không ngờ Triệu Hinh vì thù hận mà tìm đến tận đây, lại còn điều tra rõ ràng về thân phận của anh nữa.
“Nói đi, cô muốn gì?”
Triệu Hinh ngửa cổ lên trời cười như điên dại. Đôi mắt cô ta ngầu đỏ, sự hận thù cực điểm đang không ngừng cuộn trào sục sôi trong lòng cô ta.
“Mày luôn tỏ ra cao thượng. Nhưng cuối cùng lại giở trò bỉ ổi, hèn hạ sau lưng. Mau giao cuộn băng đó đây cho tao!”
Nghe Triệu Hinh hầm hè đe dọa, Tiêu Bách Thần càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cuộn băng gì chứ? Trong suốt cuộc nói chuyện, cô ta chỉ nhắc đến cuộn băng. Chắc chắn đã có hiểu nhầm lớn.
Tiêu Bách Thần dùng giấy thấm máu trên tay, lạnh lùng hỏi Triệu Hinh:
“Cô hãy nói rõ từ đầu mọi chuyện. Nếu không tôi gọi bảo vệ tới lôi cổ cô đi ra ngoài!”
Triệu Hinh dựa người vào lan can, chậm rãi nói rõ ràng từng tiếng:
“Hai hôm trước, mày sai người dụ Triệu Nhạc tới khách sạn, tao vì lo cho em gái nên đã đến thay. Thì ra, mày giở trò hèn, cho người hãm hiếp tao tập thể để quay phim đe dọa. Được lắm, Tiêu Bách Thần, bọn chúng đã nói hết cho tao người đứng sau mọi chuyện là mày. Khốn nạn!”
Tiêu Bách Thần cùng Bạch Khởi La chết sững. Hai hôm trước bọn họ còn đang ở Miến Điện, lấy đâu ra kế hoạch hãm hiếp Triệu Hinh tập thể. Hơn nữa, trong chuyện ân oán báo thù này, Tiêu Bách Thần không bao giờ lôi Triệu Nhạc vào.
Bây giờ, có nói thế nào Triệu Hinh cũng đừng hòng tin. Bởi vậy, Bạch Khởi La chỏ cười lạnh, thay Tiêu Bách Thần mà đáp:
“Cô Triệu, để tôi nói như thế này: mặc dù Tiêu Bách Thần rất hận cô, nhưng quy tắc của chúng tôi đó là không bao giờ dùng thủ đoạn hèn hạ này để hãm hại cô. Chúng tôi sẽ được lợi gì chứ? Cô nên nhớ, không chỉ có một mình Tiêu Bách Thần muốn triệt giao Triệu gia!”
“Đi đi, nhớ cho kỹ, người cô phải đề phòng có khi đang nhởn nhơ ở gần cô đấy!”
Tiêu Bách Thần bồi thêm một câu, sau đó mặc kệ Triệu Hinh, cũng không buồn gọi bảo vệ tới bắt cô ta. Sự việc Triệu Hinh bọ hãm hiếp, chắc chắn có liên quan tới Triệu Đình Khiêm. Gã đàn ông thối tha này không chừa bất kỳ thủ đoạn nào khác.
“Nếu Triệu Đình Khiêm đã ra tay với Triệu Hinh, Triệu Nhạc cũng sẽ gặp nguy hiểm!”
Bạch Khởi La lên tiếng nhắc nhở anh. Ánh mắt Tiêu Bách Thần phút chốc cũng sa sầm hẳn xuống.
Liễu Mai đang ngồi ăn hoa quả trong phòng khách, trông thấy Triệu Hinh gương mặt đằng đằng sát khí trở về, bà ta cũng có chút sợ sệt.
“Hinh Hinh, con vừa đi đâu về vậy?”
Nghe bà ta quan tâm hỏi han, Triệu Hinh chỉ cười nhẹ.
