Sáu giờ Dương Trúc đã dậy, ngồi đờ ra trên giường, phát ngốc xong thì đi rửa mặt bôi thuốc, tìm khẩu trang, thời gian ăn sáng lâu gấp đôi so với mọi khi. Sáng nào cũng thấy Dương Mai dậy sớm, hôm nay lại không thấy đâu, một lúc lâu sau, Dương Trúc ăn sáng chậm rì xong thì chạy mất.
Cậu chạy nhanh hơn Dương Mai, đi giữa chừng lại đá vào tảng đá ven đường, lúc taxi đến thì lại đổi ý. Cuối cùng cậu cưỡi xe đạp công cộng đi không nhanh cũng chẳng chậm, bất đắc dĩ lề mề rất lâu mới miễn cưỡng chạy tới phòng học khi tiết tự học buổi sáng đã bắt đầu được ba phút.
Do đến muộn nên Dương Trúc vào lớp từ cửa sau.
Cậu cúi đầu, cặp sách đeo lệch trên vai phải rất không chỉn chun, đeo khẩu trang, tóc mái cũng không vén lên mà để rủ xuống, che khuất vết thương trên trán. Chỗ của cậu ở hàng đầu, ngồi một mình, lúc cậu lơ đễnh vội vã đi đến chỗ ngồi của mình, bỗng nhiên chân khựng lại.
Nhất thời cậu hoài nghi có phải bản thân đi nhầm đường rồi không.
Nghiêm Duệ một tay nâng cằm, nói: "Muộn quá đấy."
Dương Trúc quay đầu lại theo bản năng, nhìn thấy chỗ ngồi cũ của Nghiêm Duệ đã bị bạn ngồi sau mình thay thế.
Cậu vội vàng ngồi xuống, cặp sách cũng không kịp treo lên lưng ghế mà ôm trong ngực, quay đầu kinh ngạc nhìn chằm chằm Nghiêm Duệ.
"Trang 72 sách giáo khoa Ngữ văn." Nghiêm Duệ nói: "Lấy sách ra."
Dương Trúc nói không đúng chủ đề, "Sao cậu lại..."
Sao cậu lại có thể ngồi sau tôi chứ!
Nghiêm Duệ không buồn ngước mắt lên, ánh mắt vẫn dính lấy thơ cổ trong sách giáo khoa, ngón tay đè trên trang sách. Anh nói: "Có gì mà ngạc nhiên thế?"
Dương Trúc vừa lấy sách vừa luyến tiếc rời ánh mắt đi. Vốn dĩ trước khi vào phòng học ngón tay cậu rất lạnh, nhưng vì kiềm chế nên siết nắm tay lại, các đầu ngón tay ghìm sâu vào lòng bàn tay, chưa được vài lần đã toát mồ hôi lạnh. Nhưng lần này chỉ vài bước đi ngắn ngủi, tốn có mấy giây thôi mà tay cậu lại nóng bừng lên, trang sách cũng không lật được.
"Sáng mai gặp nhau ở trường."
Nghiêm Duệ chỉ nói như vậy...
Trong nháy mắt Dương Trúc mừng rơn, mọi phiền muộn và do dự bám riết lấy cậu khi rời giường đều không cánh mà bay. Tới trường được cũng là khá tốt rồi! Mặc dù đến muộn nhưng dù gì cũng đã đến rồi!
Cả tiết tự học sáng sớm chỉ hao tâm tổn sức khống chế bản thân không quay đầu xuống nhao nhao với Nghiêm Duệ, vào giây phút chuông vào học vang lên, Dương Trúc xoay người xuống, nhìn bạn bàn sau mới toanh ngồi thẳng tắp với mình.
Cuối cùng Nghiêm Duệ cũng nhìn cậu.
Bọn họ nhìn nhau trong phòng học ồn ào, Dương Trúc vô thức nuốt nước bọt, mắt chớp chớp. Khó mà nói nổi cậu vui đến mức nào, cậu cũng không biết nên nói gì, môi mấp máy vài khẩu hình không rõ nghĩa, cuối cùng nhếch lên, khóe miệng nhoẻn ra, nở một nụ cười bản thân không tài nào kiềm chế được.
