Lúc Vu Hoàng Lan nhận được tin Thái Kim Phong đã chết, cả người cô ta run rẩy dữ dội.
Tiêu Bách Thần thờ ơ nhìn cô ta, nhếch môi cười lạnh:
“Các người mù quáng, lao đầu vào mà hầu hạ, làm việc cho Hamansito, cuối cùng bị người của lão ta dứt điểm giết chết để bịt đầu mối. Thật là ngu xuẩn!”
Hai bàn tay Vu Hoàng Lan, trong đầu cô ta không ngừng mắng nhiếc Hamansito gấp trăm vạn lần.
Tiêu Bách Thần đưa mắt ra hiệu cho Bạch Khởi La cởi trói, đoạn bình thản nói tiếp:
“Đi đi! Tôi không muốn tính toán với cô làm gì nữa. Thế nhưng cô nên nhớ, nếu Tiêu Bách Thần này đã muốn, cô có thể chết bất cứ lúc nào!”
Vu Hoàng Lan loạng choạng ôm bụng bước ra ngoài cửa. Có lẽ, cái chết của Thái Kim Phong đã trở thành một cú sốc quá lớn đối với cô ta.
Bạch Khởi La đưa mắt nhìn theo một lúc, đoạn mới sực nhớ ra “ông lớn” mà Tiêu Bách Thần đã dò la, chính là Hamansito, liền lập tức nhíu mày thắc mắc:
“Hamansito vì lẽ nào lại trở mặt mà hãm hại cha con anh chứ?”
Nghe cô hỏi, anh không đáp.
Tiêu Bách Thần xoay lưng rời về phía xe, hờ hững nói:
“Khởi La, việc ở Miến Điện đành tạm giao cho cô xử lý!”
“Anh... đến tìm Hamansito?”
Không cần anh trả lời, nhưng chính sự im lặng của Tiêu Bách Thần đã cho cô câu khẳng định chắc chắn.
Tiêu Bách Thần ngước nhìn lên bầu trời cao thăm thẳm, hé nhìn những đám mây vần vũ bằng một nửa con mắt.
“Cậu chủ, đồ cậu chủ yêu cầu đã chuẩn bị đầy đủ ạ!”
A Hào cẩn thận đưa súng cho anh. Súng ngắn do đích thân Mã Tư Đào thiết kế gấp rút, có sức bắn tỉa và công phá gấp năm lần loại súng thường.
Theo Tiêu Bách Thần yêu cầu, toàn bộ thuộc hạ của anh cũng đều được trang bị bằng loại súng hiện đại bậc nhất này hết.
Nòng súng nhỏ gọn nhưng lại có khả năng chứa số lượng đạn lên tới bốn mươi viên. Đạn cũng là loại thiết kế riêng, nhỏ chỉ bằng một phần ba viên đạn bình thường.
Mã Tư Đào đặt tờ giấy chuyển nhượng vũ khí vào tay anh, nhỏ giọng nói:
“Anh nên nhớ, tôi đã gắn nòng giảm thanh cho anh. Súng rất bén, anh phải cẩn thận, không được tự làm tổn thương chính mình!”
Tiêu Bách Thần gật nhẹ đầu, đoạn cùng thuộc hạ đã chọn lựa kỹ càng, cùng nhau lên máy bay riêng, chuẩn bị khởi động buồng lái.
Bạch Khởi La nhìn theo cho đến khi máy bay khuất dạng mới thở dài bước vào trong biệt thự.
.......
Triệu Đình Khiêm ngồi trong phòng riêng, bực bội ném tờ giấy xin nghỉ phép của Bạch Khởi La xuống đất, lụng bụng mà chửi thầm:
“Nhân viên càng lúc càng lười khác, siêng năng quá tới nỗi nghỉ phép nửa tháng trời!”
Hắn lôi điện thoại ra khỏi túi, mở máy gọi điện cho Bạch Khởi La.
Tút... Tút...
Đầu dây bên kia chỉ truyền lại một loạt âm thanh tút dài. Bạch Khởi La vốn chỉ dùng một số điện thoại để liên lạc riêng với hắn. Ngay khi cô xin nghỉ phép đã hoàn toàn tắt ngấm điện thoại, đừng hòng Triệu Đình Khiêm có thể liên lạc được.
