Đám người Lương Chuyên Mạnh mất khoảng vài phút mới có thể định hình được toàn bộ sự việc đã diễn ra vừa xong.
Riêng Mạc Đình Khiêm vẫn giữ được vẻ bình tĩnh nhất. Hắn nhìn chằm chằm về phía bọn họ, sau đó cười nhạt nói:
“Tìm thêm được đồng minh sao? Nhưng chắc chắn các người sẽ không thoát khỏi đây được đâu!”
Nghe hơi thở có phần gấp gáp của Tiêu Bách Thần, y khẽ nghiêng người sang một bên, nửa gương mặt thanh thoát lộ ra dưới đôi mắt của anh, trông vô cùng quen mắt.
“Không nói gì nhiều, một người giết một, hai người giết hai. Chúng mày, lên!”
Lương Chuyên Mạnh không chờ thêm được nữa, hò hét đám thuộc hạ cùng nhau xông lên.
Tiêu Bách Thần đã hoàn toàn mất khả năng chống cự, chỉ ngồi dựa lưng vào tường thở dốc, từng tầng mồ hôi túa ướt đẫm tóc và ngực áo.
Mỗi một đòn roi đánh xuống, y lại xoay người chống đỡ, trông y nhỏ bé nhưng vô cùng nhanh nhẹn, tấn công và hạ thủ liên tiếp vào đám người to lớn.
Khóe môi Tiêu Bách Thần khẽ cong lên, ánh mắt nhìn không rời vào y đầy ẩn ý.
Nhận ra kẻ vừa đến cũng không phải dạng tầm thường, Lương Chuyên Mạnh bèn lao tới định chộp lấy khẩu súng lục ở phía trước, nhưng hắn chưa kịp lấy thì bị người kia nhanh hơn một bước, khẩu súng nhanh chóng bị y cướp mất.
Đoàng...đoàng...đoàng...!!!
Ba phát súng chói tai liên tiếp nổ lên trong không gian, làn khói súng bay loạn xạ, phả cả vào mặt vào kẻ đứng gần đó.
“Hừ, gan mày cũng lớn đấy. Dám nổ súng trước mặt tao cơ à?”
Ánh mắt Lương Chuyên Mạnh càng lúc càng trở nên dữ tợn, hai bàn tay nắm chặt mà gào rống.
Đoàng!
Thêm một tiếng súng nữa nổ chói tai. Nhưng lần này, viên đạn không bắn vào bức tường phía sau nữa, mà ghim thẳng vào đùi của Lương Chuyên Mạnh.
Hắn lập tức ngã khụy, không thốt lên lời.
Thấy đại ca của mình bị thương, đám thuộc hạ không dám chậm trễ nữa, cùng nhau xông lên về phía hai người, quyết giết chết bằng được.
Bất ngờ, kẻ lạ mặt rút từ trong túi áo ra một quả lựu đạn to bằng lòng bàn tay, đắc ý giơ cao lên phía trước.
“Khoan! Hắn có lựu đạn, cẩn thận một chút!”
Mạc Đình Khiêm hét lên một tiếng, đám thuộc hạ lập tức chùn bước, do dự không dám tiến thêm bất kỳ bước nào nữa.
Một quả lựu đạn này mà ném xuống, tất cả bãi đỗ xe cùng đám người ở đây đều nổ tan xác ngay tức khắc. Đùa gì thì đùa, nhưng tuyệt đối bọn chúng sẽ không dám động tới lựu đạn.
Y vừa giơ lựu đạn, vừa vòng tay ra phía sau, kéo Tiêu Bách Thần đứng dậy. Hai người giật lùi ra phía ngoài cửa, đám thuộc hạ của Lương Chuyên Mạnh cũng chậm rãi nhích lên từng bước.
Ngay khi chuẩn bị thoát ra bên ngoài, khóe miệng kẻ kia khẽ nở một nụ cười xấu xa, sau đó giơ chân đạp Tiêu Bách Thần ngã ra phía ngoài thành cửa.
“Ôi da, cậu ác vừa thôi chứ?!”
Tiêu Bách Thần bị đạp một cú cực mạnh làm vết thương sau lưng càng thêm nhói đau.
Chưa kịp nói gì nhiều, kẻ kia đã cầm lựu đạn, thẳng tay ném mạnh vào trong đám đông, đoạn lôi Tiêu Bách Thần chạy như bay ra bên ngoài.
Đám người Lương Chuyên Mạnh trợn mắt mà nhìn quả lựu đạn khủng bố đang ném về phía mình, đồng loạt quỳ rạp xuống dưới đất mà ôm đầu gào thét.
Trong đầu chúng không ngừng hiện ra hình ảnh lựu đạn nổ tung, xác thịt bầy nhầy vỡ nát...
Thế nhưng, chờ hơn nửa ngày mà vẫn không thấy có hiện tượng gì xảy ra, bọn chúng mới dám ti hí mắt, cẩn thận quan sát xung quanh.
“Mẹ kiếp, lũ khốn này. Dám chơi ông một vố!”
Lương Chuyên Mạnh tức giận đến mức tím tái mặt mày, giậm chân ầm ầm trên nền đất.
Thì ra, quả lựu đạn mà kẻ kia ném về phía bọn chúng chỉ là đạn chết, khi bị ném liền phát ra một làn khói trắng cuộn mù mà thôi.
Hộc...hộc...hộc...
Tiêu Bách Thần bị người kia nắm tay, kéo lê trên nền đất.
Hơn một giờ sáng mà quán bar vẫn vô cùng náo nhiệt, tiếng cười ngả ngốn, tiếng hát hò ầm ĩ, người người uốn lượn thác loạn xuyên đêm, không có dấu hiệu ngừng nghỉ.
