Vẻ mặt Dương Trúc cực kỳ không cam lòng, cứ như sắp sửa bật ra cả đống từ ngữ thô tục. Nghiêm Duệ không muốn nghe, ung dung nói: "Nếu như cậu chửi tôi, bây giờ tôi đi luôn."
Biểu cảm của anh dửng dưng, nhưng thoạt nhìn là biết anh nói được làm được. Dương Trúc nỗ lực kìm nén, môi mím chặt vặn vẹo, nói: "Tôi không định chửi cậu."
Nghiêm Duệ: "Vậy thì tốt."
Hai người im lặng một lúc lâu, Dương Trúc vẫn luôn lén lút nhìn Nghiêm Duệ, nhưng anh không nói gì, cậu cũng không nói gì.
Mãi đến khi Nghiêm Duệ đưa Dương Trúc về lớp, hai người vẫn không trao đổi gì thêm với nhau.
Dương Trúc lại bị giáo viên gọi tới phòng làm việc nói chuyện. Nghiêm Duệ nhìn lướt qua mấy kẻ bắt nạt Dương Trúc ngày hôm qua, bọn họ không sợ gì, thậm chí còn vừa cười vừa tán phét, tiếng cười rất lớn.
"Thằng Dương Trúc nhất định không dám mách thầy đâu, nếu nó mách tên tao viết ngược luôn cho coi!"
Nghiêm Duệ cũng từng chứng kiến những lần bọn họ trêu chọc Dương Trúc, chẳng qua khi ấy lời nói dừng trên đầu lưỡi, Nghiêm Duệ cũng không quan tâm.
Cũng khó trách, với cái thái độ đến chết vẫn còn sĩ diện của tên kia, không có gì ngạc nhiên khi cậu luôn nằm trong tầm ngắm, bị đánh hết lần này tới lần khác.
Nghiêm Duệ và một tên cá biệt chạm mắt nhau.
Hình như lúc này đối phương mới nhớ ra, hôm qua còn có phe thứ ba là Nghiêm Duệ có mặt ở hiện trường, sáng nay cũng là anh đi cùng Dương Trúc tới phòng y tế, hắn hoảng hốt nháy mắt một cái.
Nghiêm Duệ vẫn bất động, giữ nguyên ánh mắt thản nhiên nhìn hắn, còn hơi nheo mắt lại.
Chỉ một động tác nhỏ như vậy thôi mà đối phương đã biến sắc, vội vàng im bặt.
Sau khi từ văn phòng về, sắc mặt Dương Trúc rất cau có. Nghiêm Duệ gõ ngón tay lên mặt bàn, lúc đến nhịp thứ mười, lại có một bạn học khác đến gọi anh tới phòng làm việc.
Không khác gì với dự liệu của anh.
Nghiêm Duệ không thích lo chuyện bao đồng, nhưng điều này không có nghĩa rằng anh thờ ơ với tất cả mọi chuyện. Anh không ngại vươn tay ra lâu hơn một chút trong phạm vi năng lực của mình, bẻ gãy những khía cạnh mà anh cảm thấy sai lầm.
Nghiêm Duệ báo cáo lại từ đầu đến cuối sự việc cho chủ nhiệm lớp, thái độ rất bình tĩnh, chỉ là trong khi kể lại còn thêm thắt vài điểm quan trọng nhất.
Sự tình sau đó như thế nào anh không quan tâm, giáo viên xử lý thế nào cũng không liên quan gì đến anh.
Mấy kẻ kia đã bị nhớ mặt, tạm thời an phận một thời gian, không dám làm gì nữa. Bọn họ vẫn còn muốn tiếp tục ở lại lớp này, không cụp đuôi không được.
Ngoài dự kiến của Nghiêm Duệ là... người đến tìm anh trước lại là Dương Trúc.
Vết thương trên mặt Dương Trúc đã sắp lành, nhưng vẻ mặt cậu vẫn rất khó coi. Cậu nói: "Cậu lắm mồm thế để làm gì?"
Nghiêm Duệ: "Thầy hỏi, tôi trả lời, chỉ vậy thôi."
Dương Trúc hít sâu một hơi, dường như muốn nói gì nữa nhưng lại không thốt lên được thành lời. Cậu nghiến răng nghiến lợi, nhưng âm thanh cực kỳ nhỏ, bất chấp nói: "Lại hại tôi mất mặt! Nếu không phải tại cậu, bà tám Dương Mai cũng sẽ không cãi nhau với tôi..."
Nghiêm Duệ cắt ngang lời cậu, "Cho dù cậu có nói xấu thì cũng không có tư cách nói trước mặt tôi."
Bọn họ đứng trên cầu thang, Dương Trúc đứng trên, Nghiêm Duệ đứng dưới. Nghiêm Duệ bước lên hai bậc, đứng cách cậu một bậc, gần như nhìn thẳng vào cậu.
Khoảng cách gần đến vậy, Dương Trúc vô thức nín thở.
Nghiêm Duệ nói: "Từ đầu tới cuối đều là tôi đang giúp cậu, cậu muốn chửi tôi, được, tự nghĩ cách chuyển hết những gì cậu phải chịu đựng khi tôi không ngăn cản bọn họ đánh cậu sang cho tôi đi, khi ấy cậu mới có tư cách mở miệng."
Rõ ràng anh còn thấp hơn Dương Trúc một chút, nhưng Dương Trúc cảm thấy mình thấp hơn người con trai trước mặt cả một cái đầu, không ngóc dậy nổi.
Nghiêm Duệ lại bước lên một bậc nữa, chiều cao của anh hoàn toàn lấn át Dương Trúc.
"Nghe hiểu chưa?" Nghiêm Duệ nói: "Hiểu rồi thì đừng có làm phiền tôi nữa, tôi không có hứng thú lãng phí thời gian với cậu."
Dương Trúc ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt Nghiêm Duệ hờ hững nhìn từ trên cao xuống như thể đang khinh thường cậu.
Bỗng nhiên đầu óc nóng máu, cậu mạnh miệng nói: "Thế cậu đánh đi, tôi cho cậu đánh!"
Đây không phải điều Dương Trúc muốn nói, nhưng lời thốt ra khỏi miệng rồi cậu mới ý thức được.
Ánh mắt Nghiêm Duệ trở nên rất đáng sợ ngay tức khắc, từ cổ họng như bật ra tiếng cười, bàn tay vốn đang buông thõng chợt giơ cao lên.
Khi Dương Trúc phản ứng kịp thì mới phát hiện mình đang dựa vào lan can, né tránh tay của Nghiêm Duệ, mà tay của Nghiêm Duệ lại chẳng hề hạ xuống, chỉ là ra vẻ mà thôi.
Chỉ ra vẻ thôi mà lại khiến cậu phản ứng mạnh như vậy.
Nghiêm Duệ thu tay về, xoay người bỏ đi. Dương Trúc nắm lan can, trì trệ phát hiện ra chân mình đã mềm nhũn, áo quần cũng dính sát vào người, thấm mồ hôi rịn ra.
Cậu vô thức liếm môi, thở dồn dập, nhìn chằm chằm theo bóng lưng Nghiêm Duệ cho đến khi biến mất.