Ả đàn bà này không có lời nào là thật, thủ đoạn mưu mô có trời mới biết. Tuy nhiên, vì nhớ tới lời Tiêu Bách Thần căn dặn, Triệu Hinh cố gắng kìm nén cơn giận vào người, liền lập tức nhoẻn miệng đáp:
“Con ra ngoài hít thở chút không khí. À mà dì Liễu, Triệu Nhạc có ở trên phòng không?”
Liễu Mai gật gật đầu.
“Con bé Triệu Nhạc có bao giờ bước chân ra khỏi cửa cơ chứ.”
Nhìn bóng dáng xinh đẹp của Triệu Hinh bước lên trên phòng, gương mặt Liễu Mai lập tức méo mó xiêu vẹo. Bà ta nhếch môi cười khẩy, đoạn cũng nhấc mông bước vào trong phòng riêng.
Triệu Đình Khiêm đang ngồi sẵn trước máy tính, hai chân vắt chéo lên nhau, miệng cười đầy thích thú.
Trong màn hình máy tính là cảnh Triệu Hinh đang liên tục la hét, van xin cầu cứu trong tuyệt vọng. Bên cạnh là những gã đàn ông to lớn, trên người không mặc quần áo, đang thay nhau giở trò bỉ ổi.
Haha...
Triệu Đình Khiêm phá lên cười ngặt nghẽo. Dù sao hai chị em Triệu Nhạc cũng là em gái cùng cha khác mẹ với hắn, vậy mà hắn lại tàn nhẫn đến mức này.
Liễu Mai đem một ly nước cam tới cho con trai, cười cười mà nói:
“Con định xử lý như thế nào đối với đoạn phim này?”
“Đợi thời điểm chín muồi, con sẽ tung lên cho cả bàn dân thiên hạ xem. Lúc đó, không chỉ Triệu Hinh thân bại danh liệt mà Triệu Tư Mỗ cũng bị ảnh hưởng không hề ít!”
Tuy nhiên, Liễu Mai đã phạm phải một sai lầm lớn. Trong lúc bà ta bước vào đã không quên chốt cửa phòng. Bởi vậy, toàn bộ cuộc nói chuyện này của hai mẹ con Liễu Mai đã bị Triệu Hinh đứng nép đằng sau nghe thấy.
Hai bàn tay cô ta nắm chặt, mặc cho móng tay không ngừng ghim sâu vào mu.
“Khốn nạn! Tao sẽ bắt chúng mày phải trả giá đắt!”
Chương 118 : Trao đổi giao dịch
Thời gian trở lại đây, tính tình Triệu Hinh như thay đổi hoàn toàn. Cô ta không còn nhảy nhót, ăn chơi trác táng trong các quán ba hay vũ trường nữa. Sự thay đổi kỳ lạ này của cô ta khiến đám người Liễu Mai có chút kinh ngạc.
Bà ta nhìn Triệu Đình Khiêm, nhỏ giọng mà nói:
“Triệu Hinh thay đổi thói quen, hay là vì nó lo sợ những hình ảnh đồi trụy kia của mình sẽ bị phát tán ra bên ngoài?”
Triệu Đình Khiêm không đáp, chỉ nhếch môi cười nhẹ.
Tại tập đoàn Long Thế, phòng chủ tịch...
Cộc... Cộc...
Tiêu Bách Thần ngẩng đầu, thờ ơ mà nói:
“Vào đi!”
Từ phía ngoài cửa, một bóng hình xinh đẹp nhanh nhẹn bước vào. Khóe môi anh khẽ cong, nhìn cô ta đầy ẩn ý:
“Nói đi. Cô lặn lội tìm đến đây với mục đích gì?”
Người phụ nữ lập tức quỳ rạp xuống dưới đất, nước mắt ướt đầm cả cổ váy màu be, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, trầm giọng nói:
“Nể tình chúng ta đã từng là vợ chồng, xin anh hãy giúp em lần này. Triệu Hinh ngàn lần dập đầu, không bao giờ quên ơn!”