Hai người nhân khi hỗn loạn cùng nhau chạy trối trân ra bên ngoài, cái lạnh lẽo, u ám lập tức vây kín.
Ngay khi chạy đến một con hẻm nhỏ, người kia mới buông tay Tiêu Bách Thần ra, dựa lưng vào tường mà thở hổn hển.
Mặc dù sức lực Tiêu Bách Thần đã cạn kiệt, mồ hôi ướt đầm lưng áo, vết thương càng lúc càng cứa sâu vào da thịt nhưng vẫn nở nụ cười xấu xa.
“Haha... Tiêu Bách Thần xin ngàn lần cảm ơn ơn cứu mạng này của cô, Bạch Khởi La!”
“Sao anh nhận ra tôi?”
Bạch Khởi La vừa nói, vừa đưa tay kéo chiếc mũ phớt xuống, ném mạnh dưới đất, đưa mắt mà liếc xéo Tiêu Bách Thần.
Trong màn đêm cô đặc, khuôn mặt của cô phản chiếu mờ ảo dưới ánh đèn đường vàng vọt, mái tóc đen dài buông xõa trên vai, tạo thành những đường nét hoang dại đẹp đến mê người.
Bạch Khởi La đã cứu Tiêu Bách Thần một mạng, lần này, anh có gan trời cũng không dám kiếm cớ mà gây hấn với cô nữa.
Vết thương sau lưng vì hoạt động mạnh nên càng rách sâu hơn, máu tươi theo đó cũng chảy dọc sống lưng, một vài giọt thẫm nhỏ cả xuống dưới đất.
Bạch Khởi La trông thấy vài vệt máu đỏ chảy dọc đường đi, thâm tâm bỗng chấn động. Nếu đám người Lương Chuyên Mạnh lần tìm theo dấu máu, chắc chắn chúng sẽ sớm tìm đến được đây.
Hai người bọn họ còn chần chừ thêm nữa, không nhanh chóng chạy ngay đi, ắt sẽ không thể nào thoát khỏi lần thứ hai bị đuổi giết.
“Đi thôi!”
Bạch Khởi La lo lắng, vừa ngó nghiêng xung quanh, vừa kéo tay Tiêu Bách Thần, chuẩn bị chạy đi tiếp. Oto của Tiêu Bách Thần vẫn còn ở trong bãi đậu xe, do vậy họ đành chấp nhận chạy bộ.
Hự!
Tiêu Bách Thần không thể nào trụ nổi nữa, hai đầu gối chùng xuống, đổ rạp trên mặt đất lấm lem bụi bẩn.
Bóng hình xinh đẹp của Bạch Khởi La ở phía trước cũng mờ dần, sau đó nhòe đi, chỉ còn là một chấm đen mờ ảo...
“Tiêu Bách Thần, tỉnh lại đi! Tiêu Bách Thần! Mau lên, tôi gọi anh không nghe thấy à, cái tên biến thái này!”
Thế nhưng, đáp lại tiếng gọi của Bạch Khởi La chỉ còn là tiếng thở hổn hển, đứt quãng của anh, yếu ớt vang lên trong màn đêm đen tối.
Chương 52 : Mổ vai lấy đạn
“Chú Tiêu, tình hình anh ta sao rồi?”
Bạch Khởi La khoanh tay trước ngực, đăm chiêu nhìn về phía Tiêu Bách Thần đang nằm im lặng trên giường.
Tiêu Bách Thần nằm úp trên giường, ánh mắt anh khép hờ, mồ hôi vẫn chảy ướt trán, tạo thành từng giọt nhỏ đọng lại trên mặt. Chiếc chăn mỏng cũng ngấm đỏ một màu máu, mùi tanh tưởi phảng phất trong phòng, len lỏi vào từng cánh mũi.
Không đưa anh đến bệnh viện, Tiêu Hoàng Long bình tĩnh đưa ra quy định như thế.
Thân phận thật sự của anh còn đang phải che giấu, nếu bây giờ đưa Tiêu Bách Thần đến bệnh viện chữa trị chẳng khác nào “lạy ông tôi ở bụi này!”.
“Bác sĩ Alex Ferguson đã đến hay chưa?”
Tiêu Hoàng Long trầm giọng cất tiếng hỏi.
Alex Ferguson là trưởng khoa bệnh viện An Thái Thế, nổi tiếng tài giỏi khắp toàn thành phố Tứ Châu. Ngay khi Alex Ferguson bước sang tuổi hai mươi sáu, ông đã hoàn thành dự án bảo vệ thành công dự án “phát minh ra thuốc Cheesin” có tác dụng kháng khuẩn gấp một trăm lần viên thuốc thông thường.
Bởi vậy, danh tiếng của Alex Ferguson đã vang dội khắp toàn thành phố và cả nước Bắc Đài.
Hai mươi bảy tuổi ông được bầu làm giám đốc bệnh viện An Thái Thế. Cho đến tận bây giờ đã là hơn ba mươi năm trôi qua, ông vẫn yên vị giữ chức vụ này.
“Dạ ông chủ, ông Alex đang dự tiệc tại thành phố Xuyến Mai, khoảng chừng hai tiếng nữa sẽ về đến đây. Ông Alex đã cử bác sĩ Hải Minh tới trước!”
A Đông lễ phép thưa.
“Cút con mẹ nó đi, lão già vô dụng này. Chờ người của lão xuống con trai ta đã chết vì mất máu!”
Tiêu Hoàng Long trừng mắt quát lớn.
“Mau cho người lái máy bay riêng đến thành phố Xuyến Mai, phải lôi cổ Alex về bằng được đây cho tôi. Cho anh đúng ba mươi phút. Đi đi!”
A Đông run cầm cập, vội vàng xách cổ lên vai mà chạy thục mạng.
