Hiện tại đúng là như thế.
Trong phòng mở điều hòa, nhiệt độ không khí duy trì ở mức độ ấm áp. Dương Trúc há miệng hít thở, cảm giác mình hít toàn khí nóng vào, gương mặt đầm đìa thứ chất lỏng nong nóng, có mồ hôi, cũng có nước mắt. Nửa thân bên dưới còn ướt hơn, khi thúc vào, Nghiêm Duệ dùng sức quá sung, mỗi khi dương v*t tiến công, cậu có thể nghe thấy tiếng nước phập phập rõ ràng. Cậu bị chịch đến quỳ cũng không nổi, chân run rẩy khuỵu xuống. Nghiêm Duệ bóp eo cậu, gắt gao túm cậu dậy, gần như dùng dương v*t để chống đỡ toàn bộ cơ thể cậu.
Bọn họ gắn kết chặt chẽ, dương v*t Nghiêm Duệ khảm sâu trong cơ thể cậu, chỉ cần hơi chuyển động chút thôi là khơi ra hết phản ứng của cậu. Hình dạng thứ kia còn hơi cong lên, lúc dập vào từ phía sau lưng luôn có thể chọc vào nơi mà ở góc độ bình thường không thể chạm tới. Nghiêm Duệ là một người thông minh, chỉ cần trải qua vài trận ái tình là đã đủ khiến anh nắm bắt thành thạo kinh nghiệm. Trước khi đâm vào, Nghiêm Duệ đã dùng ngón tay chơi cậu sắp sửa lên đỉnh đến nơi rồi, dường như cơ thể không còn là của cậu nữa, nhanh chóng bị luân hãm trong bể dục, bị khoái cảm chinh phục. Dương Trúc run rẩy, bị thúc vào phát đã nhanh chóng bắn một lần. Cậu bắn tinh dịch vào lòng bàn tay Nghiêm Duệ, bị anh bôi chúng lên mặt.
Hiện tại dư vị được ngón tay Nghiêm Duệ mân mê đến cao trào vẫn còn đó, Dương Trúc thần chí mê man, có tay giơ tới là vô thức liếm. Lưỡi quấn lấy đầu ngón tay mềm mại, đảo qua đảo lại vài vòng. Nghiêm Duệ im lặng không lên tiếng, lại đưa bàn tay ra phía trước thêm chút nữa, Dương Trúc mơ màng liếm tinh dịch của bản thân, cái lưỡi giống như con rắn nhỏ vô hại như có như không chọc vào lòng bàn tay anh. Cậu liếm tinh dịch vào trong miệng, từ cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào mông lung.
Hương vị sai sai, lạ quá vậy? Sao lòng bàn tay Nghiêm Duệ lại ươn ướt? Cậu trì trệ ý thức được điểm này, sau đó mới phản ứng kịch liệt kêu lên một tiếng. Nghiêm Duệ bật cười khẽ, bôi thứ chất lỏng trắng đục lên má phải cậu.
Hiếm khi thấy Nghiêm Duệ cười, nụ cười của anh xuất hiện vào lúc này khiến Dương Trúc ngây ngẩn chốc lát. Tâm trí cậu giống như bị mê hoặc, cậu dùng tay xác nhận thứ trên mặt mình, qua vài giây lại ra sức tự chửi bản thân không có tiền đồ, lại bị Nghiêm Duệ đùa bỡn, muốn lau tinh dịch trên mặt. Nhưng Nghiêm Duệ nắm lấy cổ tay cậu, dễ như trở bàn tay kéo chúng ra sau lưng khóa lại. Thân trên Dương Trúc mất đi điểm tựa, ngã chống vó lên gối, tinh dịch trên gối còn dính lên mặt cậu. Cậu hơi xoay mặt là nó dính luôn lên cả chóp mũi.
"Nghiêm Duệ..." Mặt cậu giống như bị lửa thiêu, cậu ấp úng tố cáo, "Gối bẩn rồi!"
Nghiêm Duệ nói: "Giặt là được."
Giọng điệu anh hờ hững chẳng chút bận tâm, dương v*t lại xấu xa thúc một phát, quy đầu vừa khéo cạ lên điểm nhạy cảm của Dương Trúc. Dương Trúc rên lên, khoái cảm quá dữ dội khiến cậu bắt đầu rơi nước mắt. Cậu ưm a vài tiếng, giống như đứa trẻ đang bi bô không biết nên nói gì. Nghiêm Duệ cũng không cho cậu thời gian suy nghĩ, lại va chạm thân trước, lực mạnh đến mức khiến cả người cậu trượt về phía trước. Tinh dịch một nửa thấm vào gối, một nửa còn lại dính lên mặt cậu, bị chà thành một lớp mỏng sền sệt trơn nhầy, xúc cảm hơi khiến người ta ghét bỏ.