Tiêu Bách Thần đặt bút xuống bàn, thở dài mà đáp:
“Cô thừa hiểu ân oán giữa tôi và nhà họ Triệu không có cách nào rửa sạch hay sao? Cô nghĩ tôi sẽ ra tay cứu giúp kẻ đã cùng tình nhân của mình bày mưu giết chết tôi ư?”
Trước thái độ lạnh nhạt của anh, Triệu Hinh vẫn chưa chịu từ bỏ. Cô ta đập mạnh trán mình xuống đất, nấc lên từng hồi mà nói:
“Cầu xin anh, vì Triệu Nhạc, nể mặt con bé giúp em lần này. Sau khi báo thù thành công, em sẵn sàng đứng trước mặt anh chịu toàn bộ tội lỗi mà mình đã gây ra!”
Tiêu Bách Thần đứng dậy, chắp hai tay ra sau lưng, ngước mắt nhìn ra xa xăm phía ngoài thành phố. Bầu trời hôm nay vẫn đẹp như thế, tuy nhiên, lòng người lại mỗi lúc một thay đổi. Suy cho cùng, thứ ác độc nhất vẫn là con người.
“Bách Thần, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Bạch Khởi La bị anh kéo tay, ép lên xe, không nhịn được tò mò mà hỏi.
A Hào nhanh chóng đánh lái, tiến về phía sòng bài lớn trong thành phố. Nơi này chính là một trong những cơ sở làm ăn phi pháp của Triệu Đình Khiêm, bị Tiêu Bách Thần phát hiện ra trong thời gian trước.
Triệu Đình Khiêm đã được anh hẹn từ trước, do đó hắn ta ngồi sẵn trong phòng quản lý, ung dung chờ đợi.
“Ông chủ, có Tiêu Bách Thần muốn gặp ngài!”
Phía ngoài cửa chợt truyền tới giọng nói của nhân viên sòng bài. Triệu Đình Khiêm ra dấu đồng ý, cánh cửa liền bật mở.
Tiêu Bách Thần cùng Bạch Khởi La ung dung bước vào. Sau khi trở về từ Miến Điện, Bạch Khởi La đã trình đơn xin nghỉ việc. Thời gian làm thư ký bên cạnh Triệu Đình Khiêm, cô cũng đã moi được một số thông tin quan trọng. Đến thời điểm hiện tại, cuối cùng cô cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình. Do vậy, cho dù lúc này Triệu Đình Khiêm có phát hiện ra Bạch Khởi La là người được do Tiêu Bách Thần cài vào thì cũng đã muộn.
Trông thấy Bạch Khởi La, Triệu Đình Khiêm có chút ngạc nhiên. Thế nhưng, hắn nhanh chóng thu lại vẻ mặt kinh ngạc thường ngày, nhếch miệng mà nói:
“Thì ra, anh đã lén lút cài người vào bên tôi từ lâu rồi nhỉ?”
Tiêu Bách Thần không đáp, trực tiếp ngồi xuống đối diện hắn, vào thẳng vấn đề chính:
“Tiền trao cháo múc, đem ảnh nóng của Triệu Hinh ra đây, tôi sẽ đưa tiền cho anh!”
Triệu Đình Khiêm với tay, ném ra một sấp ảnh, cười cười đáp:
“Anh có muốn mở ra kiểm chứng hay không? Tôi thật không ngờ Triệu Hinh lại muối mặt tìm đến anh nhờ giúp đỡ cơ đấy. Thôi thì cũng không thể trách được, tình cũ không rủ cũng tới mà, phải chứ Bạch tiểu thư?”
Trước những lời lẽ châm chọc như thế này của Triệu Đình Khiêm, Tiêu Bách Thần chẳng mảy may để bụng. Anh nhìn Bạch Khởi La, ra hiệu cho cô mở thử sấp ảnh ra xem xét. Ngay khi ánh mắt Bạch Khởi La chạm vào những bức ảnh, gương mặt của cô tức khắc tối sầm lại.
Bạch Khởi La không thể ngờ, Triệu Đình Khiêm lại có thể ra tay tàn độc đối với một cô gái chân yếu tay mềm đến như thế.