Một lát sau, bên ngoài truyền tới tiếng máy bay gầm rú vù vù trên đỉnh nóc, đoạn mất hút vào trong bóng đêm.
“Anh ta đã bắt đầu lên cơn sốt!”
Bạch Khởi La đưa tay sờ lên trán Tiêu Bách Thần, nhỏ giọng đáp.
Nếu còn kéo dài thời gian lâu thêm, chỉ e Tiêu Bách Thần không thể cầm cự được đến lúc bác sĩ Alex tới.
Làn khói trắng từ điếu xì gà của Tiêu Hoàng Long không ngừng cuộn vào không trung, chất chứa hàng vạn nỗi lo cùng suy nghĩ phức tạp.
“Nếu Bách Thần mạng lớn, ắt nó sẽ trụ nổi!”
Bạch Khởi La đăm chiêu suy nghĩ, cuối cùng cô đưa đến một kết luận chắc chắn:
“Chú Tiêu, cháu sẽ đích thân mổ vai lấy đạn. Phiền chú chuẩn bị cho cháu một con dao nhọn thật sắc, hơ qua lửa đỏ cho cháu. À quên, cháu cần một lọ cồn và bông băng sạch sẽ!”
“Cháu?”
Tiêu Hoàng Long do dự cất giọng hỏi lại cô, không dám tin vào những gì tai mình vừa nghe thấy. Cô gái nhỏ bé như thế này xem ra mạnh mẽ mà quyết đoán vô cùng.
Chỉ tiếc...!
Bạch Khởi La không do dự, gật đầu chắc nịch.
“Chúng ta không thử sao biết, phải không chú Tiêu?”
Theo lời cô dặn dò, đồ đạc đã được chuẩn bị đầy đủ ngay lập tức.
Bạch Khởi La còn cẩn thận dùng một mảnh vải lớn, nhét vào miệng Tiêu Bách Thần, đề phòng anh sẽ vì đau mà cắn nát lưỡi.
Soạt!!!
Tiếng vải áo bị xé vụn lập tức vang lên trong không gian, cùng với đó là tấm lưng trần vạm vỡ, bê bết máu đỏ của anh cũng lồ lộ ra bên ngoài.
“Vết thương khá sâu, chỉ còn đúng một mi- li- mét nữa thôi là đã ghim chặt vào xương bả vai!”
Tiêu Hoàng Long cẩn thận đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát, nghe ngóng từng phán xét của Bạch Khởi La mà trong lòng không ngừng thán phục.
“Cháu đã từng học qua nghề y?!”
“Không phải! Cháu mới chỉ thực hành tiểu phẫu trên cơ thể của mèo và chim!”
Bạch Khởi La cười cười đáp.
Trên đầu Tiêu Hoàng Long lập tức chảy đầy vạch đen!
Vết thương do đạn bắn của Tiêu Bách Thần rộng khoảng hơn một đốt tay, viên đạn sắt ghim sâu vào bên trong thớ thịt, máu tươi vẫn còn rỉ ra từ miệng đạn.
Bạch Khởi La chăm chú quan sát, bàn tay cầm dao có chút run run do dự.
“Chú tin cháu sẽ làm được!”
Nhìn nụ cười hiền lành pha chút tin tưởng của Tiêu Hoàng Long, Bạch Khởi La nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh.
Cô hít sâu một hơi, đoạn gật nhẹ đầu một cái. Tiêu Bách Thần ơi Tiêu Bách Thần, tôi chuẩn bị cứu anh thêm một mạng nữa rồi đấy!
Lưỡi dao sắc lạnh chậm rãi cứa lên miệng vết thương, rạch một đường thật bén, tách dần lỗ đạn thêm mở rộng hơn.
Ngay khi vết thương được mở to hơn, Bạch Khởi La đã có thể dễ dàng trông thấy viên đạn màu đồng sáng bóng đang ghim chặt vào thịt của Tiêu Bách Thần.
Cơ thể Tiêu Bách Thần khẽ run rẩy, mồ hôi túa ra càng lúc càng dày.
Bạch Khởi La vẫn rất bình tĩnh, dùng kẹo tách rộng vết thương trên bả vai Tiêu Bách Thần ra, đoạn dùng một chiếc kẹp khác cẩn thận chuẩn bị gắp viên đạn ra bên ngoài.
Đạn ghim rất chắc, Bạch Khởi La không một chút do dự, kéo mạnh viên đạn mà lôi ra.
Ư...ư...!!!
Tiêu Bách Thần nắm chặt hai tay vào vải đệm, các cơ toàn thân bắt đầu co rút, run rẩy thở hổn hển không ra hơi.
Đau đớn như thiêu như đốt, xé rách toàn bộ tâm can khiến anh lập tức ngất lịm, hoàn toàn không thể nhận thức thêm bất kỳ điều gì nữa.
Nhìn viên đạn vẫn còn dính máu được đặt trong khay nước, Bạch Khởi La mới bắt đầu thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi cẩn thận khâu lại vết thương, bác sĩ Alex Ferguson cũng vừa lúc đến nơi.
Cánh cửa trực thăng vừa được mở ra, ông đã lao ngay về phía Tiêu Hoàng Long, đầu tóc vẫn còn bù xù, gấp gáp nói:
“Tình hình Bách Thần thế nào rồi?!”
“Ông cuốn xéo đi cho tôi nhờ. Giờ này ông mới vác mặt đến, thằng nhóc đã chết luôn rồi!”
Tiêu Hoàng Long bực bội cáu gắt, đoạn lạnh lùng gạt tay Alex Ferguson ra, còn không buồn nhìn ông lấy một lần.