Triệu Tư Mỗ vốn dĩ cho rằng, bản thân của lão đã hoàn toàn có thể khắc chế Tư Kiệt. Cuối cùng ai ngờ, gã con rể vô dụng kia của lão không hề chết như dự đoán, trái lại còn trở thành chủ tịch tập đoàn Long Thế Cố Trường Lục, đối thủ cạnh tranh đáng gờm của Triệu Thị.
Từ khi Mã Hoa chết, Liễu Mai nghiễm nhiên trở thành Triệu phu nhân, cai quản toàn bộ việc nhà trong biệt thự.
Bà ta ngồi vắt chân trên ghế, ngửa cổ gọi lớn:
“Triệu Nhạc, xuống đây dì có chuyện muốn nói!”
Nghe tiếng gọi, Triệu Nhạc từ trên lầu bình thản bước xuống.
Liễu Mai vốn không ưa gì hai đứa con gái riêng của chồng mình, bèn kênh kiệu mà nói:
“Dì đã bàn với cha con sẽ cho con sang Hàn để du học. Con thấy thế nào?”
Triệu Nhạc đủ thông mình để hiểu Liễu Mai đang có ý định muốn đuổi thẳng cô ra khỏi nhà. Cô ngồi thẳng lưng, ung dung mà đáp:
“Dì Mai, mẹ con mất chưa được một tang. Vì vậy, con sẽ không đi đâu cả.”
Liễu Mai có phần bực bội, nhếch môi răn đe:
“Mẹ con mất đã có dì ở nhà trông giữ bài vị. Nếu con không muốn, đừng trách cha con vì tốt cho con lại phải dùng vũ lực!”
Triệu Nhạc hừ lạnh, đứng phắt dậy, nhìn thẳng vào mắt bà ta mà quật cường đáp:
“Dì cũng hãy nhớ lấy bổn phận của mình! Dù mẹ con đã mất, nhưng dì trước sau vẫn chỉ là thứ phu nhân, mọi quyền hành của mẹ con từ trước đến nay sẽ do hai chị em con quản lý!”
Gương mặt Liễu Mai đã trở nên nhăn nhó, méo mó, lúc trắng lúc xanh.
Bà ta tức đến ứ họng, nhưng vẫn cố bày ra khuôn mặt dịu dàng nhất có thể.
Triệu Nhạc xoay người bước lên trên lầu, vừa lúc Triệu Đình Khiêm cũng đã trở về.
Bốn mắt nhìn nhau trừng lớn, kẻ nào người nấy đều chạy theo những suy nghĩ phức tạp.
Liễu Mai đánh mắt ra hiệu cho Triệu Đình Khiêm ngồi xuống, không quên đưa cho hắn tách trà hoa cúc ấm nóng.
“Mẹ muốn con giải quyết càng sớm càng tốt hai đứa con gái vô dụng này của lão Triệu. Nếu chúng còn ở đây ngày nào, địa vị của mẹ con mình chắc chắn sẽ bị lung lay!”
Triệu Đình Khiêm hai tay bó gối, cười nhẹ:
“Mã Hoa đã chết. Nếu lần này Triệu Hinh và Triệu Nhạc chết nữa, chắc chắn sẽ khiến cho lão ta nghi ngờ!”
Lông mày của Liễu Mai chợt chau lại, đoạn băn khoăn mà đáp:
“Vậy con hãy tìm cách giải quyết nhanh gọn đi. Ngày nào chúng cũng nhìn mẹ bằng ánh mắt hằn học, quả thực mẹ sắp không chịu nổi nữa rồi!”
“Vâng!”
Triệu Đình Khiêm gật nhẹ đầu, khóe môi khẽ nhếch đầy hiểm độc.
Chương 112 : Là tao đang giúp mày báo thù!
Dã tâm của Triệu Đình Khiêm, có trời mới biết. Hắn mưu sâu kế hiểm, luôn luôn nghĩ ra đủ mọi loại chiêu trò đê tiện hòng cướp đoạt trắng trợn lợi nhuận về bên mình.