Tiêu Bách Thần chỉ cần nhìn thái độ của cô là hiểu ra vấn đề, do vậy, anh sai A Hào đem tới một vali tiền lớn, nghiêm chỉnh đặt trước mặt Triệu Đình Khiêm.
“Đây chính là mười triệu tệ như anh yêu cầu. Xong việc!”
Thuộc hạ của Triệu Đình Khiêm nhanh chóng mở ra kiểm tra, đoạn gật đầu ra hiệu với hắn. Triệu Đình Khiêm cười khẩy, sau đó đứng dậy bước ra bên ngoài.
Ngay kho đám Tiêu Bách Thần vừa bước ra ngoài phía cổng chính, bất chợt, từ phía đằng xa, một sát thủ bắn tỉa giơ súng nhằm thẳng về hướng Tiêu Bách Thần mà bắn một phát đạn.
Đoàng...
“Cậu chủ cẩn thận!!!”
Tiếng đạn nổ rền rĩ vang lên trong không gian, vừa lúc bị A Hào phát hiện ra, nhanh tay lao người về phía Tiêu Bách Thầm, đẩy anh ngã sõng soài xuống dưới đất.
Tóc...tóc...
Viên đạn không trúng Tiêu Bách Thần, tuy nhiên lại sượt qua cổ A Hào, để lại một vết thương dài. Máu tươi trào ra xung quanh, ướt đầm cổ áo.
“Khốn khiếp! Chắc chắn là do Triệu Đình Khiêm giở trò hèn!”
A Hào mở miệng chửi thề.
Chương 119 : Hạ độc
“Chết tiệt!”
Tiêu Bách Thần rút súng, toan chạy về phía sát thủ đang ẩn náu liền bị Bạch Khởi La ngăn lại.
“Trở về nhà trước băng bó vết thương cho A Hào. Mọi sự tính sau, không vội!”
Vết thương trên cổ A Hào không lớn lắm, cũng may chưa chạm tới động mạch. Tiêu Bách Thần lái xe thay A Hào, đưa thẳng về biệt thự.
Bạch Khởi La nhanh chóng chạy vào tủ kính lấy băng gạc, đem lên sát trùng rồi băng bó cho A Hào. Triệu Đình Khiêm quả là con cáo già gian mãnh, ngay khi nhận được tiền liền giở trò toan ám sát đám người Tiêu Bách Thần. Tuy nhiên âm mưu này của hắn lại không thành công.
Biệt thự nhà họ Triệu...
Triệu Tư Mỗ cùng Triệu Đình Khiêm vẫn chưa về, trong nhà hiện tại chỉ có mình Liễu Mai cùng hai chị em Triệu Hinh. Ngay khi điện thoại của Triệu Hinh rung lên, thông tin bên trong đã khiến cô ta thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Hinh nắm chặt gói thuốc nhỏ trong tay, bước đến bên cạnh nồi canh tổ yến thơm ngào ngạt đang hầm dưới bếp, không do dự mà trực tiếp đổ hết xuống.
Ánh mắt cô ta càng lúc càng thêm đục ngầu, hai bàn tay Triệu Hinh nắm chặt, sau đó xoay người bước lên phía trên.
Cộc... Cộc...
Triệu Nhạc nghe tiếng gọi liền bước ra mở cửa, trông thấy chị gái với gương mặt tiều tụy đang đứng ở bên ngoài, thâm tâm có chút ngạc nhiên. Từ sau những sự việc đáng tiếc xảy ra lần trước, khoảng cách giữa hai chị em họ ngày càng trở nên xa lạ hơn, gần như họ đều không nói với nhau bất cứ lời nào.
“Chị tìm em có chuyện gì sao?”
Triệu Hinh nhìn cô, nở nụ cười chán ghét mà đáp:
“Sao vậy? Chị đến thăm em cũng không được hoan nghênh ư?”
Triệu Nhạc bước đến bên ấm trà, tiện tay rót cho chị gái một cốc, hờ hững mà nói:
“Từ bé đến lớn, số lần chị tới phòng em chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi cũng đủ nhỉ?”