Alex Ferguson vừa vuốt vuốt lại mái tóc, vừa cười gượng đáp:
“Lão Tiêu, thông cảm cho tôi. Buổi họp mặt đối tác này rất quan trọng, tôi không thể vứt khách giữa chừng được!”
Thực ra Tiêu Hoàng Long cũng không có ý trách mắng Alex Ferguson, chẳng qua ông muốn dằn mặt bạn mình một chút cho bõ tức mà thôi.
Alex quan sát Tiêu Bách Thần đã được lấy đạn và băng bó cẩn thận, nằm lim dim ngủ trên giường, khóe môi khẽ nhoẻn miệng cười:
“Lão Tiêu à, tình hình sức khỏe hiện tại của Bách Thần đã tương đối tốt. Ông cũng bớt nóng giận lại đi!”
Chương 53 : Chúng tôi không tiếp!
Những ngày sau đó, tình hình sức khỏe của Tiêu Bách Thần cũng đã tương đối khả quan, hiện tại anh đã đủ tỉnh táo để có thể nhận thức được mọi chuyện đang diễn ra xung quanh.
Bạch Khởi La ngồi bên cạnh giường anh, nhếch miệng cười khẩy:
“Tiêu đại thiếu gia cao cao tại thượng, tôi cứ ngỡ không có viên đạn nào có thể làm tổn hại đến anh được chứ nhỉ?”
Tiêu Bách Thần cũng không muốn so đo thêm với cô nữa, chán ghét tu sạch một ly rượu vang bên cạnh, sau đó quẹt miệng mà đáp:
“Hừ, xem như tôi để cho đám người Lương Chuyên Mạnh tập dượt một lần đi!”
“Anh bị trúng đạn đến mức mụ mị cả đầu óc rồi à? Vết thương chưa lành mà đã dám uống rượu?!”
Vừa nói cô vừa đưa tay giật phắt ly rượu trên tay anh, không quên lườm Tiêu Bách Thần một cái cháy mặt.
Anh cong môi cười cười, trong lòng vốn muốn nói lời cảm ơn với Bạch Khởi La nhưng câu nói lại bị nghẹn cứng ở cổ họng.
Nửa tháng sau đó, sức khỏe của anh hồi phục nhanh chóng, miệng vết thương ở bả vai cũng đã lên da non, các cơ tay cũng đã hoạt động tương đối tốt.
Tiêu Hoàng Long cũng đã giải quyết xong toàn bộ công việc bên nước ngoài, gấp rút trở về xem xét tình hình con trai.
Ông vừa pha cà phê, lại đưa mắt nhìn Tiêu Bách Thần, nhẹ nhàng hỏi:
“Con trở về nước cũng đã được ba tháng. Ba tháng trôi qua, con đã chơi bời đủ hay chưa?”
Tiêu Bách Thần khẽ nhướn đôi lông mày, cười nhạt đáp:
“Đầu tuần tới con sẽ đến công ty. Dù sao, hiện tại Gia Huy cũng đang đảm nhiệm tương đối tốt công việc quản lý mà cha!”
Gia Huy là em họ của anh, cháu trai của Tiêu Hoàng Long. Cha mẹ Gia Huy đã mất được hơn chục năm, toàn bộ chi phí sinh hoạt, học hành của Gia Huy đều do Tiêu Hoàng Long đứng ra đảm nhiệm.
Hai anh em Tiêu Bách Thần đều bằng tuổi nhau, tài năng và phong thái làm việc tương đối giống Tiêu Hoàng Long.
Những năm qua, Tiêu Bách Thần lười biếng không tiếp quản công ty, Gia Huy đành thay anh đứng ra cai quản mọi việc.
Hiện tại, Tiêu Bách Thần đã trở về nước, đã đến lúc Gia Huy trao trả lại toàn bộ quyền lực cho anh.
Reng...reng...!
Tiếng chuông điện thoại vừa lúc reo lên, Tiêu Bách Thần uể oải đưa máy lên nghe.
“Anh hai, năm giờ chiều nay chúng ta cùng nhau dùng bữa được không?”
Là Gia Huy gọi tới.
“Vẫn chỗ cũ sao, Gia Huy?”
Tiêu Bách Thần hỏi lại, sau đó liền cúp máy.
Mặc dù anh không muốn đứng ra cai quản công ty, nhưng dù sao hiện tại, đây là công việc anh bắt buộc phải làm.
Nếu muốn đánh bại Triệu Tư Mỗ, việc cần làm đầu tiên đó là anh phải gây dựng và tái tạo toàn bộ tập đoàn Long Thế, vươn lên dẫn đầu Triệu Thị.
Tại nhà hàng One Punch Won sang trọng bậc nhất thành phố Tứ Châu...
Hai người thanh niên anh tuấn đang cùng nhau nhàn nhã thưởng thức thịt bò Kobe hảo hạng.
Tiêu Bách Thần vốn không thích ăn thịt bò, nhưng vì đây là món khoái khẩu của Gia Huy nên anh đành vui vẻ gọi theo.
“Ngày mai anh hãy đến tập đoàn, ra mắt các ban lãnh đạo. Mặc dù họ làm việc dưới trướng của anh, nhưng họ lại không hề hay biết anh mới thực sự là chủ tịch tối cao của tập đoàn Long Thế!”
Gia Huy vừa nhai miếng thịt, vừa mở miệng nói một lèo.
Anh tiếp quản thay Tiêu Bách Thần đã bảy năm, nhưng chỉ dừng lại ở chức vụ Giám đốc. Người trong Long Thế không hề hay biết, nhân vật lớn đứng đầu ở phía sau lại là một người hoàn toàn khác.
Nghe Gia Huy nói, Tiêu Bách Thần cũng đành gật đầu đồng ý, đoạn cất giọng hỏi lại:
“Nhân viên trong tập đoàn đều làm tốt công việc được giao chứ?”
