Sau khi tan học ngày thứ sáu, tại một góc trong trường, Nghiêm Duệ nhìn thấy Dương Trúc bị người ta gây rối. Một tên học sinh cá biệt chặn cậu vào góc tường, cười hả hê nghịch bài thi của cậu. Tuy một người chấp nhiều người nhưng ánh mắt của cậu vẫn vô cùng giận dữ và quật cường.
Tên cá biệt chế giễu Dương Trúc, "Cậu ấm nhà này thi ra được cái thành tích bết bát như này mà cũng không biết xấu hổ ở lại lớp thực nghiệm à? Bố mày dúi cho giáo viên bao nhiêu tiền rồi?"
Dương Trúc mặt đỏ lựng lên, quát to: "Tao tự thi được! Ai dúi tiền chứ!"
Tất cả lũ cá biệt đều bật cười ha ha, phe phẩy tờ bài thi nói cậu ấm có tiền thì cần gì phải chối bay chối biến, khiến Dương Trúc giận đến run người. Một mình cậu chọi với ba tên, có lẽ do cơn giận đã lên đến đỉnh điểm nên cậu cứ thế quăng não đi, lao thẳng lên đánh nhau với bọn chúng.
Một chọi ba đương nhiên không thể đánh thắng được, chưa kể tay chân cậu lèo khoèo, có đánh cũng chẳng mạnh bạo gì mấy, chưa được vài lần đã bị người ta đè xuống đất đánh.
Đôi mắt cậu đỏ lừ, gương mặt xanh tím, miệng vẫn chửi riết không tha.
Nghiêm Duệ đứng sau lưng bọn họ, hỏi: "Đủ chưa?"
Khi ấy hoàng hôn đã buông xuống, anh đứng ở chỗ ngoặt bên ngoài, bóng hình bị kéo trên đất trở nên dài mảnh, dài tới tận trước mặt những kẻ đang xích mích.
Lũ cá biệt phát hiện ra có người, bị dọa sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn thì nhận ra là Nghiêm Duệ.
Nghiêm Duệ lúc nào cũng đứng số một, là trò cưng của các giáo viên, nổi tiếng tới mức không ai trong khối mà không biết đến anh.
Không rõ Nghiêm Duệ có thể làm gì nhưng bị anh nhìn chòng chọc vào như thế cũng không ổn lắm, trận ẩu đả hiện tại cũng không có khả năng tiếp tục. Tên cá biệt cho anh mặt mũi, chỉ xùy vài tiếng, đá Dương Trúc một phát rồi bỏ đi.
Dương Trúc vẫn chưa thể đứng dậy ngay, người ngợm cậu bẩn thỉu. Nghiêm Duệ đứng lại trong chốc lát, từ xa nhìn thấy cậu ngã nhào xuống đất, cuối cùng mới đi tới gần ngồi xổm xuống, phát hiện cậu rơi nước mắt.
Mếu máo rồi đấy nhưng bên ngoài vẫn còn mạnh miệng lắm, "Làm sao? Cười nhạo tao vui vẻ lắm đúng không? Cút ngay! Tao không giỏi bằng bọn mày đấy thì sao?"
Nghiêm Duệ mặt không cảm xúc, giơ tay túm chặt lấy cổ áo cậu, thoạt nhìn anh chẳng hề tốn sức lực gì đã kéo được cậu dậy, để cậu ngồi đó một mình. Dương Trúc vẫn cúi thấp đầu, anh nói: "Cậu tự giải quyết cho tốt đi!"
Lúc đứng dậy định đi, ống quần lại bị người ta túm lấy.
Nghiêm Duệ quay đầu lại nhìn, gương mặt vốn trắng trẻo của Dương Trúc giờ đã bị thương cả mảng lớn, đôi mắt tròn trợn trừng lên, còn đỏ hoe do vừa khóc, rất giống một chú cún con cứng đầu cứng cổ dễ bị bắt nạt.
Dương Trúc nghẹn ngào nói: "Tôi tự thi vào được lớp thực nghiệm, không phải mua điểm! Coi thường tôi thì cứ coi thường đi, mẹ kiếp, tôi không thèm để ý tới mấy người..."
Năm lớp 10 Nghiêm Duệ và Dương Trúc không cùng lớp; năm lớp 11 sau khi chia lớp Văn – Lý, Nghiêm Duệ còn chưa kịp quen hết cả lớp thì đã từng nghe đến danh tiếng tệ hại của cậu rồi.
Là con trai của một tên nhà giàu mới nổi, ỷ mình có tiền nên lúc nào nói năng cũng rất khó nghe, tính cách thì xấu xa không có giáo dưỡng, cả lớp không có nổi một người bạn muốn chơi cùng.
Nghiêm Duệ nhìn cậu vài giây, nói: "Tôi không coi thường cậu."
Anh hơi dừng lại rồi nói tiếp: "Cậu thế nào cũng không liên quan gì đến tôi."
Nghiêm Duệ cúi đầu xuống, gỡ tay Dương Trúc ra rồi xoay người đi thẳng.