Qua mười phút yên lặng, cuối cùng Triệu Hinh mới thở dài một tiếng, chua chát đáp lời:
“Triệu Nhạc, trong mối quan hệ của chúng ta, nếu có gì hiểu nhầm, hy vọng em có thể bỏ qua. Chị muốn đến một nơi thật xa để làm lại cuộc đời. Tư Kiệt, em, và cả mẹ của chúng ta nữa, chị đều muốn quên hết sạch mọi thứ. Tội ác, bao dung, hiện tại đã không còn quan trọng nữa!”
Nghe Triệu Hinh nói một tràng dài, Triệu Nhạc có chút bất ngờ. Cô đưa tay nắm lấy bàn tay của chị gái, nghiêng đầu hỏi lại:
“Chị, chị có tâm sự gì sao?”
Nhìn sâu vào ánh mắt đen láy của Triệu Hinh, Triệu Nhạc có thể nhận ra được một nỗi buồn, nỗi ân hận phảng phất, ẩn sâu bên trong muôn vạn tầng đáy mắt.
Triệu Hinh chỉ cười cười lắc đầu, sau đó bước ra ngoài cửa. Cô ta tự tay đóng cửa phòng Triệu Nhạc lại, không quên dùng chốt ngoài chốt kỹ.
Trước những hành động và lời nói lạ thường này của Triệu Hinh, Triệu Nhạc bỗng thấy trong lòng có chút bất an. Cô vội vàng đẩy cửa để đi ra ngoài, tuy nhiên, dù cho Triệu Nhạc có dùng lực mạnh như thế nào đi chăng nữa, cửa phòng vẫn đóng im ỉm.
Dưới bàn ăn, Liễu Mai đang sai người giúp việc múc cho mình một chén canh hầm tổ yến. Bà ta ngồi vắt chân lên nhau, gương mặt giương giương tự đắc đầy quyền lực.
Nhác thấy Triệu Hinh bước đến, Liễu Mai liền đánh mắt ra hiệu cho người giúp việc lui đi, cũng không mời Triệu Hinh ăn một chén, chỉ bình thản mà nói:
“Triệu Nhạc không xuống dùng bữa ư?”
“Dì Liễu, canh hầm tổ yến này rất tốt cho lưng da của phụ nữ đấy!”
Triệu Hinh không trả lời bà ta, chỉ nhếch miệng nói lái sang hướng khác.
Liễu Mai đắc ý múc một muỗng nhỏ, sau đó đưa lên miệng thưởng thức. Mùi vị thơm mát, ngọt thanh của tổ yến thượng hạng khiến bà ta không ngừng xuýt xoa, cảm giác như bản thân mình đang là vua, là chúa, đứng trên đài cao của danh vọng và giàu sang.
Nhìn từng muỗng canh tổ yến dần dần được Liễu Mai uống sạch, khóe môi Triệu Hinh khẽ cong.
Cô ta dùng đũa khuấy nát chén canh trong tay mình, cong môi cười gằn:
“Tôi hỏi bà, mùi vị của chén canh tổ yến này như thế nào?”
Nhìn thái độ khác thường của Triệu Hinh, trong lòng Liễu Mai chợt chột dạ. Chiếc thìa nhỏ tự động rơi xuống nền đất, tạo thành âm thanh leng keng chói tai.
“Triệu Hinh, mày... Có phải màu đã giở trò gì vào trong chén canh này rồi có đúng không?”
Á...
Liễu Mai vừa nói, trong bụng bất chợt cảm thấy đau nhói, cảm giác nóng ran không ngừng cuộn sôi trong từng tế bào.
Phụt...
Một ngụm máu tươi tanh tưởi lập tức phun ra từ chính miệng Liễu Mai, hai mắt bà ta trợn trừng, ôm bụng ngã lăn ra đất mà co giật.
Triệu Hinh trên tay cầm chén canh tổ yến, cúi thấp xuống bên cạnh bà ta, sau đó đổ đầy vào miệng Liễu Mai mà gào thét:
“Chẳng phải bà thích ăn lắm sao, ăn đi, ăn đi, ăn hết đi cho tôi!!!”