Về khoản lãnh đạo nhân viên, Gia Huy là người tự tin nhất.
Anh đưa tay vỗ ngực, tự hào mà nói:
“Ôi anh trai yêu quý, riêng vấn đề quản lý nhân sự, em xin thề một trăm phần trăm, nhân viên Long Thế đều xuất sắc!”
Nghe Gia Huy khẳng định chắc chắn như vậy, Tiêu Bách Thần cũng tạm thời yên tâm.
Ngày mai, anh sẽ đích thân tới Long Thế nhận chức, chính thức trở thành chủ tịch tối cao của tập đoàn châu báu Long Thế!
Lần này, anh chỉ mặc một bộ quần áo sơ mi giản dị nhưng thoải mái nhất mà anh vốn rất yêu thích.
Chiếc Porsche màu bạc phiên bản quý hiếm nhất cũng không buồn lái, mệt mỏi dựa lưng vào chiếc xe chuyên dụng cho thuộc hạ tùy ý điều khiển.
Tập đoàn Long Thế mới được xây dựng cách đây hơn bảy năm, lấy danh nghĩa của một nhà đầu tư lớn bên Singapore sáng lập nên. Bởi vì thế, các cổ đông lớn trong tập đoàn đều không hay biết đến sự tồn tại của Tiêu Bách Thần.
Lần này anh tới đây nhận chức, chắc hẳn sẽ có kịch hay để xem.
Chiếc xe dừng bánh trước một tòa nhà lớn, cao khoảng chừng sáu mươi tầng, gồm hơn bốn nghìn văn phòng làm việc.
Dòng chữ Long Thế chạm khắc bằng vàng ròng in nổi bật trên tòa nhà cao lớn, cho thấy đây không phải là một tập đoàn nhỏ lẻ thường thấy.
Tiêu Bách Thần bước xuống xe, chỉnh lại cổ áo cho gọn gàng, đoan ung dung bước vào bên trong.
Ngoài cửa chính là bốn nhân viên bảo vệ cao lớn, mặc đồng phục in logo, nghiêm chỉnh mà cúi đầu chào đón khách.
Từng đoàn nhân viên ăn mặc sang trọng, cười cười nói nói cùng nhau bước vào bên trong tòa nhà. Khung cảnh diễn ra hết sức nhộn nhịp và náo nhiệt.
Tiêu Bách Thần bước vào bên trong, nhìn một không gian rộng lớn, bạt ngàn trước mắt mà khẽ cười thầm.
Tám năm trước, anh tự tay vẽ phác thảo sơ đồ cấu trúc tập đoàn Long Thế chỉ vỏn vẹn trong đúng hai ngày một đêm.
Ngay khi bản phác thảo được hoàn thiện, Tiêu Bách Thần liền giao luôn cho nhà thiết kế tài giỏi bậc nhất nước Anh, biệt danh Chewy Chewy, tức tốc thực hiện xây dựng với quy mô lớn khủng khiếp với nguồn nhân công lên tới vài trăm người.
Do vậy, chỉ trong vòng chưa đầy một năm, Long Thế đã được tái sinh và phồn thịnh cho tới thời điểm hiện tại.
“Xin hỏi, anh đã có hẹn trước chưa ạ?”
Một cô gái tóc ngắn ngang vai, có lẽ là thư ký của Gia Huy, cúi đầu cung kính cất tiếng hỏi anh.
Tiêu Bách Thần sực nhớ ra mình chưa có hẹn trước, thêm nữa vì không để ý nên đã vứt điện thoại trên xe, tạm thời còn không có cả phương tiện liên lạc.
Thư ký Giáng Liên Mạc, hai mươi tư tuổi xuân, đưa mắt trộm lướt dọc một đường khắp người anh, đoạn cẩn thận đánh giá.
Người đàn ông này trên người không hề có bất kỳ đồ vật nào đáng giá, hầu như những thứ anh ta mặc đều là hàng chợ, hàng fake rẻ rúng. Đầu tóc còn bù xù, trông giống hết mấy gã dân chơi nẹt bô ầm ầm ngoài đường.
Chỉ nghĩ tới đó thôi mà Giáng Liên Mạc đã tự cảm thấy rùng mình, sau đó là chuỗi cảm giác ghét bỏ, khinh thường ra mặt.
“Xin hỏi lại một lần nữa, anh đã có hẹn trước hay chưa?”
Các chữ cuối cùng được cô ta ngân dài ra với hàm ý trêu chọc thấy rõ, thế nhưng Tiêu Bách Thần cũng chẳng buồn để tâm.
“À, tôi chưa có hẹn trước. Nhưng phiền cô cứ vào bên trong truyền...!”
Anh chưa kịp nói dứt lời, Giáng Liên Mạc đã bĩu môi cười nhạt:
“Nếu đã không có hẹn trước thì mời anh về cho. Chúng tôi không tiếp!”
Chương 54 : Thác loạn trong nhà kho
Giáng Liên Mạc vừa nói, vừa tỏ vẻ khó chịu thấy rõ. Thường thường, những người tới đây đều đã đặt lịch hẹn trước với giám đốc Gia Huy, hơn nữa vai vế của họ cũng không phải dạng tầm thường.
Người sang trọng tìm tới có rất nhiều, mà kẻ nghèo hèn mục rữa cũng càng nhiều không kém.
Tiêu Bách Thần nghe ra ý vị khinh miệt của Giáng Liên Mạc, trong lòng bỗng dưng nhớ lại câu nói khẳng định chắc như đinh đóng cột của Gia Huy hôm qua:
“Ôi anh trai yêu quý, riêng vấn đề quản lý nhân sự, em xin thề một trăm phần trăm, nhân viên Long Thế đều xuất sắc!”
