Quên thì sẽ không mong nhớ quà tặng, sẽ không đến nỗi từng giây từng phút đều hận không thể hỏi thẳng Nghiêm Duệ là rốt cuộc anh chuẩn bị gì cho mình.
Nhưng có rất nhiều chuyện một khi đã nhớ lại sẽ rất khó quên đi lần nữa, đương nhiên Dương Trúc cũng không thể thành công. Ba ngày đối với cậu mà nói quả thật gian nan y như ba năm, phút nào trong đầu cậu cũng miên man suy nghĩ "Rốt cuộc Nghiêm Duệ tặng mình quà gì?", cảm giác khoảng thời gian cứ như kéo dài cả một ngày.
Ở trường học nhớ, ở nhà cũng nhớ, ở nhà còn tiện thể phải nhớ cả Nghiêm Duệ luôn, Dương Trúc sốt ruột đến mức đá lung tung lăn lộn trên giường.
Thật sự không thể chịu nổi nữa! Dương Trúc nhảy xuống giường, do muốn phân tán sự chú ý nên cậu lấy những vật khác mình mua ra xem.
Dưới gầm giường cậu có chất một cái thùng, cậu kéo ra, bên trong có mấy cái hộp chưa mở. Có một cặp loa nhỏ mua về trước đây đã tích bụi, bộ lego chưa chơi lần nào, bút máy tặng Nghiêm Duệ, và cả một chiếc bút máy khác cậu mua thêm về để tạo thành một đôi bút tình nhân.
Vốn dĩ trong đây còn có cả một đôi giày thể thao, nhưng tuần trước cậu đã tặng đi rồi. Nghiêm Duệ đi đôi giày ấy, cùng cậu đến công viên chơi bóng với hai cậu trai xa lạ, hai đấu hai. Nghiêm Duệ chịu trách nhiệm kiếm điểm, cậu chịu trách nhiệm đẩy bóng cho người ta ghi điểm và giậm chân phát điên sau khi đánh một cú bóng dở ẹc. Cuối cùng Nghiêm Duệ ngăn cơn sóng dữ, mang lại thắng lợi cho trận bóng rổ đầu tiên trong lịch sử chơi bóng của cậu.
Dương Trúc nghĩ đến đây lại thấy vui, cầm hai chiếc hộp bút máy, hớn hở cười nhìn.
Tất cả quà tặng cậu đã chuẩn bị sẵn xong hết rồi, có thể tặng từ Giáng sinh năm nay tới Giáng sinh sang năm luôn!
Dương Trúc cất hộp bút máy đi, lại nhìn vào trong ngăn kéo.
Bên trong có một chiếc hộp khác chưa mở, do nó quá đỗi xinh xắn và tinh tế, lại ngập tràn hơi thở của con gái nên cậu nhìn tới nhìn lui vẫn không dám tùy tiện nhét chung vào đống đồ của mình, chỉ có thể cẩn thận mà cất giữ.
Đó là vòng tay mà cậu mua tặng cho Dương Mai.
Thật ra sinh nhật của cậu và Dương Mai chỉ chênh nhau ba ngày, cậu sinh trước ba ngày, nói một cách chặt chẽ thì cậu lớn hơn Dương Mai 2 năm lẻ 3 ngày.
Trước đây cậu đã từng tổ chức sinh nhật, nhưng kể từ sau vụ cãi cọ ầm ĩ đó, cậu không còn làm việc ấy nữa. Năm đầu tiên cậu mất tự nhiên nên bỏ ra ngoài, sau khi được tìm về thì bị mắng một trận, trận sau còn ồn ào hơn trận trước. Năm thứ hai bố mẹ đi công tác bên ngoài, cô giúp việc nấu một bữa sinh nhật và mua bánh gato cho cậu, nhưng cả phòng ăn lại chỉ lẻ loi một đứa bé là cậu. Vẻ mặt ôn hòa của cô giúp việc đối diện lại càng khiến cậu tức giận, cuối cùng cậu không ăn gì cả mà bỏ về phòng.
Sau đó cậu không còn quan tâm đến ngày sinh nhật nữa. Đó là một ngày rất lúng túng và gượng gạo.
Thực tế thì Dương Mai cũng không tổ chức sinh nhật trước mặt cậu. Con bé đó không thích khoe khoang làm to chuyện gì hết, bởi vậy cũng chưa từng tổ chức bữa tiệc sinh nhật nào long trọng. Nó sẽ chỉ ra ngoài tụ tập với bạn bè, chúc mừng đủ bên ngoài rồi thì về nhà, đến ngay cả việc nhận quà tặng của bố mẹ, nó cũng không khoe khoang trước mặt cậu.