Liễu Mai sùi bọt mép, rất nhanh chóng đã tắt thở. Triệu Hinh ngửa cổ cười như điên, mối thù này của cô ta cuối cùng cũng đã báo được. Chỉ có điều, Liễu Mai lại chết một cách dễ dàng đến như thế.
Phương Ánh Linh vừa dọn dẹp khu vực dưới bếp, liền bước lên trên phòng ăn để dọn dẹp. Ngay khi cô vừa bước tới, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho chết điếng: thi thể của Liễu Mai cứng ngắc nằm trên nền đất, hai mắt trợn ngược, miệng sùi bọt mép hòa cùng máu tươi, tình trạng chết vô cùng thảm thương.
Chương 120 : Làm ăn lớn
Triệu Đình Khiêm gấp rút trở về nhà, trông thấy thi thể của mẹ mình đang nằm cứng dưới đất, hai mắt hắn trở nên đục ngầu, điên tiết mà lao về phía Triệu Hinh, vung tay tát thật mạnh.
Bốp!!!
“Con khốn này, mày dám giết chết mẹ tao?”
Triệu Hinh vẫn ôm bụng cười ngặt nghẽo, không phản kháng, cũng không trả lời Triệu Đình Khiêm. Cô ta nhìn hắn bằng ánh mắt thù hằn đến tận xương tủy. Lúc này đây, Triệu Hinh không còn cảm thấy luyến tiếc gì trong cuộc đời này của mình nữa.
“Triệu Đình Khiêm! Tao phải giết chết mẹ con nhà mày, tống cổ chúng mày ra khỏi nhà tao!”
Dứt lời, Triệu Hinh nhặt từ dưới đất lên một con dao sắc lạnh, sau đó lao về phía Triệu Đình Khiêm mà đâm tới.
Hắn ta phản ứng rất nhanh, dùng chân đá phăng con dao trên tay Triệu Hinh, đoạn đạp mạnh vào mặt cô ta một cước.
Do giày của Triệu Đình Khiêm vào loại đắt nhất, đế giày vô cùng rắn chắc, lại được thiết kế theo hình răng cưa, bởi vậy, gương mặt của Triệu Hinh lập tức bị thương nghiêm trọng. Chiếc mũi cao đã được phẫu thuật thẩm mĩ vỡ nát, chệch hẳn xương sang một bên. Vài chiếc răng của Triệu Hinh cũng vỡ, rơi cả xuống nền đất.
“Khốn khiếp. Thật không biết tự lượng sức mình mà!”
Tin tức con gái cả nhà họ Triệu không chỉ giết chết mẹ kế mà còn hóa điện dại nhanh chóng lan truyền khắp nơi, đứng đầu trang nhất các mặt báo. Có kẻ còn to gan đến tận cổng biệt thự của Triệu Tư Mỗ, quyết tâm phải chụp bằng được mấy tấm ảnh để đời.
Bạch Khởi La đặt tờ báo xã hội đến trước mặt Tiêu Bách Thần, bình thản mà nói:
“Chưa cần anh ra tay, nhà họ Triệu cũng đã dần mục nát.”
Tiêu Bách Thần đánh mắt nhìn ra xa xăm, khóe môi khẽ cong:
“Triệu Tư Mỗ chắc chắn sẽ hành động gấp rút. Ông ta thừa thông minh để hiểu, nếu còn cố tình dây dưa không dứt, chắc chắn sẽ có một ngày bị Long Thế thu phục!”
“Vậy chúng ta phải làm như thế nào?”
Bạch Khởi La lo lắng cất giọng hỏi. Về vấn đề này, Tiêu Bách Thần chưa vội trả lời. Phía bên Mã Tư Đào đã thiết kế xong vũ khí hạng nặng. Việc cần làm của bọn họ bây giờ đó là tiến hành giao dịch, bán với giá cao để thu lợi nhuận về.