E hèm!
Tiêu Bách Thần làm bộ hắng giọng một chút, đột nhiên nảy ra một ý muốn thử đám nhân viên trong Long Thế này xem sao.
“Tôi có việc muốn nhờ vả giám đốc Gia Huy. Công ty chúng tôi đang gặp vài trục trặc. Vì gấp rút quá nên tôi quên chưa hẹn trước.”
Ngừng một lát, anh nói tiếp:
“À, tôi có thể ngồi ở đây để đợi cũng được. Chừng nào giám đốc ra thì tôi sẽ trực tiếp chào hỏi anh ấy!”
Vừa nói, Tiêu Bách Thần vừa chỉ vào chiếc ghế đá trống trơn bên cạnh.
Giáng Liên Mạc cũng đành bất lực, không dám to tiếng đuổi anh. Những kẻ mặt dày trơ trẽn như thế này càng nói chúng càng cào miệng ra mà ăn vạ, đến lúc đó chức vụ thư ký này của cô ta sẽ bị đe dọa mất.
“Được thôi! Nếu anh đã muốn, vậy thì anh cứ ngồi ở đó chờ. Nhưng tôi cũng xin nói trước, toàn bộ các thiết bị điện và đồ đạc ở công ty anh đừng có động vào.”
Nói xong, Giáng Liên Mạc xoay người, lắc mông rời đi.
Chỉ còn một mình ngồi bên ngoài sảnh, Tiêu Bách Thần cũng chưa muốn gặp Gia Huy ngay. Anh đứng dậy, đi dọc hành lang thăm dò một chút.
Cách xa phòng giám đốc là đám nhiên viên đang tụ tập nói chuyện, có kẻ còn lén lút ăn vặt, trên miệng dính đầy bụi bánh, rác rưởi ăn xong ném bộp xuống dưới đất...
Tiêu Bách Thần chép miệng, lắc đầu chán nản.
Gia Huy chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài của bọn họ mà đã vội đánh giá họ xuất sắc, cứ như thế này thì tập đoàn không sớm thì muộn cũng sẽ bị hao mòn.
“Anh kia, từ đâu đến đây mà lấm la lấm lét như vậy?”
Từ phía trước, vài gã đàn ông ăn mặc chỉnh tề, trên tay cầm tập tài liệu dày cộp cùng vài lon cà phê đang nhìn chằm chằm về phía anh, ngông nghênh cất giọng hỏi.
Tiêu Bách Thần nở nụ cười nhạt, đoạn cũng nhiệt tình đáp lại y nguyên những lời anh đã nói với Giáng Liên Mạc khi trước.
Tức thì, một tràng cười khả ố vang lên, đám nhân viên ôm bụng cười sặc sụa như vừa nghe thấy một câu chuyện nực cười.
“Ai dà, tôi nói này, công ty chúng tôi chỉ tiếp những đối tác đã được hẹn trước. Hơn nữa, những công ty được đặt vào tầm ngắm phải có giá trị lâu dài về sau. Còn toàn bộ những công ty nào mà đang trên bờ vực phá sản, hoặc không có khả năng chi trả và cung ứng cho Long Thế, hoàn toàn đừng mơ mà động tới!”
Tiêu Bách Thần vẫn chưa chịu thua, nhếch miệng đáp:
“Tôi không có ý đến đây để nhờ vả các anh. Chúng tôi là muốn hợp tác, cùng nhau phát triển một mảng kinh tế, chứ đâu phải là toàn bộ các mảng khác nữa?”
Một gã thanh niên gương mặt điển trai, sáng sủa đang dựa lưng vào tường uống cà phê, nghe anh trả lời như thế bèn đưa tay ném bốp ly cà phê dở xuống dưới đất. Lập tức, nước cà phê chảy tràn lênh láng khắp sàn.
“Mẹ kiếp, các anh cần gì phải tốn nước miếng mà tiếp chuyện với nó. Trực tiếp gọi bảo vệ lên đây mà đuổi luôn nó ra ngoài là xong!”
“ Ân Phồn, thái độ của cậu khi nói chuyện với khách thế à?”
Gã đồng nghiệp bên cạnh trừng mắt quát lớn, sau đó quay sang những kẻ còn lại cùng phá lên cười đắc ý.
Tiêu Bách Thần cũng không muốn dây dưa thêm với họ nữa, quyết định quay lưng rời đi.
Ngay khi ngang qua căn nhà kho ở cuối hành lang tầng ba mươi, anh chợt nghe thấy có âm thanh đáng ngờ phát ra nỉ non.
Cánh cửa nhà kho khép hờ, Tiêu Bách Thần chậm rãi nhấc từng bước về phía cửa, đoạn ghé mắt nhìn vào bên trong.
Một đôi nam nữ trần truồng đang không ngừng bám chặt lấy nhau mà hoan hỉ, người phụ nữ xoay lưng lại phía anh, đôi chân dài trắng muốt quấn chặt quanh thân gã đàn ông bên dưới.
Ưm...ưm...aaa...!
“Cục cưng ơi, em thật ngọt ngào!”
Gã đàn ông trầm giọng mà ngân nga, đôi môi bóng nhẫy không quên ngậm chặt nhũ hoa của người đàn bà, bàn tay thô ráp không ngừng vuốt ve, vỗ vỗ vào mông cô ta, tạo thành âm thanh “đèn...đẹt...!” thác loạn.
“Phó tổng Lưu... A...ưmmm... Anh hứa thì phải giữ lời đấy!”
Thân hình tuyệt mỹ của cô gái kia nảy lên nảy xuống theo từng động tác nhún nhảy, hai thân hình không mảnh vải che thân hết đổi tư thế này lại xoay tư thế khác, cùng nhau gầm thét cực điểm.