Hiện tại Dương Trúc nghĩ ngợi, cũng không cần thiết phải phẫn nộ như trong quá khứ nữa.
Cậu bình tĩnh lại, trong lòng hơi thất vọng, đi tới ngăn kéo, nhìn chiếc hộp vòng tay tinh xảo, còn hơi tỏa ra mùi thơm, rồi lại đóng ngăn kéo vào một lần nữa.
Trước đây cậu rất ghen tị vì Dương Mai có được nhiều thứ, cô có bố mẹ, có bạn bè, sở hữu bộ não thông minh và thành tích xuất sắc.
Dù là cái nào thì cậu cũng không thể nắm giữ, cậu có muốn cũng không thể giành được. Đã vậy Dương Mai và cậu chỗ nào cũng không hợp nhau, hai người không có điểm nào giống anh em cả, cứ như bị đầu thai cùng một nơi với kẻ thù vậy.
Xét lại rất nhiều chuyện đã qua, cậu mới phát hiện ra, Dương Mai không ghét cậu đến vậy, cũng không chĩa mũi nhọn vào cậu, chẳng qua khi đó mắt cậu bị che mất, không nhìn thấy gì cả. Hồi cấp hai, khi trời đang mưa, nó sẽ cáu kỉnh nghiêm mặt vứt ô cho cậu; kem cất trong tủ lạnh ở nhà hầu như sẽ luôn có hai phần, nhưng cậu lại chưa bao giờ nhận ra tấm lòng ấy. Cậu chỉ lo dựng hết gai góc toàn thân lên để không rơi vào thế hạ phong trước mặt bất kỳ người nào, trong lòng chỉ có sự cảnh giác và giận dữ, không thể quan sát và thể nghiệm những chi tiết nhỏ.
Cậu tưởng rằng làm như vậy mới có thể bảo vệ bản thân, không phơi bày sự mềm yếu với ai thì sẽ không bao giờ bị tổn thương, trưng ra dáng vẻ ngập tràn thịnh nộ thì có thể dọa lui những kẻ mang ý đồ xấu xa. Cậu chỉ muốn mình vĩnh viễn ở thế tiến công, như vậy sẽ không bị người ngoài đến chiếm mất phần lãnh địa còn sót lại.
Là Nghiêm Duệ dập tắt sự kiêu ngạo của cậu, ép cậu lùi về sau, dạy cho cậu học cách bày tỏ suy nghĩ và ý kiến của mình, lau sáng đôi mắt cho cậu, để cậu được nhìn thấy những gì mình nên thấy một lần nữa.
Đột nhiên Dương Trúc lại bắt đầu chờ mong.
Cậu bất chợt dụi mắt, cầm điện thoại lên tìm ảnh của Nghiêm Duệ để giảm bớt nỗi nhớ nhung.
Nghiêm Duệ đã dành cho cậu rất nhiều thứ, cho cậu tình bạn, cho cậu hơi ấm, cho cậu sự tôn trọng, cho cậu sự yêu thương, toàn bộ đều là thứ cậu khao khát, khao khát chết đi được. Rốt cuộc anh còn có thể tặng cậu gì nữa chứ!
Vừa mong mỏi, lại không dám suy đoán. Lỡ như đoán trúng, đến lúc đó niềm vui không còn đủ bất ngờ nữa thì phải làm sao?
Dương Trúc chịu đựng kiểu giày vò ngọt ngào này trong ba ngày.
Đến ngày 12 tháng 12, cậu nỗ lực học xong giờ học buổi sáng, đến giữa trưa thì tan học.
Giây phút tiếng chuông vang lên, Dương Trúc như thể đã kìm nén đến cực hạn, cậu quay phắt đầu lại mặt đối mặt với Nghiêm Duệ, hai mắt như tỏa ra ánh sáng.
"Rốt cuộc quà sinh nhật của em là gì????" Không cần phải nói cũng có thể nhìn ra, trong đôi mắt ấy viết đầy mấy chữ này kèm dấu chấm câu kịch liệt.
Nghiêm Duệ nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Về nhà anh đi, anh để ở nhà."
Dương Trúc trách móc một câu, "Đồ quan trọng thế sao anh lại để ở nhà chứ!"