Dây thần kinh xấu hổ của Dương Trúc dường như không còn biết nỗ lực là gì nữa, không còn biết nên phát huy hiệu quả khi nào. Lúc cậu quyến rũ Nghiêm Duệ lên giường, lòng vui chết đi được; lúc Nghiêm Duệ mở rộng cho cậu, cậu cũng rất nhiều lần nũng nịu nhõng nhẽo, kể cả khi điên cuồng hiện tại. Chẳng qua bây giờ mới bị quệt tinh dịch thôi mà tự nhiên lại không chịu nổi, cảm giác xấu hổ cứ vùn vụt dâng cao. Eo và bụng cậu bị chịch đến tê dại, dương v*t mềm oặt rủ xuống giữa không trung, khoái cảm mãnh liệt như cơn thủy triều cuồn cuộn đánh úp khắp toàn thân, nhưng vẫn không đủ, không cương nổi, chỉ có đầu dương v*t đang yên lặng rỉ ra chất lỏng trong suốt, nhỏ giọt lên chăn.
Nghiêm Duệ không nhìn thấy, nhưng chính cậu có thể cảm nhận được, đặc biệt là khi chất dịch ướt át chơi vơi trên quy đầu, cheo leo không nhỏ xuống, cảm giác ngứa ngáy quỷ dị khiến cậu phải há to miệng hít thở, nhưng hít vào chỉ toàn khí nóng đượm mùi tinh dịch.
Dương Trúc bắt đầu rơi nước mắt, tiếp tục bừa chủ đề ban nãy, "Em muốn nằm cái gối này tối nay!"
Nghiêm Duệ không trả lời cậu, chuyên chế tiếp tục cuộc chinh phạt của bản thân. Dầu bôi trơn dùng hơi nhiều, nơi dương v*t rút ra cắm vào còn sủi bọt, những bong bóng li ti trắng đục chen chúc nhau ở cửa miệng. Dưới sự mạnh mẽ của Nghiêm Duệ, Dương Trúc bị chịch đến nơi sâu nhất, mất khống chế gào to một tiếng, quy đầu cậu run rẩy tiết ra chất lỏng giống như xuất tinh, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều ẩm ướt, đôi mắt càng ướt hơn.
Cậu đã bị Nghiêm Duệ chiều hư rồi, cứ nghĩ đến những thứ hoang đường và vô lý khác. Cậu nghẹn ngào, tiếng thở trở nên đứt quãng mỗi khi bị Nghiêm Duệ thúc vào, còn giãy giụa nói: "Mang đi giặt... Em, ưm, buổi tối em... muốn nằm..."
Nhọc nhằn lắm mới nói xong câu này, Nghiêm Duệ vẫn không để ý tới cậu, cậu cáu kỉnh gọi: "Nghiêm Duệ!"
Vẫn không được để ý tới, cậu lại gọi tiếp. Cảm giác bị lạnh nhạt trên giường thường hay khiến Dương Trúc hoảng loạn, cậu lại gọi thêm mấy lần nữa. Sự uất ức trong thâm tâm đã lên đến đỉnh điểm, cậu bắt đầu mặc kệ thể diện mà khóc, nước mắt trào ra giống như không cần nữa.
Lúc này Nghiêm Duệ mới động tay, tay phải anh nắm lấy hai cổ tay cậu chồng lên nhau, ép ra sau lưng, tay trái chống về phía trước, đè cơ thể mình lên lưng cậu. Ỷ vào nhiệt độ cao của điều hòa, Dương Trúc đã cởi hết quần áo từ trước, nhưng Nghiêm Duệ mới chỉ cởi áo khoác, áo len bên trong vẫn còn mặc chỉn chu lắm. Lớp áo len thô vừa tiếp xúc với làn da mịn màng, Dương Trúc đã ngứa ngáy muốn tránh. Chân cậu run run, đến cả cái hang bé xinh cũng căng thẳng nhúc nhích theo, cậu cũng quên mất ban nãy bản thân còn ra sức thế nào, bây giờ chỉ biết mềm giọng gọi "Nghiêm Duệ" xin tha. Nghiêm Duệ vẫn không hề bị lay động, chỉ kề miệng tới bên tai cậu.
Phản ứng của Nghiêm Duệ khi làm tình không bao giờ lộ liễu như cậu, mọi cử động của anh đều bình tĩnh, có trật tự, nếu không phải dương v*t anh đã cứng và nóng bỏng đến nỗi có thể làm cậu bị thương - cơ thể Dương Trúc cảm nhận được điều này, thì sợ người ta sẽ cho rằng anh chỉ đang làm một công việc nhạt nhẽo, chứ không phải đang làm tình với cậu.