Đến khi gã đàn ông đã đạt giới hạn, tự khắc gầm lên một tiếng, sau đó mới thỏa mãn rút ra khỏi cơ thể cô gái, cả hai cùng nhau nằm vật xuống tấm thảm cũ gần đó, không ngừng thở hổn hển.
Lúc này, Tiêu Bách Thần mới nhìn rõ mặt cô gái kia. Đó chẳng phải là nữ thư ký Giáng Liên Mạc hay sao?
Còn gã đàn ông vạm vỡ kia, anh không trông nhìn rõ, chỉ thấy ở sau ót hắn có một vết bớt nhỏ màu đỏ.
Chậc!
Gia Huy à Gia Huy, nhân viên dưới trướng của Long Thế càng ngày càng thối nát rồi!
Tiêu Bách Thần vừa quay lưng bước đi liền bất ngờ bị một bàn tay thô ráp kéo giật lại, lôi vào bên trong nhà kho.
Anh chưa kịp định thần lại liền bất ngờ bị ăn một cú đấm đến ê ẩm mặt mày.
“Thằng khốn, dám nhìn trộm bọn tao này!”
Giáng Liên Mạc cùng gã đàn ông đã mặc đồ xong xuôi, đang cùng nhau trừng mắt nhìn anh chằm chằm.
Tiêu Bách Thần đưa tay xoa xoa miệng, giả ngu ấp úng đáp:
“Tôi chưa nhìn thấy gì cả. Tôi xin thề! Các người hiểu lầm rồi!”
Giáng Liên Mạc cũng đã nhận ra anh, bèn bĩu môi chỉ tay vào mặt Tiêu Bách Thần, chán ghét nói:
“A, Lưu Hào, đây chính là gã đàn ông định đến công ty xin xỏ ký hợp đồng mà em đã kể cho anh trước đó!”
Lưu Hào đưa mắt nhìn dọc người Tiêu Bách Thần, đoạn nhếch mép cười khẩy mà đáp:
“Anh còn tưởng ai. Thì ra chỉ là một thằng ranh con miệng còn hôi sữa!”
Vừa nói, hắn vừa đưa tay túm chặt lấy cổ áo Tiêu Bách Thần, mở giọng đe dọa:
“Nghe cho rõ đây, tao là phó tổng Lưu Hào, một trong những cổ đông lớn nhất của tập đoàn Long Thế. Nếu mày muốn hợp tác với tập đoàn của tao, thì khôn hồn ngậm miệng lại. Đã nghe rõ hay chưa?”
“Đã nghe!”
Tiêu Bách Thần cong môi cười thầm.
Phó tổng Lưu Hào ư?
Haha...
Hãy chờ xem!
Chương 55 : Nhận lại quyền lực tối cao
Phòng hội đồng quản trị Long Thế hiện tại đang diễn ra một cuộc họp lớn.
Người chủ trì cuộc họp không phải ai khác mà chính là Gia Huy, giám đốc của tập đoàn châu báu Long Thế.
Anh cầm trên tay một xấp tài liệu dày cộp, trịnh trọng đứng giữa trung tâm phòng họp, hai bên là các cổ đông lớn nhỏ đang nghiêm chỉnh lắng nghe.
“Các vị, tập đoàn Long Thế của chúng ta đã tồn tại hơn bảy năm qua. Nếu xét về vị thế và tốc độ phát triển trong nước, Long Thế chúng ta hiện đang đứng ở vị trí thứ hai, sau tập đoàn Triệu Thị.”
Gia Huy trịnh trọng phát biểu, tiếng nói phóng đại trên loa càng thêm uy quyền, lãnh đạm.
Bảy năm xây dựng tập đoàn là bảy năm cố gắng phát triển không ngừng của Long Thế, vượt xa các công ty đối thủ đáng gờm trong nước, tính đến hiện tại Long Thế chỉ đứng sau duy nhất Triệu Thị đã có tuổi đời làm việc gần hai mươi năm.
Sự phát triển như vũ bão của Long Thế khiến Triệu Thị và các tập đoàn khác đều luôn trong tình trạng cẩn thận dò xét, gườm gườm đối phó.
Ngừng một chút, Gia Huy tiếp lời:
“Bảy năm qua, tôi đứng ra đảm nhận chức vụ Giám đốc tập đoàn, nghe theo sự hướng dẫn, chỉ bảo của cấp trên. Hiện tại, chủ tịch tập đoàn Long Thế đã về nước, một lúc nữa anh ấy sẽ chính thức ra mắt và đảm nhận chức!”
Những lời Gia Huy nói khiến toàn bộ những người có mặt trong phòng đều sững sờ, đưa mắt nhìn nhau, ngạc nhiên không tốt lên lời.
Lưu Hào là người có chức có quyền chỉ sau Gia Huy, nghe anh nói vậy bèn đứng dậy, thắc mắc hỏi:
“Trước giờ chúng tôi chưa từng nghe đến chuyện này. Vì sao anh lại để đến tận lúc này mới tuyên bố?”
“Phải đấy! Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Những người còn lại lập tức xôn xao, cả phòng họp đồng loạt nổ ra một đợt tranh cãi lớn.
Trước tình hình này, Gia Huy vẫn vô cùng bình tĩnh. Anh chỉ cười nhạt, đoạn thẳng thắn trả lời:
“Toàn bộ những dự án mà tôi triển khai cho các vị thực hiện đều do chủ tịch lãnh đạo và điều hành từ trên. Long Thế của chúng ta đạt đến thành công như thế này, tất cả đều nhờ vào anh ấy, Cố Trường Lục!”
Tiêu Bách Thần và Gia Huy đã thỏa thuận từ trước, ngay khi anh tiếp quản công ty, Tiêu Bách Thần sẽ đổi tên thành Cố Trường Lục.