Lần này, mục tiêu mà hắn ngắm đến chính là chị em Triệu Nhạc. Nếu thành công xóa sổ hai người con gái này, chắc chắn vị thế của Triệu Đình Khiêm cùng Liễu Mai sẽ tăng lên gấp bội.
Tại Lục Địa Trung lúc này...
Hamansito ngồi vắt chân trên ghế chủ tịch, con ngươi híp lại, nhìn xoáy sâu vào bên trong tấm ảnh của Tiêu Hoàng Long và Tiêu Bách Thần chụp cùng với nhau.
Lão cầm điếu thuốc đã cháy hơn quá nửa, phì phèo nhả khói, điệu bộ vô cùng thích chí.
Một lát sau, Hamansito cầm điếu thuốc cháy dở, thẳng tay đem dí mạnh xuống bức ảnh trên bàn.
Đốm lửa nhỏ rất nhanh đã bén, trực tiếp đốt cháy toàn bộ.
“Tiêu Hoàng Long ơi là Tiêu Hoàng Long, thật không ngờ đến cuối cùng ông lại chết trong tay tôi!”
Hamansito nở nụ cười giòn giã, sảng khoái đến cực điểm.
Tiêu Hoàng Long vẫn luôn là cái gai trong mắt lão ta. Lần này triệt tiêu được ông, kỳ thực tâm trạng Hamansito quả thực vô cùng mãn nguyện.
Cộc... Cộc ...
Bất chợt bên ngoài cửa phòng của lão ta vang lên một tràng tiếng gõ gấp gáp.
“Vào đi!”
Người đẩy cửa bước vào là Củng Lân, thuộc hạ thân cận của Hamansito.
Anh ta trọng trọng cúi đầu thấp xuống, hành lễ với Hamansito, không quên buông lời khen ngợi:
“Chúc mừng ông chủ đã lấy lại quyền điều hành Lục Địa Trung, hơn nữa còn dễ dàng thủ tiêu được một con chim nhạn!”
Củng Lân há miệng cười khì khì, không quên giơ ngón tay cái về phái Hamansito.
Hamansito nhếch miệng cười.
“Đương nhiên rồi. Cậu có biết để thực hiện kế hoạch này tôi đã phải tiến hành giao dịch vô cùng kỹ lưỡng hay không?”
Củng Lân ngồi xuống bên cạnh lão ta, tiện tay rót một ly chè đắng cho mình, gật đầu tán thành:
“Ông đã giết chết được Tiêu Hoàng Long, đây quả là một việc làm rất tốt. Nhưng ông chủ, Tiêu Hoàng Long đời đời vốn thông minh là thế, nhưng tại sao lại dễ dàng mác bẫy đến như vậy?”
Lông mày của Hamansito nhíu chặt lại, mãi một lúc sau mới giãn ra.
“Ông ta luôn luôn bình tĩnh trong mọi trường hợp. Thế nhưng, chỉ trong vấn đề của Tiêu Bách Thần, ông già đó lại ngu ngốc như một bò dốt nát!”
Tiếng cười đắc ý của Hamansito vang vọng trong khắp căn phòng.
Tuy nhiên, ngay khi hai gã đang hân hoan chìm trong vui sướng, cánh cửa phòng của Hamansito bỗng dưng bị đẩy mạnh ra bên ngoài.
“Ông có vội cười hơi sớm không, Hamansito?”
Tiêu Bách Thần cùng thuộc hạ của mình trên tay cầm súng ngắn do Mã Tư Đào đích thân thiết kế, gương mặt lạnh lùng đứng ngay ở lối vào, khóe môi khẽ cong tạo thành một đường cong hoàn mỹ.
Trước sự xuất hiện nhanh chóng mà đột ngột này của anh, Hamansito há hốc miệng đầy sửng sốt.
Ông ta không thể ngờ, Tiêu Bách Thần lại phát hiện ra mọi chuyện nhanh đến như thế.
A Hào đứng phía sau lưng anh, trên tay vẫn còn đang dùng lực kẹp chặt đầu thư ký riêng của Hamansito, tư thế sẵn sàng chờ lệnh.
“Tiêu... Tiêu Bách Thần, nhất định có hiểu lầm ở đây!”
Hamansito rơi vào thế bí, đánh mắt ra hiệu cho Củng Lân, vội vàng cất lời nói chống chế.