Nhưng vào giờ phút này, Dương Trúc nghe thấy tiếng anh hít thở, cảm nhận được độ ấm hơi thở của anh, lúc này cậu mới nhận ra, Nghiêm Duệ cũng không hoàn toàn bình thản như cậu nghĩ.
Khoái cảm quá đà khiến tuyến lệ mất kiểm soát, nước mắt không ngừng tuôn ra, yết hầu cũng thuận theo nghẹn ngào.
Nghiêm Duệ vừa thô bạo chơi cậu, vừa dịu dàng thơm lên tai cậu.
"Đâu phải chỉ có mỗi một cái gối, có gì mà phải khóc?" Nghiêm Duệ nói với cậu, "Tối nay nằm lên cánh tay anh."
Lập tức cả người Dương Trúc run lên bần bật, cậu vô thức dùng tiếng khóc trả lời anh, "Ừm... Ừm..." Rõ ràng cậu còn chưa cương nhưng lại bị Nghiêm Duệ làm cho nước chảy không ngừng, quả thật cứ như lên đỉnh một cách vô hình, hỗn hợp cảm giác khó chịu không cương nổi xen lẫn khoái cảm khi điểm nhạy cảm bị đâm chọc làm cậu sắp phát rồ. Dương Trúc run rẩy, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy cả người mình như đang trôi giữa khoảng không, chập chùng lên xuống giữa bể dục hư vô.
Lúc chịch cậu, Nghiêm Duệ không đeo bao, mỗi một phản ứng của dương v*t anh cậu đều có thể cảm nhận được trực tiếp. Thậm chí vật kia biến lớn, càng thêm nóng, Dương Trúc mơ hồ nghĩ Nghiêm Duệ cũng phải bắn rồi, chỉ nghĩ thôi mà tiếng rên rỉ đã không kìm được. Cậu mở to miệng thở hổn hển, tiếng rên rỉ phóng đãng tràn ra khỏi miệng. Đúng lúc này, cậu nghe thấy giọng mẹ Nghiêm vang lên ngoài cửa.
Lúc trước bà xem ti vi trong phòng mình, có lẽ bây giờ đã đến giờ cơm nên bà tò mò tới hỏi: "Tối nay hai đứa muốn ăn gì?"
Dương Trúc lập tức hoảng hốt ưm a, nhưng âm thanh hoàn toàn không cản được. Nghiêm Duệ săn sóc giơ tay bịt miệng cậu lại, nhưng chỉ bịt một lát thôi chứ không trả lời. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lòng Dương Trúc trào dâng sự giày vò, xấu hổ muốn tự sát. Cậu hạ thật thấp giọng xuống, liếm tay Nghiêm Duệ một cái như lấy lòng, còn dương v*t Nghiêm Duệ vẫn cắm sâu trong lỗ hậu của cậu, không nhanh không chậm tiếp tục thế tiến công ban đầu của mình.
Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?
Dương Trúc bị anh làm cho phát điên, nhưng khoái cảm vẫn còn đang chi phối cơ thể cậu. Mẹ Nghiêm đứng ngoài cửa hỏi lại lần nữa, Dương Trúc xương như nhũn ra, bỗng nhiên cảm nhận được động tác của Nghiêm Duệ dừng lại, một luồng tinh dịch lớn bắn thẳng vào điểm nhạy cảm của cậu.
Không biết đợt xuất tinh này kéo dài bao lâu, Dương Trúc đã hoàn toàn đánh mất khả năng suy nghĩ, từ sâu cổ họng bật ra tiếng rên rỉ hoàn toàn không thể kiềm chế, bị bịt lại trong lòng bàn tay Nghiêm Duệ.
Nghiêm Duệ trả lời gì cậu không nghe rõ, chỉ biết cho đến khi Nghiêm Duệ buông tay ra, cậu đã sắp hít thở không thông. Nghiêm Duệ rút dương v*t ra, lật người cậu lại, trên mặt cậu đầm đìa nước mắt, chất dịch trắng đục còn dính trên gương mặt hồng hào, trông cực kỳ đáng thương.
"Mới làm có một lần đã khóc dữ vậy sao?" Nghiêm Duệ lau nước mắt cho cậu, cúi người hôn lên mắt cậu một cái.
Dương Trúc vẫn đang phát run, cảm giác vừa sợ hãi vừa kích thích ban nãy vẫn chưa tan hết, cậu dữ dằn nói "Không có đâu!", do khóc nức nở quá nên có vẻ chẳng có lực sát thương gì cả.
____________________
Lời editor: Đang làm công chuyện thì phụ huynh gọi, rén giùm hai bạn =))))) Hic mà bạn Duệ tác giả tả hỏny quá zậy trời:>>>>