May mà còn có khẩu trang, không đến nỗi khiến Nghiêm Duệ nhìn thấy biểu cảm xấu như vậy!
"Má nó!" Dương Trúc nói: "Sao cậu không nói sớm với tôi?"
Nghiêm Duệ: "Nói sớm?"
Dương Trúc hằm hè, "Nói sớm thì hôm qua tôi đã đến trường rồi!"
Cái tên này vui quá đây mà, chỉ đổi bạn bàn sau thôi mà cũng vui thế. Nghiêm Duệ buông ngón tay, sách Ngữ văn đóng lại một cách tự nhiên, nằm phẳng trên bàn.
"Bây giờ biết cũng không muộn." Nghiêm Duệ nói: "Cho cậu niềm vui bất ngờ."
Đầu óc đơn giản là tốt hay xấu cũng khó nói lắm, chí ít thì hôm nay là tốt. Dương Trúc không rảnh quan tâm mấy tin đồn liên quan đến cậu và Nghiêm Duệ, chỉ lo vui vẻ.
Nghiêm Duệ nhìn cậu, nhìn bả vai thi thoảng lại rung lên, vì nhịn cười nên co rụt lại. Đôi lúc Dương Trúc sẽ lén kéo tay áo lên, nhìn gì đó mãi. Từ phía sau lưng sẽ không nhìn được rõ cậu đang làm gì, nhưng Nghiêm Duệ đoán cậu đang nhìn đồng hồ đeo tay cũ của anh, chắc suy đoán này là chuẩn xác.
Phần cổ Dương Trúc thon nhỏ, tóc không dài cũng không ngắn, đuôi tóc quẹt lên cổ, phía dưới đuôi tóc còn có mảng xanh tím. Trên người cậu toàn là thương tích, tám chín phần mười là bản thân cậu vẫn chưa phát hiện ra vết bầm này.
Nghiêm Duệ nheo mắt lại, đầu ngón tay hơi ngứa ngáy, nhìn chằm chằm chốc lát rồi mới dời mắt đi.
Đổi chỗ là do hôm qua sau khi về trường anh mới đột nhiên nghĩ ra, nghĩ là làm, chủ nhiệm lớp cũng không phản đối mấy. Sau khi Dương Trúc và anh chơi thân với nhau, thành tích của cậu tăng lên rõ rệt, hơn nữa ở lớp ngoài anh ra thì cậu không có người bạn nào cả, cả lớp cũng chỉ có mình anh là có thể đồng thời ổn định được cả Dương Trúc lẫn các bạn học khác, để hai người họ ngồi gần nhau sẽ có lợi hơn.
Giờ tự học buổi tối Nghiêm Duệ đã báo cho bạn cùng bàn, sau khi tan học thì đổi chỗ.
Động tĩnh không to cũng không bé, mọi người đều bị kinh động, quan sát về phía anh rồi xì xào bàn tán. Bạn cùng bàn giúp anh xách ghế, đắn đo muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không kìm nén được, hạ thấp giọng hỏi anh: "Cậu có biết hiện tại người ta nói thế nào về quan hệ giữa cậu và Dương Trúc không?"
Giọng nói của cậu ta xen lẫn vẻ lo lắng, cứ như đây là chuyện gì cực kỳ nghiêm trọng.
Nghiêm Duệ nghe thấy, đáp: "Ừ."
Bạn cùng bàn ngay lập tức thay đổi biểu cảm thành lo lắng, có cả trách móc, càng gắng ép âm lượng xuống thấp hơn, nói với anh: "Cậu có biết hả? Cậu... không kiêng kị gì thì cũng nên làm sáng tỏ đi chứ, bây giờ còn đột nhiên chuyển chỗ, cậu không sợ bọn họ lan truyền những thứ càng quá đáng hơn sao?"