Hai cái tên này sẽ thực hiện hai vai trò hoàn toàn khác nhau. Tiêu Bách Thần vẫn là một vị thần y tái thế, là con trai của Tiêu Hoàng Long, trên mặt lúc nào cũng sẽ đeo một chiếc mặt nạ nhỏ che một phần ba gương mặt.
Còn Cố Trường Lục sẽ là chủ tịch tối cao của tập đoàn Long Thế, kể từ giờ phút này trở đi.
Gia Huy vừa nói dứt câu, cánh cửa phòng họp đã được đẩy ra, toàn bộ hơn năm mươi đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào phía trước, tò mò cũng có, hồi hộp cũng có, cùng chờ xem vị chủ tịch quyền uy như lời đồn của họ có dáng dấp và vai vế như thế nào?!
Lưu Hào khoanh hai tay vào trước ngực, hậm hực quay sang một vị cổ đông khác, xấu xa mà nói:
“Không biết Cố Trường Lục là ai, nhưng chúng ta cần phải xem xét và cẩn thận mà đánh giá thực lực thật sự của anh ta mới được!”
Vị cổ đông kia lập tức gật đầu lia lịa, hoàn toàn đồng tình với ý kiến của hắn ta.
Tiêu Bách Thần ung dung bước vào, gương mặt anh tuấn hoàn hảo đến từng đường nét, khí chất lưu loát, bất phàm vượt trội tưởng như có thể áp chế hoàn toàn tất cả những kẻ có mặt ở đây.
Ngay trong khoảnh khắc Lưu Hào trông thấy Tiêu Bách Thần, tâm trí hắn ta dường như cứng đờ lại cả vạn năm.
Gã thanh niên mặt búng ra sữa đã chứng kiến màn hoan lạc của hắn ta với Giáng Liên Mạc khi nãy, lại chính là vị chủ tịch Long Thế bí ẩn đến giờ phút này mới chịu xuất đầu lộ diện.
Lưu Hào không dám tin nổi vào những gì mắt mình trông thấy, bèn đưa tay dụi dụi lại một lần nữa nhưng vẫn không thể thay đổi hoàn toàn sự thật khủng khiếp này.
Tiêu Bách Thần đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn khắp một lượt toàn bộ cổ đông, đoạn nhếch miệng cười thâm sâu khó lường:
“Chúng ta vào thẳng luôn vấn đề chính. Tôi là Cố Trường Lục, chủ tịch tập đoàn Long Thế, và cũng chính là người thiết kế toàn bộ cơ cấu cùng dự thảo kế hoạch liên thủ cho tập đoàn chúng ta những năm qua.”
Cả phòng họp đều lặng thinh, cảm tưởng như chúng ta có thể nghe rõ toàn bộ nhịp thở nặng nề của mỗi người.
Giáng Liên Mạc theo sự chỉ đạo của Gia Huy, nhanh chóng phát từng xấp tài liệu cho từng người trong phòng, ánh mắt lấm lét trộm nhìn Lưu Hào, tâm trạng vô cùng phức tạp và lo sợ.
Tiếng sột soạt mở tài liệu vang lên ồn ã, mỗi khi lật giở đến từng trang nào là bọn họ đều khẽ hít sâu một hơi.
Quả thật không thể ngờ, một chàng trai tuổi đời còn rất trẻ như thế này lại chính là chủ tịch tối cao bí mật đứng sau điều hành Long Thế những năm vừa qua.
“Hiện nay, tôi trở về nước là để trực tiếp quản lý và điều hành tập đoàn, kết hợp cùng giám đốc Gia Huy và toàn bộ các vị cổ đông để đưa Long Thế lên một tầng cao mới!”
Tiếng vỗ tay giòn tan vang lên, những vị cổ đông có mặt ở đây đều một lòng khâm phục vị tổng tài trước mặt này.
Rất nhanh chóng, cuộc họp ra mắt và tiếp nhận tập đoàn đều đã hoàn thiện xong.
Tiêu Bách Thần ngồi sau chiếc siêu xe quen thuộc, ngửa cổ mà nhắm hờ đôi mắt.
Long Thế vẫn còn đứng sau Triệu Thị, muốn lật đổ Triệu Tư Mỗ, nhất định phải đánh bại Triệu Thị, đưa Long Thế trở thành tập đoàn châu báu vững mạnh và quyền uy bậc nhất.
Bảy năm xây dựng và tiến hành hoạt động, kết quả của Long Thế hiện giờ cũng là một bước tiến đột phá, ngẫu nhiên trở thành đối thủ đáng gờm của Triệu Thị.
Tin tức chủ tịch Cố Trường Lục đã trở về nước nhanh chóng trở thành tin tức đứng đầu toàn bộ các mặt báo.
Thân thế và quyền lực của Cố Trường Lục luôn đứng đầu tất cả các kết quả tìm kiếm trên Internet. Tuy nhiên kết quả trả về đều rất ít ỏi, gần như bí ẩn đến mức đáng lo ngại.
“Bách Thần, cha đã cho người tìm ra chứng cớ chứng minh tập đoàn Triệu Thị làm ăn tắc trách, gây tổn hại nghiêm trọng đến tính mạng nhân viên trong đợt khai thác quặng vàng tại Ấn Độ một năm trước. Con cũng đã bắt đầu trở về điều hành Long Thế, giờ đến lúc chúng ta triển khai những bước đi đầu tiên rồi!”
Giọng nói trầm thấp của Tiêu Hoàng Long vang lên trong điện thoại.
Tiêu Bách Thần chậm rãi cúp máy, trên mặt nở nụ cười thâm trầm mà mưu mô quỷ dị.