Ngẫm nghĩ một lát, Tiêu Bách Thần quyết định mở một cuộc họp nhỏ giữa bốn người bọn họ, xuất phát ngay bây giờ.
Mã Tư Đào cùng A Hào đã chờ sẵn trong phòng làm việc. Với tài năng và trí thông minh của Mã Tư Đào, lô vũ khí hạng nặng được sản xuất ra đã gây một luồng chấn động không hề nhỏ.
A Hào cầm giấy tờ trên tay, nghiêm chỉnh đặt trước mặt Tiêu Bách Thần mà nói:
“Vũ khí của chúng ta vừa ra đã có nhiều tập đoàn và lực lượng quân đội muốn thu mua. Tuy nhiên cái giá họ đưa ra lại chưa đạt ngưỡng. Cậu chủ tính thế nào?”
Hai tay Tiêu Bách Thần chắp lại trên đùi, cười nhẹ mà đáp:
“Đầu giờ chiều nay, chúng ta sẽ hẹn toàn bộ những tập đoàn muốn mua vũ khí đến mảnh đất hoang ngoài vùng ngoại ô. Tôi muốn bọn họ tận mắt chứng kiến uy lực của đống vũ khí này mạnh như thế nào. Chỉ có như thế mới có cái giá tốt nhất!”
Những người đứng đầu chủ chốt các tập đoàn lớn tập trung đông đúc trên bãi đất hoang. Họ nhìn nhau, bàn tán không ngớt. Ngay khi Tiêu Bách Thần đem đống vũ khí mới được chế tạo ra, tất cả bọn họ đều tròn mắt ngạc nhiên.
“Cậu chủ Tiêu, đây chính là thứ vũ khí hạng nặng mà bên cậu quảng bá đấy ư?”
Một vị giám đốc tập đoàn sắt thép Phát Tấn không nhịn được tò mò mà hỏi. Đống vũ khí này nhỏ hơn nhiều so với trí tưởng tượng của họ. Nếu đã nhỏ thì uy lực chắc chắn sẽ không ăn thua.
Có người không khách khí liền lắc lắc đầu tặc lưỡi, toan bỏ về. Tuy nhiên, Tiêu Bách Thần rất đỗi bình tĩnh. Anh cầm lên một khẩu súng nhỏ, nhếch miệng mà đáp:
“Quan điểm của tôi đó là tạo ra thứ vũ khí nhẹ, nhỏ, gọn nhưng vẫn phải đảm bảo được uy lực cực mạnh. Mã Tư Đào tiểu thư đã đáp ứng rất tốt. Các vị có thể xem qua, đảm bảo các vị sẽ không thất vọng!”
Dứt lời, Tiêu Bách Thần hạ lệnh cho A Hào đem tới chục tấm bia đạn, xếp thành một hàng dài, cách vị trí họ đang đứng khoảng chừng hai mươi mét. Do khoảng cách xa nên tương đối an toàn.
Tất cả những người có mặt ở đây đều căng mắt ra nhìn, thử xem tốc độ đường đạn sẽ như thế nào.
Tiêu Bách Thần bước ra giữa đám đông, trên tay cầm khẩu súng mini nhỏ màu bạc, sau đó nhắm hướng bia đạn mà bắn tới. Xung quanh mọi người đều giữ im lặng, hồi hộp chờ đợi.
Đoàng.... Bùm...
Viên đạn xuyên thẳng qua bia đạn, sau đó phát nổ, khiến cho toàn bộ đống bia đều vỡ nát, tạp thành một luồng sức mạnh cực điểm.
Chỉ với khẩu súng nhỏ như thế này, vậy mà sức mạnh lại vô cùng khủng bố. Đám người đứng xem đều trợn tròn mắt, không thể tin vào những gì chính mắt mình trông thấy. Nếu với loạt vũ khí này, chắc chắn tập đoàn của bọn họ sẽ không lo bị các thế lực thù địch chống phá tập kích.
“Cậu chủ Tiêu, tôi mua, tôi mua bằng bất cứ giá nào!”