Cậu nhảy dựng lên, dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn xong cặp sách, thậm chí còn nhanh hơn Nghiêm Duệ, lúc dừng lại còn đứng không vững, hận không thể bay thẳng đến nhà Nghiêm Duệ ngay. Khi xuống tầng, cậu bước hai bậc thành một bước, sau khi nhảy xuống còn quay đầu thúc giục Nghiêm Duệ, "Nhanh lên nào nhanh lên nào!" Đến cổng trường, suýt chút nữa cậu còn định tranh mất taxi mà người khác gọi, may mà được Nghiêm Duệ kéo ngược lại thì mới khắc chế được bản thân.
Hai người tay trong tay chen chúc trong đám người, Nghiêm Duệ tới gần nói bên tai cậu, "Đừng nóng ruột thế chứ."
Dương Trúc: "Sao lại không nóng ruột chứ, em hóng chết đi được!"
Nghiêm Duệ nói: "Ngoan ngoãn đợi thêm một chút." Anh kéo cậu sang bên cạnh, lúc này mới buông tay ra.
Sau khi bắt xe được thì cho xe chạy đến chung cư nhà Nghiêm Duệ. Một tháng trở lại đây, trời đã vào đông, quang cảnh quanh chung cư đã thay đổi, Dương Trúc lại không biết đường. Cậu đi theo sau Nghiêm Duệ, gắng nhớ đường lại một lần nữa, miệng còn càu nhàu: "Chậm quá trời, Nghiêm Duệ, anh chắc chắn là loài sên."
Nghiêm Duệ cũng không phản bác cậu. Bọn họ bước qua con đường nhỏ ẩm ướt vì tuyết tan, đi qua một đài phun nước vẫn còn đang nhỏ giọt, vào bên trong tòa cư dân. Trong thang máy, Dương Trúc nhìn ra tầng trệt thang máy hết sức chuyên chú, bỗng nhiên cậu bị Nghiêm Duệ nâng mặt lên.
Gương mặt bị nâng lên rồi xoay lại hết sức mạnh mẽ.
Dương Trúc không dám chớp mắt. Nghiêm Duệ buông lỏng một bên tay, giơ lên xoa tóc cậu, ngón tay xòe ra làm lược, sửa lại tóc cậu cho gọn gàng, tiếp đó anh xoa bóp vành tai hơi lành lạnh của cậu cho ấm lên, rồi lại hạ xuống dịu dàng xoa mặt cậu, giúp cậu bẻ lại cổ áo khoác đang hơi bị lệch.
"Cười một cái đi." Nghiêm Duệ suy nghĩ, đáp lại lời lải nhải ban nãy của cậu, "Ốc sên dẫn em về vỏ ốc."
"Tinh——" Thang máy lên đến tầng, Dương Trúc bật cười, nói: "Nói anh là ốc sên, anh là ốc sên thật luôn!"
Nghiêm Duệ nói: "Sinh nhật em, em quyết định."
Anh móc chìa khóa mở cửa, nhẹ nhàng đẩy vào. Dương Trúc không thể chờ được nữa mà chui vào, muốn chạy về phía phòng anh, tìm kiếm món quà sinh nhật đầu tiên của mình. Không ngờ cửa vừa mở, đèn led sáng bất thình lình, ngay sau đó vang lên một tiếng "Pằng!", tua rua màu sắc phun trên đầu cậu.
Mẹ Nghiêm giơ quả pháo màu nho nhỏ, vỗ tay phối hợp, chỉ một người thôi cũng tạo nên bầu không khí náo nhiệt, bà lớn tiếng nói: "Tiểu Dương, chúc mừng sinh nhật con!"
Dương Trúc ghìm bước chân lại. Mẹ Nghiêm lại lôi một quả pháo khác ra, tua rua màu sắc rơi xuống ào ào, phủ lên đầu cậu, rủ xuống trước mắt cậu, do quá gần nên tầm nhìn trở nên mơ hồ không rõ, những sắc màu rực rỡ được nhuộm lên tầm nhìn của cậu.
Những sợi tua rua mảnh nhỏ nhiều màu vì xuất hiện quá đỗi bất ngờ nên càng thêm mơ hồ, còn dịu dàng phất phơ.
Nghiêm Duệ ở phía sau nói: "Chúc mừng sinh nhật."
Dương Trúc thật sự không muốn tỏ ra yếu kém, dù đã biết trước mình sẽ có quà sinh nhật nhưng nước mắt vẫn cứ rơi.