Bạn cùng bàn lại khuyên vài câu, Dương Trúc gây chuyện thị phi kết thù, bây giờ họng súng luôn chĩa vào cậu, không biết sau lưng cậu đã bị người khác bàn tán bao nhiêu chuyện nữa.
Nghiêm Duệ kê ngay ngắn bàn của mình, sắc mặt vẫn không đổi, cứ như bọn họ đang bàn luận chuyện ăn cơm ngủ nghỉ như bình thường.
Anh nói: "Cần thiết không?"
Không tiếp tục giải thích gì thêm, anh đặt ghế vào đúng chỗ, cuối cùng mới chuyển ánh nhìn của mình sang phía người đang nói.
Bạn cùng bàn đứng đối diện Nghiêm Duệ mấy giây, có vẻ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Từ sáng sớm, Nghiêm Duệ đã liên tục bị người khác quan sát, đánh giá, ánh mắt bắt nguồn từ bốn phương tám hướng, từ mỗi người trong lớp.
Tất cả mọi người muốn nhìn ra được chút gì đó, nhưng Nghiêm Duệ lại chẳng có phản ứng gì đặc biệt cả. Anh vẫn làm việc của mình như thường ngày, hết tiết Dương Trúc quay lại quấn lấy anh, tìm anh giảng bài hoặc mượn vở ghi chép, thậm chí đến cả biểu cảm của anh cũng chẳng thay đổi, cũng không tỏ ra vui vẻ hơn hay gần gũi hơn với Dương Trúc so với trước đây.
Sau khi tinh thần vui sướng hăng hái trôi qua, cuối cùng Dương Trúc cũng nhận ra được ánh mắt từ người ngoài.
Cậu có vẻ hơi bất an, lặng lẽ nhìn Nghiêm Duệ rất nhiều lần. Lo lắng từ hôm qua rồi mà, đám người kia nhàn rỗi không có việc gì làm, không học cho giỏi đi mà cứ quan tâm xem bọn họ đang làm gì! Phiền chết!
Luôn bị nhìn chằm chằm vào, liệu Nghiêm Duệ có cảm thấy không thoải mái hay có cảm giác bị quấy rầy không?
Cậu không khỏi lo lắng Nghiêm Duệ sẽ phản ứng như vậy.
Nhưng cho dù cậu nhìn trộm Nghiêm Duệ bao nhiêu lần, đối phương vẫn luôn tỏ ra bình thản chăm chú, giống như một mỏ neo vững vàng, cho dù sóng to gió lớn đến mức nào thì vẫn không thể bị lay động.
Nghiêm Duệ là mỏ neo, cậu là con thuyền bị buộc vào, chỉ cần quan sát phản ứng của Nghiêm Duệ thôi là tự nhiên cậu được vỗ về, cảm thấy yên tâm, bình tĩnh lại giữa mặt biển cuồn cuộn sóng ngầm.
Dương Trúc khôi phục trạng thái, lá gan lại to thêm, ai chạm mắt với cậu thì kiểu gì cũng bị cái nhìn hung dữ "Nhìn cái beep!" của cậu lườm đáp trả.
Lúc ăn trưa, cuối cùng Dương Trúc cũng chịu cởi khẩu trang xuống, đồng thời vừa ăn vừa tranh thủ nhắm mắt lại để mắt được nghỉ ngơi.
Nghiêm Duệ thấy cậu hết nhắm mắt trái lại nhắm mắt phải lại, hai mắt gần như không mở cùng lúc thì hỏi: "Mắt cậu sao vậy?"
Dương Trúc dụi mắt, hờn giận nói: "Lườm mỏi quá."
Đuổi hết những cái nhìn đáng ghét, phiền não phải giải quyết từ gốc! Mặc dù cái giá phải trả hơi lớn...
Thế nhưng khi thấy dáng vẻ không hiểu gì cả của Nghiêm Duệ, Dương Trúc không nhịn được cúi đầu xuống, ra sức nhồi hai thìa cơm, nghĩ thầm, đáng giá!