“Hiểu lầm?”
Lông mày Tiêu Bách Thần chợt chau lạo. Mỗi lần anh chau mày có nghĩa là hiện tại Tiêu Bách Thần đang vô cùng tức giận.Tốt hơn hết đừng có tùy tiện mà chọc giận anh!
Đoàng.... Chíu!!!
Một viên đạn sắt lập tức bay ra khỏi nòng, cắm xuyên thẳng về phía Hamansito.
Nhìn viên đạn ghim chặt lên ghế ngồi của mình, khói trắng vẫn còn đang bốc lên nghi ngút, Hamansito không rét mà run.
“khốn khiếp, thuộc hạ, thuộc hạ đâu!”
Hamansito ra sức đập tay vào còi chuông cảnh báo. Tuy nhiên bên ngoài kia vẫn cô cùng im lặng, không hề có bất kỳ một hồi đáp nào.
“Chúng mày... Đã giở trò gì với người của tao?”
Hamansito run run hỏi.
Để trấn giữ Lục Địa Trung, lão ta đã cho vệ sĩ canh giữ bốn phía tòa nhà, không quên lắp đặt chuông báo động, độ bảo mật vô cùng an toàn.
Thế nhưng lão đã phạm phải một sai lầm lớn:
Kẻ mà lão đang rắp tâm đối phó này lại không phải người tầm thường dễ chọc. Nếu đã khiến anh ta tức giận, chỉ có một đường duy nhất: Đó là con đường chết!
“Ông già!”
Tiêu Bách Thần gác một chân lên trên bàn làm việc của Hamansito, ngón tay xoay xoay nòng súng, cười cợt châm biếm:
“Tôi đã giúp ông giành lại quyền sở hữu Lục Địa Trung, tiêu diệt cái gai trong mắt. Vậy mà tại sao ông lại giết chết cha tôi?”
Hamansito hiện không có thuộc hạ trong tay, ngay cả vũ khí chiến đấu cơ bản đều không có, bởi vậy tình trạng của lão ta và Củng Lân đang ngàn cân treo sợi tóc.
“Mày đang nói nhảm điều gì vậy? Tiêu Hoàng Long chết có liên quan gì tới tao?”
“Không liên quan?!”
Bàn tay cứng cáp của Tiêu Bách Thần đang ra sức bóp chặt lấy cổ áo của Hamansito, gương mặt anh tuấn hằm hè trong cuống họng:
“Vu Hoàng Lan cùng gã tình nhân của cô ta mà đã bị ông sai người thủ tiêu trên sân thượng, ông đã quên rồi sao?”
Nghe anh chất vấn, Hamansito có chút đờ đẫn. Thì ra, Tiêu Bách Thần sớm đã biết toàn bộ sự việc. Vậy mà lão ta cứ nghĩ, anh vốn đang chìm ngập trong đau thương, làm sao có thể biết được ai là kẻ đã hại chết cha nuôi của mình?
“Nói!”
Tiêu Bách Thần cầm nòng súng, dí mạnh vào cổ của Hamansito. Lúc nà đây, anh quả thực đang vô cùng căm hận, chỉ tiếc ngay lập tức không thể bắn chết Hamansito, lấy máu tế lên mộ của cha mình.
Haha...
Hamansito bất ngờ mở miệng cười lớn. Tiếng cười của lão vang vọng trong căn phòng kín, nghe vô cùng đê tiện và đáng ghét.
“Tiêu Bách Thần ơi là Tiêu Bách Thần! Mày luôn nghĩ mày thông minh lắm. Nhưng mày lại là một thằng con trai bất hiếu, nhận kẻ thù giết chết cha mẹ làm cha nuôi. Tao lag đang giúp mày báo thù cho cha mẹ mày đấy, Tư- Kiệt!”
Chương 113 : Tế máu
“Câm mồm!”
Tiêu Bách Thần nghiến răng, dùng báng súng đập mạnh lên đầu Hamansito. Hai mắt anh vằn đỏ, tựa như đang muốn ăn tươi nuốt sống lão già xảo quyệt này ngay lập tức.
Trên mái đầu húi cua của Hamansito, một dòng máu đỏ tươi chầm chậm chảy ra, theo quán tính nhỏ xuống bàn tong tong.
Củng Lân đứng bên cạnh không nhịn được bèn lao đến bên người Tiêu Bách Thần, mở miệng quát tháo:
“Dám đánh cả ngài Hamansito, thằng nhãi này mày đang muốn tìm đường chết ư?”
Đông tác của hắn vô cùng nhanh gọn, chỉ trong chớp mắt đã giật phăng khẩu súng trong tay Tiêu Bách Thần.
“Cậu chủ, cẩn thận!”
A Hào cùng thuộc hạ của anh lập tức lo lắng nhắc nhở.
Mà phái Hamansito cùng Củng Lân, ngay sau khi cướp được súng của Tiêu Bách Thần liền hài hứng như vớ được vàng, gương mặt giãn ra, dí súng ngược trở lại về phía anh, hất hàm đe dọa:
“Tiêu Bách Thần, chỉ cần mày nhúc nhích một bước, tao sẽ bắn vỡ sọ mày ngay! Muốn sống thì khôn hồn bảo lũ chó săn kia cút xéo khỏi đây!”
Củng Lân bước từng bước chậm rãi đến bên cạnh anh, nở nụ cười nham nhở. Hàm răng vàng ởn của hắn chìa ra bên ngoài, trông vô cùng gớm ghiếc.
Hamansito thấy Củng Lân đã cướp được súng của Tiêu Bách Thần, cơ thể lập tức thả lỏng, nhự nhõm ngồi phịch xuống trên ghế.
Hiện tại Tiêu Bách Thần đang bị lão đe dọa, lão thách đám người A Hào dám nổ súng. Chỉ cần bọn họ có động tĩnh, cái đầu điển trai, anh tuấn này của Tiêu Bách Thần chắc chắn sẽ thủng một lỗ to.
“Tiêu Bách Thần, mày nghe hiểu chứ, còn không mau cho chúng cút ra khỏi đây!”
Hamansito hất hàm yêu cầu.
Phía bên A Hào đã có chút lung lay. Nếu họ không nghe theo Hamansito, chỉ e tính mạng của Tiêu Bách Thần sẽ khó mà toàn vẹn.
Trái ngược với không khí căng thẳng hiện tại, Tiêu Bách Thần lại vô cùng nhàn nhã.
Anh ngồi lên mặt bàn của Hamansito, mặc kệ thái độ thù ghét của lão ta, nhếch miệng cười gằn:
“Nào, bắn đi. Bắn chính giữa đỉnh đầu của tao, chỗ này rất nhiều máu!”
“ Mày đang thách tao?”
Củng Lân trừng mắt nhìn anh, thẫn thờ hỏi lại.
Gương mặt hoàn hảo của Tiêu Bách Thần lại tiếp tục gí sát về phía Củng Lân, thách thức hắn nổ súng.
“Được! Là do mày ép tao!”
Củng Lân hét ầm lên một tiếng, mặc kệ Hamansito mà nhất quyết lên nòng, nhằm thẳng chính giữa huyệt thái dương của Tiêu Bách Thần mà lên nòng bắn.
Tạch...
Củng Lân bấm đi bấm lại cò súng, tuy nhiên, trái với những gì hắn đang nghĩ, họng súng hoàn toàn không có bất cứ một chuyển biến nào khác thường cả.
“ Chết tiệt!”
Củng Lân há miệng chửi thề.
Trong súng không có đạn.
Viên đạn duy nhất được đặt trong đó đã bị Tiêu Bách Thần bắn ra khi nãy.
Chẳng trách anh lại có thể bình tĩnh đến mức này.
“Củng Lân, mày đã quên mất một việc, ngoài súng ra, tao còn luôn giữ trong người một con dao sắc!”
Phụt!!!!
Tiêu Bách Thần vừa dứt lời, từ trong cạp quần anh, nhanh chóng lôi ra một con dao bấm sắc nhọn, trên thân có khắc độc một chữ “Tiêu”.
Anh xoay người ra phía sau, dùng lực kéo mạnh cánh tay đang cầm súng chĩa về phía mình của Củng Lân, vật ngược hắn xuống nền nhà.
Củng Lân cả người bị nhấc trên không, lưng đập mạnh xuống đất, kêu la oai oái.
Tuy nhiên, hắn thừa biết, nếu như hắn nằm im ở đây thì chỉ có nước chịu chết.
Củng Lân nén đau, bò dậy, dùng sức lao vào trong đám đông hòng thoát nạn.
Thế nhưng động tác của hắn dù có nhanh đến mức nào chăng nữa cũng không thể nào ngang tầm với sức lực kinh người của Tiêu Bách Thần. Anh nhoài người ra phía cửa, trực tiếp túm mạnh lấy tóc của Củng Lân, giật mạnh về phía sau.
Một mảng da đầu của Củng Lân tức thì bị bứt ra, máu tươi chảy ào ạt.
Vì quá đau đớn, hắn nằm bẹp xuống dưới đất, ôm đầu lăn qua bên bày sang bên khác, cả gương mặt nhớp nháp máu tươi.
“Ôi!!! Mẹ kiếp,ọe!!!”
Hamansito hai mắt trợn ngược, tức tốc cúi gập người nôn thốc nôn tháo.
Cảnh tượng bị lột da đầu này quả thực quá mức khủng khiếp, lão ta sợ hãi đến mức run cầm cập.
“Đau quá... Đau quá ...!”
Củng Lân giãy giụa vật vã, thỉnh thoảng lại lên cơn co giật.
Tiêu Bách Thần cầm lấy khẩu súng mà A Hào đưa cho, lạnh lùng nhằm hướng Củng Lân mà bóp cò.
Tiếng súng nổ vang trời, Củng Lân, thuộc hạ thân tín của Hamansito đã chết. Bây giờ, toàn bộ thế lực của lão ta đã bọ người của Tiêu Bách Thần khống chế.
Tin tức Hamansito nhận được đã bị đổi trắng thay đen. Sát thủ hại chết Thái Kim Phong đã bị A Hào tóm được nhanh chóng, đoạn ép hắn phải khai báo gian lận rằng Tiêu Bách Thần vẫn hoàn toàn không hề hay biết sự thật về cái chết của Tiêu Hoàng Long. Bởi vậy Hamansito mới chủ quan, đinh ninh rằng kế hoạch của mình đã thành công mỹ mãn.
Lão ngồi co ro vào một góc bàn, chờ đợi cái chết đắp sửa đến với mình.
Tiêu Bách Thần giơ họng súng kề môi, há miệng thổi một hơi, đôi mắt nheo lại vô cùng tà ác:
“Hamansito, trước khi dùng máu của ông để tế mộ cha tôi, thì hãy cho tôi mượn bàn tay phải của ông một lát!”
“Bàn, bàn tay phải? Mày, mày, mày cần tay tao để làm gì? Mày nên nhớ, nếu tao mà chết, Lý Phú Quý sẽ không để yên cho mày đâu!”
Trong tòa nhà thị chính Địa Trung Hải, vang vọng âm thanh gào thét thảm thiết của Hamansito.
Đám thuộc hạ của ông ta bị người của Tiêu Bách Thần canh giữ, chỉ biết yên lặng mà cắn răng sợ hãi.
Rắn mất đầu, chó mất chủ, chúng chỉ còn biết chờ đợi cái chết!
Chương 114 : Con mồi thay thế
Lúc người của Mạc Đình Quý tới, đám người Tiêu Bách Thần đã rời đi.
Bên trong căn phòng chủ tịch hiện tại chỉ còn là mớ hỗn độn: xác chết thê thảm của Củng Lân nằm chỏng trơ trên nền đất, ngay phía dưới bàn của Hamansito là một bàn tay phải đã bị chặt đứt.
“Bàn tay này chắc chắn là của ông chủ rồi. Nhưng vết lăn dấu trên ngón tay này có nghĩa là gì nhỉ?”
Mạc Đình Quý cầm bàn tay bị chặt đứt, cẩn thận xem xét. Trong phòng không thấy Hamansito, chỉ e hiện tại lão ta lành ít dữ nhiều.
Chọc giận Tiêu Bách Thần, chết không toàn thây!7
Triệu Đình Khiêm nhấc máy, gọi điện cho Bạch Khởi La:
“Cô Bạch, cô đã nghỉ phép nửa tháng trời. Có cần tôi đích thân đến thăm cô không?”
Bạch Khởi La đang dọn dẹp cửa kính, chỉ biết gặng cười chống chế mà đáp:
“Đầu tuần sau tôi sẽ đi làm trở lại, giám đốc Triệu cứ yên tâm.”
Triệu Đình Khiêm cúp máy, ánh mắt có phần phức tạp.
Hắn ta nhấc một tập hồ sơ cá nhân lên, bên trên là toàn bộ thông tin về Bạch Khởi La, hiện tại cô đang làm gì, sống ở đâu.
Khóe môi Triệu Đình Khiêm cong lên, nhón tay vô thức gõ mạnh lên mặt bàn từng tiếng.
“Tư Kiệt à Tư Kiệt, muốn cài người vào trong tập đoàn của tao, không dễ ăn đến thế đâu!”
Kể từ khi Liễu Mai đặt chân vào trong biệt thự họ Triệu, thay thế Mã Hoa làm chủ nhân căn nhà, quyền hạn của bà ta càng lúc càng tăng thêm.
Triệu Tư Mỗ chết mê chết mệt người đàn bà này. Do vậy, toàn bộ những gì bà ta yêu cầu, lão đều ngoan ngoãn mà thực hiện.
“Lão gia, về việc để Triệu Nhạc đi du học, ông đã nghĩ thấu chưa?”
Triệu Tư Mỗ vuốt vuốt tâm mi, gật nhẹ đầu:
“Cứ quyết như em đã định cho dễ. Chúng ta cũng là vì tốt cho Nhạc Nhạc mà thôi. Thế nhưng con bé này vốn ương bướng, chưa chắc đã chịu nghe lời!”
Liễu Mai đánh mắt nhìn lão ta, không quên nói chen vào:
“Chỉ e, Nhạc Nhạc là vì một gã đàn ông nào đó mới không nỡ rời đi, chứ đâu đơn thuần chỉ là do con bé không thích? Phải không?”
Nghe Liễu Mai nói, Triệu Tư Mỗ lập tức hiểu ý. Nếu như ông ta đoán không lầm, Triệu Nhạc là có tình cảm với anh rể Tư Kiệt từ lâu. Bởi vậy nên mới do dự không muốn đi di học.
“Nhạc Nhạc, con mau xuống đây. Cha có chuyện muốn hỏi!”
Triệu Tư Mỗ hất hàm ngửa cổ lên tầng, gọi với theo.
Chỉ một lát sau, Triệu Nhạc đã ngoan ngoãn bước xuống.
“Nói đi, con thích Tư Kiệt?”
Trước câu hỏi đường đột này của Triệu Tư Mỗ, Triệu Nhạc có chút ngạc nhiên. Bàn tay cô đan chéo vào nhau, suy nghĩ một chút, cuối cùng cô quyết định nói thật những gì trong lòng mình đang nghĩ:
“Dạ phải, thưa cha. Con có tình cảm với anh ấy!”
Bốp!
Một bên má phải của Triệu Nhạc lập tức đỏ ửng.
Hai mắt Triệu Tư Mỗ lập tức vằn lên những tia đỏ, bừng bừng lửa giận mà quát:
“Mày bị điên rồi. Có điên mới yêu chính anh rể của mày. Nghe cha nói đây, một tuần nữa cha sẽ sắp xếp cho con đi du học như dì hai của con đã nói trước đó. Nếu con không nghe lời, chính thức cha mẹ từ mặt con, đừng hòng được thắp một nén hương nào cho mẹ con nữa!”
Triệu Hinh vừa lúc trở về, tình cờ nghe được cuộc nói chuyện nảy lửa giữa hai cha con Triệu Nhạc. Càng nghĩ tới chồng cũ, cô ta càng thêm tức giận, có chút ghen tị và tiếc nuối vẫn còn hiển hiện trong đầu.
Vừa lúc Triệu Nhạc xoay người lên trên lầu, điện thoại của cô chợt rung rung dữ dội.
Triệu Hinh tùy ý cầm lên xem. Ngay khi màn hình vừa lúc được khởi động, ánh mắt của cô ta đã có chút khác thường, hàng lông mày được kẻ vẽ cẩn thận không ngừng nhíu chặt lại.
Cô ta đưa mắt liếc nhìn quanh quất, đoạn nhập mật khẩu là ngày tháng năm sinh của Triệu Nhạc vào, điện thoại tức thì được mở.
“Chị, chị có trông thấy điện thoại của em đâu không?”
Triệu Nhạc rảo bước xuống dưới lầu, băn khoăn hỏi.
“Đây, chị vừa thấy ở trên sô pha, đang định mang lên cho em!”
Triệu Nhạc nhận lại điện thoại, sau đó bước lên trên lầu.
Triệu Hinh còn nhìn theo cho đến khi bóng dáng cô khuất hẳn, sau đó mới ngồi lại xuống dưới đất, hai mắt híp lại, khéo môi nở nụ cười thâm hiểm.
Khoảng mười giờ tối, tại một khách sạn lớn, một bóng người yểu điệu, ăn mặc gợi cảm, ung dung bước vào quầy lễ tân.
“Xin hỏi tiểu thư là đến để đặt phòng hay là nhận phòng ạ?”
Nhân viên lễ tân ôn tồn lễ phép hỏi.
Cô gái này chính là Triệu Hinh. Cô ta tháo cặp kính hiệu xuống, khuỷu tay chống lên trên bàn quầy, hất hàm đáp:
“Tư Kiệt! Anh ta hẹn tôi ở đây!”
Nhân viên lễ tân nhanh chóng nhận sổ, sau đó nhoẻn miệng cười, cúi đầu đáp:
“Anh Tư Kiệt đã đặt phòng 408. Hiện tại anh ấy đang ở trên phòng chờ cô. Mời cô lên trên tầng 4 ạ!”
“Cảm ơn!”
Nhân viên lễ tân nhìn Triệu Hinh bằng ánh mắt xem thường, không quên tặc lưỡi, mở miệng châm biếm:
“Nhìn tiểu thư đài các như thế này mà lại thích chơi somebody, chậc chậc...!”
Triệu Hinh xách túi, cảm giác pha lẫn chút hồi hộp dâng lên trong lòng. Tư Kiệt xem ra cũng chỉ là một gã đàn ông tồi tệ, bởi vậy mới mặt dày mà hẹn Triệu Nhạc đến khách sạn để nói chuyện.
Ai ngờ người đến lại là Triệu Hinh cơ chứ!
Cô ta ôm bụng cười ngặt nghẽo. Lần này, trước dung nhan mỹ miều của Triệu Hinh, để xem Tư Kiệt có kìm hãm được dục vọng lại hay là không?!
Triệu Hinh tìm kiếm một hồi, cuối cùng đã trông thấy căn phòng 408 ở phía cuối hành lang.
Phòng tổng thống!
Hai mắt cô ta sáng rực, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tư Kiệt à Tư Kiệt, anh cũng rất chịu chơi đấy, dám chi cả phòng tổng thống chỉ để đổi lấy một đêm mây mưa với em gái tôi cơ à?”
Nhìn cánh cửa xa hoa đóng im lìm trước mặt, Triệu Hinh có chút do dự. Cô ta vẫn còn hận Tiêu Bách Thần về sự thật đêm hôm trước, anh cho người gài bẫy cô ta, sau đó tự nhận chính mình là gã đàn ông đêm đó.
Tuy nhiên, nếu xét về độ giàu có và phú quý của Tiêu Bách Thần hiện giờ, Triệu Hinh có thể cắn răng mà hoàn toàn bỏ qua mọi chuyện khi trước.
Cô ta đưa tay vào trong túi xách, cẩn thận vỗ vỗ lên chiếc máy quay mini siêu nhỏ mà mình đã cài sẵn vào trong đáy túi, đoạn hít sâu một hơi, sau đó giơ tay lên gõ cửa.
Cộc...cộc...cộc...
Chuỗi âm thanh nặng nề vang lên trong hành lang.
Từ phía trong phòng, một giọng nam trầm khàn vang lên:
“Triệu Nhạc?”
“Đúng!”
Triệu Hinh bình thản đáp.
Cạch!
Tiếng nắm cửa được mở ra.
Bất ngờ từ phía trong, một cánh tay vạm vỡ vươn thẳng ra, sau đó kéo mạnh Triệu Hinh vào!